Mai Khôi Sứ Giả

Chương 57

Tần Lạc Phố vuốt chòm râu bạc cười nói :

- Ta bấy nhiêu tuổi đầu, cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa còn sợ gì mà không dám thám hiểm? Nhưng lão đệ có biết cung Tịch Diệt ở đâu mà đòi vào thám hiểm?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Con chim đưa thư ban nãy ở trên núi bay xuống, rồi lại bay về núi, chắc cung Tịch Diệt cũng chỉ ở quanh đấy. Chúng ta đợi đến lúc mặt trời lặn thì bắt đầu lên núi. Lên tới đỉnh núi vừa đến nửa đêm là vừa.

Tần Lạc Phố gật đầu. Hai người tìm một nơi phong cảnh u nhã ngồi chơi một lúc. Mãi đến lúc mặt trời đã xế về tây, mới trổ thuật khinh công trèo lên núi.

Lên tới đỉnh núi, chỉ thấy tối đen như mực, bốn về vắng vẻ, trừ những tảng quái thạch đứng ngồi ngổn ngang, ngoài ra không hề thấy dấu vết cung Tịch Diệt đâu cả.

Hạ Thiên Tường gượng cười nói :

- Chỗ địa phương ma quỷ này...

Nói chưa dứt lời, chợt nghe một tiếng hú kinh hồn, rồi một cái bóng đen lớn bằng cái bánh xe, bay vụt qua đầu Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường tưởng là bị ám toán, trong bụng vừa giận vừa sợ, bèn ngầm tụ Càn Thiên Chỉ Lực nhằm cái bóng đen phóng ra một luồng cương khí rất mạnh.

Bóng đen lập tức kêu lên một tiếng thê thảm, rồi lăn xuống khe núi, thì ra đó là một con dơi khổng lồ.

Hạ Thiên Tường vừa bật tiếng cười, thì trước mặt chàng lại một bóng đen nữa bay tới, Tần Lạc Phố kinh nghiệm giang hồ đã lão luyện, vội buột miệng kêu lên :

- Hạ lão đệ chú ý, lần này không phải là con dơi đâu!

Hạ Thiên Tường quả sơ ý không đề phòng kịp, khi nghe Tần Lạc Phố nhắc, thì cái bóng đã bay tới sát cổ họng.

Nếu là người khác tất không sao tránh thoát, nhưng Hạ Thiên Tường khinh công cực giỏi, thân pháp rất nhanh, chàng chỉ dùng một chiêu Ngưỡng Quan Thiên Tinh thân hình ngả ra phía sau, vai bên phải chấm xuống đất, tiếp liền hai chiêu Long Môn Phiên Lãng lộn sang mé bên phải tới hai ba thước.

Nguy cơ vừa thoát, cơn giận lại bốc lên, chàng vừa toan phát tác, chợt thấy có bốn năm cái bóng đen bật lên mấy tiếng keng, keng, bay xéo về bên trái một chút, rồi như một vật có linh tính, nhằm đầu vai bên trái Hạ Thiên Tường đâm bổ xuống.

Nhân vì một lúc lúng túng, nên bốn cái bóng đen kia, cũng nghiêng mình liệng tới, vây chàng vào giữa.

Trước tình thế đó, Tần Lạc Phố đành chịu phép, không sao tiếp tay được, mắt đã trông thấy Hạ Thiên Tường bị vây bốn bề, không ít thì nhiều, quyết không tránh khỏi thương tổn, đành chỉ buột lên một tiếng thở dài.

Không ngờ giữa lúc ấy, chợt một bóng người giống như một con thần long bay vụt lên không, tiếp theo là những tiếng kim khí va vào nhau và những tia lửa tóe ra chói cả mắt.

Thì ra trong lúc cực kỳ nguy hiểm, Hạ Thiên Tường đã thi triển chiêu Mai Khôi Phi, bay lên tới gần hai trượng.

Bóng người vừa vụt bay lên, bốn cái bóng đen lập tức va vào nhau, bật thành những tiếng loảng xoảng, có cái rơi xuống tảng đá, làm cho những tia lửa bắn tóe lên như tràng pháo hoa cà hoa cải.

Mới đầu vì trời tối quá, Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố đều không trông rõ gì hết, lúc này mới nhận ra mấy cái bóng đó, chỉ là những cái não bạt vừa nhọn vừa sắc.

