“Ừm……” Ta hai mắt mở thao láo, cố gắng khởi động thân mình, soi mói bốn phía. Trang hoàng cũng không tệ lắm, nhưng không có khí phái giống nhà của Lăng Tước, cũng không to như nhà của Lợi Dịch. Nhưng đối với người thường mà nói, nơi này hẳn là nhà đẹp của xã hội thượng lưu rồi. Ít nhất nhà của ta còn lâu mới có cửa để so cùng.
Ơ mà, đợi chút! Ta sao có thể ở đây nhỉ? Ta nhớ rõ ta hẳn là cùng Du nhi uống rượu ở quán bar của Y Ân cơ mà. À, sau đó thì mất điện, rồi gì nữa nhỉ . Đúng rồi, đột nhiên giống như có người dùng thuốc mê làm ta ngất đi , nhất định là người đó đã đem ta tới nơi này, còn nhớ rõ trên tay hắn chính là chiếc đồng hồ 24k hoàng kim cùng 18k bạch kim chế thành, thực con mẹ nó giá trị thôi rồi! Một ngày nào đó đem nó đeo lên tay thì thật là quá sức tuyệt vời. Ha ha…… A, hiện tại không phải thời điểm để mơ mộng như thế …..
Láo, quá láo! Người kia không nhận được sự đồng ý của ta mà dám đưa ta tới đây , như vậy, không phải có thể nói ta bị bắt cóc sao? Á Á Á.. Ơ nhưng mà có vẻ không đúng, bắt cóc không phải là sẽ bị dây thừng trói như gói bánh trưng, lại có vài tên cao to vạm vỡ canh chừng sao, như thế nào hiện tại một người cũng không có, ta lại còn có thể thoải mái nằm ngủ ở giường lớn? Chẳng lẽ khinh ta không có năng lực chạy trốn? Khinh ta là không được à nha! A, cái bụng đòi ăn rồi, đói quá đi. Ta sờ sờ cái bụng lép không một hột cơm dính thành bụng. Xem ra chỉ có thể tay làm hàm nhai.
Xuống giường, lục tung cái phòng một lần. Tức chết mà! $&*%#@… Thế quái nào mà một cái giống đồ ăn cũng chẳng có! Trong phòng này ta hết cách rồi, chỉ có thể mở cửa phòng đi ra ngoài mò mẫm một phen thôi. Kỳ quái là, bên ngoài ngay cả một người canh giữ tù nhân là ta đây đều không có, ngay cả một người hầu để hỏi đường cũng không có nốt. Sẽ không phải là đi vào quỷ ốc đi! Nghĩ đến tóc gáy trên người lại căng thẳng dựng lên. Ta là người sợ ma đó~~~~~
Thật sâu hít vào một hơi, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Tiếp tục đi về phía trước, cửa phòng ở hai bên hành lang ta cũng không dám tùy tiện mở, ta chỉ sợ vạn nhất có cái gì ghê ghê bẩn bẩn từ bên trong nhảy xồ ra thì chết cha ta.. Đi tới đi lui, giống như loáng thoáng nghe được có tiếng thở dốc,lông gà lông vịt của ta lại thi nhau dựng lên , hơn mười loại tình tiết khủng bố ở trong đầu ta cứ hiện lên…… Ách, Mạc Tích Thì, ngươi không nên mê tín! Làm sao có quỷ trên đời được! Không có khả năng …… Ta không ngừng tự mình an ủi, sau đó nuốt nuốt nước miếng tiếp tục đi.
Chỉ khi nghe thấy thanh âm thở dốc càng ngày càng rõ ràng, trong đó còn ẩn hiện tiếng rên rỉ thì ta mới bừng tỉnh. Hahaha, ta biết thanh âm gì rồi, ta có phải là con nít 2, 3 tuổi đâu . Thanh âm đó ta chả xa lạ gì – chính là thanh âm khi làm tình đó! Sau đó ta nhìn thấy phía trước có cánh cửa, thanh âm hình như là từ bên trong phát ra. Ta phải thanh minh một chút, ta cũng không có ham mê rình coi người khác,nhưng thật sự là ta rất đói bụng, hơn nữa cũng tìm chán chê rồi mà không tìm thấy ai cả, ta không muốn đói bụng chết ở chỗ này đâu, dưới tình thế cấp bách, ta mới lặng lẽ đẩy cửa ra một chút.
