Mạc Vấn Quy Xử (Quay Về Chốn Cũ)

Chương 5

Edit: EU

Tôi đi theo Đỗ Nhược đến chỗ ở được phân cho, nàng nhanh chóng chuyển sang thái độ lạnh lùng, không còn cái vẻ kiều mị như lúc nãy nữa.

Trên đường gặp đủ kiểu cung nhân, đều biểu hiện như người lạ, làm như không thấy.

“Đỗ Nhược, cái gã cung chủ gì đó bảo rằng hắn có tổng cộng đến mười sáu nữ hài tử, lúc nãy ta có đếm, sao chỉ có mười bốn người hà?” Lúc nãy sẵn đang quan sát bọn họ, nên tiện thể đếm luôn.

Không ngờ lúc Đỗ Nhược nghe tôi hỏi, bước chân chậm lại, quay đầu lại vẻ mặt hung dữ, căm tức nhìn tôi: “Lắm lời, những thứ ngươi cần biết tự nhiên sẽ được biết, muốn biết những thứ không nên biết phải biết rằng chỉ có duy nhất hai chữ…muốn chết!”

Tôi lại quan sát gương mặt của nàng, mặt mũi rất giống với tôi, ngay cả tôi còn tưởng đâu đang gặp tỷ muội của mình, chỉ tiếc là từ nhỏ tôi đã không biết mặt mẹ ruột của mình, nên đương nhiên cũng không biết là mình có anh chị em ruột gì nữa hay không.

Trong lòng tôi lại thở dài lần thứ hai: cũng chỉ là hơi giống nhau thôi mà, chỉ là hơi giống thôi.

Sau lưng tiếng gió xì xào, “Tiểu Đỗ Nhược, ai làm ngươi tức giận? Nghe nói ngươi có thêm một tiểu muội muội mới tới, là tiểu cô nương này sao?”

Tôi xoay lưng lại, người trước mặt trên mình có mùi thuốc, quần ao xanh thẩm! Tuổi chừng bốn mươi, mặt mày không không che dấu được vẻ đạm mạc xa cách, đang tinh tế đánh giá tôi.

Tôi nhịn không được cười ra tiếng, cái dáng vẻ đề phòng đánh giá này của hắn tựa như bộ dạng của Nhị Mao mỗi lần nhìn thấy tôi vậy, bởi vị nó không biết là rốt cuộc tôi đến cho nó ăn hay là cho nó một viên thuốc đau khổ, nói tóm lại là trăm phần trăm không tin tưởng.

Thấy tôi cười, thế nhưng hắn lại ngây người, gương mặt phức tạp liếc nhìn tôi một cái, sau đó xoay người rời đi.

“Sư phụ đi thong thả!” Đỗ Nhược ở sau lưng hắn hành lễ, hắn cũng không quay lại chào, so với câu hỏi nhiệt tình vừa rồi cứ như hai người khác nhau.

Xem ra tên cung chủ này ra ngoài cung bắt nữ hài tử về cũng không phải là chuyện gì bí mật, thế nhưng những người này cũng lại không nghe không hỏi, qua loa hời hợt, bọn họ nếu không phải vì tên cung chủ này không chuyện ác nào không làm, lạm dùng quyền hành, ngay cả những người này đều là bọn biến thái, một cái cung biến thái.

Nghĩ đến chuyện sau này tôi phải sống chung với nguyên một đám người biến thái, liền cảm thấy lạnh xương sống, không nén được.

Đỗ Nhược cũng không dừng lại một khắc nào, thả người rời đi, tôi cũng vội vàng đuổi theo.

Vân Tiêu các.

Thật sự là một nơi thanh tịnh. Hoa và cây cảnh ẩn bên trong, giống như tú lâu của một tiểu thư bình thường.

“Ta ở lầu hai, không có việc gì đừng lên đó làm phiền ta!” Đỗ Nhược lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người lên lầu.

Một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng tôi đã bị Đỗ Nhược đánh thức, “Sắp tới giờ đi học rồi, rời giường.”

Tôi cứng họng: đương không bị bắt cóc tới đây cũng thôi đi, còn không để cho người khác ngủ, ngay cả phạm nhân cũng không bị bắt thức sớm đi học như vầy, ông trời a, đây là cái chỗ quỷ quái gì đây hả?

