Mài Giũa

Chương 44

Trần Trác không biết Tống Lãng Huy học nấu ăn khi nào, nhưng sau một tiếng rưỡi anh đã bưng ra một bàn đồ ăn chỉn chu. Ngoài vết thương khá rõ trên ngón tay thì thì mọi thứ còn lại không khác gì một đầu bếp chuyên nghiệp.

Tống Lãng Huy mua rượu vị đào, Trần Trác không biết có phải anh cố tình hay không. Tống Lãng Huy thấy cậu dòm rượu chằm chặp, bèn hỏi:

– Lúc trước mỗi khi cô Từ đem hoa quả vào, anh thấy em thường hay ăn đào nhất, nên nghĩ là em thích.

Bản thân Trần Trác cũng không rõ mình thích cái gì, là trái đào, hay là mùi đào quẩn quanh giữa hai đứa tại thời điểm đặc biệt đó. Cậu hỏi Tống Lãng Huy:

– Bây giờ cô Từ có còn làm việc ở nhà anh nữa không?

Tống Lãng Huy lắc đầu:

– Mấy năm trước con gái cổ sinh con, nên cổ đến chỗ con gái để phụ giúp rồi.

Lúc trước Tống Lãng Huy ăn mặn, nhưng khi nấu ăn thì lại thiên nhạt. Thỉnh thoảng hai người chạm ly với nhau, chẳng mấy chốc chai rượu đã cạn. Trần Trác đang nhỏ nhẻ ăn một miếng cá diếc thì bỗng nhiên nghe “loạch xoạch” trên bệ cửa sổ. Một con mèo nhảy tót vào, con mèo bị mất một bên tai.

Trần Trác giật nảy, còn Tống Lãng Huy thì lại rất quen thuộc, buông đũa đi tới ngồi xuống vuốt lông nó, nói với Trần Trác:

– Con mèo này ở trong chùa đấy, có lần chùa gặp hỏa hoạn lửa sém mất một bên tai nó, về sau cũng chẳng thấy mọc ra nữa. Núi này không ai ở, bình thường cũng chẳng ai trông nên nó cứ đi lang thang khắp nơi.

Tống Lãng Huy còn nhớ hồi Trần Trác học cấp ba rất thích đi thăm mấy chú mèo ở trường, anh còn từng cười cợt người ta, cho rằng việc đùa nghịch với mèo không ăn nhập gì với hình tượng nghiêm túc của Trần Trác. Anh bế mèo lên, về lại bàn cơm đưa cho Trần Trác xem.

Trần Trác có một niềm say mê và kiên nhẫn vượt trội với những con vật bé bỏng. Cậu gắp miếng cá diếc trong bát, bóc hết xương, rồi đặt vào lòng bàn tay cho bé mèo liếm, vừa hỏi Tống Lãng Huy:

– Nó tên gì vậy anh?

Tống Lãng Huy hơi lúng túng, giọng ngập ngừng:

– Mèo Con.

Trần Trác mất nửa phút để phản ứng lại, cậu cười ngã ngửa, Tống Lãng Huy giải thích một cách gượng ép:

– Dù gì ở ngọn núi này cũng chỉ có mình nó, em cứ gọi Mèo Con là biết đang gọi nó rồi.

Trần Trác vẫn còn cười, gật gù:

– Phải, không có cái tên nào hợp với mèo hơn là “Mèo Con”.

Mèo Con liếm sạch miếng cá trên tay Trần Trác, sau đó nhảy cái tót khỏi vòng vây của Tống Lãng Huy sang cái bát của Trần Trác, ý bảo muốn ăn thêm. Trần Trác gắp một miếng to hơn, kiên nhẫn rút xương, Mèo Con quay qua quay lại bên cạnh, đợi không nổi nữa bèn tợp luôn món đồ bên cạnh bát Trần Trác rồi nhảy phóc xuống bàn chạy ra ngoài.