Quả nhiên! Không ngoài dự liệu của ta, thực sự có hai người đang mồ hôi mồ kê đầm đìa làm tình, nhưng lại là hai gã đàn ông~! Bởi vì do tư thế quan hệ, ta thấy không rõ mặt hai người, chỉ thấy hung khí của người đàn ông kia thật lớn, không lưu tình chút nào đối với cơ thể người nằm dưới ra ra vào vào. Trong không khí tràn ngập hương vị dâm mỹ, còn có tiếng thở dốc cùng rên rỉ không ngừng, bất quá đều là từ một người phát ra, còn một người cơ hồ không hề phát ra thanh âm gì. Thực rõ ràng trong màn bỏng mắt này chỉ có một người chìm trong say mê tình ái, còn một người đơn thuần chính là tiết dục mà thôi. Kỳ quái là cái thanh âm kia như thế nào càng nghe lại càng cảm thấy quen thuộc.
Khi ta đang muốn đem cửa mở ra to hơn một tí để nhìn thấy rõ mặt hai người kia thì thân thể lại bị một người ở phía sau lôi kéo, miệng cũng nhanh chóng bị một bàn tay che lấy,thủ pháp rất quen thuộc, chính là lần này thiếu cái mùi khó ngửi kia thôi. Chiếc đồng hồ rõ xịn trên tay nói cho ta biết chính là người này bắt ta đến đây.
Bởi vì biết rằng cho dù đấu với hắn thì ta căn bản cũng không phải đối thủ , nhìn lực đạo ở tay hắn thì biết ngay, cho nên ta ngay cả hơi giãy dụa một chút cũng lười làm, ngoan ngoãn mặc hắn khống chế, thôi thì chờ kế tiếp xem hắn xử trí như thế nào vậy. Nhưng quá ức chế là hắn vẫn không nhúc nhích, cứ đứng im ở chỗ này. Nếu mà động đậy được thì ta có thể thích thú mò vào phòng xem cái tình huống bên trong. Bất quá cứ đứng im tê hết cả chân thế này, càng xem càng cảm thấy nhàm chán, hơn nữa bụng lại đói, mí mắt trên cứ muốn cúi xuống đoàn tụ với mí mắt dưới ……
-“Dẫn hắn vào thư phòng.”
Bỗng nhiên một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên nhất thời khiến ta bừng tỉnh, cửa cũng không biết đã mở ra từ khi nào, giương mắt lên nhìn vừa vặn thấy một đôi mắt màu xanh, lãnh liệt giống như băng, vừa thấy liền biết là cái loại người vô tình.
-“Vâng”
Sau khi bị bắt đi đến thư phòng, ta bị hắn hung hăng ném lên ghế sô pha, ủy khuất nắn nắn phần eo bị ngã đau, ta oán giận ngẩng đầu nhìn mặt mũi xem đứa nào dám ra tay với ta dã man như vậy.. Hừm, bộ dạng cũng bình thường thôi, nhìn qua có điểm giống người phương Đông, tuy nhiên cái mặt trông như mặt nạ, cơ mặt cứng đờ, một chút biểu tình cũng không có, thật là chủ nhân như thế nào thì thuộc hạ cũng sẽ có cái dạng như thế.
-“Hào,cậu sao lại đối xử thô lỗ với khách quý của chúng ta như thế?”
Người đàn ông có đồng tử xanh lạnh từ cửa đi đến, trên người chỉ mặc áo ngủ tơ lụa, gắt gao dán chặt trên người càng tôn lên dáng người, đường cong cường tráng. Dáng người coi như không tồi, nhưng mặt mũi thì kém một chút,bất quá cũng anh tuấn, nhưng nếu ánh mắt không cần khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo như vậy thì chắc là sẽ tốt hơn.
Khi hắn ngồi xuống đối diện với ta thì cái gã được gọi là Hào kia liền đặt xuống một ly killer. Oa, xem ra người này tửu lượng cũng không tệ đâu, loại rượu này bình thường đều là trước kia khi ta gặp phải người khách nào phiền toái, cho hắn một ly liền lập tức say túy lúy, bớt được việc. Người này lại cứ như không, chậm rãi nhấm nháp,“Như thế nào, bị dọa sợ choáng váng rồi à?” Khóe miệng nhếch lên cao đầy trêu tức.
-‘’Làm sao có thể.” Hắn chẳng lẽ nghĩ ta nhìn hắn làm tình liền sợ hãi? Ta cũng không phải người thuần lương! Lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không phải tờ giấy trắng. Ta ở trên sô pha ngồi thẳng trấn tĩnh mở miệng,“Tôi không biết các người bắt tôi tới làm gì? Bất quá, cho tôi thanh minh trước là tôi không có gì để cho các người vơ vét đâu!” Như thế là muốn cùng hắn nói rõ ràng, bắt cóc ta kiếm không ra tiền được đâu. Lão ba vắt cổ chày ra nước kia nói không chừng còn có thể đem ta bán làm trâu làm ngựa cho bọn họ.
-“Ha ha, tôi đương nhiên biết cậu không có tiền, bất quá tôi biết tình nhân của cậu có tiền.”
– ‘’Tình nhân? Ai cơ? ” Lợi Dịch hay là Hãn Thụy?
