Mạc Tích Thì

Chương 25

Ta nhắm mắt lại chờ thời khắc hôn môi thắm thiết với thiên nhiên tới. Trong lòng cố kêu gọi bản thân không nên sợ sệt cái gì cả. Đây là lầu hai mà thôi, có bị quăng xuống thì chết thế quái nào được. Không phải xoắn quẩy! Nhiều lắm chịu đau một chút thôi! Qua một lúc lâu sự đau đớn mà ta chờ đợi cũng không tới, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn vang lên, ta liền rơi vào vòng ôm ấm áp. Ta phút chốc mở mắt ra, liền chứng kiến cảnh Lăng Tước đang cố nén đau đớn, nặn ra một nụ cười méo xệch nhìn ta.

–“Oái!” Ta rú lên một tiếng, lập tức nhảy xuống mặt đất. Ta chợt nhớ tới thương thế của cậu ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn.

– “Anh không sao chứ?” Cậu ấy nhẹ nhàng thở ra, quan tâm hỏi ta  .

Ta lắc đầu, có chút chột dạ, mắt la mày lém nhìn cậu ấy: “Những lời này hẳn là tôi hỏi cậu mới đúng.” Trong lòng tính toán nên giải thích với bọn họ cái sự kiện nửa đêm nửa hôm từ cửa sổ rơi xuống như thế nào đây.

– “Tôi thì có chuyện gì chứ.” Cậu ấy vẫn ôn nhu cười cười, “Được rồi, nếu anh đã không có việc gì thì chúng ta đi vào nhà thôi.” Vừa nói vừa lôi kéo ta, trở vào nhà.

Hế? Mặc kệ  tuấn nam kia ư? Cậu ấy không định giới thiệu một chút sao? Thời điểm ta đang muốn quay đầu lại xem thì chợt nghe thấy một giọng nói  thản nhiên từ phía sau truyền đến: “Cậu không cần ‘Huyết Ảnh’ sao?” Ta thề  rằng đó là giọng nói mà làm người ta liên tưởng đến tiếng trầm thấp khêu gợi trên giường, hơn nữa ban đêm nghe thấy lại càng thấy phiếm tình hơn.

Lăng Tước dừng một chút, quay người lại. Hắc hắc, ta đương nhiên cũng quay người lại rồi, nhân cơ hội xem cả hai zai đẹp đứng cạnh nhau cũng tốt mà. Chỉ thấy Lăng Tước vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi, thong thả đi đến trước mặt tuấn nam kia, vươn tay lạnh lùng mở miệng: “Lấy ra!”

Ta hiện tại mới phát hiện hóa ra Lăng Tước cũng có khí thế lãnh khốc lắm chứ bộ, hóa ra không thua kém tuấn nam kia chút nào. Hai cặp mặt kiên định như  đá tảng đều toát ra khí thế hết sức khiếp người, trong không khí phảng phất có hai đạo ánh sáng màu lam  kịch liệt giao chiến. Ước chừng hai mươi giây sau, đôi mắt màu lam của zai đẹp bỗng nhiên chợt lóe, lập tức một đạo ánh sáng  nhũ đỏ bạc xẹt qua.

Tiếp theo giọng nói đầy từ tính kia lại vang lên: “Đừng đánh mất nữa.” Nói xong cũng xoay người sát nhập trong bóng đêm.

Lăng Tước khẽ hừ nhẹ một tiếng, hướng về phía bóng dáng đã đi xa,  lạnh lùng thốt lên: “Anh cũng không  nên đến đây nữa!” Bước chân của zai đẹp mắt lam chợt khựng lại trong giây lát, nhưng quay đầu lại, tiếp tục tiến về phía trước.

-“Tích Thì chúng ta vào đi thôi.” Quay đầu lại, vẫn là nụ cười ấm áp ôn nhu.

-“Hử? —— Ừ!” Ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu, cùng cậu ấy vào nhà. Trực giác mách bảo quan hệ của bọn họ không hề tầm thường, nhưng nếu Lăng Tước không nói, ta cũng sẽ không hỏi, ta thực khéo hiểu lòng người đi!

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Hãn Thụy ngáp dài, quần áo không chỉnh tề từ cầu thang đi xuống. Thấy chúng ta thì kỳ quái trừng lớn mắt: “Ơ? Các người thức dậy làm gì?” Sau đó lại trưng ra vẻ mặt hiểu biết, “Có phải cũng bị tiếng mèo hoang phát động tình đánh thức phải không?”

-“Cái gì mà mèo hoang phát động tình chứ?” Ta liếc xéo hắn, có mà hắn phát ra chứ  mèo nào.

