Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 10

Nửa năm sau, sư phó của tôi rốt cuộc cũng từ Hình Đường trở về, xem ra tinh thần ông ấy nhìn cũng không tệ lắm, về phần vết thương trên da ra sao, tôi cũng nghĩ nghĩ rồi thôi. Dù sao tôi cũng chỉ là một nữ đồ đệ.

Lúc sư phó đi vào, tôi đang ngồi trong đình hóng mát, hoàng hôn tháng sau, thời tiết ở Vân Tiêu Cung rất sảng khoái, cũng không quá nóng.

Trước đó cũng không báo trước một tiếng, lúc ông ấy lảo đảo bước vào, tôi nhìn thấy vội vàng đi ra, vẻ mặt cứ như đi sai cửa. Vội vàng giương giọng gọi: “Sư phó, người về rồi à?”

Ông ấy quay đầu lại, xác nhận thêm lần nữa, sau đó mặt tái mét, ngón tay run rẩy, “Ngươi…ngươi…ngươi…”

Tôi lý giải sự kích động này như sau: có thể sống sót quay về từ Hình Đường, còn không kích động được sao? Xin thứ lỗi cho thái độ của sư phó tôi!

(Đoạn này mình xem đi xem lại rất nhiều lần, rõ ràng là thế, không có nhầm!)

Ông lướt qua đám cỏ hoang cao tới đầu gối, đi vào gác xép. Chỗ này khí hậu dễ chịu, cây cối đương nhiên cũng vô cùng tốt, nửa năm không có bọn gia nô chăm sóc, y các thoạt nhìn hoang vắng tiêu điều.

Tôi dìu ông ấy ngồi xuống, cầm bình rượu trên bàn thạch định trực tiếp rót cho ông, tôi thường hay rót như vậy, lười tìm chén. Lần trước đánh nhau thắng rồi học được.  Dù sao cũng không có ai quản tôi.

Kết quả ông không chịu hợp tác, nước rượu văng ra, hương rượu ngào ngạt, lại càng thấy cảm xúc kích động: “Ngươi, ngươi uống rượu?” Lại cầm bầu rượu nhìn kỹ, ngũ quan đều đồng thời run rẩy, giống như đau đớn khi bị cắt mất một miếng thịt của ông: “Ngươi, ngươi uống rượu ta cất giấu sao? Người tìm đâu ra?”

“Mật đạo trong thư phòng ấy!” Tôi dĩ nhiên biết. Nửa năm này y các chính là thiên hạ của tôi, có một đêm tôi rãnh rỗi không việc gì làm, quyết tâm lật ngược y các này lên, xem xem sư phó có cất giấu bảo bối gì hay, rượu này chính là chiến lợi phẩm lần đó.

Bên ngoài không cho tôi đi loạn, tôi đi qua đi lại trong nhà mình không được sao?

Tôi thà rằng biến nơi này thành cái ổ của mình bây giờ.

Sư phó của tôi bổ nhào tới, bộ dạng cứ như chỉ hận không thể bóp chết tôi, tôi nhẹ nhàng nhảy một cái, cách xa nguy hiểm một chút, không quên quay đầu lại hỏi: “Sư phó, lão tử ngài thập tử nhất sinh quay về từ Hình đường, không uống chén rượu chúc mừng cũng thôi, sao lại có bộ dạng muốn giết người thế hả?” Tôi tự nhận khinh công cũng không tệ lắm, nếu không muốn cho ông ta bắt được, ngay cả góc áo của tôi ông ta cũng không chạm được.

Đại khái ông ta cũng ý thức được sự chênh lệch này, thư thả giọng nói: “Ngươi thử nhìn xem ngươi biến y các của ta thành cái gì rồi? Mấy cây dược thảo của ta đâu? Sao không có ai chăm sóc thế hả? Cả khu vườn sao cỏ hoang mọc đầy ra thế này, con bà nó!”

Tôi phụt cười: “Sư phó, người nói tục!” Lại đoán mò: “Bị nhiễm của Trầm Yên Nhiên?” Vỗ trán cười sằng sặc: “Hóa ra Hình đường đường chủ trong truyền thuyết là một tên nói chuyện thô tục a?!”

Ông ta quýnh lên, lại nghẹn ra một câu: “Cái rắm a!”

Tôi lại cười! Rất vui vẻ, y các trước đó không có chút nhân khí rốt cuộc cũng khôi phục sinh cơ bừng bừng.

