Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 15

Edit: EU

Quà khuya tiếp đây!

Tay trái một cái bánh đậu xanh, tay phải cầm một chén trà nóng, ngồi ở cổng hình thất số năm, mỉm cười coi Trầm Yên Nhiên lột da rút gân. Người bị rút gân sống là một nam tử trên dưới chừng hai mươi lăm tuổi, trước ngực có ba vết sẹo dài, song cứ tin tưởng đi rất nhanh sẽ không có nữa, dưới sự xử lí của đôi tay khát máu của Trầm Yên Nhiên, tin rằng sẽ mau chóng biến thành một bộ thịt ếch, xấu xí máu chảy đầm đìa.

Trong cái dĩa trên cái bàn nhỏ bên cạnh, còn có bốn năm miếng điểm tâm, tôi tính toán qua loa một chút, dựa theo tốc độ ăn điểm tâm gần đây của tôi, chờ tôi ăn xong rồi, Trầm Yên Nhiên cũng sẽ xong công việc.

Tôi ở Hình đường đã sắp gần nửa năm, công phu ăn điểm tâm ở cửa này là học được của Trầm Yên Nhiên.

Ông ta có thể vừa mặt không biến sắc lột da, còn có thể vừa ăn điểm tâm mà không có chút khủng khiếp nào. Ông ta có một người hầu chuyên dụng cho món điểm tâm, mỗi ngày chuyên môn làm điểm tâm, trong lúc ông ta đang vội vàng thì gắp từng miếng điểm tâm đút cho ông ta ăn.

Thằng cha biến thái này, lại là một kẻ điên thích ăn đồ ngọt.

Chuyện này khiến cho tôi có chút hoài nghi: phải chăng lượng đường nhiều có thể chống lại cái cảm giác sợ hãi kiểu này?

Ừ, còn cần phải chờ nghiệm chứng.

Đợi đến khi tôi ăn xong miếng điểm tâm cuối cùng thì Trầm Yên Nhiên cũng xong việc. Chúng tôi dùng nụ cười để chào tạm biệt lẫn nhau, giống như hai nhà hàng xóm ở cách vách đi chợ mua rau về gặp nhau, mà không phải là cai tù và tù nhân.

“Gần đây tốc độ ăn điểm tâm của ngươi nhanh hơn đấy chứ, có phải càng ngày càng thích ăn bánh đậu xanh không?”

“Gần đây thủ pháp của ông càng ngày càng chậm lại, chẳng qua chỉ là lột da rút gân thôi mà phải tốn thời gian ăn hết một mâm điểm tâm của ta, có phải già lắm rồi hay không?” Tôi không khách khí cười nhạo, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

Không phải chỉ là mỉm cười thôi sao, chuyện mấy khối thịt run lên, chỉ cần khống chế được tốt nét mặt thần kinh và cơ thịt.

Trầm Yên Nhiên dùng cái thủ đoạn máu chảy đầm đìa rõ rành của ông ta khiến cho tôi hiểu biết thêm những bắp thịt dưới da có quắp ra sao, tôi chỉ cần học được cách kiềm chế.

Kỳ thật, chuyện này cũng không khó, nhớ lại lúc trước lần đầu tiên tôi mở mang kiến thức những thủ đoạn của ông ta đã phun ra hết nguyên cái bánh đậu xanh, thật sự rất ghê tởm, việc ngồi trước một bộ thịt ếch ăn còn kinh tởm hơn là phải ngồi trong hố phân nhiều!

Nửa năm sau đó, nếu tôi tính không lầm, ông ta là một tên yêu nghiệt, điểm tâm tôi ăn so với ông ta ăn còn nhiều hơn.

“Ta đã nói rồi ngươi sẽ sớm thích ăn bánh đậu xanh thôi, sẽ càng ngày càng thích.” Ông ta cười khẽ, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu càng trở nên âm lãnh vô cùng.

“Chứ không phải là ông dùng đồ ngọt để gây tê cái lương tâm của ông à?” Tôi nhịn không được khẽ châm biếm. Cứ như thế mà khô héo ngày từng ngày, luôn không biết ông ta sẽ sử dụng biện pháp tra tấn gì với tôi, thần kinh căng thành một sợi dây đàn, chặt, dễ đứt.

“Lương tâm? Hừ, mấy thứ trẻ con đó có ăn được không, còn không bằng bánh đậu xanh, ngươi tốt nhất là quản lý tốt lương tâm của chính ngươi kìa!” Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc của ông ta lướt qua trước mặt tôi, trong chớp mắt.

Ách…Tôi không thể không thừa nhận, người này nếu không làm ác ma, rất có tiềm chất thành quỷ, bay tới bay lui, đi đường so với quỷ còn giống quỷ hơn…

Đóng cửa lại, tôi kéo cái bô qua, bắt đầu nôn hết những thứ trong bụng ra, nôn cho đến khi cả một miếng cặn cũng không còn.

