Mài Giũa

Chương 12

Từ đó thời gian và cách thức phụ đạo sau giờ học cố định theo khung như vậy.

Có mấy đêm Chương Nhân Ỷ vào phòng Tống Lãng Huy đưa trái cây thì đều giật mình khi thấy con trai vùi đầu trong cuốn vở Vật lý.

Chương Nhân Ỷ sợ cú sốc 37 điểm quá lớn nên bảo:

– Con cũng đừng đặt gánh nặng quá. Mẹ thấy môn Văn và tiếng Anh của con cũng ổn, sau này mình chọn ban xã hội cũng được mà.

Tống Lãng Huy nhe răng cười với mẹ:

– Con thấy Vật lý cũng khá thú vị mẹ ạ.

Lần này thì Chương Nhân Ỷ thật sự đã tin con trai mình bị sốc tâm lý thật rồi.

Mà thứ “thú vị” đương nhiên không phải là Vật lý.

Thỉnh thoảng anh đến lớp đội tuyển sớm, luôn nhìn thấy Trần Trác nói-muốn-chia-tay-Vật-lý đang cùng Lý Quyết thảo luận bài học. Tống Lãng Huy tưởng rằng Trần Trác là người thuộc diện “hai không”, không có tham vọng, không có nhu cầu; bình thường chẳng hỏi một câu đến mấy tin tức giải trí, đến nhà Tống Cảnh – nam diễn viên cậu yêu thích – cũng chẳng tỏ ra sung sướng gì, nhưng lại có niềm đam mê cực kỳ to lớn với một môn học chán òm.

Vì thế mà Tống Lãng Huy cũng muốn bước vào thế giới vật lý đó xem thử.

Mà vả lại học cùng Trần Trác cũng không buồn tẻ như trong tưởng tượng. Tưởng là hai người không có chủ đề chung nào, nhưng khi đã khơi mở một chủ đề nào đó thì bầu không khí không bao giờ lạnh nhạt. Trần Trác không quan tâm đến mấy anh mấy chị trong giới giải trí, nhưng lại nắm rõ trong lòng bàn tay từng con chó con mèo trong trường.

Cậu còn nghiêm túc giới thiệu với Tống Lãng Huy về con mèo mà mình thích nhất trong trường nữa, bảo lần sau nếu giải đề xong sớm thì sẽ dẫn Tống Lãng Huy đi xem.

Tống Lãng Huy nhìn nét mặt thành khẩn và nghiêm túc của Trần Trác thì cười sằng sặc.

Trần Trác hỏi anh:

– Đi xem mèo có gì mà mắc cười?

Tống Lãng Huy chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đủ thấy cảnh tượng ấy hài hước đến cỡ nào:

– Khi cậu đi thăm lũ mèo có phải sẽ “meo meo meo” giả bộ nói chuyện với tụi nó không?

Trần Trác không trả lời, chỉ có mặt cậu ửng lên như tráng một lớp ráng chiều, mảng đỏ lan dần tới tận mang tai. Tuy cậu không ấu trĩ đến mức “meo meo” nhưng đúng thật thi thoảng có tiến hành vài cuộc đối thoại kỳ quặc với chúng nó. Chẳng hạn như cậu từng thăm hỏi tụi nó “Một người có bề ngoài cực kỳ bảnh trai nhưng thi Vật lý chỉ có 37 điểm thì có phải là bẽ mặt lắm không?”, hoặc là “Cái tên này tuấn tú đến mức không cần điểm số luôn rồi”.

Mặt Trần Trác càng đỏ thì Tống Lãng Huy cười càng khoái chí. Sau một tràng thở hổn hển, anh bảo:

– Cậu mắc cười thật đó Trần Trác à, bình thường cậu toàn nghiêm mặt như một con robot vận hành ổn định, à không, ngoại trừ lúc cậu gặp robot Lý Quyết cao cấp hơn bản thân cậu. Hôm nào mình phải lén lút theo đuôi cậu, nghe thử cậu đối thoại meo meo meo với con mèo cậu thích mới được.

Âm thanh nỉ non như mèo con kêu ấy, đúng là sau này Tống Lãng Huy có được nghe thấy, chỉ là trong một trường hợp khác mà thôi.

