Thời điểm tỉnh lại đã là sáng hôm sau, Bộc Dương Du không nhìn thấy Pháp Tịnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ mõ, liền đi ra ngoài nhìn. Chỉ nhìn thấy Pháp Tịnh ngồi quay lưng về hướng Bắc mặt thẳng hướng Nam, tay gõ mõ tay lăn phật châu miệng đọc kinh. Phía trước là một biển hoa, gió thổi đến mang theo hơi lạnh thổi bay bay vạt tăng bào. Bộc Dương Du bỗng nhiên muốn hỏi, trái tim của người này rốt cuộc là có bao nhiêu sạch sẽ a.
Lẳng lặng đứng nhìn, không để ý mình chỉ mặc một thân áo mỏng, Pháp Tịnh niệm xong quyển kinh quay đầu lại mới nhìn thấy hắn.
"Bộc Dương thiếu gia, là tiểu tăng đánh thức ngươi à?"
"Không có. Chỉ có điều tỉnh lại không nhìn thấy ngươi, nghe thấy tiếng gõ mõ nên ra nhìn một chút."
Bộc Dương Du nhìn y thu nệm cói, cầm phật châu với mõ lên tiến về phía hắn, "Lễ sáng vậy là xong hả?"
"Ừ."
"Ngày hôm nay tại sao không gọi ta dậy, ta không phải nói cùng ngươi tu hành à?" Bộc Dương Du trách cứ.
Pháp Tịnh vội vã giải thích: "Tiểu tăng thấy công tử ngủ ngon, không đành lòng đánh thức. Sợ phá vỡ mộng đẹp của người."
"Được rồi, sau này ngươi gọi ta dậy, ta cùng ngươi làm lễ."
"Được."
Bộc Dương Du xoay người trở lại bên trong phòng, hắn còn muốn ngủ, ngày hôm nay dậy quá sớm. Thu Nhạn hơn một canh giờ nữa mới đem nước rửa mặt lại đây, hắn cũng sẽ không lãng phí cơ hội tốt để ngủ lại
Từ hôm đó đến nay đã sắp hai ngày, trời vừa tối Bộc Dương Du liền tìm Pháp Tịnh tán gẫu đông tán gẫu tây. Pháp Tịnh ngoài miệng không nói, trong lòng cũng có chút oán giận. Có thể nhìn thấy dáng vẻ Bộc Dương Du mơ hồ ngủ, oán giận trong lòng một chút cũng không còn. Không nên đi chứng thực cái gì y đều biết, nhớ tới mạch thượng thiếu niên kia chính là trước mắt người này, trong lòng liền cảm giác ngứa ngáy, nhưng chỉ thành kính như Bồ Tát không có ý gì khác.
Sáng sớm ngày thứ hai, y liền gọi Bộc Dương Du dậy cùng mình lễ sáng, Bộc Dương Du kiên trì hai ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba liền vẫy vẫy tay nói mình rất mệt. Hai ngày cùng ăn cùng ở, ăn cũng là đồ ăn chay, tối đến ngồi nhìn con mồi trước mặt, nhưng cũng chỉ có thể đơn thuần tán gẫu.
Đến khi mặt trời lên quá nóc nhà, Thu Nhạn kêu nhiều lần hắn mới đi ra. Chậm rãi xoay người, nhìn Pháp Tịnh ngồi một bên an tĩnh đọc sách hừ một tiếng. Nhàm chán. Rửa mặt xong, mặc quần áo liền ra cửa.
Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04
Hai ngày nay không ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa liền thẳng đến Phù Dung lâu, Phù Dung lâu này vô cùng tốt, mười dặm đường không ai không biết thanh lâu trứ danh này. Nổi danh mười dặm đường cũng đồng nghĩa với việc nổi danh nhất tề thành. Mọi người cho rằng này ông chủ Phù Dung lâu là Bộc Dương Quảng Hoài, nhưng người chân chính đứng sau Phù Dung lâu là Bộc Dương Du.
Chưa bước vào đến cửa các cô nương đã nhìn thấy hắn, hì hì đến cười đẩy hắn một cái, Bộc Dương Du bị đụng cũng không tức giận, giả vờ siêu vẹo đi vào. Chưa vào cửa liền thét lên: Ma ma, mỹ nữ, Tiểu Du nhi của các người đã trở lại......" Hai tay mở ra, ngửa đầu hít sâu một hơi hét lớn, "A!! Hồng trần thật tốt, hương phấn thật tốt, hôm nay nhất định phải uống thật say."
Bên trong ầm ầm âm thanh, tiếng trống gõ tiếng nô đùa, lập tức yên tĩnh lại. Đồng loạt một loạt ánh mắt hướng bên này nhìn, sau đó......
"U, Vương công tử ngài mới vừa nói đến nơi nào?"
"Chán ghét, Trương quan nhân, ngài thật là xấu a......"
"Hồ lão gia, uống thôi uống thôi......"
......
Bộc Dương Du từ bỏ quay đầu nhìn những việc này, không ai để mắt tới việc hắn mất tích đã hai ngày.
"Tiểu Du nhi, ngươi còn biết quay về?" Người nói là một nữ nhân ăn mặc diêm dúa, tay cầm chiếc quạt mĩ nhân phe phẩy, dáng vẻ trung niên của Từ nương vẫn còn giữ nguyên phong thái như trước. Cũng khéo nàng đúng là họ Từ, mặc kệ người khác gọi nàng là Từ nương, Bộc Dương Du luôn thường gọi nàng là Dạng Mi, mười năm trước là danh kỹ nổi tiếng kinh thành, hiện tại là tú bà Phù Dung lâu.
