“Đừng mà!!!” Lý Kính kinh hô một tiếng, cấp bách nói, “Ngươi như vậy không được, tuyệt đối không được.”
“Vì sao không được?” Mặc Sinh nghe lời ngừng động tác, nghiêm túc hỏi.
“Mặc Sinh, hoan… hoan ái, là vô hoan bất ái… Thế nên, thế nên, nếu đã không thể hoan, chỉ cho nhau thống khổ, thì còn nghĩa lý gì?”
——
Lý Kính lời này vừa ra khỏi miệng, liền thấy mỹ nhân sắc mặt từ hồng chuyển trắng, lại từ trắng biến xanh, sau đó một bạt tai hung hăng tát lên má hắn. “Bốp!”
Xuân phong vũ lộ lương thần mỹ cảnh thoáng chốc hôi phi yên diệt sạch sẽ, Lý Kính ôm má ngã ngồi sát mép giường, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt đâu là mỹ nhân đáy thắt lưng ong thịt da như tuyết, còn không phải sống động một tiểu diêm vương đòi mạng Mặc Sinh kia sao?! Tuy rằng hiện tại y sam xộc xệch, khắp người xanh tím, nhưng thần tình sát khí tràn lan này, thì chưa từng thấy qua. Lý Kính trong đầu một mảnh trống rỗng, lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn nghe nói thuật mị hoặc cực kỳ lợi hại, sửu quái cũng có thể hóa Tây Thi. Lúc đó chỉ cười cho qua, bây giờ xem ra, quả nhiên không giả, mình ngay cả nam nữ cơ bản cũng không phân biệt được. Nếu không nhờ sở thích yêu ngực yêu mông tích lũy lâu năm trong xương cốt khó bề cải biến, phỏng chừng chuyện ấy cũng làm nốt, mình còn chết tiệt dựng thẳng… Trải qua cân nhắc lợi hại, nào tình nào ái thảy đều không còn tung tích, Lý Kính chỉ cảm thấy tay chân tê dại mí mắt giật loạn, ngay cả tiểu đệ đệ hoạt bát cũng vì thế mà uể oải không phấn chấn nữa.
Mặc Sinh sắc mặt âm hàn, nhìn chằm chằm Lý Kính không chớp mắt, cả giận hỏi: “Ngươi vừa rồi nói ma nói quỷ gì!”
Lý Kính bị hắn rống đến hoảng thần, ban nãy? … Mình nói… Hình như là… là… Lý Kính đảo mắt hướng ngực của Mặc Sinh, đột nhiên nhịn không được muốn cười ra tiếng. Hắn cật lực kiềm nén khóe miệng, lẩm bẩm: “Thì đúng như vậy mà…”
Mặc Sinh thấu tới, túm tóc Lý Kính buộc hắn ngẩng đầu lên: “Ngươi nói cái gì?!”
Lý Kính da đầu đau đớn, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Không ngờ Mặc Sinh thoạt nhìn gầy gò, khí lực lại mạnh đến thế. Lý Kính nhìn tư thái bạo lực này liền biết đấu võ hết hy vọng, đấu văn cũng không thông, lúc này hai người xích lõa đối diện, khó tránh sát thương tẩu hỏa, tỷ như… tỷ như cặp chân thon dài trắng tuyết của Mặc Sinh cứ như vậy đè ngay đũng quần mình, thỉnh thoảng còn đong đưa theo động tác. Lý Kính hít sâu, nỗ lực kéo mình ra khỏi vũng lầy tình dục, bất kể thanh thiên bạch nhật chúng sinh điên đảo. Biết người biết ta, mưu định rồi động. Hắn miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, thập phần nịnh nọt: “Không có gì a.”
“Vậy bớt nói nhảm, tiếp tục thôi.” Mặc Sinh lui ra sau, một tay vẫn túm tóc Lý Kính tha tới đầu giường.
Lý Kính mất thăng bằng, tướng ngã như chó ăn phân, trán đập mạnh lên thành giường khắc hoa. Trong đầu ong ong kêu loạn, giống như lạc vào tổ ong, bị muôn ngàn con ong vây công đau nhức không chịu nổi. Lần này, nước mắt thực sự ứa ra. Nhưng hắn một tiếng “ai nha” còn chưa kịp la rõ, đã bị Mặc Sinh dụng lực lật hắn qua như xào rau, kế tiếp đặt mông ngồi cưỡi lên người Lý Kính.
Lý Kính lập tức nghẹt thở, hắc ám liền bao trùm.
Đợi toàn thân lạnh buốt từ từ tỉnh dậy, Lý Kính phát hiện mình lại bị trói, chỉ khác ở chỗ trước là xà nhà sau là đầu giường. Về phần cảm thấy hàn lãnh, tự nhiên là vì, hắn đã bị lột sạch triệt để.