Gần đến cuối kỳ, những chỗ trống mà Tống Lãng Huy bỏ lại trên đề kiểm mỗi ngày một ít đi. Hầu hết thời gian phụ đạo đã chuyển thành Trần Trác giúp anh tổng kết dạng bài và tìm kiếm những hướng giải khác. Tống Lãng Huy hỏi cậu:

– Thầy Tiểu Trần ơi, em học giỏi như vậy mà thầy không khen em hở?

Trần Trác từng âm thầm cảm thán cái tên này đúng là được ông trời ưu ái, không chỉ mỗi bề ngoài ăn tiền mà khi dốc công học cũng tiến bộ rất nhanh. Nếu không phải do có thiên phú về diễn xuất thì có khi anh cũng sẽ thể hiện thật xuất sắc trong quỹ đạo cuộc sống bình thường. Trần Trác nói:

– Cậu vốn là người sáng dạ, đáng lẽ ra có thể làm tốt hơn nữa.

Trần Trác nói bằng giọng chân thành và nghiêm túc.

Tống Lãng Huy không cười, cũng chẳng châm chọc. Anh cúi gằm đầu, sắc mặt trông nghiêm trọng hơn mọi ngày, nhưng khi ngẩng lên thì lại tiếp tục treo khuôn mặt cà lơ phất phơ kia:

– Mình cứ tưởng cậu sẽ nghĩ mình tệ lắm chứ.

Đây không phải lời thật lòng của Tống Lãng Huy. Anh biết là Trần Trác không nghĩ rằng anh học kém, vì anh có thể cảm nhận được lễ độ và tôn trọng Trần Trác dành cho mình. Nhưng anh không ngờ Trần Trác sẽ nói anh sáng dạ, dù sao thì cách đây không lâu anh còn bị người ta nghi ngờ là không biết giới tính của Marie Curie cơ mà.

Khoảng lặng lúc nãy thật ra là anh muốn trịnh trọng nói vài câu gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt lên được. Nhưng trong tim Tống Lãng Huy thì biết, được Trần Trác công nhận là một chuyện cực kỳ sung sướng.

Thi cuối kỳ cả hai không thi cùng một phòng, trước buổi thi Vật lý, Trần Trác lên lầu có đảo sang chỗ cầu thang mà bình thường mình không đi, để đi ngang qua phòng thi của Tống Lãng Huy. Tất cả học sinh đều đang gấp rút ôn bài lần cuối, chỉ có Tống Lãng Huy chắp hai tay ra sau đầu ngó trái ngó phải.

Cái người ngó trái ngó phải kia chẳng lâu sau đã dòm thấy Trần Trác ngoài cửa sổ, Trần Trác vốn định tăng nhịp bước giả vờ như mình chỉ đi ngang qua thôi, nhưng thực tế thì hai người vẫn giao lưu bằng ánh mắt một phút ngắn ngủi. Tống Lãng Huy không ra ngoài gọi cậu lại, chỉ toét miệng cười, tay phải ra dấu OK.

Trần Trác rất muốn ra dấu con số 37 để nhắc nhở anh, nhưng lại thấy làm vậy thì mình cũng trẻ con y như anh vậy. Nhưng mà ngoài trẻ con thì còn có xíu… đẹp trai và đáng yêu nhỉ?

Khi chuông reo vang lên báo hiệu buổi thi tiếng Anh kết thúc thì cũng là lúc kỳ nghỉ Tết ùa tới.

Vừa đến kỳ nghỉ là Tống Lãng Huy phải theo bố mẹ đi thăm ông bà nội đang định cư ở nam bán cầu, Trần Trác thì đợi tới đêm ba mươi cũng được đoàn tụ với bố mẹ. Cuộc giao lưu bằng ánh mắt trước buổi thi Vật lý cũng là lần cuối hai người gặp nhau trong năm nay.

Hàng xóm của ông bà nội Tống Lãng Huy cũng là người Hoa di cư, cuối tuần họ dẫn một cậu bé học lớp Bảy đến chơi nhà. Cậu nhóc học tiểu học trong nước, đến Úc thì môn Toán đã học hơn các bạn cùng lớp một khoảng rồi. Gần đây cậu nhóc bắt đầu học Vật lý, dòm rất “chảnh”.

Cậu nhóc nghe bố mẹ kể cháu trai của ông bà nhà bên cạnh là diễn viên, trong lòng chẳng coi ra gì. Hôm nay đến chơi cậu nhóc còn đem theo cả bài tập, chắc là muốn âm thầm rêu rao thân phận học sinh ưu tú của mình.

