Mài Giũa

Chương 37

Màn come out này của Tống Lãng Huy không được thoải mái như trong tưởng tượng, đến cả ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Chương Nhân Ỷ và Tống Cảnh cũng đưa anh đến trường, trên xe cả nhà im lìm lạ thường.

Đêm đầu tiên về trường, anh lôi Trần Trác lại làm một trận, sự trầm mặc buổi chiều kéo dài thành phút kiệm lời trên giường. Trần Trác phát hiện Tống Lãng Huy đang không được vui, cả hai đều không chú tâm vào cuộc làm tình tối nay. Trông Tống Lãng Huy cứ bức bối thế nào, mà Trần Trác không hiểu tại sao anh lại như vậy. Sau khi kết thúc, hai người nằm sóng vai trên giường, Trần Trác hỏi:

– Hôm nay anh không vui à?

Tống Lãng Huy không trả lời thẳng câu hỏi của Trần Trác, mà bày tỏ luôn những gì mình do dự suốt thời gian qua, không lót đệm một tí gì:

– Lần này về nhà anh đã nói với bố mẹ chuyện chúng mình rồi.

Trước kỳ nghỉ khi Tống Lãng Huy nhắc tới chuyện này, Trần Trác những tưởng anh không gấp gáp đến vậy. Ngay cả lúc gọi điện thoại anh cũng không hề đề cập tới, Trần Trác đâu ngờ anh lại tẩm ngẩm tầm ngầm gây ra chuyện lớn như thế. Tối nay trông Tống Lãng Huy đầy ắp tâm sự thấy rõ, Trần Trác đoán chừng trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì không lành. Cậu nắm tay anh trong chăn, nhưng cũng không biết an ủi thế nào, chỉ biết ghé lại gần anh hơn.

Tống Lãng Huy không đáp lại, tiếp tục nói:

– Bố mẹ anh đã biết rồi, vậy em thì sao? Chừng nào em mới sẵn lòng dùng thân phận bạn trai của anh để đến gặp họ đây?

Tống Lãng Huy hỏi như vậy là vì trong lòng anh còn có khúc mắc. Lúc trước khi Trần Trác khước từ, anh cũng chẳng cảm thấy gì hết, nhưng khi một mình về nhà đối mặt với tất cả mọi trở ngại, anh vẫn hy vọng giây phút đó bên cạnh mình có Trần Trác.

Câu hỏi này thật sự làm khó Trần Trác, cậu tính lại thời gian biểu học kỳ này và những hợp đồng viết kịch bản đang bàn bạc sắp tới, trịnh trọng nói như thể đã hạ quyết tâm rất lớn:

– Đợi chúng ta lên năm tư, em sẽ chính thức ra mắt bố mẹ anh, được không?

Hai đứa chỉ còn một năm nữa là năm tư rồi, Trần Trác cảm thấy tuyến thời gian này cũng khá hợp lý, huống hồ hồi phổ thông cậu đã từng đến nhà Tống Lãng Huy rồi, không hẳn là hoàn toàn xa lạ với Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ. Cậu không muốn cũng không dám ra mắt vào lúc này, là vì không muốn khi đứng trước mặt bố mẹ Tống Lãng Huy bản thân vẫn chỉ là một biên kịch phim thần tượng hạng ba.

Trần Trác biết điểm thi đại học cao hay làm được bao nhiêu đề học sinh giỏi không có đất dụng võ đối với bố mẹ người yêu. Trong mối quan hệ yêu đương hiện tại, Tống Lãng Huy mới là người có địa vị cao hơn. Ít nhất cậu cần phải chứng minh với bố mẹ Tống Lãng Huy, tuy giới tính không phù hợp, nhưng cậu có tư cách đứng sánh vai với anh.

Trần Trác lúc bấy giờ quá quan trọng việc bằng vai phải vế với Tống Lãng Huy, mà cái Tống Lãng Huy hy vọng lại chỉ là Trần Trác có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh mình.

