Mạc Tích Thì

Chương 21

Ta như  bị đôi mắt ấy giữ chặt lại, cảm giác như  mình không thể  cử động được, Mãi một lúc lâu sau, khi ta có thể đưa ánh mắt dời đi cũng là lúc nồi lẩu đã sôi lắm lắm rồi, ta chậm chạp mở miệng: “Anh, các anh muốn nói em không có tâm sao?” Trực giác giống như không thể tiếp tục trốn tránh.

– “Ai không có tâm?” Giọng nói  trong trẻo theo tiếng bước chân từ xa truyền đến.Ta ngẩng đầu vừa lúc thấy Du nhi  ôm ấp  hơn mười chai đủ các loại rượu khó khăn đi tới. Thật là, thằng con yêu quý cũng quá tham lam đi. Ta kinh ngạc hỏi nó: “Làm sao con lấy nhiều như vậy?”

– “Nếu phải làm, dứt khoát làm một trận để vui tới bến luôn!” Nó hi hi ha ha cười  ,  vừa đem một chai rượu đặt trên mặt đất, vừa nói, “Không nghĩ tới ông nội có nhiều loại rượu trân quý như vậy!”

– “Oa, này chai rượu brandy này chắc là phải 75 năm đi, tuyệt phẩm!” Hãn Thụy cũng ngó mặt đi chỗ khác, tùy tay cầm lấy một chai rượu tán dương.

– “Ừ, đúng là rượu tốt!” Lợi Dịch cũng cầm lấy chai  rượu tinh tế đánh giá.

– “Xem thì có cái gì đẹp chứ, uống thôi!” Du nhi đã hấp tấp mở ra một chai to nhất, một bên rót rượu cho mọi người một bên nói, “Hôm nay nhất định không say không về!”

Ta buồn cười nhìn nó: “Concố tình gây khó dễ cho cha con phải không.” Biết rõ ta uống không say bao giờ mà.

–“A, đúng rồi!” Nó tỉnh ngộ gật đầu, sau đó hào khí vỗ vỗ lên vai ta, “Không sao, vui vẻ là tốt rồi! Vui vẻ là tốt rồi!”

Lúc này nắp vung nồi lẩu đã muốn bật ra, ta lập tức hưng phấn mở ra: “Nóng quá!Ăn được rồi đấy!” Ta xung phong gắp khối thịt đầu tiên lên hít hà.

– “Cẩn thận, nóng lắm đấy!” Hai đạo âm thanh quan tâm đồng thời vang lên.

–“Không sao,lưỡi em chịu nhiệt tốt lắm!” Ta nhai nhai miệng thịt, lúng ba lúng búng nói.

–“Thụy Thụy, sao chú không quan tâm tới tôi!” Du nhi bĩu môi, u oán bồi thêm câu nữa, “Tốt xấu gì chúng ta cũng có quan hệ thân mật nha!”

– “Cái đồ quỷ quyệt này,  toàn lấy chú ra làm trò tiêu khiển là sao hả!” Hãn Thụy uống một hớp rượu, lên tiếng kêu oan.

– “Tôi nào có! Tôi đẹp zai thế này, chú vẫn là đi theo tôi đi!” Du nhi mắt đẹp trừng lớn, rồi nháy mắt đưa tình, chớp chớp loạn lên.

– “Hừ, cháu có phải bị Lợi Dịch mua chuộc gì rồi phải không?”

Lợi Dịch nghe vậy, lập tức xem thường cãi lại: “Anh không cần nghĩ bụng ta suy ra bụng người! Tôi sẽ không lợi dụng trẻ con!”

–“Hừ, cứ giả bộ chính nhân quân tử khiến người khác ghê tởm!” Hãn Thụy làm mặt căm ghét.

– “Toàn tự nói bản thân!” Lợi Dịch mặt tỉnh bơ, vô tình nói.

– “Tức là chú không muốn sao?” Du nhi nhún vai, thở dài: “Tôi đây chỉ có thể một mình quay về Anh quốc.Haizzzz “ Sau đó đột nhiên quát to một tiếng, làm ta hoảng hồn: “Cha! Cha lại thừa cơ ăn hết mọi thứ trong nồi sao  ?!”