Tống Lãng Huy và Trần Trác vẫn chưa kịp phản ứng, Tống Lãng Huy khó tin hỏi:

– Thứ Mèo Con vừa tha đi là… điện thoại của em?

Hai người buông hết bát đũa xông ra ngoài, Mèo Con đã bặt tăm. Trên núi đâu đâu cũng là rừng cây, có vô số địa điểm để cất giấu. Bọn họ đi dọc xuống núi, định thử xem vận may thế nào. Đi tới chân núi rồi lại vòng lên, nhưng cũng không thấy bóng dáng Mèo Con đâu.

Bọn họ đi mãi tới chùa, sư thầy bưng trà hôm bữa đang quét sân ngoài cổng, bên cạnh cây chổi là một chú mèo đang nằm oằn mình. Tống Lãng Huy chạy tới gọi “Mèo Con!”, thấy trong miệng con mèo chẳng có một mẩu vụn nào của chiếc điện thoại.

Khi sư thầy thấy Mèo Con về thì trong miệng đó đã không có điện thoại rồi, chắc nó vứt đâu đó trên núi. Sư thầy đề nghị:

– Thôi tối nay đừng tìm nữa, hai thí chủ không thuộc đường trong núi, Mèo Con vứt lung tung ở đâu rồi, sáng mai hẵng tìm.

Trần Trác không phải người sẽ chết nếu thiếu điện thoại, bị mèo tha điện thoại đi, chuyện này chả khác nào ý trời muốn cậu được thanh tịnh. Nếu có chuyện gấp thì cậu có thể lấy điện thoại của Tống Lãng Huy để liên lạc với thế giới bên ngoài mà.

Trần Trác phất tay với sư thầy đang định “đối thoại” với Mèo Con, ý bảo là không cần phải để ý.

Tống Lãng Huy đứng bên cạnh dùng khuỷu tay huých cậu, bảo cậu ngẩng đầu lên. Một quầng trăng rạng ngời.

Bọn họ tìm một bậc đá để ngồi, lặng lẽ ngắm trăng, quan sát tường tận đến cả hướng xê dịch của từng cụm mây.

Sân chùa im hơi lặng tiếng, chỉ có tiếng xào xạc quét đất của sư thầy ở đằng xa, tiếng chuông chùa vọng lên không theo quy luật, tiếng kêu của Mèo Con hòa nhịp cùng tiếng chuông.

Tống Lãng Huy duỗi tay ra nắm lấy tay Trần Trác, nghiêng người nhìn cậu. Ánh mắt anh sáng chẳng kém ánh trăng là bao, anh nói:

– A Trác, vốn dĩ chúng mình cũng có một bé mèo của riêng hai ta đấy.

Bọn họ từng bàn nhau muốn nuôi một con mèo, thậm chí Tống Lãng Huy còn tính hết luôn rồi, con mèo đó sẽ được đặt tên là Einstein, nếu Trần Trác không đồng ý thì đổi thành Planck thử. Nhưng chưa kịp đợi mèo trở thành thành viên thứ ba trong gia đình thì hai đứa đã chia tay rồi.

Tầm mắt Trần Trác vẫn chưa rời khỏi bóng trăng kia, cậu đang nghĩ nếu như câu nói của Tống Lãng Huy mà là tiếng Anh thì sẽ là một câu ví dụ sử dụng cấu trúc giả thiết cực kỳ đủ tiêu chuẩn. Cậu biết mà còn cố hỏi:

– Anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao anh lại rủ em đến đây ngắm trăng.

Tống Lãng Huy hỏi ngược lại:

– Vậy còn em thì sao, chẳng ai lại đi một chuyến du lịch dài chỉ vì một mặt trăng cả. Tại sao em lại đồng ý?