Dường như một khi đã có sơ hở thì sẽ có rất nhiều lí do để gây gổ, con người dễ nhạy cảm với những điều lặt vặt. Trần Trác không muốn nằm chung với Tống Lãng Huy để viết kịch bản nữa, nếu anh đang xem phim ở phòng làm việc thì cậu sẽ nhốt mình trong phòng ngủ để viết. Tống Lãng Huy tưởng mình làm sai chuyện gì, bèn hỏi Trần Trác trong giờ cơm:

– Có phải anh mở âm lượng tai nghe lớn quá làm ồn đến em không?

Trần Trác lắc đầu:

– Gần đây suy nghĩ của em không được hanh thông, viết nhiều dễ dẫn đến âu lo, không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Đây là sự thật, thực ra muốn viết xuất sắc một bộ phim thần tượng hạng ba cũng khá khó. Dạo này Trần Trác viết kịch bản dễ nổi nóng, cậu biết vấn đề nằm ở đâu và cũng biết không có cách nào giải quyết, cậu quá sốt ruột để đạt được mục đích.

Nhưng câu này vào tai Tống Lãng Huy thì lại thành một lời hồi đáp qua loa, không có linh cảm để viết không có nghĩa là phải đóng cửa nhốt mình, làm việc theo kiểu bế quan tỏa cảng không phải càng thêm bí rị hay sao. Rõ ràng lúc trước cũng có rất nhiều lúc anh thảo luận tình tiết với Trần Trác mà, vả lại anh không thích Trần Trác tách bạch cảm xúc của hai đứa, anh rất sẵn lòng chia sẻ gánh nặng với Trần Trác.

Thành ra một người bày tỏ tâm tư lại không nhận được an ủi, một người hỏi ra nghi hoặc nhưng lại không tin vào đáp án.

Khoảng thời gian hai người ăn ý và hòa bình nhất lại là trên giường, thể xác vẫn thân thuộc và ăn ý như ngày đầu. Một khi con người chìm trong nhục dục nguyên sơ sẽ không có bất kỳ ưu phiền hay cảm xúc nào dư thừa.

Ngày sinh nhật Trang Phi Dư, nó gọi tới hẹn Tống Lãng Huy đi chơi, tuy anh đã hứa với Trần Trác sẽ không đến quán bar của Trang Phi Dư nữa, nhưng cũng ngại làm mất mặt nó trong ngày sinh nhật. Khoảng thời gian này quan hệ giữa anh và Trần Trác đã ấm êm hơn một chút rồi, có lẽ Trần Trác đang trải qua thời kỳ “bí ý”. Tống Lãng Huy không muốn rước thêm phiền nên nói trước với Trần Trác, lần này cậu hoàn toàn không ngăn cản, chỉ dặn dò anh về trước mười hai giờ, sẽ có một bất ngờ, khi hai người nói tạm biệt thì vẫn còn vui vẻ lắm.

Hôm nay kịch bản của Trần Trác đến giai đoạn cuối, tối nay cậu sẽ có nhiều thời gian rảnh để tạo ra bất ngờ nho nhỏ bù đắp cho những xích mích trước đó. Vốn dĩ cậu tưởng tối nay Tống Lãng Huy sẽ ở nhà, cậu đã đặt sẵn nhà hàng và vé xem ca nhạc, thế mà anh lại có hẹn, cậu định đổi sang làm bánh ngàn lớp trà xanh mà Tống Lãng Huy thích ăn.

Tám giờ rưỡi Trần Trác nộp kịch bản xong thì đến siêu thị mua nguyên vật liệu, rúc trong bếp làm từng lớp từng lớp bánh crepe, mỗi một lớp đều cần thời gian và sự kiên nhẫn. Cậu chưa biết cách giữ lửa nên thất bại nhiều lần, cũng may chuẩn bị đầy đủ nguyên vật liệu, thời gian cũng đủ dài.

Khi điện thoại đổ chuông thì Trần Trác đang rắc bột trà xanh, số điện thoại gọi tới là của Tống Lãng Huy, nhưng giọng lại là Trang Phi Dư. Ngữ điệu của nó vẫn ngả ngớn như ngày thường:

– Thầy Trần à, sao cậu không tới cùng Tống Lãng Huy? Hôm nay sinh nhật tôi, thầy Trần không xem tôi là bạn phải không.