– “Trời ơi, cái thanh âm giao phối triền miên giống như triều cường ấy, thanh âm chúng nó  A to hưng phấn không chịu được  !Hai người cũng bị âm thanh kia đánh thức à?” Hắn dụi dụi con ngươi, ngồi vào ghế  sopha gần nhất. Một bên còn lẩm bẩm cái gì mà không thể tưởng được tiếng kêu mèo làm trò có thể lớn như vậy, chắc là một con ăn phải thuốc cấm gì rồi  .

– “Ha ha a, Thụy ~~~” Ta dùng giọng nói vui vẻ gọi từ ngoài cửa, bay bay nhảy  bổ nhào vào trên người hắn.

-“Hả? Sao, làm sao vậy?” Hắn có chút được sủng ái mà lo sợ.

-“Không có ~~ chỉ là tự dưng đầu choáng choáng ý  ~~” Ta ngồi giạng chân ở trên đùi hắn, nhấc đầu tựa vào trên vai  hắn.

-“Làm sao vậy? Anh sờ xem nào, có phải bị  sốt hay không?” Hắn vươn tay sờ sờ  trán ta.

Lòng ta hung ác, bắt tay dùng sức gõ mạnh dưới háng hắn, lập tức lùi về phía sau nhảy lên: “Hehe! Đột nhiên lại không sao rồi.”

– “Ngao ——” Một tiếng thê lương rống to vang lên.

Ta đắc ý nhìn thấy hắn băng bó dưới háng, đau đến cúi người. Xứng đáng! Con mẹ nó dám nói ta là mèo hoang động dục? Con mẹ  nó ngươi mới là con sói động dục! Tiếng A a a khi ta tưởng ta ngã cái rầm khỏi cửa sổ lại bị con sói này tưởng là tiếng.. à. Láo, quá láo. Con bà nó chứ.

– “Lăng Tước, tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon!” Thôi thì ta chưa có nghĩ ra được lý do giải thích cho vụ ngã không thành kia nên cứ lờ lớ lơ đã. Phất phất tay, ta cong đít chạy lên phòng. Tới cửa phòng rồi còn nghe thấy tiếng cười to của Lăng Tước cùng tiếng kêu thảm thiết của Hãn Thụy.

Ôi zời ơi, tớ thề là trong lúc tớ edit tớ lại nghĩ là bạn Thì ôm ấp bạn Thụy vì bạn ý muốn cảm ơn Thụy đã kiếm ra lý do cho việc bạn ý tỉnh giấc và ngã trong đêm cơ, hóa ra là thế kìa à … T__T

Trở lại phòng,  ta lại nằm ngoan trên giường. Nhưng trong đầu hiện lên cái được gọi là ‘’ Huyết Ảnh ‘’ gì đó, mèng ơi, được nhìn có một lúc thôi à. Hẳn đó chính là thứ mà Lăng Tước đặt ở trên cổ bạn zai đẹp kia đi. Không, chính xác mà nói đó hẳn là một con dao có giá trị. Dao diếc gì gì ấy thường không phải lĩnh vực thu hút được ta. Cái chính là…. là khi mà tuấn nam kia cầm lưỡi dao trả lại cho Lăng Tước, ta tinh tường nhìn thấy ở chuôi dao có gắn một cái gì đó. Người thường trong bóng đêm như  thế khó có thể nhận ra nhưng với một người mê kim cương như ta thì ta dám chắc ở chuôi con dao ấy có gắn kim cương.Lưu ý một chút là kim cương thường cũng không lọt vào mắt ta được đâu. Ta cam đoan cái loại kim cương gắn ở chuôi dao đó vô cùng, vô cùng đáng giá.Mọi người nghĩ kim cương đỏ quý như thế nào? Cả thế giới có 5 viên thôi, mà giá bán  có lúc cao  tới  1,000,000 đôla.Thế mà một mình Lăng Tước lại có những ba viên  , mà lại còn lớn như vậy nữa! Thật sự là, thật sự là… hâm mộ không thể tả ra được~~~~!

Bỗng nhiên ta lại nhớ tới tình yêu  ‘’ kim cương Jacques ‘’  của ta. ôi ôi, nhớ đến chết mất! Không biết hiện giờ là ai thay ta bảo quản nó đây~! Ô…

-“Mạc tiên sinh!” Một thanh âm nhỏ, khàn khàn đột nhiên vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong phòng, làm người ta sinh ra cảm giác quỷ dị.

-“A ——” ta vừa định thét chói tai, thì lại bị hai bàn tay to bịt chặt ngang miệng. Lúc này trong đầu óc của ta liền xuất hiện hình ảnh một người, đây không phải là —— cái tên đeo đồng hồ vàng xịn tên Hào đó sao!

-“Mạc tiên sinh nếu không kêu nữa, tôi sẽ buông tay!” Thanh âm vẫn cứng nhắc không có một tia phập phồng.