Híp nửa con mắt đi theo Đỗ Nhược ra sân ngày hôm qua, những nữ hài tử khác đã xếp chỉnh tề xong thành ba hàng, Đỗ Nhược làm việc không chểnh mảng đứng ở phía trước giữa ba hàng. Tôi lặng lẽ lùi về phía sau, đứng ở cuối cùng hàng thứ ba.

Đứng xếp trước mặt tôi là một nữ hài tử nhìn qua không lớn hơn tôi bao nhiêu, mặt mày sáng sủa, cười thân thiện với tôi: “Ngươi mới tới ngày hôm qua? Ta là Mai Chiêu. Ta đến đây cũng mới được nửa tháng.”

Nhìn kĩ, những nữ hài tử khác nét mặt u ám, so với vẻ mặt của bốn con khỉ nhà tôi bị nhốt trong lồng sắt nửa năm cũng không khác gì mấy, thế nhưng trên gương mặt Mai Chiêu lại mang theo chút hơi thở của cỏ xanh và ánh mặt trời, khiến người khác vui vẻ.

Lúc này ngoài cửa đi vào hai người, một người là tên cung chủ biến thái kia, người còn lại là một thanh niên mặc đồ đen, tuổi khoảng mười tám mười chín, ngũ quan khắc sâu, mày kiếm, đôi mắt lạnh như băng, môi bạc, đôi mắt của hắn quét qua toàn trường, tất cả các cô nương đều câm như hến, ngay cả Mai Chiêu đang đứng trước mặt tôi cũng khẩn trương sợ sệt, sắc mặt trắng đi mấy phần.

Còn tên cung chủ kia, vẫn cười tủm tỉm, “Này, tiểu cô nương đứng sau lưng Mai Chiêu, người đến đứng ở phía trước này!”

Tôi? Nhìn trái nhìn phải, tôi đúng thật là tiểu cô nương đứng sau lưng Mai Chiêu, đành phải không tình nguyện lê bước chân đi đến phía trước, đứng bên cạnh Đỗ Nhược. Có lẽ tốc độ rùa bò của tôi làm cho tên mặc đồ đen kia khó chịu, hắn phóng ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, thiên tai nhân họa, tôi cũng đành giả đò không phát hiện.

“Sau này gọi ngươi là Thiên Tinh đi”. Ông ta vung tay lên, giống như xua đuổi con chó nhỏ.

“Ta có tên”. Tôi kháng nghị, cảm thấy khuôn mặt có chút tức đỏ lên, hỏi cũng không hỏi đã tùy tiện bảo người khác thay tên đổi họ, tôi cũng không phải nô bộc của lão mua tới.

Ba!

Sau lưng có chút đau rát, cảm thấy hoa mắt, hóa ra là tên mặc đồ đen lạnh lùng kia cho tôi một roi, bất thình lình xảy ra, tôi a một tiếng sau đó không kiềm được mà chảy nước mắt, liều chết hung hăng trừng mắt hắn, dựa vào cái gì mà ngươi đánh ta a?

Sắc mặt của tên cung chủ kia đổi cũng không đổi, có chút đăm chiêu nhìn tôi: “Tên cùng với mọi chuyện lúc trước, tốt nhất là quên hết đi.”

Tôi bị lão ấy chuốc mê rồi bắt cóc tới đây, nhỏ đến lớn, tới giờ còn chưa gặp phải loại chuyện chẳng biết tại sao như thế này, hung hăng chỉ tay vào tên cung chủ đang cười tủm tỉm kia: “Ngươi là đồ thổ phỉ, cường đạo, ác bá…” Mắng mới một nửa lại nghẹn lại, thật ra là bởi vì từ nhỏ chỉ sống ở một chổ duy nhất, mấy chuyện mắng chửi người vốn chưa được bồi luyện, bởi vậy mắng cũng không lưu loát rành mạch, lại dùng có một từ duy nhất để chửi, hèn gì nhiều người mắng chửi không được lại tức giận đến vậy.

Rất nhiều năm về sau, tôi nhận lệnh ra khỏi Vân Tiêu cung, ngửi được mùi vị khói lửa của nhân gian, chuyện thứ nhất chính là đi tới đầu phố, coi mấy ả đàn bà chanh chua chửi đổng, hai bên mắng chửi từ ngữ vô cùng phong phú, vẻ mặt sảng khoái, càng mắng càng vui vẻ thích thú, thế nhưng lúc đó tôi rốt cuộc vẫn không có cách nào để phản kháng lại cái hoàn cảnh lúc ấy, vũ nhục và đau khổ, tôi đã học cách đối mặt trực tiếp, để biết cách giải quyết xong hết mọi việc.