Tống Lãng Huy giật lấy điện thoại, tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện với cậu:

– A Trác, em viết xong kịch bản rồi thì tới đây một chút được không? Hôm nay sinh nhật Trang Phi Dư, có mấy đứa bạn tới uống ít rượu, tụi nó chưa gặp em bao giờ, không dễ gì có được cơ hội như hôm nay, mọi người đều muốn gặp em.

Trần Trác nộp kịch bản xong tâm trạng đang thoải mái, tới đó cũng tiện thể đón Tống Lãng Huy về. Chiếc bánh mới rắc được một nửa bột matcha vẫn chưa hoàn chỉnh được cất vào tủ lạnh, cậu sửa soạn gọn nhẹ rồi gọi xe đến địa chỉ Tống Lãng Huy nhắn. Đến nơi, cậu vừa ngồi xuống chỗ đã nhận trước ba ly rượu. Cậu không thân với đám bạn của Tống Lãng Huy, vốn dĩ chả có chuyện gì để nói, sau màn chào hỏi cơ bản thì cũng ít lên tiếng. Tụi nó còn đang thảo luận về người bạn gái mới thay của Trang Phi Dư, khen chất lượng bạn gái của nó ngày một tăng, số lượng cũng năm người trở lên. Cuối cùng cũng nói đến chuyện giường chiếu, đứa nào cũng muốn biết cảm giác ngủ cùng lúc ba em là như thế nào.

Từ khi Trần Trác bắt đầu viết kịch bản thương mại cậu cũng biết tới những trường hợp xã giao, nhưng vẫn không thể quen được với những lời trắng trợn như vậy, huống hồ giới hạn này không phải ở mức bình thường thôi đâu. Cậu định rời bàn đi đến nhà vệ sinh để né một lúc, nghiêng đầu thấy nét cười thong dong hờ hững trên mặt Tống Lãng Huy, anh không dự phần nhưng cũng chẳng né tránh.

Trần Trác vào phòng vệ sinh rửa tay được một nửa thì Trang Phi Dư đẩy cửa vào. Nó chẳng làm gì, chỉ đứng dựa vào tường, chỉ thế thôi là Trần Trác cũng hiểu nó xông vào đây là vì cậu.

Trang Phi Dư tỏ ra rất tò mò:

– Thầy Trần à, tôi muốn xin cậu chỉ giáo, trông cậu yếu ớt thư sinh thế mà sao chịu được tính hoang dại của Tống Lãng Huy vậy? – Nó vừa nói vừa tới bên cạnh Trần Trác, ngón tay chà xát lên môi, mở vòi nước ra nhúng tay vào, kêu “shh” rồi bảo – Cậu xem này, mới nãy chơi trò chơi, xui rủi sao rút trúng tôi với cậu ta, cậu ta cắn tôi môi đầy máu thế này.

Trần Trác đến muộn hơn nên không nghe được nửa đoạn đầu. Sở dĩ tụi nó nói về bạn gái Trang Phi Dư là vì ban đầu tụi kia quan tâm về vết thương trên môi nó, nó bảo là tối qua chơi threesome có cô em kia tính man dại thích cắn người.

Dù không biết nội tình nhưng Trần Trác cũng biết là không thể tin được lời của Trang Phi Dư, nếu vì chuyện này mà cậu trở mặt với Tống Lãng Huy thì lại chả hợp ý nó quá. Cậu không muốn để mất mặt trước tên này, vẫn duy trì vẻ lạnh lùng và lịch sự:

– Cậu Trang, chúc mừng sinh nhật cậu. Cậu ba lần bốn lượt nói với tôi những câu này chẳng có tác dụng gì đâu, nếu cậu có ý gì với Tống Lãng Huy thì hãy nói trực tiếp với anh ấy.

Mãi cho đến khi Trần Trác về phòng ngồi xuống bên cạnh Tống Lãng Huy thì cậu vẫn thấy khó chịu về câu nói chỉ có mười phần trăm khả năng chính xác kia, thậm chí tầm mắt cậu còn liếc sang môi Tống Lãng Huy xem có vết thương nào không. Trần Trác càng nhìn Tống Lãng Huy cười đùa tự nhiên với đám bạn thổ tả này thì trong lòng càng thêm bức bối, thiếu điều lôi Tống Lãng Huy về ngay, về nhà ăn bánh ngàn lớp sau đó làm tình. Thậm chí cậu còn nghĩ, dù Tống Lãng Huy có muốn ăn chiếc bánh đó trên cơ thể cậu cũng được luôn.