Hắn nghe thấy ta hỏi, nhẹ nhàng mà nở nụ cười, con ngươi lạnh như băng hiện lên một tia thú vị,“Cậu có rất nhiều tình nhân?”
-“Tôi không có, anh không biết tôi là độc thân vui vẻ sao? Các người có phải là đã bắt sai người rồi không?” Ta thật sự hy vọng mình rơi vào trường hợp này!
-“Thật thế?” Hắn nhướng mày,“Không biết khi nghe cậu nói như vậy, Lợi Dịch có thể tức hộc máu hay không.”
Hy vọng tan biến! Thì ra là Lợi Dịch, cái tên chết tiệt kia thế nhưng lại rước phiền toái đến cho ta!
-“À, anh ta a. Là hũ vàng mới nhất của tôi.” Ta hướng hắn thản nhiên cười cười, góc độ khống chế vừa đúng, thoạt nhìn nhất định mị hoặc mười phần, bằng không cũng sẽ không nhìn đến trong mắt hắn có tia kinh diễm chợt lóe rồi biến mất. Hắc hắc, sức quyến rũ của ta đã đến trình độ cả người lẫn thần đều điên đảo, huống chi ta tinh ranh nữa nên có thể làm nó phát huy tác dụng đến mức tận cùng. Trước khiến hắn điên đảo, lại thừa dịp thời điểm hắn bị choáng váng, nghĩ biện pháp đào tẩu, nói chung là từ khi đến đây ta chỉ nhìn thấy có ba người, đào tẩu hẳn là không khó đi. Hờ hờ, cứ như vậy đi!
-“Hóa ra là như vậy.” Hắn bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, sau đó hỏi ta,“Như thế nào mới có thể làm hũ vàng mới của cậu đây?”
hừ hừ, quả nhiên mắc câu!
Ta tiếp tục cười mị hoặc,“Chỉ cần có tiền lại trông đẹp mắt là được.”
-“Ta đây có được thông qua không?” Hắn khiêu tình cười cười.
Ta biết thừa ngươi sẽ hỏi câu này mà. Khà khà, ta làm bộ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen,“Xét bộ dạng thì anh có thể, chẳng qua không có tiền, thật sự là đáng tiếc.” Ta ra vẻ tiếc nuối lắc đầu. Cái này kêu là lạt mềm buộc chặt! Nói không chừng còn có thể chôm tỉa được chút đỉnh, ta hà cớ gì mà không làm.
-“Cậu làm sao mà biết tôi không có tiền?” Hắn nhíu mày.
-“Bằng không, sao anh lại muốn dùng tôi để tống tiền Lợi Dịch ? Chẳng lẽ không phải vì tiền?” Kỳ thật ta cũng biết không phải vì tiền, nhìn dáng vẻ của hắn không giống người nghèo chút nào. Nhưng kẻ có tiền mà muốn có nhiều tiền hơn thì cũng nhiều lắm. Ta có thể hiểu được điều này.
-“Tôi có nói là sẽ dùng cậu để vơ vét tiền bạc của Lợi Dịch à ? Tôi chỉ nói là hắn có rất nhiều tiền mà thôi. Về phần rốt cuộc vì cái gì, cậu không cần biết. Cậu chỉ cần chấp thuận, sau đó chúng ta……” Ánh mắt biểu hiện rõ ý đồ vớ vẩn.
Hắn cùng Lợi Dịch có ân oán gì ta cũng lười nghe. Hiện tại điều quan trọng nhất là chạy khỏi nơi này, trực giác nói cho ta biết người này khó đối phó, nhìn giống như đang cười, nhưng ý cười không đạt được đến đáy mắt, cả đôi mắt xanh lạnh như tỏa ra sát khí. Cơ mà ta biết một một người đàn ông thời điểm ý chí yếu nhất chính là khi làm tình. Cho nên, ta nghĩ nghĩ, cười mở miệng,“200 vạn.” Ta không dám đòi cao quá, sợ hắn mặc kệ, lúc trước An Đức Lỗ ra cái giá này, ta nghĩ qua vài năm giá cả tăng cao, lấy giá này cũng là vừa phải đi.
-“Có thể.” Hắn sảng khoái nói, sau đó lại ý vị thâm trường cười,“Trách không được, Lợi Dịch muốn liều mạng kiếm tiền như vậy.”
Ta vô tội nháy mắt mấy cái. Kỳ thật ta đối với Lợi Dịch cũng không có rõ ràng như vậy, thỉnh thoảng không hề tính toán với hắn. Chẳng qua có đôi khi tâm huyết dâng trào thì ý tứ ý tứ cho hắn hiểu thôi. Ta biết hắn đối với ta tốt lắm cho nên cũng không tiêu pha của hắn nhiều lắm đâu~