Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 47


Mấy ngày trước đó, Tư Mệnh đã sớm lôi kéo Phượng Cửu đi Phàm Giới, cũng để cô bám vào thân thể Trần Quý Nhân.

Chỉ là lúc này Tư Mệnh đang đứng giữa mây, cau mày nhìn Phượng Cửu đi ở cuối cùng trong chúng cung phi.

Tư Mệnh thở dài trợn trắng mắt, ẩn thân dừng bên người Phượng Cửu.

"Tư Mệnh?" Phượng Cửu kinh ngạc hô lên, rồi sau đó vội vàng im tiếng, thấy phía trước các phi tử chỉ chú ý đến Đế Quân, không chú ý tới cô vừa thất thố, mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Sao ngươi lại tới đây?" Phượng Cửu nhỏ giọng hỏi.
Tư Mệnh bất đắc dĩ: "Tiểu điện hạ, ở Phàm Giới này đã qua mấy năm rồi, ngài thế nào mà còn không lọt vào được mắt của Đế Quân vậy hả?"
Nói đến việc này, Phượng Cửu liền tan nát cõi lòng, bĩu môi ủy khuất nói: "Này không phải không có cơ hội sao….

Đế quân tâm phòng bị nặng như vậy, lại còn có nhiều phi tử ở xung quanh ngài ấy nữa…."
"….Tiểu điện hạ của ta ơi, ngài thật là.… Thôi, không còn kịp rồi, để ta giúp ngài đi." Tư Mệnh thở dài.
Phượng Cửu không rõ, mở to mắt nhìn Tư Mệnh: "Cái gì không kịp?"
Tư Mệnh lắc đầu: "Không có gì."
Tư Mệnh nhìn Đế Quân đi tuốt đằng trước, trong lòng định ra một kế hoạch: "Như vậy đi, tiểu điện hạ.

Ta đây, tìm mấy tên sát thủ ám sát Đế Quân, ngài thì, mỹ nhân cứu anh hùng! Người tâm phòng bị nặng thế này ta hiểu lắm, không thể chịu đựng được nhất chính là có người hy sinh vì mình, ngài làm như vậy, bảo đảm có thể bắt lấy được tâm của ngài ấy!"
Phượng Cửu chuyển chuyển mắt hạt châu, đôi mắt tỏa sáng nhìn Tư Mệnh: "Vậy, nếu là Đế Quân trở lại Thiên cung, ta làm như vậy, cũng có thể lấy được…." Vừa nói, Phượng Cửu vừa thẹn thùng.

Tư Mệnh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần vội vàng xua tay: "Đừng! Đừng đừng đừng, tiểu điện hạ của ta ơi, chiêu này chỉ hữu dụng với phàm nhân thôi."
Phượng Cửu bĩu môi, nhụt chí nói: "Ồ…."
Tư Mệnh lắc đầu, hắn biết rõ tình cảm của vị tiểu đế cơ Thanh Khâu này đối Đế Quân là dạng gì, hắn cũng rất hy vọng Đế Quân có thể tiếp thu tiểu điện hạ.… Chỉ là, khó quá mà.

Tư Mệnh nhìn Đế Quân ở nơi đó ngắm hoa, lại nhìn thấy vẻ mặt si mê của Phượng Cửu bên cạnh, trong lòng cảm thán: Phỏng chừng tiểu điện hạ này trong lòng Đế Quân vẫn có chút phân lượng, bằng không Đế Quân cũng sẽ không đặt biệt nói rõ muốn để tiểu điện hạ tới tạo cho ngài ấy nỗi đau tình yêu, cảm thụ ái biệt ly khổ.

Lắc đầu, Tư Mệnh kéo tinh thần của chính mình về, hắn còn chuyện đứng đắn phải làm nữa.

Tư Mệnh dặn dò Phượng Cửu: "Tiểu điện hạ, ngài nhớ kỹ, nhất định trong vòng năm ngày, phải bắt lấy Đế Quân! Hiểu rồi chứ?"
Phượng Cửu kỳ thật không rõ vì sao một hai là phải trong vòng năm ngày bắt lấy Đế Quân, nhưng mà nhìn Tư Mệnh khó có được vẻ mặt nghiêm túc vậy, liền đành gật đầu đáp lời: "Được, ta biết rồi."
Thế nên, Phượng Cửu bởi vì đỡ nhát kiếm cho Đế Quân, rốt cuộc cũng được Đế Quân chú ý đến.