Mặc Sinh hết sức chuyên tâm vào vị trí đũng quần hắn, ngón tay như ngọc thon thon bán trong suốt chế trụ dương v*t của Lý Kính, đang xoa lên nắn xuống. Mái tóc dài đen huyền óng mượt nhu thuận rũ trên tấm lưng trắng muốt, vương vấn bên đầu vai, có lọn nhẹ nhàng trượt xuống bên đùi Lý Kính. Đuôi tóc nhảy múa, hắn như tình nhân chu đáo nhất thiên hạ kiên trì thăm dò, dục nghênh hoàn cự, dục thuyết hoàn hưu, hoạt sắc sinh hương bức người điên cuồng.
Lý Kính cúi đầu ngây dại nhìn Mặc Sinh đã thấm đượm một cỗ phong tình khác, đường nét nhu hòa dưới đăng sa trướng ảnh, sáng của màu son thanh thấu, tối của hắc bạch tương phản, non nớt, nhưng lại liêu nhân.
Lý Kính dục vọng liền đơn giản phất cờ.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên sưng lên trong lòng bàn tay người khác, thanh lâu hoan trường, từ vô tình đến hữu tình, vốn đều dễ dãi như vậy. Thế nhưng, lần này, không giống. Nói không rõ, tả không ra, Lý Kính tựa hồ có thể từ trong quá trình bồng bột ấy cảm nhận được nhịp tim dần tăng tốc sâu trong ngực Mặc Sinh. Phối hợp với mình.
Từng nhịp một. Từng nhịp một.
Vô pháp ức chế.
Mất kiểm soát khiến Lý Kính không khỏi sợ hãi, hắn nằm ngửa ra sau, gắt gao nhắm mắt lại, khí tức không ngừng thổ nạp. Phong bế ngũ quan, không ngờ chỉ càng dồn mọi nhạy cảm vào nơi đó, huyết dịch toàn thân thoáng chốc tập trung, như giang hà hướng tới biển cả, tự ý dâng trào. Lý Kính hung hăng lắc đầu, hắn nỗ lực nghĩ gì đó để phân tán tinh lực, kết quả đến tâm cũng mất phương hướng, chỉ lo trầm mê trong đáy vực dày vò, ngoài se lạnh trong nóng bỏng.
Lý Kính nhận mệnh thở dài.
Dứt khoát từ bỏ ý định giãy dụa.
So với tự hành hạ mình, không bằng chết có ý nghĩa.
Hắn an tâm cảm nhận, tự nhiên lại có một phen cảm xúc khác trước.
Mặc Sinh… Mặc Sinh hắn… Hình như cũng quá kém cỏi rồi!!
Lý Kính không khỏi bùng lửa giận, hắn miễn cưỡng chống người ngồi lên, quát: “Này!”
Mặc Sinh không đếm xỉa, tiếp tục dùng móng tay nhọn nhọn của mình khảy lớp bao bì trùng điệp của Lý Kính. Tuy thỉnh thoảng cũng chiếu cố hai quả cầu nhỏ, nhưng thực sự không có bài bản, trái lại hại Lý Kính tự dưng sinh ra đau đớn. Lý Kính bèn cố sức co chân, cả tiếng gọi: “Mặc Sinh!”
Mặc Sinh lúc này mới ngẩng đầu lên. Gương mặt mướt mồ hôi, mây chiều phấn hồng lần lượt tản mác, lông mi run tốc tốc, như hài đồng ngây thơ bướng bỉnh, tự thành mị thái thiên nhiên. Ngay cả một mạt bất mãn nơi mi tâm, cũng có vẻ đặc biệt khả ái.
Lý Kính trái tim nhảy điên cuồng, cố nén tà hỏa, tận lực uyển chuyển nói: “Phương pháp… ân… phương pháp của ngươi không đúng lắm…”
Mặc Sinh không hiểu sao liền tức giận, hung hăng thọc Lý Kính một đao mắt, không buồn quan tâm, nhấc chân nhắm huyệt khẩu ngay phân thân của Lý Kính trực tiếp ngồi xuống.
“A!!!”
Lý Kính hét thảm một tiếng, mơ hồ cảm thấy chỗ đó không biết có phải đã gãy hay không, mà đau đến chết đi sống lại. Còn nơi tư mật của Mặc Sinh căn bản chưa qua bôi trơn làm sao chịu nổi màn tra tấn như vậy, tiến vào phân nửa, rốt cuộc tắc nghẽn tại đó, lên không được, xuống không xong. Tay hắn gắt gao bấu cánh tay Lý Kính, chặt đến móng tay tựa hồ bấm vào da thịt. Lý Kính thần chí hôn mê, mơ hồ thấy Mặc Sinh tuy rằng cật lực nhẫn nại, thế nhưng thái dương đã toát rất nhiều mồ hôi, môi cũng bị cắn ra vết máu loang lổ. Lý Kính bất đắc dĩ, chung quy không thể lưỡng bại câu thương, hắn đành cố lấy lại tinh thần, nói: “Cởi trói tay ta.”