"Tỷ tỷ, nàng trước tiên đem rượu và thức ăn ngon đến cho ta được không. Mấy ngày nay ta nhịn đến nghẹn chết." Bộc Dương Du một bên hướng về trên lầu đi một bên cùng nàng nói.
Mở cửa phòng, Từ nương cùng theo vào: "Ngươi mấy ngày nay chạy đi đâu? Còn nhịn đến nghẹn, không phải chạy đi làm hòa thượng chứ?"
"Ai, bị nàng nói trúng, ta mấy ngày nay theo hòa thượng ăn chay niệm Phật."
"Ngươi lại lừa gạt ta." Từ nương lắc chiếc quạt, khó mà tin nổi liếc mắt nhìn hắn, "Thật sự? Thật sự??? Ha ha ha, đổi tính đổi tính, mặt trời mọc ở hướng tây rồi đi."
Có người bưng vào một vài món ăn xào, một vài món hấp, sắp xếp để trên bàn xong liền lui ra.
"Đến, cùng tỷ tỷ nói một chút xảy ra chuyện gì? Mai công tử kia không cần ngươi nữa? Ngươi muốn xuất gia??"
Bộc Dương Du gắp mấy miếng móng heo, không nói gì.
"Ngươi ăn chậm một chút, ăn cố để đầu thai à."
Lại uống một hớp rượu: "Thật tốt thật tốt, lần này quay lại thấy đồ ăn đặc biệt ngon ghê. Ai, tỷ tỷ, vừa nãy hỏi cái gì?"
"Nói Mai Thanh Vân không cần ngươi nữa, vì lẽ đó ngươi muốn xuất gia?"
Bộc Dương Du có chút kỳ quái: "Ngươi sao vậy biết Mai Thanh Vân không cần ta nữa?"
"Chậc chậc, khắp Tề Thành ai cũng biết, nói y muốn kết hôn với khuê nữ Thường viên ngoại. Sau đó, ta lại không thấy ngươi dẫn y đến phòng trong."
Truyện được đăng tại https://www.wattpad.com/user/Duonglam04
"Lan truyền nhanh như vậy. Tỷ tỷ, vậy hắn mấy ngày nay có tới đây không?" Bộc Dương Du hỏi.
"Có tới, mới hôm qua, hỏi ngươi có đến hay không. Ta nói không có tới, y liền đi. Lúc đi còn cười cảm giác thật cô đơn, nhắc đến cả người liền tê dại." Từ nương xoa xoa cánh tay.
Bộc Dương Du không nói gì.
"Có chuyện? Hai người các ngươi nhất định xảy ra chuyện gì...... Mau cùng tỷ tỷ nói, tỷ tỷ thích nghe người khác kể chuyện nhất."
"Kỳ thực...... Sự tình là...... Y...... Ai, y bảo ta...... Haiz, y nói trong vòng nửa tháng phải khiến người kia yêu ta, bằng không y liền cưới Thường Bích Hà."
"Hô? Người kia là ai? Nam hay nữ?"
"Nam, tỷ tỷ không biết, hơn nữa còn là một...... Hòa thượng."
"Hòa thượng??!! Ôi? Cái này có vẻ hay. Hòa thượng. Vậy giờ sao?......"
"Ta cũng không biết làm thế nào. Y không giống những người trước đây mà ta quen. Cũng không phải là hòa thượng yêu rượu thịt, hoa hoa hòa thượng. Lại hơi ngốc, sợ là không đả thông được."
Từ nương lắc lắc chiếc quạt, dáng vẻ suy tư: "Người như thế...... Bất luận y có phải là hòa thượng hay không, trong lòng nhất định khó chịu, nếu không hiểu thì chính là nín nhịn. Người bình thường chỉ cần là đàn ông đều hiểu chút chuyện nam nữ, liền không nhịn được sức mạnh dục vọng. Trước đây lúc còn ở kinh thành, có người nói với ta, đừng nhìn những hòa thượng trong chùa có vẻ trong sạch kia, cũng có lúc ở bên trong tự mình giải quyết, coi như không có hảo long dương, những hòa thượng vào sau gần như là lão bà của hòa thượng khác. Hòa thượng kia ngươi cảm thấy y là loại đó?"
"Y? Thanh lâu mà còn nghĩ là tửu lâu bình thường, ta đoán y căn bản không hiểu."
" Khụ! Vậy đơn giản, ngươi trước tên đem y cho......" Từ nương nhân cơ hội sờ soạng ngực Bộc Dương Du.
"Nếu để cha ta biết, còn không giết ta."
"Vậy ngươi...... Hạ dược y."
"Hạ dược?"
"Đúng, hạ dược. Khiến y khó chịu, khiến y cầu ngươi. Xong việc cứ nói ngươi là người cứu y. Tất cả là tại y, y nhất định sẽ không nói ra.
"Vậy dược này phải làm thế nào?"
"Đơn giản, ngươi hạ mê dược lên người y, đến khi y tỉnh lại thuốc cũng đã ngấm hết. Chờ y thật sự tỉnh lại thì nói cho y biết, là hái hoa đạo tặc nghĩ trong phòng có nữ nhân, không nghĩ tới lại là hòa thượng, hạ độc xong liền chạy. Ngươi không thể thấy chết mà không cứu, cũng chỉ có thể làm oan chính mình cứu người gặp nạn." Từ nương cười nói xong, giả vờ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Chậc chậc, Dạng Mi a Dạng Mi, ngươi đúng là...... Nếu như ta không biết ngươi là người thế nào, ta nhất định sẽ đề phòng ngươi. Ngươi...... Quá ác. Đúng là lòng dạ đàn bà."
Từ nương lườm hắn một cái, liền che miệng nở nụ cười.