Phượng Cửu giờ phút này hạnh phúc nằm trong lòng của Đế Quân, cảm thụ được Đế Quân nhẹ nhàng ôn nhu, trái tim nhỏ thình thịch đập loạn, gương mặt ửng đỏ.
Đế Quân tay cầm thìa, vừa đút cho Phượng Cửu, vừa cẩn thận hỏi: "Có đắng không?"
Phượng Cửu nuốt xuống nước thuốc, chậm rãi lắc đầu, khóe miệng mang theo tươi cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói: "Không đắng."
Đế Quân tiếp tục đút Phượng Cửu uống thuốc, đút thẳng đến chén thuốc cạn, Đế Quân mới thả lỏng tâm tình một chút.

Ôm chặt Phượng Cửu, Đế Quân đem cằm lên đầu cô, thở dài nói: "Tại sao nàng lại dũng cảm như thế, cũng dám lấy thân thể ra đỡ kiếm cho trẫm."
Phượng Cửu giơ tay bắt lấy áo trước ngực Đế Quân, vẻ mặt ngọt ngào: "Thần thiếp vì bệ hạ, nguyện ý làm bất luận việc gì."
Đế Quân trong lòng cảm động vạn phần, liền hạ một ra quyết định ─ hậu cung 3000, về sau, lão chỉ sủng một Trần Quý Nhân.

Tư Mệnh nhìn Phượng Cửu trong tay cầm thánh chỉ phong thăng Trần Quý Nhân là Quý Phi, khối đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Cứ như vậy, chuyện Đế Quân phân phó, cũng coi như là hoàn thành một điều.

Nên tiếp tục hoàn thành một đại sự khác nữa thôi.

"Tiểu điện hạ." Tư Mệnh gọi Phượng Cửu đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Phượng Cửu mặt mày hớn hở mà cầm thánh chỉ kia, thất thần đáp lại: "Hả?"
"Hiện tại tiểu điện hạ đã được sủng hạnh của Đế Quân, Tư Mệnh có một việc, muốn thỉnh cầu tiểu điện hạ giúp đỡ."
Phượng Cửu buông thánh chỉ trong tay ra, hai mắt sáng ngời nhìn Tư Mệnh: "Chuyện gì?"
"Hai ngày sau, hoa đào nở rộ ở vùng ngoại ô kinh đô, mong tiểu điện hạ mời Đế Quân đến đó, nhớ kỹ, nhất định phải nghĩ cách đưa Mặc Uyên thượng thần cùng đi."
"Mặc Uyên thượng thần?" Phượng Cửu ngưng mi nghĩ nghĩ: "Là Thụy An Vương gia?"
Tư Mệnh cười gật đầu: "Đúng vậy."
Phượng Cửu dùng ngón trỏ mảnh khảnh chọt nhẹ cằm mình, bĩu môi nói: "Đế Quân là hạ phàm tới trải nghiệm nhân sinh tám khổ, Mặc Uyên thượng thần xuống Phàm Giới làm gì?"
Tư Mệnh cười gượng: "Này Mặc Uyên thượng thần là bị Đế Quân kéo xuống Phàm Giới cùng ngài ấy trải nghiệm tám khổ.… Dù sao thì tiểu điện hạ nhất định phải nhớ rõ, hai ngày sau, rừng đào vùng ngoại ô kinh đô! Tiểu quân đi trước."
Đợi sau khi thân ảnh Tư Mệnh biến mất, Phượng Cửu ngồi trên ghế, đôi tay chống cằm lẩm bẩm: "Rừng hoa đào ở Phàm Giới có cái gì đẹp chứ? Có thể so sánh được với mười dặm rừng đào của Chiết Nhan sao? Mặc Uyên thượng thần?" Phượng Cửu híp híp mắt: "Việc này chắc chắn có kỳ quặc!"
Phượng Cửu hướng Đế Quân nói rằng: Cảnh hoa đào xuân tháng ba, đẹp hơn tiên cảnh, cho nên muốn đi đến đó ngắm.

Đế Quân sau từ ngày ấy hạ quyết định trong lòng xong, việc nhỏ đều dựa vào Phượng Cửu, cái gì cũng không nghĩ, liền đồng ý.