Tống Lãng Huy dòm cái tướng cậu nhóc, thầm nghĩ, cùng là kiểu người đi đến đâu cũng Vật lý mà sao mình thấy Trần Trác lại dễ cưng hơn nhiều nhỉ?

Thấy cậu nhóc kênh kiệu như vậy, Tống Lãng Huy cũng chả thèm sắm vai anh trai dịu dàng làm gì. Nhưng mà cậu nhóc kia lại tỏ ra phách lối trước, mở quyển vở ra rồi lại khép vào, bắt chuyện với Tống Lãng Huy:

– Bạn học ở Úc của em ai cũng nói Vật lý rất khó, nhưng em thấy nó cũng bình thường thôi. Sau này em muốn trở thành nhà vật lý học.

Tống Lãng Huy trả lời:

– Vậy à, anh còn quen cả Marie Curie đây này.

Cậu nhóc không phân biệt được là kiến thức của Tống Lãng Huy có vấn đề hay là Tống Lãng Huy đang châm chọc mình, bực bội hừ mũi, cắm đầu vào giải bài.

Mười lăm phút sau, Tống Lãng Huy đứng ra phía sau nó:

– Em viết sai công thức này rồi.

Bị ngó lơ đã giận sôi máu rồi, giờ thấy Tống Lãng Huy tự dâng mình tới cửa nên đương nhiên cậu nhóc phải nắm cho chắc chuôi dao.

Khi Tống Lãng Huy đưa sang một tờ giấy thì cậu nhóc vừa lật ra phần đáp án xong, ba con số, tờ giấy của Tống Lãng Huy và đáp án y chang nhau, chỉ có của nó là sai. Ấn tượng của nó về diễn viên là những kẻ không có học vấn, lần này thì sững sờ luôn. Nhưng mà ở nước ngoài lâu nên cách nói chuyện cũng trực tiếp hơn nhiều, chưa đầy phút sau đã chịu thua:

– Thôi được rồi, anh học Vật lý rất giỏi.

Tống Lãng Huy không biết nếu thầy Chu mà nghe câu này có lăn đùng ra ngất xỉu hay không.

Dòm cái mặt buồn thiu của thằng bé, Tống Lãng Huy mới nhận thấy một đứa cấp ba đi bắt nạt trẻ con bằng một bài Vật lý thì không được hay cho lắm. Dù sao bình thường Trần Trác cũng đâu có so tài làm bài đội tuyển với anh.

Tống Lãng Huy được một lần trải nghiệm cảm giác dùng chỉ số IQ để đè đầu người ta, mới cảm thấy Trần Trác có thể kiềm chế chỉ thỉnh thoảng mới kiêu ngạo một tí ti đúng là quá tài.

Giờ anh mới chịu thay nụ cười anh trai dịu dàng nồng ấm, vỗ đầu bạn nhỏ:

– Muốn trở thành nhà vật lý học thì em phải cố gắng hơn nữa, em có biết không, ở phương đông xa xôi có một nhóm người giỏi vật lý đến phát sợ luôn đấy. Anh là người kém vật lý nhất trong số họ.

Nhóc con vẫn cảm thấy một người làm nghệ thuật mà có trình độ học vấn như thế này đã là đáng sợ lắm rồi. Nó chớp chớp đôi mắt, hỏi:

– Nhưng anh cũng giỏi lắm mà, mấy anh chị lớp 9 của trường em cũng không làm được bài này đâu… Anh nói thật không? Có người còn giỏi hơn hơn hơn anh nữa sao?

Tống Lãng Huy lười giải thích mình đã học tới lớp 10, lại nhớ đến màn “Hoa sơn luận kiếm” (*) của Trần Trác và Lý Quyết, anh gật đầu:

– Đương nhiên rồi, trên đời này có người giỏi giỏi giỏi như vậy đó.

Dùng Trần Trác để chém gió hù dọa nhóc con cũng là một chuyện rất thú vị.

(*) Là sự kiện tiêu biểu và nổi tiếng bậc nhất trong các tác phẩm võ hiệp của nhà văn Kim Dung, mục đích của kỳ Hoa Sơn Luận Kiếm là để xác định người có võ công cao nhất thiên hạ. 
Bình Luận (0)
Comment