Trang Phi Dư về phòng sau Trần Trác, cả đám lại kháo nhau bảo có phải nó ra ngoài tìm cô em phục vụ xinh tươi lúc nãy để quất một trận không. Trang Phi Dư mặc cho tụi nó nói, đột nhiên nâng ly lên muốn mời Trần Trác:

– Tao phải mời thầy Trần một ly, thầy Trần đâu có giống bọn lưu manh chúng mày, nhìn xem Tống Lãng Lãng bị quản lý dòm ngoan ngoãn chưa kìa, hôm nay tao gọi điện thoại rủ nó, nó còn bảo phải xin phép thầy Trần trước. Ước chi con bồ tao cũng học hỏi thầy Trần, như vậy thì tao cũng có thể làm người tốt.

Trần Trác nhịn nỗi khó chịu trong lòng, uống hết ly rượu này.

Cả đám thấy thế cũng hò reo theo, đứa nào cũng đứng dậy mời rượu Trần Trác nhưng cậu không muốn uống nữa. Có đứa bèn lôi Tống Lãng Huy vào:

– Người yêu của thiếu gia nhà họ Tống phân biệt đối xử thế, chỉ uống rượu của Trang Phi Dư mà không uống của bọn này.

Tống Lãng Huy biết Trần Trác không thể uống rượu nhiều, cũng không thích những nơi ồn ào lộn xộn như vậy, nhưng tụi nó cũng có ý tốt thôi mà. Cả đám chơi với nhau từ thời còn để chỏm, lần đầu tiên gặp được người yêu mà anh giấu bao lâu nay, đòi uống vài ly cũng là chuyện bình thường. Hôm nay e là dù anh có ra mặt ngăn thì cũng không ngăn được, vả lại hôm nay cũng là sinh nhật Trang Phi Dư, để bầu không khí lúng túng quá thì không hay, chí ít thì cũng khó mà từ chối ly rượu trước mặt.

Giọng Tống Lãng Huy vang vọng vẻ ngả ngớn mà Trần Trác không quen thuộc, nhưng lại phù hợp với bầu không khí ở nơi này. Anh cầm tay Trần Trác chạm vào ly rượu đối diện:

– A Trác, đừng bướng như thế, uống một ly nể mặt tụi nó đi, xong ly này đứa nào còn dám mời nữa anh cạch mặt đứa đó luôn.

Đây là cách giảng hòa tốt nhất mà Tống Lãng Huy có thể nghĩ ra, nhưng cơn giận của Trần Trác lại bùng nổ, cậu giằng tay Tống Lãng Huy, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Sự bỏ đi đột ngột không nể nang ai của Trần Trác khiến Tống Lãng Huy cũng giận dữ theo, nỗi bực bội những ngày trước đó dường như đã có lí do để bạo phát. Mọi người thấy vậy cũng hậm hực cầm ly về chỗ ngồi, một mình Tống Lãng Huy rót liền tù tì ba ly.

Trang Phi Dư thì khoái lắm, nó cảm thấy đây là giây phút hạnh phúc nhất trong ngày sinh nhật của mình. Thứ Trang Phi Dư nó không thể có thì người khác cũng đừng mơ mà có được, nó không vui thì kẻ khác cũng đừng hòng sống yên ổn. Nó bảo với Tống Lãng Huy đang xụ mặt một đống:

– Lãng Lãng à, thầy Trần của mày vốn không phải người chung đường với chúng ta, mắc gì mày phải làm khó người ta vậy? Có khi bây giờ thầy Trần đang trách thầm mày trong lòng đấy. Mày muốn giới thiệu người ta cho bạn bè, mọi người cũng sẵn lòng gặp người yêu mày, nhưng mà người ta có muốn hay không? Không chừng người ta cũng chả xem bọn mình ra gì. Người sạch sẽ quá, chúng ta không giữ lại được đâu.