Có lẽ là mặt trăng sáng quá, hoặc là vẻ thảng thốt lúc chiều của Tống Lãng Huy khiến Trần Trác thấy được sự hèn nhát của mình chẳng khác gì anh. Đột nhiên cậu gom góp được sức mạnh để giãi bày toàn bộ tâm sự, cậu bảo:

– Anh biết không, dạo trước Khâu Khải có hỏi em, nếu không phải vì danh lợi thì tại sao em lại chọn ngành này.

Từ sau khi gặp lại đến nay, phần lớn những buổi nói chuyện của họ đều là Tống Lãng Huy chủ động, dù là không vạch trần quá khứ. Tống Lãng Huy đã liệu được chuyến du lịch này ắt sẽ kể đến chuyện lúc trước, nhưng không ngờ Trần Trác lại hồi tưởng về lớp 12. Anh bảo:

– Là anh đã phụ lòng em.

Trần Trác nghe câu này mà bật cười:

– Em biết từ đầu đến cuối em luôn bảo lựa chọn của em không phải vì một mình anh, anh cũng không tin, cho rằng em mạnh miệng. Lúc trước em cũng tưởng là em đang gạt chính mình, ngoài mặt nói là không liên quan đến anh, nhưng trong lòng lại đinh ninh cho rằng anh đáng lẽ phải gánh sẻ hậu quả của lựa chọn đó cùng với em. Hôm sinh nhật Trang Phi Dư, anh chất vấn em, em cảm thấy thất vọng vô bờ, nhưng chuyện này không trách anh được, vì em chưa bao giờ nói anh biết kỳ vọng của em. Khi đó chúng mình còn quá trẻ, không có ai cần chịu trách nhiệm cho ai cả, như vậy sẽ khiến cả hai càng thêm mệt mỏi.

Về cuộc tranh cãi tối hôm đó, hai đứa chưa từng có buổi nói chuyện minh bạch nào. Trần Trác ngắt một lát mới tiếp tục:

– Ban đầu khi em để ý đến anh, thậm chí cũng chẳng phải vì anh đẹp trai nữa. Em chỉ nghĩ, một người chỉ có ba mươi mấy điểm vật lý mà cũng vui vẻ như vậy được sao. Em đem lòng ngưỡng mộ anh, anh thật sự thích công việc mình đang làm, anh biết bản thân muốn cái gì, cái “muốn” này không phải do ai cưỡng ép mang đến cho anh. Ban đầu em đưa ra quyết định đó đúng là điên thật, nhưng em thấy rất sảng khoái. Em không biết quyết định của mình là đúng hay sai, em chỉ muốn bản thân mình tự đưa ra quyết định, không phải bố em cho rằng em nên làm gì hay là bạn học xung quanh cho rằng em nên làm gì.

Tống Lãng Huy hỏi cậu:

– Vậy em nói anh biết đi, bao nhiêu năm qua em có từng hối hận về quyết định này chưa?

Trần Trác dòm anh:

– Cố nhiên rồi, em cũng là phàm phu tục tử thôi mà, bất kì chuyện gì cũng đều có lí do khiến em hối hận.

– Nhưng điều em hối hận nhất nhất nhất sau khi làm diễn viên, đó là mỗi khi nhìn thấy và nghe thấy tin tức của anh. Nếu như em học bất kỳ một chuyên ngành nào khác thì sau khi chúng ta chia tay mọi chuyện sẽ kết thúc triệt để, em có thể sẽ giống như bố, ngày ngày chôn mình ở một viện nghiên cứu xa xôi, chắc sẽ nhanh chóng quên được anh thôi. Nhưng anh cũng ở trong giới này, những người xung quanh em thảo luận về anh hằng ngày, em không cách nào không ngó tới cả. Anh biết không, mấy năm trước, khi tin đồn hai ta bất hòa vẫn chưa lan rộng, còn có fan của anh đến hoạt động của em để gặp em, bảo là họ đang thu thập lời chúc phúc của những người trong giới để gửi đến anh và Tuyên Lộ, họ hy vọng em có thể quay một đoạn video cho họ. Chắc khi đó biểu cảm của em không được hòa nhã cho lắm, hôm đó có rất nhiều người tới tham gia, truyền thông vẫn chưa giải tán, em đã nói với cổ là “Chuyện này không liên quan đến tôi”, từ đó về sau tin đồn chúng ta bất hòa được lan truyền ngày càng rộng rãi.