Ta ai ya gật gật đầu, giương mắt nhìn về phía trước  : “Anh lại muốn làm gì?!” Bàn tay vừa rời đi, ta khẩn cấp đứng dậy hỏi. ‘’Các người làm hại tôi còn chưa đủ thảm sao?! Còn muốn như thế nào nữa?! Jacques xinh đẹp của ta cũng do bọn này hại đây mà  ! Ô ô…

-“Thiếu gia muốn mời Mạc tiên sinh đi một chuyến!”

– “Hừ, tôi không đi! Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn dám tiến lên thêm một bước tôi sẽ thét chói tai cho anh xem!” Ta thấy hắn định tiến lên,  liền nhanh chóng đe dọa trước. Lần trước là không có biện pháp, lần này ngươi đừng nghĩ bắt ta đi gặp cái người âm trầm cực đoan làm người ta không thoải mái kia.

-“Thiếu gia nói Mạc tiên sinh chỉ cần nhìn thấy cái này liền chịu đi theo tôi!” Vừa nói vừa đưa ra một chiếc đồng hồ.

Nương theo ánh trăng, ta liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trong tay hắn, vừa nhìn liền nhận ra đó là của Lợi Dịch.Bởi vì 4 phương 8 hướng trong chiếc đồng hồ của Lợi Dịch đều khảm những viên ruby trân quý xa hoa tên ‘’ Cáp đỏ ‘. Bọn họ lấy được nó sao? Chết cha, thế rương châu báu của ta có còn an toàn không đây?

– “Anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ gì để đoạt được nó?” Người này việc ác  làm nhiều đến mức thành dân chuyên nghiệp rồi.

-“Không có. Lợi tiên sinh hiện tại đang ở chỗ thiếu gia, muốn gặp Mạc tiên sinh lần cuối cùng!” Khuôn mặt hắn vẫn thủy chung không đổi như  mặt bài tú-lơ-khơ.

Lần.. cuối.. cuối cùng gặp  mặt?! Lòng ta trầm xuống: “Anh  nói dối!” Làm sao có thể?! Mới ba bốn ngày không thấy mà thôi! Muốn gạt ta đi cũng không phải dùng phương pháp thế này!

-“Tôi không cần phải … lừa cậu. Nếu tôi muốn bức cậu đi, chắc chắn sẽ dùng  phương pháp lần trước, nhanh hơn nhiều”

Ta tự hỏi trong lời nói của hắn thì có bao phần đáng tin đây?  Chính là: “Vậy anh vì cái gì mà không quang minh chính đại tiến vào, lén lút như vậy làm gì?”

-“Bởi vì Lợi tiên sinh nói như thế thì vị  Hãn tiên sinh nào đó cũng sẽ cùng tới. Nhưng cậu ấy muốn gặp một mình cậu thôi.”

Cũng có lý đấy.Tuy nhiên vấn đề mấu chốt nhất là: “Lợi Dịch sao lại ở cùng một chỗ với các người? Hơn nữa vì sao lại chỉ có thể nhìn tôi lần cuối?” Khi hỏi đến vấn đề  thứ hai, lời nói của ta có chút run rẩy. Một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu nảy lên trong lòng. Tuy rằng ta vẫn chưa tin được cái tên này!

-‘Chỉ cần Mạc tiên sinh đi, Lợi tiên sinh sẽ nói cho biết.”

Ta yên lặng nhìn chiếc đồng hồ trong tay hắn. Rốt cuộc đi hay không đi đây? Biết rõ là cạm bẫy ta còn muốn nhảy vào sao? Chính là, chính là vạn nhất, vạn nhất điều hắn nói là  sự thật  —— ta không dám tiếp tục nghĩ nữa!

– “Được! Tôi đi!” Có là cạm bẫy ta cũng sẽ  nhảy. Ta nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Nhưng anh  phải cho tôi viết một tờ giấy để lại cho Hãn Thụy  , không anh ta lại chạy đi khắp nơi tìm tôi.”

-“Có thể.” Hắn lập tức đáp ứng.

Ta nhanh chóng viết xong mảnh giấy đặt trên tủ đầu giường, chắc chắn là Hãn Thụy sẽ dễ dàng nhìn thấy thôi, sau đó nghe thấy tên Hào nói: “Chờ tôi nhảy xuống dưới trước đã, sau đó Mạc tiên sinh cũng nhảy xuống, tôi sẽ tiếp được cậu!” Nói xong liền hướng cửa sổ đi đến.

Cái, cái gì?! Một buổi tối mà ta phải nhảy lầu đến 2 lần sao  ! Đang muốn nói với hắn ta muốn từ cửa lớn chạy ra,thế mà hắn đã nhảy xuống ngon lành mất rồi  . Ta chạy đến cửa sổ, liền nhìn thấy hắn sẵn sàng mở rộng hai tay đứng đó chờ sẵn. Ai, quên đi. Nhảy liền nhảy đi. Ta nhắm mắt lại, liều mình nhảy xuống ——
Bình Luận (0)
Comment