Có mấy câu trong lời Trang Phi Dư nói đã chọc phải dây thần kinh kích động của Tống Lãng Huy, anh không muốn nghiên cứu hay phản bác, ngọn lửa vốn đã nguôi khuây táp ngay vào Trang Phi Dư:

– Trang Phi Dư mày câm mẹ mồm vào, bớt gây xích mích cho tao với Trần Trác đi.

Cả đám hoàn toàn im bặt, mọi người không ngờ Tống Lãng Huy cũng chẳng thèm nể mặt chủ xị. Anh đứng dậy đá ngã ghế, đẩy cửa ra ngoài.

Tống Lãng Huy nhìn thấy Trần Trác mặc chiếc áo len ở cửa chắc là đang đợi bắt xe, thấy mình thật đáng cười. Lúc nãy mình tức tối thế kia, nhưng khi đi ra vẫn còn nhớ lấy áo măng tô của Trần Trác ở quầy lễ tân.

Lòng Tống Lãng Huy dậy lên một nỗi chua chát khó tả, đây đã là năm thứ năm hai đứa quen biết nhau, đến cả việc Trần Trác hay quên lấy áo ở chỗ ký gửi Tống Lãng Huy cũng nhớ như một phản ứng tự nhiên.

Tống Lãng Huy đứng bên cạnh Trần Trác, trên khuỷu tay treo áo của cậu. Ba ly rượu lúc nãy uống hăng quá, bây giờ thấy hơi say say, anh dịu giọng gọi:

– A Trác.

Trần Trác không đáp.

Tống Lãng Huy nói tiếp:

– Anh biết em không thích những nơi như thế này, nhưng hôm nay sinh nhật Trang Phi Dư, không nên để bầu không khí khó xử như vậy. Bây giờ em vào đó chào mọi người với anh, sau đó chúng ta sẽ đi ngay, được không em?

Trần Trác đứng hít gió lạnh năm phút đồng hồ, càng hít thì càng tỉnh táo, mà càng tỉnh táo thì càng phản cảm với tất cả mọi thứ trong đó. Sự phản cảm này thậm chí không phải vì những lời hươu vượn của Trang Phi Dư, mà là cậu không thích Tống Lãng Huy hòa nhập quá tự nhiên vào đó.

Cậu ngoái đầu nhìn Tống Lãng Huy, thoắt cái đã năm năm rồi, đương nhiên Tống Lãng Huy cũng không còn là chàng trai mười sáu tuổi mặc quân phục, đến cả thời tiết bây giờ cũng tương phản với ánh nắng chói chang hôm đó. Trần Trác hiểu bọn họ phải làm người của xã hội một cách thành thạo, nhưng cậu ngỡ là Tống Lãng Huy có chút chút gì đó khác biệt. Trần Trác lạnh tới nỗi hơi run run, cậu nghĩ có lẽ mình cũng chịu ảnh hưởng của men rượu, dưới trạng thái lý trí tỉnh táo chắc cậu sẽ thỏa hiệp. Nhưng phút này cậu lại không muốn làm như vậy một chút nào, mở miệng nói rất kiên quyết:

– Em sẽ không trở vào đó đâu.

Lửa giận lên lên xuống xuống lặp đi lặp lại trong suốt mười lăm phút vừa qua của Tống Lãng Huy đã không còn nhịn được nữa rồi. Vì Trần Trác mà anh đã phát cáu với Trang Phi Dư, người không nên chịu trận trong ngày hôm nay. Cũng vì Trần Trác mà anh bỏ mặc đám bạn để đuổi theo ra ngoài. Thậm chí nhìn thấy Trần Trác anh cũng cố gắng nén cơn giận, tỏ ra nhún nhường đến mức này, nhưng Trần Trác không mảy may nhượng bộ, nhìn bạn bè anh như thú dữ.

Cả hơi men và cơn giận dồn lên cùng một lúc, cảm xúc của anh cũng không chịu kiểm soát nữa, anh hỏi:

– Được, em không vào, không ai ép em vào. Nhưng Trần Trác à, em có thể nói cho anh biết rốt cuộc em bài xích cái gì không? Đi gặp bạn anh, nói chuyện với tụi nó, uống vài ly rượu khó với em như vậy sao?