Cậu hối hận suốt từ đó đến giờ, nếu ban đầu cậu không học kịch nghệ, thì cậu sẽ không nhìn thấy những tin tức đó, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Đây cũng là lí do tại sao Trần Trác luôn kháng cự những tin đồn tình cảm, nếu như người mà cậu hằng mong nhớ cũng đang nhớ mong cậu, cậu không thích đối phương cũng ăn cùng trái đắng này. Dù cậu và Tống Lãng Huy đã đường ai nấy đi từ lâu nhưng cậu vẫn còn lo lắng cho anh.

Tống Lãng Huy nắm rịt tay Trần Trác không dám buông lơi, nhưng cũng chẳng dám siết chặt. Giọng điệu Trần Trác bình tĩnh đến lạ, anh biết Trần Trác nói những lời này không phải để day nghiến anh, nhưng thấy cậu càng bình tĩnh thì anh càng bứt rứt. Thậm chí anh còn không nhớ nổi Tuyên Lộ là bạn diễn trong bộ phim nào. Khoảng thời gian mới chia tay, cuộc sống của anh hỗn độn khỏi nói. Tối nào một mình ở nhà cũng thấy bực bội, thế là anh lại tới quán bar của Trang Phi Dư. Nữ diễn viên đóng cùng muốn tạo tin đồn tình cảm với anh, anh cũng chẳng từ chối. Có lẽ là anh quá trẻ con, quả thật lúc đó anh có suy nghĩ muốn khiến Trần Trác khó chịu như mình.

Đợi đến khi anh hiểu ra đây là một hình thức tổn thương thì hình tượng của anh trong mắt truyền thông đã ăn sâu bén rễ rồi, vì thế bất kì một sự tiếp xúc bình thường nào cũng bị ghép vu vơ thành tình yêu. Khi anh quyết định phải thoát ly cuộc sống hoang đường và tạp nham này thì cuộc đời đã không còn cho anh lựa chọn nữa.

Xưa nay Tống Lãng Huy không bao giờ thừa nhận sự thiếu chín chắn của mình, nhưng có lẽ tối nay là thời cơ tốt:

– Ngày xưa khi em sẵn lòng vứt bỏ vật lý, anh rất vui, nhưng cũng rất sợ. Anh cảm thấy đột ngột quá, cho dù anh là đương sự trong mối quan hệ này thì anh cũng không cho rằng việc này hợp lý. Sau này anh mới hiểu, anh sợ là sợ có một ngày em sẽ hối hận, sẽ trách anh, rõ ràng em có thể có sự nghiệp khác rộng mở hơn. Hồi đó em chín chắn hơn anh, anh không đặt nặng vấn đề tình cảm hay nghĩ nhiều như em. Anh chỉ cho rằng, anh thích em, em cũng thích anh, khi đã thỏa mãn đủ hai điều kiện này rồi thì chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau. Anh chưa từng nghĩ, ngoài tình cảm ra, nếu hai người muốn ở bên nhau lâu dài thì còn cần bỏ ra rất rất nhiều cố gắng.

Cả hai đều lãng phí mấy năm trong quá khứ và tự so găng với bản thân. Tống Lãng Huy cũng chẳng sống yên ổn gì cho cam.

Tống Lãng Huy có đến New Zealand lần nữa, thằng nhóc nhà bên vẫn còn nhớ người bạn học sẽ đến Max-Planck mà anh kể. Cậu nhóc lớn rồi cũng lễ phép hơn, ngoan ngoãn hỏi anh, các anh đều là người trưởng thành rồi, người bạn học mà anh nói đã tới Đức chưa? Anh ấy có theo anh tới đây chơi không?

Tống Lãng Huy lắc đầu, chỉ đành mở Google ra kiếm ảnh Trần Trác cho nó coi, giải thích với nó là người bạn học đó không đến Đức nữa, nhưng cũng đã trở thành một người ưu tú trong lĩnh vực mà cậu ấy chọn.

Bạn nhỏ thở dài, bảo:

– Fine, that’s cool, giờ em nghi là ban đầu anh gạt em rồi, nhưng em vẫn cảm thấy học vật lý ngầu hơn.

Anh muốn nói là anh không hề gạt nó, nhưng anh không biết phải thuyết phục thế nào. Tống Cảnh từng ướm lời với truyền thông nên không ai tiết lộ chuyện của bọn họ, vì thế hai người dần dần trở thành địch thủ trong mắt công chúng. Thậm chí Tống Lãng Huy còn từng tham gia họp lớp cấp ba, hy vọng có thể nghe thấy có ai đó nói về hai người, nhưng đám bạn học khi ấy ngây ngô quá đỗi, còn có đứa hỏi anh:

– Tụi này đọc tin tức cả rồi, vậy là năm xưa từ lúc Trần Trác bắt đầu viết nguyện vọng là đã muốn so bì với cậu rồi hả?

Không phải như vậy mà, anh và Trần Trác đâu có muốn đối đầu với nhau. Ngược lại là đằng khác, rõ ràng đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất hạnh phúc nhất của hai đứa kia mà.

Nhưng đâu một ai biết.

Trong năm năm qua, mới đầu Tống Lãng Huy còn hờn mát, tuổi trẻ xốc nổi, chỉ cho rằng chẳng qua là mất đi một người yêu thôi, có gì ghê gớm đâu. Trong mối quan hệ này, anh luôn là kẻ thiếu chín chắn. Đợi đến lúc anh tỉnh ngộ mới hay, mất đi người mình yêu không đơn giản như mất đi chiếc điện thoại rồi mua cái mới, anh không còn mặt mũi nào để đứng trước mặt Trần Trác nữa. Anh ốm nhừ trên giường bệnh, liên tục hôn mê và nôn mửa, cũng từ bấy mà Tống Cảnh bạc trắng tóc mai. Vào thời điểm khốn đốn nhất, hai tay anh run lẩy bẩy gọi cho Trần Trác, cố ý không thêm số kết nối đường dây quốc tế, cuộc gọi không bao giờ tới nơi, giọng nữ tự động nói cả tràng tiếng Pháp mà anh không hiểu, anh chỉ dám làm tới đó thôi.

Anh biết Trần Trác phất lắm, trong cái giới chông chênh này mà mỗi bước em đi mỗi lúc một vững vàng. Còn anh thì đã chìm nghỉm trong hố bùn lầy. Đến cả điện thoại còn không dám gọi, tự cho rằng mình không có tư cách liên lụy Trần Trác, Trần Trác xứng đáng có được một người bạn đời khỏe mạnh và phóng khoáng hơn anh.

Tống Lãng Huy cũng dời tầm mắt mình lên ánh trăng, giọng khản đặc:

– Anh đã làm sai rất nhiều chuyện, rất rất nhiều, không đơn giản như làm sai vài ba câu trong kỳ thi như hồi phổ thông. Về sau anh từng tới núi Phú Sĩ, còn đến cả viện Max-Planck, lúc nào anh cũng nhớ đến em. Chờ đến khi anh hiểu rõ, rằng một đời người chỉ có thể nhìn thấy một ngọn núi Phú Sĩ mà thôi, thì anh lại không dám đến tìm em. Sau khi chia tay em, anh toàn làm những chuyện dại dột, không chỉ làm khách thường trú trên mặt báo, thậm chí còn gây ra lỗi kinh khủng hơn. Anh muốn đi gặp em, nhưng anh không dám. Anh biết em thích gì ở anh, có lúc anh cảm thấy anh đã đánh mất những điều đó rồi. Trần Trác xứng đáng với một Tống Lãng Huy trước năm hai mươi tuổi, son rỗi, kiêu ngạo, sôi nổi nhưng cũng rất tinh khôi, luôn luôn vui vẻ không biết sầu là gì. Đến cả anh cũng thích cậu ấy.

Anh mất rất nhiều thời gian để xây đắp lại bản thân, quá trình phải nói là gần như giày vò, mãi đến bây giờ anh cũng không dám nói là mình đã toàn bích trở lại. Vì thế sau năm thứ năm, anh mới dám giả vờ như mọi chuyện vẫn bình thường để đứng trước mặt Trần Trác.

– Anh rủ em tới đây không chỉ vì muốn cho em ngắm trăng, anh hiểu có lẽ chúng mình cũng cần một cái cớ đường hoàng. Anh đã đánh một trận chiến cực kỳ gian khổ, anh nói với bản thân, nếu anh có thể chiến thắng thì anh nhất định sẽ quay về tìm em, dù là thế cờ chết thì anh cũng sẽ làm cho nó sống dậy. A Trác, lần này anh giao quyền quyết định lại cho em, em chọn thế nào anh cũng chấp nhận. Anh biết, phải lòng em là một chuyện quá dễ dàng, những điểm tốt của em có lẽ đến chính em cũng không nhận ra. Em muốn tìm một người mới cũng quá đơn giản. Anh nhủ bụng, em có thể thích người khác thì anh cũng có thể, chúng ta ai đi đường nấy, mối tình xưa chỉ là một câu chuyện, chẳng có gì là xấu cả. Nhưng khi anh mơ thấy em, giấc chiêm bao ấy ngọt ngào lắm, anh không nghĩ ra được có chuyện gì tốt đẹp hơn thế, anh không cách nào rũ bỏ sạch bụi quá khứ. Mỗi khi tỉnh giấc anh luôn nghĩ, chuyện tốt đẹp hơn những giấc mơ ấy đó là việc chúng ta ở bên nhau.

Trần Trác không biết mình bị mê hoặc bởi những lời tâm sự cả hai giãi bày, hay là do men rượu đào đang cồn lên. Những giấc mộng tươi đẹp mà Tống Lãng Huy kể, cậu cũng từng có. Cậu rướn nhẹ người sang hôn Tống Lãng Huy, một nụ hôn phớt, khi rời môi cậu nói:

– Cơ thể em muốn hôn anh, nhưng não bộ em lại ngăn cản điều đó. Anh cho em thêm thời gian để em tự thuyết phục bản thân mình.

Tống Lãng Huy chết mê chết mệt cái điệu bộ đến nước này vẫn còn làm quái nhân khoa học của Trần Trác, một nửa chìm trong nhục dục, một nửa lại rất tỉnh táo. Anh tô đậm thêm nụ hôn này, kệ bố nó não bộ. Sư thầy quét đất xong quay lại bắt gặp cảnh này bèn “Ây dô”:

– Không được không được, chớ nhìn điều sai lễ nghĩa.

Bọn họ đứng dậy đi về nhà, cước bộ vội vàng. Thậm chí Trần Trác còn không nhớ hai người đã vào phòng ngủ của Tống Lãng Huy như thế nào. Chắc là vì ánh trăng bên ngoài chói mắt quá nên Tống Lãng Huy hôn cậu dồn dập, cứ như muốn bù đắp lại tất cả những môi hôn đã vụt mất trong năm năm qua. Sau đó hai người cởi sạch quần áo, tắm mình trên chiếc giường mềm mại của Tống Lãng Huy, cùng thực hiện một cuộc vui. Còn bóng trăng thì lắc lư trên người họ.

Tống Lãng Huy nói đúng, trăng nơi đây thật sự rất đẹp.
Bình Luận (0)
Comment