Sau đó, súc miệng, cảm giác trong miệng không còn chút mùi vị đậu xanh nào, ngã đầu đi ngủ.

Tôi bắt đầu nhớ lại những ngày tìm trứng chim sống qua ngày, những thứ đó mặc dù không no được lâu, nhưng mà sẽ không bị rối loạn tiêu hóa.

Đương nhiên, cũng chỉ có thể là hoài niệm.

Đã nửa năm tôi không được nhìn thấy ánh mặt trời, không cần soi gương tôi cũng có thể tưởng tượng ra sắc mặt của mình, chắc là không khác gì so với Trầm Yên Nhiên.

Lúc tôi tỉnh lại, không biết là ban ngày hay là ban đêm, cảm thấy hình như trong phòng có người, vừa quay đầu lại đã thấy, hóa ra là Bạch Mặc.

Lão già đã biến mất nửa năm nay.

Xem ra thần sắc của ông ta rất tốt, so với vẻ mặt bị tôi dọa từ lần gặp cuối cùng cũng không thấy đâu, lúc nãy chắc có lẽ là đang nghĩ sâu xa, thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt chợt lánh một cái, lại nghênh đón trở lại, con mắt nháy rồi nháy, không có ý tốt.

Tôi lười đáp lại ông ta, quay đầu tiếp tục nằm, ngắm nhìn viên dạ minh châu bằng trứng chim cút ở góc phòng, tỏa sáng.

“Ngươi có muốn đi ra ngoài?” Ông ta bước đến gần hỏi.

Tôi nghiêng đầu nhìn: “Ông mà cũng có lòng tốt thế sao?” Nếu thật có ý tốt muốn thả tôi ra ngoài, sao lại còn để cho tôi nửa năm nay không thấy ánh mặt trời chứ?

“Ngươi hối lộ ta đi!” Ông ta còn giả bộ vô tội nhìn tôi.

“Ta? Hối lộ ông?” Thật không dám xác nhận, lão già này ở Vân Tiêu Cung cũng cho phép chơi trò trái pháp luật ư? Ngươi nghĩ thử xem, người này là ai a? Ông ta là lão đại của Vân Tiêu Cung đấy!

“Đúng thế, ta đợi ngươi lâu lắm rồi, chỉ có điều ngươi lại không chịu hối lộ cho ta, ta đành tự mình chạy tới đây thôi. Bộ ngươi nghĩ Vân Tiêu Cung của ta là mấy chỗ vô tích sự thanh chính liêm minh chó má gì đó à? Cũng đâu có phải là cơ quan quốc gia, lại càng không phải là chính khách (politician), vậy cần gì phải coi trọng mấy thứ đó!” Ông ta dày dặn có lý, đòi hối lộ một cách quang minh chính đại.

Tôi kháo! Sao không chịu nói sớm?!

“Không thì, ngươi nghĩ rằng ta làm sao xây dựng được Vân Tiêu Cung này lên?” Ông ta liếc mắt nhìn tôi, xem thường và đồng cảm đều đủ cả, xem thường sự đần độn của tôi, đồng cảm với sự đơn thuần của tôi.

Tôi lại đánh giá mình từ trên xuống dưới, quần áo hài vớ tất cả đều là những thứ của ông ta, tài sản hữu hình một cái cũng không có.

“Ông thử nhìn xem tôi từ trên xuống dưới có gì đáng giá không?” Thật sự là chán nản, vô cùng chán nản. Nếu không phải Bạch Mặc, tôi còn thật không biết mình nghèo đến như vậy.

Thật có lỗi a thật có lỗi, hóa ra nghèo túng cũng là một loại sai lầm.

Ông ta lấy cặp mắt xem thường đánh giá tôi một cách toàn thể, so với nhìn một tên ăn mày không có gì khác biệt.

Tôi bị khí thế của ông ta quan sát không thiếu thứ gì, im lặng, lặng lẽ hi vọng có một chút giá trị.

“Nếu không thì, ta dùng đầu óc của ta coi như là hối lộ cho ông đi, sư phó của ta cũng khen đầu óc của ta rất tốt.” Hơi có chút nịnh hót nhìn ông ta, lo lắng không yên, cũng chưa từng nghe nói có ai lấy đầu óc của mình để đi hối lộ, thì cứ coi như tôi, coi như tôi là người đi tiên phong đi?

Chỉ cần để cho tôi rời khỏi cái nơi quỷ quái, đừng ăn bánh đậu xanh nữa.

Bạch Mặc lộ ra vẻ mặt ghê tởm: “Hả? Ta cũng không thích ăn não người, não người cũng chắc chắn không thể ăn, muốn ăn não người còn không bằng ta đi ăn não khỉ, thứ đó…” ông ta làm ra vẻ vô cùng hiểu được, cuối cùng đánh giá hai chữ: “Ngon tuyệt!”