Ta thoả mãn lau miệng, ngẩng đầu nhìn ba tên cứ chằm chằm soi bụng tròn vo của ta.” Ai bảo mọi người không ăn, cứ hăng say tán gẫu cho lắm vào, thế nên đừng trách tôi. Ha ha!’’

Lúc này đột nhiên thấy tay ai đó giơ lên, ta giật mình vì tưởng bị úp xọt hóa ra là Lợi Dịch nghe điện thoại.Không biết trong điện thoại nói gì, chỉ thấy lông mày hắn nhăn lại, đôi con ngươi đen nổi lên mưa gió đầy sát khí. Sau đó hắn cố cưỡng chế cảm giác tức giận xuống, giọng nói cố nén phát ra từ trong kẽ  răng: “Cậu dám!”Hình như đối phương lại nói gì đó, rồi cuối cùng nghe thấy tiếng cúp điện thoại.

– “Tích! Anh có việc phải đi một chút.” Hắn mang vẻ mặt không tình nguyện nhìn ta. Sau đó hung tợn nhìn Hãn Thụy: “Nếu để cho tôi biết lúc tôi không có ở đây, anh dám làm trò gì đó thì  sẽ biết tay tôi!”

Chỉ thấy Hãn Thụy coi như không nghe thấy lời đe dọa của Lợi Dịch, hắn thản nhiên rót cho ta một ly rượu, cười nói: “Thì, rượu này không tồi nè!”

Lợi Dịch chỉ có thể hít thở mấy hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Hãn Thụy, tuy rằng tôi không tin anh nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác.Thôi thì tốt nhất nhờ anh thời thời khắc khắc để mắt đến Tích, đừng để cho cậu ấy đi lung tung.”

Hãn Thụy nghe vậy mới nhíu mày quay đầu lại nhìn  Lợi Dịch: “Anh lại gặp phải người nào sao?”

– “Anh không cần lo, chỉ cần trông chừng  Tích cẩn thận là tốt rồi!” Nói xong một phen kéo ta qua, nhân lúc ta không kịp phản ứng thì thật sâu hôn lên môi ta. Nụ hôn này tựa hồ dốc hết toàn bộ tâm lực,như  để cho ta có thể  cảm nhận sự nồng nhiệt của hắn.

-“Này,này Anh làm cái quái gì thế hả!” Bên tai truyền đến tiếng kêu gào bất mãn của Hãn Thụy,lại nghe thấy tiếng nói say mê của Du nhi  : “Oa, chú Dịch hôn thật điêu luyện!”

Ta theo bản năng nhẹ nhàng đáp lại hắn, đổi lấy chính là lưỡi hắn càng nóng cháy càng triền miên xâm nhập hơn. Một lúc lâu sau, hắn rốt cục lưu luyến rời xa môi  ta. Nhìn vào mắt hắn, ta lại thấy tận sâu trong con ngươi đen tựa hồ lóe lên cái gì đó. Ban đầu ta không biết, nhưng bây giờ  nghĩ nghĩ …ừm.. có lẽ …đó là tình yêu đi. Ánh nhìn chăm chú của hắn giống như  muốn đem tình yêu của mình  thật sâu, thật sâu rót vào tận xương tủy ta. Trong lòng ta lúc này chợt dâng lên cảm giác lạ, nhưng ta cũng không thể đặt tên cho nó là gì cả……. hãy để thời gian trả lời đi …..

Rồi ta lại cảm giác bàn tay ấm áp của hắn vỗ về  gương mặt ta, thong thả mà kiên định,  nhẹ nhàng nói: “Chờ anh trở lại!” Sau đó cầm lấy áo khoác, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

Hãn Thụy giống như  cũng phát hiện ra có điểm không thích hợp, nhìn thấy bóng dáng kia lao nhanh thì nhăn mày giống như  đang tự hỏi điều gì đó.