Cười đến phân nửa, tôi cũng cười không nổi nữa, bộ dáng cứ như thấy quỷ, sư phó của tôi tiến tới, lắc lắc đầu ngón tay trước mặt tôi, tôi chỉ chỉ ngón tay về phía sau lưng ông ta, cổ họng giống như bị mắc nghẹn cái trứng gà, một chữ cũng không thốt lên được: sau lưng sư phó, một người thừa dịp mặt trời vừa lặn, trăng vừa mọc, nhẹ nhàng lướt tới, quả thật không phải đi mà là lướt, khủng bố nhất là khuôn mặt tựa như điêu khắc của người này lại lạnh tanh không có chút sinh khí, toàn thân đều tản ra hơi thở rét run, tựa như sứ giả của địa ngục tới gọi hồn, mà ánh mắt của ông ta, đó là đôi mắt như thế nào nhỉ, lạnh như băng, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta tê cóng!

Chẳng lẽ là do gần đây tôi tạo nhiều nghiệp chướng lắm sao, nên mới có oan hồn của kẻ thù tìm tới cửa? Nhưng nghĩ lại mấy người bị tôi chữa trị chết cũng không có vị huynh đài nào có khuôn mặt này a?

Đương nhiên, cái này cũng không phải do lỗi của tôi a, thử nghĩ một đứa con nít còn chưa trưởng thành như tôi, không có sư phó ở đây, đương nhiên sẽ có những loại độc đặc biệt tôi giải không được, khiến cho quá trình chữa trị xảy ra sự cố, cũng chỉ có thể oán sư phó dạy dỗ không tốt. Tự học thành tài cũng không hề dễ dàng nha!

Sư phó quay đầu, tức giận trong nháy mắt ngừng lại: “Trầm huynh, huynh đến rồi à?”

Tôi buông móng vuốt, chuẩn bị chuồn êm, sư phó cũng không dễ dàng, vất vả lắm mới được trở về từ Hình đường, kẻ tra tấn mình nửa năm liền tìm tới cửa, vui vẻ nổi sao?

Đúng là có chút đồng tình với ông ta, suy nghĩ vừa chuyển, cẩn thận kéo ông ta sang một bên, rồi lại thật cẩn thận xem xét kỹ càng sắc mặt ông ta nhỏ nhỏ tiếng nói: “Sư phó, đừng nói là người trốn khỏi Hình đường về đây chứ hả? Vậy thì Trầm đường chủ đến đây để bắt người về quy án sao? Tội này có liên lụy đến người trong cung không thế? Người theo ông ta trở về đi, đồ nhi con sẽ giúp người trông coi y các thật là tốt!”

Ông ấy không chút lưu tình gõ đầu tôi một cái, quà gặp mặt nửa năm, tôi bị gõ mặt ủ mày chau, vẻ mặt của ông ấy có chút dở khóc dở cười, “Xú nha đầu, nghĩ quái gì thế?”

“Ta mời Trầm huynh đến uống rượu, ngươi đã biết rượu của ta đặt ở chỗ nào, thì mau đi mang một hũ đến. Chính là cái hũ có màu xanh ngọc…”

“Sư phó, hi hi, ngại quá, cái bình màu xanh ngọc đó bị con uống hết rời, người khoan hãy nóng giận, con đi tìm một bình khác đến cho người…”

“Cút!” Ông ấy giận dữ.

Lần này là nổi giận thật sự! Giận thấu gan thấu ruột!

Sau khi nâng cốc, tôi nhìn hai người bọn họ đối ẩm, cũng không nói nhiều, lai rai, trò chuyện câu được câu không.

Trầm Yên Nhiên dùng đôi mắt hàn băng lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái: “Đây là tiểu đồ đệ xấu xa kia của ngươi đấy hả?”

Cái gì thế? Tôi xấu tính sao? Tuy là, không phong tình bằng Vãn Li cô cô, không quyến rũ như Đỗ Nhược, sau đó tự mình đánh giá mình một phen, ách…quả thật có thể coi là tạm chấp nhận được, tóc tai tán loạn, váy áo vẫn mặc từ buổi học luyên công lúc sáng sớm tới giờ, vẫn chưa rửa mặt chải đầu, ngay cả sạch sẽ cũng coi như không hơn, quả thật…quả thật không tính là xinh đẹp…

Thực tự ti cúi đầu, không thể không thừa nhận đánh giá của sư phó và Trầm Yên Nhiên.