Mặc Sinh lúc này như dây cung bị kéo căng hết mức, nghe vậy trong tay bất giác thả lỏng, thân thể cũng không chống chọi được nữa, nặng nề gục xuống.
“A!”
“A!!”
Hai người hầu như đồng thời lại bạo phát kêu thảm.
Mặc Sinh ngã lên ngực Lý Kính, toàn thân lạnh run.
Phen này, triệt để tận gốc.
Lý Kính đau đến thiếu điều cắn lưỡi tự sát. Cho dù là thánh nhân cũng phải bốc hỏa vài phần, vì vậy hắn mắng ầm lên: “Ngươi! Ngươi là heo chắc! Có ai làm bừa như… ngươi không…” Thanh âm càng mắng càng nhỏ, đơn giản vì trước mắt Mặc Sinh lần thứ hai quật cường chống tay Lý Kính ngồi lên… Tư thế kia, hiển nhiên là muốn động.
“Đừng… Đừng!” Lý Kính kinh hoàng thất thố, “Gia của ta! Tổ tông! Lão tổ tông! Van xin ngài đừng hành hạ ta nữa! Còn tiếp tục kiểu này, sẽ xảy ra án mạng chết người thật đó!”
Mặc Sinh trừng Lý Kính, nhẹ giọng nói: “Dù sao… Dù sao cũng xảy ra… Mặc… mặc kệ…” Hắn thở hổn hển mấy hơi, răng hung hăng cắn chặt —
“Đừng mà!!!” Lý Kính kinh hô một tiếng, cấp bách nói, “Ngươi như vậy không được, tuyệt đối không được.”
“Vì sao không được?” Mặc Sinh nghe lời ngừng động tác, nghiêm túc hỏi.
“Mặc Sinh, hoan… hoan ái, là vô hoan bất ái… Thế nên, thế nên, nếu đã không thể hoan, chỉ cho nhau thống khổ, thì còn nghĩa lý gì?” Lý Kính nhẫn nại hướng dẫn từng bước với nam tử đã giao hợp thành một với mình, tình cảnh này bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy quỷ dị, nhưng hắn phải khiến Mặc Sinh hiểu, bằng không, chết đi, cũng chưa hẳn có thể được mang danh hiệu ma phong lưu.
“Hoan… ái?” Mặc Sinh cúi đầu nghiền ngẫm, lát sau, trên mặt lại tràn đầy khinh thường, “Luôn đau đớn như vậy.”
“A?” Lý Kính nghe xong sửng sốt. “Cái gì?”
Mặc Sinh mất kiên nhẫn nhíu mày: “Đều là đau đớn như vậy thôi. Loại chuyện này làm sao có thể vui sướng?” Dứt lời, lệ khí lại tản mác, “Ngươi đừng hòng gạt ta lần nữa!”
Lý Kính trợn mắt há mồm, bắt đầu tưởng tượng Mặc Sinh trước nay sống những ngày tháng ra sao. Chẳng lẽ là trời sinh nam tử không dễ thừa thụ… Thế nhưng hình như đám tiểu quan trong cô quán ai nấy làm xong đều xuân tình viên mãn… Chẳng lẽ là giả vờ? … Không phải chứ… Lý Kính gân não thắt gút rồi! Hắn chưa từng thử qua, cũng không dám manh động, sợ Mặc Sinh lại dùng quyền cước chào hỏi. Thế nhưng, tình hình trước mắt khẳng định không ổn. Chết hay không, đánh cược một ván vậy.
Lý Kính cười nịnh nọt, ôn nhu nói: “Ta làm sao dám gạt ngươi. Là thật đó. Không tin, ngươi cởi trói tay ta, chúng… chúng ta…” Cho dù da mặt hắn dày đến đâu, cũng không nói tiếp được nữa. Bên kia nhưng không có phản ứng. Lý Kính căng da đầu đành phải hạ thêm liều mạnh, “Huống chi, ta thế này, căn bản… căn bản không… không bắn được tinh… tinh…” Mồ hôi đã thấm ướt cả gối.
Mặc Sinh do dự một lát, tuy nói không tin, rốt cuộc xác định Lý Kính không dám lừa mình, hơn nữa hạ thân đau điếng quá lợi hại, liền phất tay, cởi dây trói.