Chỉ là Phượng Cửu nói muốn mời vương đệ của lão ─ Thụy An Vương, lúc đó cùng đi, híp híp mắt.
Cửu Nhi là nữ nhân của lão, ở hậu cung lâu vậy, vì sao lại nhắc tới vương đệ của lão?
"Thụy An Vương gia? Cửu Nhi tại sao lại nhắc tới đệ ấy?" Đế quân híp mắt hỏi thử Phượng Cửu.

Phượng Cửu trong lòng lộp bộp một cái, mới nhớ tới, thân phận hiện giờ của cô, cũng không biết Thụy An Vương gia….

Nhưng Phượng Cửu từ trước đến nay cơ linh (thông minh), cười duyên nói: "Thiên hạ ai không biết, bệ hạ cùng Thụy An Vương tình nghĩa huynh đệ bền chặt chứ, nên Cửu Nhi cho rằng, nếu mời Thụy An Vương cùng đi tới đó, bệ hạ sẽ vui vẻ hơn."
Cái lý do này thì có chút miễn cưỡng, nhưng Đế Quân lựa chọn xem nhẹ.

Ngay sau đó ôm Phượng Cửu nói: "Thụy An Vương là người duy nhất có quan hệ huyết thống với ta, nhưng tính đệ ấy thích an tĩnh, xưa nay đệ ấy thích ở trong vương phủ nghe đàn đọc sách, không dễ dàng gì ra khỏi cửa.… Quả thật, nghĩ như vậy, trẫm cũng đã lâu rồi không gặp Thụy An Vương, trẫm sẽ sai người đi nói cho Thụy An Vương một tiếng."
Lúc này trong phủ Thụy An Vương, Mặc Uyên đang nhắm hai mắt dựa nghiêng trên giường ở hoa viên trong phủ, nghe Tiểu Ngọc đánh đàn phía trước.

Tiểu Ngọc này là do một vị đại thần muốn hiến cho Vương huynh trong cung yến mấy năm trước, chỉ là ngài lắm miệng nói một câu: "Cầm kỹ của nữ tử này không tệ." Ngày thứ hai, Vương huynh liền đem Tiểu Ngọc đưa đến phủ của ngài.

Phía trước Tiểu Ngọc vừa đánh đàn, vừa mặt mày mỉm cười trộm nhìn Thụy An Vương ở trên ghế, ánh mắt tình ý.

Nàng vốn là phải bị phụ thân đưa vào hậu cung, trở thành phi tử của Vương Thượng.

Trời thấy còn thương, Vương Thượng thế mà sẽ đem nàng đưa vào phủ Thụy An Vương, nam nhân mà nàng đã nhất kiến chung tình ở trên cung yến.

Tiểu Ngọc cảm thấy rất hạnh phúc, Thụy An Vương không ham nữ sắc, bên người chỉ có một mình nàng.

Tuy rằng Thụy An Vương có lẽ chỉ là thích cầm kỹ của nàng, nhưng nàng tin tưởng, thời gian lâu rồi, nàng định có thể vào được tâm Thụy An Vương.

"Vương gia.

Người trong cung tới truyền lời." Một vị công công đứng ở phía dưới, phía sau gã là một vị công công ăn mặc cung phục.

Mặc Uyên mở hai mắt, giọng nói bình đạm: "Chuyện gì?"
Đại công công bên người Đế Quân mang theo nụ cười hơi hơi, nói: "Rừng đào nở rộ ở vùng ngoại ô, Vương Thượng mời Vương gia ngày mai cùng đi."
Mặc Uyên gật đầu: "Ngươi đi nói với Vương huynh, thần đệ ngày mai nhất định sẽ đến."
"Dạ." Công công cúi người lãnh mệnh lệnh, liền cong lưng lui xuống.
Tiểu Ngọc lúc trước có thấy qua cảnh đẹp rừng đào vùng ngoại ô, chỉ là sau khi vào vương phủ, thì lại không cơ hội đi ngắm.

Lúc này nghe nói ngày mai Thụy An Vương muốn đi, liền ôn nhu thỉnh cầu nói: "Vương gia, Tiểu Ngọc cũng đã lâu rồi chưa đi ngắm cảnh đẹp rừng đào ở vùng ngoại ô, đặc biệt ở đây thỉnh cầu Vương gia, ngày mai có thể để Tiểu Ngọc đi theo không?"