–“Cha!” Du nhi  di chuyển cái mông sán lại gần ta, lôi kéo vạt áo của ta thì thào: “Con cảm thấy chú Dịch có điểm là lạ.”

– “Có cái gì lạ đâu! Anh ta chỉ lo sợ chú thừa dịp anh ta đi vắng mà làm gì cha cháu thôi! Tiểu thương buôn bán châu báu thì có chuyện gì được chứ!” Như muốn quét dọn cái không khí quỷ dị này, Hãn Thụy phất phất tay, sau đó cầm lấy ly rượu: “Tiếp, chúng ta tiếp tục, không say không về!”

Hẳn là không có việc gì đi! Lợi Dịch có nhiều tiền như vậy, có cái gì không giải quyết được chứ! Đến bây giờ ta còn chưa từng gặp chuyện gì mà có tiền cũng không giải quyết được! Trấn an bản thân, ngẩng đầu lên thì chứng kiến Hãn Thụy đang mang tư thế không say không về  thật, không nhịn được trêu chọc nói: “Thụy, cẩn thận anh say rồi bị con em  làm thịt mà không biết đấy  !”

– “Ha ha…” Du nhi lập tức phối hợp lộ ra bộ dạng sắc lang lè lưỡi liếm liếm quanh miệng.

–“Ồ, vậy sao?” Hãn Thụy ý xấu liếc mắt nhìn Du nhi, khóe miệng gợi lên nụ cười tà: “Muốn ăn chú sao, cháu chưa đủ trình độ đâu. Nhưng chú thì thừa sức ăn cháu!”

–“Vậy chú  ăn tôi  đi!” Du nhi  lập tức bày ra bộ dáng Jesus bị trói ở trên thánh giá chữ thập.

Hãn Thụy hợp tác chìa ngón trỏ thon dài nâng chiếc cằm tinh tế của Du nhi lên đánh giá, giọng nói tiếc hận: “Chà chà, tư sắc cũng không tồi. Chính là, trong lòng chú chỉ có cha cháu thôi!” Nói xong liền hướng ta bổ nhào qua.

Ta đang cười to thì bị hắn đè xuống  dưới, một bên cố tránh thoát móng vuốt lang sói của hắn, một bên kêu to: “Đi ra chỗ khác! Sờ một chút mười vạn đồng! Cái gì cũng phải rõ ràng rành mạch! Anh cần suy nghĩ kĩ  trước khi động thủ  !”

Chỉ thấy trên mặt hắn tà khí càng sâu, híp mắt cười: “Em yêu, anh sẽ chờ hóa đơn của em!” Mới vừa nói xong, ta đột nhiên đã cảm thấy ngực cứng lại cùng tiếng kêu đau đớn của hắn vang lên, sau đó chợt thấy Hãn Thụy  mở miệng mắng: “Xú tiểu tử! Cháu làm gì? Xuống dưới cho chú ngay lập tức!”

–“Tôi cũng muốn chơi! Các người  không thể bỏ tôi qua một bên!” Du nhi  ghé vào trên người Hãn Thụy bất mãn kêu to.

– ” Đứa nhóc này!  Con muốn đè chết cha của con à! Đi xuống cho cha!” Ta tập trung khí lực rống to.

–  Dạ!” Nó đang muốn làm đứa con ngoan, hiếu thuận, nên ai ya vài tiếng rồi đi xuống.

– “Anh cũng đi xuống cho em!” Cái người chết tiệt này còn cứ cọ cọ ở trên người ta làm ta bực bội kêu to, “Mau đi ra chỗ khác đi, chả có tí  không  khí thì thở thế nào hả zời!” Mẹ nó, toàn bộ thân thể một thằng đàn ông to không chịu được đặt trên ta thì ngọc thể của ta chịu thế quái nào được chứ?

Nghe ta nói vậy, hắn chỉ  có thể chống đỡ  thân thể đứng lên,  thuận tiện cũng đem ta kéo dậy, ta lập tức từng ngụm từng ngụm hít lấy dưỡng khí.

Lúc này, tiếng chuông cửa thần tài chợt vang lên ——
Bình Luận (0)
Comment