Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi

Chương 14

22

Ba ngày thi kết thúc.

Tên tôi đứng đầu bảng.

Vừa đúng dịp lễ kỷ niệm trường tuyên dương, tôi với tư cách đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu.

Bố tôi rất vui, đích thân chuẩn bị bài diễn văn, dặn dò tôi nhất định phải đọc cho tốt.

Tôi đồng ý.

Sau đó, trong tiếng nhạc, tôi bước lên bục.

Trước mặt tất cả mọi người, tôi lấy ra tờ giấy A4 kia và xé tan thành từng mảnh vụn.

"Kính gửi quý thầy cô, các bạn học sinh và các bậc phụ huynh. Em là Mạnh Noãn, đại diện học sinh ưu tú. Hôm nay, em rất vinh dự được đứng tại đây, chia sẻ câu chuyện của mình với mọi người."

Khi còn bé, tôi đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Tôi không quan trọng điểm số, cũng không để ý sách vở.

Cuộc sống khi ấy rất tự do, rất thoải mái.

Có lẽ là sau khi tôi giành được vị trí số một đầu tiên, mọi chuyện đột nhiên trở nên căng thẳng.

Bố mẹ nhìn tôi, vừa như thở dài, lại vừa như xúc động.

Họ nói với tôi: "Tiểu Noãn, con đã đạt được đến bước này rồi, nhất định phải giữ vững."

Tôi hỏi: "Làm như vậy, bố mẹ sẽ vui sao?"

Lúc đó, tôi thương bố mẹ vất vả làm việc mỗi ngày, chỉ muốn họ được vui vẻ.

"Sẽ vui chứ, bố mẹ còn rất tự hào nữa."

"Vậy Tiểu Noãn nhất định sẽ cố gắng!"

Tôi không biết lời hứa ấy lại nặng nề đến vậy.

Cho đến một lần thi không tốt, trong lòng hoảng loạn, tôi vô tình xé hỏng trang sách.

Họ đột nhiên trở nên điên cuồng.

Thật đáng sợ.

Cũng từ lúc đó, tôi nhận ra rằng, hình như tôi không quan trọng bằng những con chữ và trang giấy này.

Vậy nên từ đó về sau, tôi cố gắng chăm chỉ, cẩn thận yêu quý những thứ quan trọng hơn tôi này.

Chúng mới là con ruột của bố mẹ.

Tôi chỉ là một cái bình chứa, phải ngoan ngoãn nghe lời, không được phép sai sót.

"Trước khi là học sinh, chúng ta là con cái, cũng là những cá thể độc lập."

"Chúng ta, không phải là những con rối để người lớn tùy ý sắp đặt, không phải là công cụ để các người khoe khoang, so sánh."

Tôi nhìn xuống dưới khán đài, thấy sắc mặt bố tái mét.

Bố cứng đờ, giận dữ, giống hệt như tôi trước đây khi bị trách mắng.

Tôi khẽ nhếch môi cười.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghe tôi nói.

Vẻ ngoài mà bố dày công xây dựng bao năm bị tôi xé toạc, vò nát, giống như những mảnh giấy vụn kia, rơi rụng thành bùn đất.

Mỗi người nhìn tôi, nhìn Mạnh Noãn, chứ không phải cái bình chứa đựng "thành tích xuất sắc" kia.

Vậy nên, tôi chậm rãi từng chữ một, bóc tách những điểm quan trọng.

Tôi chỉ thẳng vào bố của tôi.

"Thầy Mạnh, bố, con chưa từng làm chuyện gì khiến bố mất mặt cả."

"Con cũng không hề không đứng đắn, thành tích của con cũng không phải lúc nào cũng đi xuống."

"Con đến trường là để học, để nhận biết thế giới. Con muốn có quyền lựa chọn tương lai của mình, chứ không phải bị bố khống chế sắp đặt."

"Con biết xấu hổ, hiểu lễ phép, con không làm bản thân mình thất vọng."

"Còn bố, từ trước đến nay chỉ luôn trách mắng một cách chủ quan, không phân đúng sai mà cho rằng con có lỗi. Điều này là không đúng."

"Vậy nên con ở đây xin bố, xin một lời xin lỗi từ bố."

Bình Luận (0)
Comment