Mặc Uyên cũng không để ý ai đi theo, muốn đi cứ đi đi, vì thế nhàn nhạt nói: "Vậy ngươi đi thu xếp đi."
Tiểu Ngọc nở một nụ cười rạng rỡ, cúi người bái tạ Mặc Uyên: "Đa tạ Vương gia!"
Ngày thứ hai, Thụy An Vương gia cưỡi hồng bảo mã màu nâu đi đầu, đi theo sau là hai mươi binh lính, sau đó chính là cỗ kiệu của Đế Quân, còn đằng sau là một đám thị vệ, rồi sau đó là nữ tì.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn từ hoàng cung đi đến rừng đào vùng ngoại ô.

Rừng đào tháng ba là đẹp nhất, mãn nhãn hồng nhạt, trong không khí phảng phất mùi hương hoa đào, chỉ tiếc thay mùi hương còn xen lẫn mùi tanh bùn đất.

Tối hôm qua đột nhiên đổ trận mưa, tuy rằng hoa đào đón trận mưa này, hoa nở càng kiều diễm, nhưng đất trong rừng nhầy nhụa ẩm ướt, giảm đi một chút thoải mái thanh tân, ẩm ướt quá mức làm người cảm thấy không thoải mái.

Mặc Uyên kéo kéo cương ngựa, để đội ngũ dừng lại, giơ lên tay phải ý bảo thị vệ tỳ nữ bắt đầu sửa sang lại xung quanh, để làm chỗ cho Vương Thượng nghỉ ngơi.

Chờ thị vệ tỳ nữ thu xếp gọn gàng xong, Vương Thượng cũng từ trong kiệu bước xuống, Mặc Uyên liền nhẹ nhàng quất roi vào ngựa, để con ngựa tiếp tục đi vào trong rừng.

Chẳng hề chú ý phía sau cách đó không xa, Tiểu Ngọc mặc bạch y, đôi tay ôm cầm, hơi chau mày, mắt mang ủy khuất nhìn ngài.

Một bên Phượng Cửu trong lúc vô ý thấy được, khóe miệng lộ ra một tia trêu đùa.

Nhìn bóng dáng đã đi xa của Mặc Uyên thượng thần, Phượng Cửu nghĩ: Chẳng lẽ Tư Mệnh một hai phải đem Mặc Uyên thượng thần kéo đến rừng đào này, chính là để nữ tử kia cùng Mặc Uyên thượng thần kết thành một đoạn tình duyên? Để cho Mặc Uyên thượng thần trải nghiệm tám khổ và nỗi đau tình yêu?
Phượng Cửu lắc đầu, cảm khái: Tư Mệnh ơi Tư Mệnh, lập tức đắc tội hai vị đại thần, chậc chậc chậc, quá có dũng khí.

Nhưng nữ tử này nhìn qua cũng có một chút cảm giác xuất trần, không kém tiên nữ, Mặc Uyên thượng thần từ trước đến nay hào phóng, khẳng định sẽ không so đo cùng Tư Mệnh.

"Cửu Nhi? Chuyện gì mà vui vẻ vậy." Đế Quân đi tới ôm lấy eo nhỏ Phượng Cửu, dịu dàng hỏi.
Phượng Cửu cười hạnh phúc, nói: "Cửu Nhi có thể cùng người yêu nhất thưởng thức cảnh đẹp, Cửu Nhi đương nhiên là vui vẻ rồi."
Tâm Đế Quân nghe được lời này của Phượng Cửu, lại một mảnh nhu tình, lão cảm thấy, bản thân càng yêu nữ tử trong lòng này hơn.

Nhìn hoa phượng vĩ giữa trán Phượng Cửu, Đế Quân nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve, hai mắt si mê nói: "Trẫm cảm thấy hoa phượng vĩ này còn đẹp hơn hoa đào, trẫm phải trồng hoa phượng vĩ cho ngươi mới được."
Phượng Cửu sửng sốt một chút, nhịn không được nhào vào lòng Đế Quân, đem nước mắt ở khóe mắt lén lau lên y phục Đế Quân.

Đế Quân ơi đế Quân, nếu mà ngài trở lại thiên cung, cũng có thể đối với Cửu Nhi như vậy, thì thật tốt.
Mặc Uyên một mình cưỡi ngựa, nhàn nhã du đãng ở bầu không khí tràn ngập hồng nhạt.

Ngài không thích cảnh tượng kiều diễm thế này, nếu mà đạp thanh, ngài càng thích đi núi sâu, mãn nhãn thanh u, so với đào phấn này, càng làm cho ngài sướng hoài.

Chỉ là nếu tới rồi, tùy ý đi một chút cũng không sao.

Bỗng nhiên trong tầm mắt Mặc Uyên, xuất hiện một bóng dáng màu trắng.


Mặc Uyên cho ngựa đến gần, liền thấy một thư sinh bạch y dựa vào một gốc cây hoa đào mà ngủ.
Mặc Uyên từ trước đến nay không thích nhiều chuyện, lúc này lại không biết vì sao, thế mà xuống yên ngựa, dẫm lên mặt đất lầy lội, đạp lên hương hoa, đi từng bước một đến gần thư sinh.
Vị thư sinh này chính là Dạ Hoa hạ phàm để kết thúc thân duyên cùng phu phụ Liễu thị, hiện giờ đã 17 tuổi.

Phu phụ Liễu thị vì bệnh mà chết cách đây một năm trước, y vốn định giữ đạo hiếu cho bọn họ ba năm, chỉ là năm nay vừa lúc có khoa thi, y đành rời xa quê nhà, chỉ đợi đỗ đạt, thì sẽ về nhà giữ đạo hiếu lần nữa.

Đời này phu phụ Liễu thị chỉ là nông dân bình thường, trong nhà bần hàn, sau khi chết cũng chẳng để lại nhiều tiền tài cho Dạ Hoa.

Vì thế Dạ Hoa có thể từ quê nhà đi đến rừng đào ở kinh đô này đã không dễ, thấy cảnh đẹp rừng đào, bụng lại trống trơn, liền nghĩ ở rừng đào nghỉ ngơi chốc lát, thuận tiện suy tư một phen, vào kinh đô rồi, làm sao để kiếm chút tiền no bụng.
Trước người đột nhiên bị một bóng tối che khuất, Dạ Hoa hoàn hồn, phát hiện là có người đứng trước người mình.

Dạ Hoa không dám làm ra động tác, chỉ nhắm hai mắt lẳng lặng chờ, muốn nhìn người này một chút rốt cuộc là định làm gì.
Dạ Hoa đợi hồi lâu, không thấy người nọ có động tác gì, trong nghi hoặc, đành phải mở hai mắt.

Liền nhìn thấy bối cảnh đào phấn, một nam tử vĩ ngạn, người mặc y phục màu xám bạc, đưa lưng về phía ánh mặt trời, ánh mắt bình tĩnh nhìn y, vẫn không nhúc nhích.
Dạ Hoa cùng người nọ hai mắt đối diện, thì cảm thấy trong lòng run lên, trái tim nhỏ theo sau là đập thình thịch, máu toàn thân tựa hồ như sôi trào lên.
Mặc Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười nhẹ, ôn nhu vươn tay phải, đưa tới trước mắt Dạ Hoa.

Dạ Hoa không tự giác, liền đem tay phải mình đặt vào tay Mặc Uyên.

Một trận gió lướt qua, thổi bay hoa đào tán loạn, quay xung quanh hai người, thật lâu cũng không rơi.
Tư Mệnh trốn trên vân gian cười vui mừng, cuối cùng thì đã hoàn thành chuyện khác mà Đế Quân giao rồi.

Nhìn Mặc Uyên thượng thần và thái tử điện hạ giữa rừng đào, Tư Mệnh trong lòng nhịn không được cảm động một phen, lắc đầu thở dài: "Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng."*
Haizz, không uổng công tiểu quân lao tâm khổ tưởng mấy ngày, nghĩ ra cái cảnh tượng này, trong đào hoa bay tán loạn, tuy rằng hai người toàn quên đi quá khứ, lại vẫn có thể liếc mắt một cái thì động tâm như cũ.

Đẹp! Đẹp! Ha ha ha ha!
____________
*Gió vàng sương ngọc tìm nhau
Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng
Trích trong bài “Thước kiều tiên” của Tần Quán:
Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng,
Tiện thắng khước nhân gian vô số.
Dịch nghĩa:
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời.

Bình Luận (0)
Comment