Trần Trác dòm anh, có lẽ vì lạnh nên chữ nào cậu tuôn ra nghe cũng run rẩy:

– Em ghét sự bẩn thỉu. Lời nói bẩn thỉu, rượu cũng bẩn thỉu.

Tống Lãng Huy bật cười, một câu “bẩn thỉu” chả khác nào vơ đũa cả nắm, xem ra những lời điên khùng lúc nãy của Trang Phi Dư không hoàn toàn sai. Anh chủ động nhiệt tình nhưng chưa từng nghĩ tới liệu người ta có sẵn lòng hay không. Anh biết Trần Trác có thành kiến với Trang Phi Dư, nhưng hôm nay nó đã biểu hiện lịch sự thế rồi, tại sao Trần Trác lại không thể nhượng bộ? Duy trì một bữa ăn hòa bình, uống dăm ba ly rượu với bạn anh khó đến thế sao?

Tống Lãng Huy cảm thấy mình đúng là một thằng ngu, đáng đời chỉ có một mình anh hy sinh. Trần Trác không muốn anh đến quán bar của Trang Phi Dư anh không đến, Trần Trác không muốn come out anh giả vờ như không nghe thấy tiếng thở dài của bố mẹ. Còn Trần Trác thì sao? Trần Trác lấy quyền gì đứng ở đây chỉ trích anh như người ngoài cuộc?

Tống Lãng Huy tức đến độ bật cười, cười xong nói chuyện cũng không suy nghĩ nữa, chỉ cảm thấy mình đang khó chịu thì cũng phải để đối phương cảm nhận được điều đó thì anh mới hài lòng:

– Còn em thì sạch sẽ lắm, cả thế giới này chỉ mình em sạch sẽ nhất thanh cao nhất, come out uống rượu ăn cơm xã giao với đạo diễn và diễn viên đều là chuyện dơ bẩn hết, chỉ xứng với những người dơ bẩn như chúng tôi thôi.

Nét mặt Trần Trác lạnh dần, nhìn đăm đăm Tống Lãng Huy. Cậu muốn bịt miệng Tống Lãng Huy lại, sợ anh sẽ nói ra những lời đáng sợ hơn, nhưng cậu thấy toàn thân mình cứng đờ như tượng, không thể ngọ nguậy nổi.

Lúc này Tống Lãng Huy không nhìn thấy sự buồn bã và thất vọng ánh lên trong mắt Trần Trác, có lẽ anh vẫn chưa ý thức được bản thân đang nói gì, chỉ muốn đâm sâu lưỡi dao này hơn nữa, nếu không làm sao Trần Trác có thể hiểu được nỗi bực tức trong anh? Tống Lãng Huy thả chậm tốc độ nói, hỏi cậu bằng cái giọng như lúc trước nói những lời đường mật:

– Vậy Trần Trác à, em chê bẩn thỉu thì ban đầu em vào học viện hí kịch để làm gì? Em thanh cao như vậy thì viết mấy bộ phim thần tượng ba lăng nhăng để làm gì? Em sạch sẽ như thế thì cặp bồ với anh làm gì, làm đồng tính để làm gì?

Lớp tráng đỏ bất thường do máy sưởi trên mặt Trần Trác lúc này đã tan biến, cậu giấu bàn tay ra sau lưng để Tống Lãng Huy không nhìn thấy cậu đang run rẩy, tuy bây giờ Tống Lãng Huy cũng chẳng thể chú ý tới tiểu tiết này đâu. Thậm chí cậu còn mong cho nhiệt độ thấp hơn chút nữa, nếu cậu ngất đi thì có lẽ sẽ không còn cảm thấy khó chịu.

Dẫu trên thế giới này chỉ có một người hiểu được tại sao Trần Trác bỏ vật lý để học kịch nghệ, Trần Trác từng cho rằng người đó là Tống Lãng Huy. Rõ ràng hai đứa đã từng tâm sự những hoang mang và yếu mềm cho đối phương nghe, cũng từng thề hứa sẽ cùng nhau đi tiếp con đường phía trước. Trần Trác còn nhớ sự đấu tranh và bối rối khi cậu hoài nghi về xu hướng tính dục của mình, bây giờ thì cậu đã biết rồi, nỗi đau đớn khi đó vẫn chưa kết thúc, mà nó đang nhân lên gấp bội lần.