Nói tới lúc đó, người bị mắng không có cảm xúc gì, chỉ tức cười nhìn tôi líu lưỡi, chảy nước mắt nước mũi, cầm roi da cũng không chịu đựng được, kết quả của bữa học đầu tiên chính là tôi bị ăn một roi, nửa tháng không xuống giường nổi.

Mà cái tên cung chủ kia từ đầu đến cuối vẫn ung dung thản nhiên, chờ tôi bị đánh xong rồi, ngồi xổm xuống, nâng cầm của tôi lên, “Uất Trì Cẩn, vẫn là quy định cũ a, ngàn vạn lần không được đánh lên mặt a, chậc chậc, nhìn khuôn mặt này này, đẹp thật a, càng giống nàng a” Ông ta thở dài, thản nhiên rời đi.

Tôi dùng sức xiết chặt  nắm tay, khiến cho móng tay cắm vào da thịt, không thế này, khó mà chống lại được cơn đau như thiêu đốt ở phía sau lưng, và không thể nén xuống nỗi hận.

Ta nhớ kỹ ngươi, tên mặc đồ đen kia!

Còn có ngươi, đồ lão hồ ly cười biến thái!

Gã mặc đồ đen tên Uất Trì Cẩn.

Tên cung chủ biến thái tên Bạch Mặc.

Quá trình dưỡng thương nhàm chán, không có gì thú vị, nếu như không có Mai Chiêu nói chuyện với tôi.

Vân Tiêu Các chỉ có nha đầu dọn dẹp quét tước, lại không có tì nữ sai sử, mà tôi vốn cũng không hy vọng Đỗ Nhược tới chăm sóc tôi, sau khi tôi đối bụng đến hoảng hốt hai ngày thì gặp được Bạch Mặc.

Hắn giúp tôi rót một chén nước, sau đó hỏi tôi có cần gì không, tôi nói muốn tìm ai đó đến chăm sóc tôi vài ngày, một canh giờ sau, Mai Chiêu tới đây.

Sau khi Mai Chiêu tới đây, thời gian cũng tôi liền trôi qua rất nhanh. Mai Chiêu là một cô nương hoạt bát, nàng ngoại trừ giúp tôi mang một ngày ba bữa cơm còn giúp đỡ tôi, rót nước và vân vân. Lúc Đỗ Nhược quay về, nghe thấy tôi và Mai Chiêu nói chuyện líu ríu, ở trên cầu thang hừ một tiếng, Mai Chiêu liền tức khắc im lặng không hó hé.

Chờ Đỗ Nhược rời khỏi, tôi có chút kỳ quái hỏi nàng: “Hình như ngươi có chút sợ sệt Đỗ Nhược?”

Nàng mất tự nhiên nhìn tôi, “Cũng không phải, Đỗ Nhược là một trong những người ưu tú nhất, cung chủ rất thích nàng, cho nên cô ấy mới có thể ở trong Vân Tiêu Các.”

Ở trong Vân Tiêu Các có cái gì mà hay ho hả?

“Đương nhiên, cũng chỉ có những người ưu tú nhất mới được cung chủ cho ở trong Vân Tiêu các, hơn nữa qua được cập cấp chi lễ cũng có thể vào ở trong Vân Tiêu Các. Ở bên ngoài truyền tai nhau Vân Tiêu Các là nơi ‘kim ốc tàng kiều’. Mai Chiêu do dự một hồi, mới nói thật cho tôi nghe.

Tôi mặc kệ cái lưng đau, quýnh quáng nhảy dựng lên: “Tên biến thái nài hóa ra là một gã sắc ma, bắt về nhiều tiểu cô nương như vậy, lại con huấn luyện, sau đó lại chọn ra một cô nương ưu tú nhất cho mình, này này này, ta cũng có tham gia tỷ thí với các ngươi đâu, sao lại được vào ở trong Vân Tiêu Các chứ?”

“Sắc ma?” Mai Chiêu bị dọa trắng bệt, nhìn ngó xung quanh, lôi tôi nằm úp xuống giường. “Bộ ngươi còn muốn ăn roi nữa hả?”

Tiếng tăm của Uất Trì Cẩn cũng nhờ nàng kể cho tôi nghe.

Hóa ra Uất Trì Cẩn là một người có vị trí cao trong Vân Tiêu Cung, Tứ đại hộ pháp – hắn xếp hàng thứ nhất, sở trường là dùng roi, khinh công cũng khá tốt. Còn có ba người khác là Vân Thu, trong Tứ đại hộ pháp được mệnh danh là một nhân vật rất phong lưu, hai mươi mốt tuổi, sở trường thiên về chiết phiến*; Giang Hàn, hơn bốn mươi, là một người rất khôn khéo và giỏi mưu kế trong bốn người, một phần ba tài lực của Vân Tiêu Cung đều nằm trong tay ông ta, tục truyền người này thâm tàng bất lộ, ít có người từng gặp qua ông ta, không ở trong cung; Vãn Li, là nữ hộ pháp duy nhất trong bốn người, bốn mươi mốt tuổi là chủ nhân của một thanh lâu, rất am hiểu tâm lý nam nhân, chuyên tập luyện mị công, nữ đồ đệ đi theo người nào cũng có mị thuật rất cao, trong một năm có hơn phân nửa thời gian ở bên ngoài lo chuyện làm ăn.

*Chiết phiết: quạt.

Tôi thật sự có hơi sợ tên Uất Trì Cẩn này, người không nói tiếng nào đã vung roi đánh, tôi còn chưa thấy bao giờ.

Mai Chiêu thấy tôi không vui, cũng chậm rãi khuyên tôi: “Kỳ thật, Uất Trì hộ pháp cũng không phải là người đáng sợ nhất, ở trong cung còn có người đáng sợ hơn, một người là Trần Vạn Sinh của Y quán, nếu ông ta không muốn ngươi chết, có thể có hàng ngàn cách để khiến ngươi sống không bằng chết, giỏi nhất là dùng độc, còn có Hình Đường đường chủ Thẩm An Nhiên, nghe nói là một người, chỉ cần vào tay hắn, sẽ không có gì được gọi là bí mật. Còn Uất Trì hộ pháp, nhiều lắm cũng chỉ quất mấy roi, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ hết.” Trên mặt nàng hiện lên vẻ buồn bả, kể nhiều về chuyện trong cung như vậy, có lẽ là sợ tôi sau này gặp chuyện không may, cũng im lặng không đề cập tới chuyện của mình.

Tôi lấy tay nhoài người về phía trước, trên lưng đau vô cùng, nếu là sư phụ, sao tôi có thể bị thương như thế này chứ? Người nhất định sẽ dùng loại thuốc tốt nhất để cho tôi không phải chịu đau dù chỉ một chút, sư phụ sư phụ, sao người còn chưa đến cứu con hả?  Nghĩ đến cái vách núi trước cửa cung, vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ cả đời này tôi phải sống cô tuyệt trên ngọn núi này sao? Trong lòng vô cùng buồn bã.

*Cô tuyệt: cô độc, đoạn tuyệt.

“Ngươi đừng khóc, đau một chút sẽ hết” Mai Chiêu ghé sát mép giường, thay tôi lau nước mắt, thì ra tôi không biết đã khóc lúc nào.

“Khoảng vài ngày nữa, chờ ngươi tốt lên, đúng lúc có thể vượt qua Tiểu Dịch ở Cập Cấp lễ, nghe nói đến lúc đó Vãn Li hộ pháp cũng sẽ về, có thể xem náo nhiệt, ngươi đừng khóc nữa, mau dưỡng thương cho tốt đi.”

“Tiểu Dịch là ai vậy hả?” Tôi vừa lau nước mắt vừa ngượng ngụng hỏi nàng.

“Là tỷ tỷ ở cùng với ta, nghe nói hôm đó cung chủ thưởng cho nàng một cây trâm rất đẹp, nàng sẽ là một lễ vật rất thần bí…”

Lễ vật?

Tôi tự giễu, đại loại là Bạch Mặc sẽ dùng Tiểu Dịch coi như lễ vật tặng cho một người nào đó thần bí, đây chẳng phải là mục đích ông ta bắt bọn tôi tới đây sao?

Tôi thật ra lại hiểu thêm một chút về cái Cập cấp chi lễ này.

Còn có, Vãn Li hộ pháp, nếu bà ấy trở về, thì sẽ về cung như thế nào đây? Rốt cuộc là làm sao mới có thể thoát ra được thế giới bên ngoài đây…
Bình Luận (0)
Comment