Sư phó thấy tôi hiếm khi ngượng ngùng, không khỏi ha hả cười to, tâm tình khoan khoái không ít, trên khuôn mặt như điêu khắc của Trầm Yên Nhiên cũng hiện lên vẻ tươi cười.

Hai người kia, giờ còn không tính nâng cốc nói chuyện nữa hay sao? Cười mẫn ân cừu? (Mình hỏi bác google, bác ấy bảo cụm từ này đại loại như là cười cho nợ của ơn, cho báo của thù gì đó)

Mặc dù nhìn tinh thần của sư phó tôi rất tốt, nhưng nhìn thấy thân thể ông ta đứng lên không còn linh hoạt như trước, e là ở Hình đường chịu không ít khổ.

“Hôm nay huynh với ta cao rượu một hồi, ngày mai xuống núi đi, lâu rồi không hoạt động gân cốt, vẫn nên xuống núi đi một chút.” Trầm Yên Nhiên nói.

Sư phó than thở: “Cung chủ khơi mào trận chiến này, tôi lại không được rãnh! Bất quá nhân cơ hội này tìm thêm nhiều da khuôn mặt, kiểm nghiệm mấy loại độc dược của ta, cũng không tồi.”

Đồ hai đại ma đầu khát máu!

Bất quá, tôi miễn cưỡng cười cười, tôi cũng chả phải người tốt gì, người khác gọi tôi là “yêu nghiệt”.

Hôm sau, tôi đi từ từ đến gần trước mặt sư phó, chần chờ: “Sư phó ngày mai định xuống núi, có thể giúp đồ nhi mang chút lễ vật về không?”

“Son bột nước?” Ông ấy hỏi.

Hoài nghi tự nhìn chính mình: “Con có cần thứ này sao?”

Sư phó vuốt cằm: “Ta xem coi bộ rất thiết yếu.”

Tôi giận. Ông ấy còn chưa chịu hả giận: “Ngươi nhìn Đỗ Nhược, rồi nhìn lại ngươi xem, lại nhìn thấy cái y các này của ta, ai…” Ông ấy làm ra vẻ biết vậy chẳng làm không nói hết.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sư phó lần này nếu không mang về bảy tám da khuôn mặt thiếu nữ cho con, coi con có lật ngược cái y các của người lên hết không thì biết!”

“Không phải ngươi đã lật ngược hết lên rồi sao?” Nghĩ lại mới thấy cực kỳ hoảng sợ, “Ngươi không được…”

Tôi cười khổ: “Sư phó vì muốn con sống yên ổn nên mới đi Hình đường một chuyến, người hắn muốn tìm vốn chính là con, tội gì để cho người không liên quan gặp nạn chứ?”

“Sao ngươi lại biết?” Trong ánh mắt ông ấy lẫn lộn nhiều cảm xúc thương tâm cùng với ôn nhu chua xót, vào trong con ngươi của tôi càng thêm thê lương nhỏ bé bất đắc dĩ.

“Là lúc sư phó muốn đổi mặt cho con vào đêm đó, trước kia chỉ là hoài nghi.” Tôi gằn từng tiếng, những lời nói này tôi chưa bao giờ nói trước mặt người khác, nó khiến cho tôi bi thương lo sợ, nhưng cũng bởi vì trằn trọc trăn trở hai năm, tinh thần mới được yên tĩnh.

Ông nhẹ nhàng nói tốt lắm, hơi hơi nhìn tôi, ánh mắt vô cùng ấm áp, tôi lúc này trong cảm giác ấm áp khó có được có chút thương tâm yếu đuối, thiên ngôn vạn ngữ, nghẹn trong cổ họng, rồi lại không lời nào để nói.

Xoay người lại, nắng sớm vừa lên, giọt sương ánh sương, mà trong mắt của tôi, cũng có hai giọt sương sáng lấp lánh.

Qua hơn mười ngày, sư phó không trở về, ngược lại sai người mang cho tôi bảy tám cái da mặt, mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng đều là da mặt của các cô gái thanh xuân. Tôi đứng dưới ánh mặt trời kiểm tra hết mấy cái da mặt này, như vậy khuôn mặt mới hết lạnh lẽo, không biết trên mặt người ta lột xuống bằng cách nào đây? Tâm lạnh không thôi, tôi ấy, chung quy, không thể không làm một người lạnh nhạt ích kĩ a…

Hóa ra, cái gọi thời thế tạo người là như thế này!
Bình Luận (0)
Comment