Ra là những lời bay bướm và nụ hôn vị hoa quả đều không được tính, sai là sai ở chỗ cậu đã từng tin chúng.

Thậm chí Trần Trác còn chẳng muốn mở miệng biện giải. Nếu đến cả Tống Lãng Huy còn hỏi ra câu đó, vậy thì nguyện vọng đại học năm xưa của cậu, buổi phỏng vấn cậu cố tình để lỡ, câu “thằng tồi” Hứa Minh Kiến chửi cậu, và tất tần tật những chuyện sau khi quen biết Tống Lãng Huy, đều không còn ý nghĩa gì nữa.

Huống hồ Trần Trác không cách nào giải thích với anh, những bẩn thỉu cậu gặp được trong giới này và thứ mà Tống Lãng Huy có thể nhìn thấy là không giống nhau. Có một số thứ sẽ không được phơi bày ra trước mặt anh, còn Trần Trác lại chỉ mới bắt đầu làm biên kịch, chỉ sau vài bữa cơm xã giao đã biết được bách quỷ dạ hành (*) là gì, những con quỷ này quá giống với những người trên bàn tiệc lúc nãy.

(*) Bách quỷ dạ hành là một truyền thuyết nổi tiếng thường xuất hiện trong các câu chuyện kể từ thời Heian đến thời Muromachi. Bách quỷ dạhành có thể xem là một hoạt động của các loài yêu quái, chúng tụ họp lại thành đoàn và đi khắp các khu phố, ngõ ngách vào ban đêm.

Trần Trác quay người bỏ đi, bước chân vừa nhanh vừa gấp, chừng như cậu ở lại thêm một giây nữa sẽ nghe thấy những điều đáng sợ hơn. Áo măng tô của cậu vẫn còn mắc trên khuỷu tay Tống Lãng Huy, cậu không dám ngoảnh đầu lại, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi ác mộng này.

Bây giờ thì Trần Trác đã biết, tình cảm của Tống Lãng Huy giành cho cậu giống như bộ quần áo mới của hoàng đế vậy. Trần Trác để bản thân tự chìm đắm trong sự hư huyền và dịu dàng được tạo thành từ những lời mật ngọt, đợi đến khi một cậu bé nhảy ra nói lên sự thật thì cậu mới phát hiện từ trước tới giờ mình chưa từng có bộ quần áo mới nào hết. (*)

(*) Bộ quần áo mới của hoàng đế: là một truyện ngắn của nhà văn Hans Christian Andersen về việc hai người thợ dệt hứa với vị hoàng đế là sẽ dệt cho ông một bộ y phục mà khi ông mặc vào thì những kẻ ngu ngốc, bất tài hoặc bất xứng với địa vị của họ sẽ không thể nhìn thấy. Khi hoàng đế mặc bộ y phục mới này đi diễu hành trước đám quần thần thì không ai dám nói rằng họ chẳng nhìn thấy bộ quần áo nào, cho tới khi một đứa bé kêu lên “Nhưng ông ấy có mặc quần áo nào đâu”.

Tống Lãng Huy có kích động đến mấy cũng biết những lời vừa nãy không nên nói ra. Anh nhìn bóng lưng Trần Trác mà không dám đuổi theo, muốn gọi lại nhưng không thể nào thốt nên lời. Anh nhớ lại lúc nãy mình kích động đã nói những gì. Những câu đáng sợ đó, anh đều tuôn ra hết rồi ư?

Tống Lãng Huy muốn tát mình một bạt tai cho tỉnh, nhưng chạm vào mặt lại thấy tay dầm dề nước. Rõ ràng người buông những câu tàn nhẫn là anh, thế mà người rơi lệ cũng là anh. Chiếc áo măng tô lấy từ khu giữ đồ của khách sạn quàng trên khuỷu tay vẫn còn giữ được hơi ấm từ máy sưởi, nhưng anh không còn nhìn thấy bóng lưng Trần Trác đâu nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment