Mai Khôi Sứ Giả

Chương 34

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường cứ nằm im không thèm trả lời, thì giận lắm, lập tức dùng thế Phong Tống Phu Vân, tung mình nhảy ngang tới bốn trượng, vượt qua chỗ đất vừa vạch buổi tối.

Nhưng chân vừa đứng xuống đất, đã trông thấy Hạ Thiên Tường nằm một cách cực kỳ khó coi, bèn quay lại hỏi Bào Tam Cô :

- Sao hắn lai nằm như người chết thế kia?

Bào Tam Cô đã hiểu rõ tình đầu, bèn cười một cách độc ác :

- Lộc cô nương, tôi đã chẳng nói rằng hắn không thể sống được tới canh năm rồi ư? Trông kiểu hắn nằm thế kia, là hồn đã quy Địa phủ từ lâu rồi!

Lộc Như Ngọc không biết Bào Tam Cô đã ngầm hạ độc thủ, nên nghe mụ nói vẫn tỏ ý không tin, vội rảo bước đến gần nhìn kỹ, quả thấy Hạ Thiên Tường đã tắt thở, thân thể cứng đơ, bất giác trong bụng đau đớn, khẽ kêu rú lên một tiếng, hai hàng châu lệ chảy xuống ròng ròng!

Hạ Thiên Tường nghĩ thầm: “Con nha đầu vô sỉ, giở mặt như bàn tay, lúc này chẳng biết còn khóc gì nữa?”

Bào Tam Cô thấy thế, biết Hạ Thiên Tường đã chết hẳn rồi, bèn tỏ ra đắc ý, ngửa mặt cười sằng sặc. Lộc Như Ngọc ngạc nhiên chạy ra hỏi :

- Lão bà bà cười gì thế?

Bào Tam Cô nhướng cao lông mày nói :

- Đây là một kiệt tác đắc ý nhất của ta!

Lộc Như Ngọc đăm đăm nhìn mụ, hỏi bằng một giọng run run :

- Vậy ra hắn chết về tay lão bà bà?

Bào Tam Cô đắc ý cười :

- Hạ Thiên Tường bàn tay trúng hỏa độc, chỉ cần uống một viên Cửu Hàn đan là khỏi, đằng này ta cho hắn uống tới hai viên, làm cho quả tim hắn cứ thế lạnh dần rồi chết!

Hạ Thiên Tường lúc này đang dùng phép nội gia quy tức, hô hấp không khí, nghe mụ nói bất giác cũng thây lạnh toát xương sống, mới biết lời của Trọng Tôn Thánh nói quả không sai.

Lộc Như Ngọc nghe xong, chợt nghiến chặt hai hàm răng giơ bàn tay ngọc, tát đánh bốp một cái vào má bên trái Bào Tam Cô, Bào Tam Cô lảo đảo bước lùi về sau mấy bước, vừa xoa má, vừa trợn tròn đôi mắt tỏ vẻ kinh ngạc vô cùng.

Lộc Như Ngọc trong lúc quá giận, đã ngưng tụ chân lực vào cái tát đó, nếu Bào Tam Cô không luyện thành kỳ công Tuyết Đống Cương Thi đao sang không phạm được, thì tất đã bị nát óc mà chết vì cái tát bằng trời giáng của nàng.

Hạ Thiên Tường hé mắt trông trộm, nghĩ bụng Trọng Tôn Thánh quả đã khơi mào được một tấn hoạt kịch vui tuyệt!

Bào Tam Cô giận quá, tóc dựng lên lởm chởm, trừng mắt nhìn Lộc Như Ngọc gắt :

- Lộc cô nương thế nghĩa là gì?

Lộc Như Ngọc càng đau đớn, nước mắt ràn rụa khóc không ra tiếng hỏi lại :

- Tại sao lão... lão bà bà lại giết... giết hắn?

Bào Tam Cô ngạc nhiên hỏi :

- Thế không phải hôm ở cổ động núi Ba Sơn, trong lúc cô nương bị trúng kịch độc, không đủ sức kháng cự, hắn mới thừa cơ làm nhục sao? Tôi giết hắn là vì muốn báo thù cho cô nương, tại sao cô nương còn trách?

Lộc Như Ngọc phì một tiếng rồi nói :

- Bà đã hoàn toàn bóp méo sự thực, tôi bị trúng tên độc của Hướng Phiêu Nhiên, được Hạ Thiên Tường cứu sống, sau đó cả hai người vì ngửi phải một thứ hoa lạ, hương thơm ngào ngạt, nên thần trí đều bị hôn mê, không sao giữ gìn được, đâu phải lỗi tại hắn?

Hạ Thiên Tường nghe mấy câu chính từ miệng Lộc Như Ngọc nói ra, khác nào như trút được gánh nặng, tự lấy làm mừng vì đã rữa sạch được thanh danh.

Nhưng mừng chưa được bao lâu, chàng lại thấy lo, vì Trọng Tôn Thánh lúc này đang nấp sau vách đá, nếu việc này lọt đến tai Phi Quỳnh thì thật tối ư nguy hiểm.

Bào Tam Cô nghe Lộc Như Ngọc nói xong, mới biết mình hơi lỗ mãng, trong bụng cũng ân hận bèn lại hỏi :

- Nếu cô nương không giận Hạ Thiên Tường, sao vừa rồi lại hẹn quyết chiến với hắn?

Lộc Như Ngọc nước mắt vẫn tuôn như mưa, ấm ức nói :

- Tôi vì thân phụ và thân mẫu tính tình đều cực kỳ cao ngạo khó lòng hòa hợp được, thân làm con đã không giúp mẹ phản lại cha, cũng không thể giúp cha phản lại mẹ, nghĩ đi nghĩ lại, trên đời tuyệt vô sinh thú, nên muốn mượn tay Hạ Thiên Tường là người đã từng thương yêu mình, giải thoát nợ đời, diệt trừ khổ não!

Bào Tam Cô thở dài một tiếng rồi nói :

- Nào tôi đâu có biết những uẩn khúc trong bụng cô nương, nên mới hạ thủ một cách lỗ mãng như vậy! Bây giờ sự đã rồi, còn làm sao được nữa?

Lộc Như Ngọc lấy tay áo lau nước mắt, mặt lạnh như tiền, nhì Bào Tam Cô lạnh lùng nói :

- Hừ câu “sự đã rồi” sao mà gọn thế? Lão bà bà thân là một cao thủ đệ nhất trong phái Kỳ Liên, tất phải biết câu “giết người đền mạng, thiếu nợ hoàn tiền” chớ?

Bào Tam Cô nghe nói giật mình, ngạc nhiên hỏi :

- Lộc cô nương nói thế là ý thế nào? Chẳng lẽ cô nương bắt tôi phải đền mạng cho thằng ranh con này à?

Lộc Như Ngọc mắt quắc lên những tia giận dữ, nói :

- Bà nói đúng, tôi muốn lấy một mạng bà và cả mạng tôi nữa, đền mạng cho chàng.

Nói dứt lời, tay ngọc vươn lên, bảy mũi Thiên Kinh độc thích hóa thành một chùm hoa rực rỡ màu tím đen, hướng Bào Tam Cô bay tới!

Bào Tam Cô phất hai ống tay áo, bố trí thành màng lưới vô hình gạt băng bảy mũi ám khí của Lộc Như Ngọc ra ngoài, rồi cất tiếng nói to :

- Lộc cô nương lúc này đang cơn thịnh nộ, không thể lấy lý mà giảng giải được, lão bà này hãy tạm cáo biệt, đợi về đến động Giáng Tuyết sẽ xin lỗi cô nương sau.

Nói xong, thân hình lập tức bay lên không, Lộc Như Ngọc giận dữ thét to :

- Bào Tam Cô hãy để mạng tại đây, nếu không thì đừng hòng trốn thoát!

Nói dứt lời, một thế Long Du Thượng Hải đã tung mình lên cao sáu bảy trượng, xông về phía Bào Tam Cô.

Nhưng Bào Tam Cô đã nổi danh lại là cao thủ đệ nhất phái Kỳ Liên một khi đã trổ thuật khinh công, thì Lộc Như Ngọc làm sao mà đuổi kịp?

Lúc này Hạ Thiên Tường vì nằm quá lâu, mỏi quá không chịu nổi, bèn hạ thấp giọng khe khẽ gọi :

- Trọng Tôn lão tiền bối!...

Vừa gọi được năm tiếng, Lộc Như Ngọc vì đuổi theo Bào Tam Cô không kịp, đã buồn bã quay về, chàng đành câm mồm, nín thở nằm im như cũ.

Lộc Như Ngọc bước đến bên chàng ấm ức nói :

- Tường ca ca, Lộc Như Ngọc vô tâm gây nên lầm lỗi không còn cách nào gì chuộc tội được nữa đành chỉ theo chàng xuống suối vàng cho vẹn tình tương ái, đính ước duyên sau!

Nói xong, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi tầm tã, vươn tay rút cây Côn Luân thích ra, kề vào yết hầu...

Hạ Thiên Tường đã rõ mối thâm tình của Lộc Như Ngọc đối với mình vẫn chưa biến đổi, lại nghe giọng nói, biết nàng có ý nguyên sinh, bất giác sợ cuống lên chút nữa thì vùng đứng dậy.

Lộc Như Ngọc đã quyết liều một chết, nên lúc này chỉ nhắm nghiền đôi mắt, lăm lăm cầm cây Côn Luân thích đâm thẳng yết hầu.

Giữa lúc tính mệnh như ngàn cân treo sợi tóc, thì chợt đâu một luồng gió nhẹ phớt qua, cánh tay phải cứng đờ, rồi cây Côn Luân thích đã bị người ta cướp mất.

Lộc Như Ngọc kinh sợ, vội mở bừng mắt trông chỉ thấy trước mặt mình đã hiện ra một ông già mặc áo bào xanh, tướng mạo quắc thước, khi vũ hiên ngang, đang đứng sừng sững trước mặt.

Hạ Thiên Tường thấy Trọng Tôn Thánh đã ra tay, bèn lại nhắm nghiền mắt lại.

Lộc Như Ngọc trông vị Thanh bào lão nhân có vẻ quen quen, hình như gặp ở đâu, nàng cúi đầu nghĩ ngợi một lúc, rồi chợt nhớ ra, vội hỏi :

- Lão nhân gia có phải là Trọng Tôn lão tiền bối không?

Trọng Tôn Thánh và Lệ Thanh Cuồng, thân phụ Lộc Như Ngọc là đôi bạn chí thân, thấy nàng hỏi thế, bèn gật đầu cười nói :

- Hiền điệt nữ tinh mắt lắm, hôm ở Giáng Tuyết động chỉ gặp mặt chốc lát, mà vẫn còn nhớ mặt ta ư?

Lộc Như Ngọc nhìn cây Côn Luân thích trong tay Trọng Tôn Thánh, bất giác lại ứa nước mắt, Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Hiền điệt nữ việc gì phải đau đớn như vậy? Ta là Thiên Ngoại Tình Ma, đối với chuyện tình nam nữ ta đã có một ma lực rất cao, có thể giúp điệt nữ được!

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường đã chết, trong bụng không còn thiết tha gì nữa, nên khi nghe ông nói vậy, chỉ dửng dưng không buồn chú ý, chỉ nhìn “thi thể” Hạ Thiên Tường nằm dưới đất, sụt sùi nói :

- Trong Tôn lão tiền bối nếu có cách gì nếu cứu được Hạ Thiên Tường sống lại, thì Lộc Như Ngọc này suốt đời cảm đức, không bao giờ quên!

Trọng Tôn Thánh ngửa mặt lên trời cười ha hả. Lộc Như Ngọc ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao lão tiền bối lại cười :

Trọng Tôn Thánh trỏ vào mặt Hạ Thiên Tường cười nói :

- Hiền điệt nữ có bao giờ thấy người chết mà còn toát mồ hôi thế này không?

Lộc Như Ngọc vội cúi xuống nhìn, quả thấy trán Hạ Thiên Tường ướt đẫm mồ hôi, bèn ngơ ngác hỏi :

- Chàng... chàng chưa chết thật ư?

Trong tôn Thánh mỉm cười nói :

- Hạ Thiên Tường bị Bào Tam Cô cho uống Cửu Hàn đan quá độ khắp mình đang rét run bần bật, tính mạng sắp nguy đến nơi, vừa may gặp ta đi qua trong thấy, bèn phí chút hơi sức, giúp hắn khử độc trừ hàn, chỉ chốc lát nữa, hắn sẽ tỉnh dậy.

Lộc Như Ngọc thấy Hạ Thiên Tường chưa chết, bất lại đổi đau thương thành xấu hổ, lập tức khẽ uốn lưng ong, rồi như đám mây đen, nhẹ nhàng bay vượt ra ngoài bốn trượng.

Trọng Tôn Thánh mỉm cười gọi :

- Hiền điệt nữ đi đâu vội thế? Hãy đợi Hạ Thiên Tường tỉnh dậy rồi sẽ đi!

Lộc Như Ngọc chân vẫn tiếp tục bước, ra khỏi ngoài hai mươi trượng mới dừng lại, vận đề nội gia chân khí, nói với Trọng Tôn Thánh :

- Đa tạ lão nhân gia đã cứu được người chết sống lại, nhưng Lộc Như Ngọc này đã thề không bao giờ gặp mặt Hạ Thiên Tường nữa! Và vì sự ân oán khó xử giữa song thân tôi, càng làm cho tôi ruột gan nóng như lửa đốt, bàng hoàng không biết tính sao, sau này tôi quyết tìm một nơi danh lam thắng cảnh, niệm Phật ăn chay, cho hết kiếp sống thừa, không còn mong gì hơn nữa!

Nói xong lại nhún mình chạy đi như bay, vòng ra phía sau núi, rồi biến mất dạng.

Trọng Tôn Thánh nhìn theo Lộc Như Ngọc, ngậm ngùi cất tiếng ngâm:

“Đời sao lắm chuyện bi thương?

Ruột gan nhi nữ ai lường, ai đo?”

Tiếng ngâm vừa dứt, dư âm vẫn còn văng vẳng chưa tan. Hạ Thiên Tường sốt ruột đã dùng công lực Truyền Âm Nhập Mật, hỏi vào tai Trọng Tôn Thánh :

- Lão nhân gia, cháu chết lâu lắm rồi, liệu đã hoàn hồn được chưa?

Trọng Tôn Thánh bật cười nói :

- Lộc Như Ngọc đã đi xa rồi, ngươi có thể dậy được. Nhưng nghe mấy câu sau cùng của nàng, ngươi đã thấu rõ mối chân tình và hoàn cảnh đáng thương của cô cháu gái ta chưa?

Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng, vươn vai đứng lên, đôi má đỏ bừng, ấp úng hỏi :

- Lão nhân gia, nghe câu nói sau cùng của Lộc Như Ngọc, thì hình như nàng có ý buồn vì cháu, nên muốn thí phát đi tu, phải không?

Trọng Tôn Thánh lắc đầu cười :

- Lộc Như Ngọc đứng trước hoàn cảnh éo le của gia đình, không biết xử trí thế nào, không lẽ bênh cha phản mẹ, lại cũng không lẽ bênh mẹ phản cha, nên mới chán đời, định xuất gia đầu Phật, chớ đâu phải vì lão đệ?

Hạ Thiên Tường cau mày, thở dài một tiếng, sắc mặt lộ vẻ buồn bã vô cùng.

Trọng Tôn Thánh biết ý nghĩ thầm: “Chữ ‘tình’ quả có mãnh lực vô biên, từ xưa đến nay, không biết nó đã làm hại bao nhiêu anh hùng hào kiệt”.

Hạ Thiên Tường chợt ngẩng lên hỏi :

- Tại sao lao nhân gia lại đến núi Ai Lao làm gì?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Ta đi tìm Lệ Thanh Cuồng! Khi nào tóm được lão già điên ấy, ta sẽ mắng cho một trận nên thân, và bảo cho lão biết là lão đã làm khổ con gái lão đến thế nào?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Lệ lão tiền bối hiện nay không ở Vân Nam. Vả ông cũng đã biết chuyện Lăng Diệu Diệu và Đồng Song Song đang tìm ông để thanh toán món nợ cũ!

Trọng Tôn Thánh hỏi :

- Ngươi có biết hiện giờ lão ở đâu không?

Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện gặp Lệ Thanh Cuồng ở trong quán rượu thuật hết cho Trọng Tôn Thánh nghe, còn việc mình và Lộc Như Ngọc gặp nhau trong cổ động Đại Ba sơn thì chỉ nói lược qua những chỗ không quan hệ mấy.

Trọng Tôn Thánh nghe chàng thuật chuyện cũng đoán được phần nào câu chuyện rắc rối giữa chàng và Lộc Như Ngọc, nhưng cũng không hỏi cặn kẽ, chỉ mỉm cười nói :

- Ta cứ tưởng Lệ Thanh Cuồng còn ở Vân Nam, không ngờ lão đã sang Tứ Xuyên. Làm cho ta và Phi Quỳnh đi tìm phí bao nhiêu công phu vô ích!

Hạ Thiên Tường nghe Trọng Tôn Thánh nhắc đến Phi Quỳnh, lại động lòng thương nhớ, bèn ngập ngừng hỏi :

- Xin lão nhân gia cho biết Trọng Tôn tỷ tỷ của cháu hiện giờ ở đâu?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Bây giờ chắc nó hãy còn ở trên Cao Lê Cống Sơn, đang ra công tìm kiếm Lệ Thanh Cuồng!

Hạ Thiên Tường nói :

- Lão nhân gia, bây giờ cháu muốn lên ngay Cao Lê Cống Sơn tìm Trọng Tôn tỷ tỷ cháu!

Trọng Tôn Thánh gật đầu cười :

- Lão đệ muốn đi tìm nó cũng được, nhưng điều cần nhất là lúc này còn bao nhiêu việc khẩn yếu cần phải lo gấp, những chuyện nhi nữ thường tình hãy tạm gác lại một bên, đừng nghĩ đến vội!

Hạ Thiên Tường toát mồ hôi, cúi đầu cung kính hỏi :

- Lão nhân gia có việc gì sai khiến Thiên Tường đâu dám từ khó nhọc!

Trọng Tôn Thánh nghiêm săc mặt nói :

- Ngày mười sáu tháng hai sang năm là ngày khai phái của phái Chấn Thiên, bữa đó chắc đủ mặt anh tài, rồng bay, hổ nhảy, tự nhiên là mạnh được yếu thua, tà suy chính thắng, nhưng tuyệt đối ta không nên để cho Lệ Thanh Cuồng giao đấu với hai bà vợ!

Hạ Thiên Tường vừa toan hỏi, Trọng Tôn Thánh lại tiếp :

- Vì giữa ba vợ chồng nhà ấy, đã có vết rạn rất sâu, ta không nên khơi cho nó sâu thêm nữa, nếu không thì dù ai thắng bại, kết quả cũng chỉ gây thành một tấn kịch hết sức thê thảm, đau thương!

Nói đến đấy, ông lại đưa mắt nhìn Hạ Thiên Tường rồi nhấn mạnh :

- Vậy nên cái kế sách tuyệt diệu dùng để xử lý việc ân oán giữa ba người này hay hơn hết, là làm cho họ hòa hợp với nhau, gột bỏ hiềm khích nối lại tình xưa, đó chính là việc mà ta đang cần đến ngươi đấy.

Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi :

- Lão nhân gia cho là Hạ Thiên Tường có thể gánh nổi cái trọng trách đó chăng?

Trọng Tôn Thánh cười nói :

- Ta biết đó là một vấn đề cực kỳ nan giải, có thể khó gấp trăm lần việc so huyền công với Bạch Cốt tam ma, nhưng chỉ có lão đệ là người duy nhất, có thể đảm đương nổi việc ấy, vì thề ta mới cần đến lão đệ.

Hạ Thiên Tường kinh ngạc hỏi :

- Vãn bối sức mọn tài hèn, làm sao có thể đương nổi?

Trọng Tôn Thánh lại cười nói :

- Nếu bàn về phương diện vũ kỹ, thì tự nhiên cần phải chú trọng ở nhuyễn ngạnh, khinh công, chân khí nội lực, và bình nhận chưởng pháp, nhưng bàn về phương diện giải hòa gỡ oán, lại cần ở chỗ quan hệ nông sâu, và một tấm chân tình! Ngươi đã cùng hai ái nữ của Lệ Thanh Cuồng có chút nhân duyên thâm hậu, thời tự nhiên ngươi là một nhân vật lý tưởng duy nhất trong vụ này!

Hạ Thiên Tường nghe xong, mới biết Trọng Tôn Thánh giao cho mình một trọng trách khá khó khăn, bất giác sắc mặt lộ vẻ lo lắng. Trọng Tôn Thánh biết ý mỉm cười nói :

- Lão đệ đừng ngại khó, chỉ cần cố gắng một chút là việc dù khó đến đâu, cũng có thể thành công được. Nếu lão đệ hiềm thế cố lực bạc, thì mọi việc nên cùng Phi Quỳnh bàn với nhau mà làm.

Hạ Thiên Tường thấy Trọng Tôn Thánh giao cho mình và Trọng Tôn Phi Quỳnh cùng làm việc ấy, bất giác lại thấy cao hứng, bèn mỉm cười cung kính nói :

- Lão nhân gia đã giao phó trọng trách, Hạ Thiên Tường xin lập tức lên Cao Lê Cống Sơn tìm Phi Quỳnh tỷ tỷ để bàn luận với nhau cùng tìm lấy một kế hoạch.

Nói xong đứng lên cáo biệt, Trọng Tôn Thánh nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

- Lão đệ lên Cao Lê Cống Sơn, còn ta thì sang Lâu Sơn Ác Quỷ giáp thăm dò công lực của Bạch Cốt Võ Sĩ, để liệu cách đối phó. Tháng hai sang năm sẽ gặp nhau ở núi Kỳ Liên!

Nói xong, tà áo xanh phất phới, chân đã thủng thỉnh tiến về phía Đông bắc. Hạ Thiên Tường chờ ông đi một quãng xa, mới trổ thuật khinh công, trông về phương tây thẳng tiến.
Bình Luận (0)
Comment