Tôi bị ông ta chọc tức suýt nữa ngất đi, tôi không thể trông cậy vào những câu nói bình thường của người này với tôi. Lại nói như thế nào, đầu óc của tôi cũng thuộc loại tài sản vô hình, giá trị, là không thể đo lường, há lại để cho cái ánh mắt nông cạn của tên biến thái này có thể lý giải.

“Ngoại trừ ăn ông còn nghĩ đến thứ gì khác không?” Tôi nhẫn, tôi nhẫn, tôi nhẫn nhẫn nữa! Nhẫn đến nghiến răng nghiến lợi, hai hàm răng nát ra rồi nuốt xuống bụng!

Ánh mắt của ông ta lập tức phát ra ánh sáng, trong lòng tôi nảy lên một cái trực giác không tốt, lão già này chẳng lẽ lại nghĩ ra được cái gì khác sao? Toàn thân tôi ngay cả đến mấy miếng vá cũng đều là của ông ta.

“Ta nghe nói ngươi tự tìm nhà chồng cho mình? Họ Đông Phương?” Câu hỏi này rất uyển chuyển khúc chiết.

“Đúng vậy, ta lại không cha không mẹ, chẳng lẽ một mình sống quãng đời còn lại?” Đá vấn đề này ngược trở về, trực giác lần này cũng không có phí.

“Ừ đúng vậy!” Ông ta đồng ý gật gật đầu, chuyển sang câu hỏi khác: “Bất quá, ngươi tương lai dù gì cũng là Đông Phương gia Tam thiếu phu nhân, đến Đông Phương gia mang chút sính lễ về đây đi? Ngươi đã không cha không mẹ, Vân Tiêu Cung của ta coi như là nhà mẹ đẻ của ngươi đi, ta nghe nói Đông Phương gia có một viên Hi thế chi châu, vậy thì sính lễ là viên châu này thế nào?”

Tôi giận! Suýt nữa chửi ầm lên đồ vô liêm sĩ, xấu xa đê tiện, nghĩ đến tình cảnh của chính mình, cố gắng nuốt xuống, làm ra vẻ lo lắng: “Ông cũng biết Tam công tử này vốn không thích ta, ta cho hắn uống tương tư phệ cốt nên hắn mới bằng lòng đấy thôi.”

Hạ tương tư phệ cốt là thật, hắn đồng ý là giả. Đông Phương Hàn chẳng những mắng tôi đến cẩu huyết lâm đầu, nói không chừng trong lòng còn hận không thể xé tôi thành trăm mảnh!

*Cẩu huyết lâm đầu: có nghe nói chửi như xói nước vào mặt không, cái này không phải xói nước thôi, xói máu chó lên đầu!

Bạch Mặc thấy tôi từ chối cho có lệ, cũng không giận, chỉ lười biếng đứng dậy, bỏ lại một câu: “Ta mặc kệ ngươi là dùng cách gì, đợi đến khi ngươi cập cấp xuống núi, cũng phải đem viên châu đó về cho ta. Ta nghe nói viên châu kia tên cái gì tử cái gì châu ấy, trộm cũng được cướp cũng được hay là dùng sắc đẹp cũng được, tự ngươi lo liệu!” Nói xong đi ra cửa.

Tôi nhẫn…tôi nhẫn…Tôi không thể nhẫn được nữa, mắt thấy thân ảnh màu trắng sắp bước ra khỏi cửa, tao nhã như thế, giống như mỗi bước bước đi ra đều có một vạn người ở sau lưng đang quỳ bái.

Tôi thật muốn mốt cước giẫm lên cái bóng màu trắng kia…

A a a a a......

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi liền thật nắm tay đánh tới, quả đấm mới vừa chạm vào cái chất vải mềm mềm trơn trơn lạnh lạnh, vạt áo đương bay, phịch, đầu óc choáng váng, tôi cảm thấy chính mình giống như một cái bao cát văng ra, còn chưa kịp la lên, đã rơi xuống đất!

Bạch Mặc xoay người lại nhìn tôi, mỉm cười, tâm tình rất tốt: “Ta muốn có viên châu kia! Nhất định rồi!” Giọng điệu cố chấp, đồ lão gì vô lại, cố chấp, đáng hận!

Tôi không cách nào đánh bại lão già đáng ghét đó!

Sức mạnh cách nhau xa như vậy, khiến cho tôi nhịn không được bi ai vô cùng.

Bi ai vô cùng, khiến cho tôi quên đi đau đớn lúc đi ra ngoài bị vấp ngã xuống đất, chuyện xuống núi còn vui hơn cả chuyện tôi được rời khỏi Hình đường.

Trên đầu, viên minh châu quanh năm tỏa ra ánh sáng u ám, hình phòng cách vách truyền tới âm thanh nức nở cứ như dã thú bị thương, thế giới này đáng sợ làm sao!
Bình Luận (0)
Comment