Mấy tiếng kim khí va chạm vào nhau, chỉ còn sót lại một chút dư âm vang vang như tiếng tơ bay, những đốm hỏa tinh cũng lần lượt tắt ngấm, đỉnh núi Vấn Thiên trở lại khung cảnh tịch mịch, tối tăm như lúc mới tối.

Hạ Thiên Tường không dám sơ hối, chàng ngưng tụ Càn Thiên chân khí hộ thân, vừa cất cao giọng hỏi :

- Lũ chuột nhắt vô sỉ, sao không thò đầu ra? Chỉ đứng trong xó tối mà đánh trộm người ta, còn ra cái giống gì nữa?

Núi đã cao, đêm lại tĩnh, tiếng nói của Hạ Thiên Tường lại sang sảng như tiếng chuông, nhưng đáp lời chàng chỉ có những tiếng oang oang của khe núi vọng lại, không hề có phản ứng.

Hạ Thiên Tường giận lắm, đôi mắt sáng quắt như tỏa thần quang đảo khắp chung quanh một lượt.

Đỉnh núi Vấn Thiên, địa thế tuy không nhỏ, nhưng trừ những tảng quái thạch cao thấp không đều, ngoài ra không hề có một gian nhà, cả đến cây cối cũng rất thưa thớt.

Hạ Thiên Tường trong bụng suy đoán, mấy chiếc phi bạt vừa rồi có lẽ là từ phía sau một tảng đá lớn cách hai trượng về mé trái phóng ra, chàng bèn ngầm tụ chân lực Càn Thiên vào tay phải, rồi kéo Tần Lạc Phố đi về phía trái, cố ý cất cao giọng nói :

- Tần lão tiền bối, vị Mai Ưu Cư Sĩ hình dung ngọn Vấn Thiên như một tòa Địa ngục, quả cũng không sai. Chúng ta lên đây hình như chỉ gặp toàn ma quỷ!

Nói vừa dứt lời, thân hình đã bay vèo một cái, chỉ còn cách tảng đá cao, mà chàng ngờ là có người nấp chừng non một trượng, lại dùng một thế Long Du Phượng Vũ cực kỳ nhanh nhẹn, nhảy tới mé phải tảng đá.

Quả nhiên đã thấy núp sau tảng đá là một bóng người mặc áo trắng.

Hạ Thiên Tường đắc ý cười nói :

- Bằng hữu, ngươi thật là một con ma, đêm nay cũng khó lòng trở về được Âm phủ!

Tiếp theo tiếng nói, một luồng Càn Thiên chân khí đã nhằm đúng bóng người áo trắng, phách không phóng tới.

Bóng người phía sau tảng đá bị luồng chưởng phong cực kỳ mãnh liệt tập kích, chẳng những không hề tỏ ra sợ hãi, mà cũng không trốn tránh hay kháng cự lại.

Hạ Thiên Tường thấy thế, biết là có sự lạ. Quả nhiên luồng chưởng phong vừa ào ào cuốn đến, cái bóng trắng lập tức bay lan ra bốn phía, thì ra cái bóng ấy chỉ là một cỗ xương khô đã lâu năm.

Càng quái hơn nữa, là bộ xương khô vừa bị Hạ Thiên Tường dùng chưởng phong đánh bắn tung ra bốn phía, bên tai đã nghe luôn mấy tiếng chóe chóe như ma kêu, rồi cách đó chừng ba bốn trượng, phía nam và phía bắc đều xuất hiện hai bộ xương khô đứng thẳng như người sống.

Hai bộ xương khô vừa hiện ra xong, vừa múa may nhảy nhót, vừa nhìn Hạ Thiên Tường và Tần Lạc Phố, cất lên những tiếng khóc cực kỳ thảm thiết ai oán, nghe rợn cả tóc gáy.

Tần Lạc Phố vốn giàu kinh nghiệm giang hồ, sau khi đã nhìn kỹ hai bộ xương khô, liền sẽ nói nhỏ với Hạ Thiên Tường :

- Hạ lão đệ, đây chỉ là bọn nhân vật giang hồ, lợi dụng trên đỉnh núi tối đen như mực, mới mặc những bộ áo chế theo hình hài cốt để trêu chúng ta, chớ chẳng có ma quỷ nào hết!

Hạ Thiên Tường nói :

- Hừ, đã vậy chúng ta nên chia nhau ra, mỗi người tóm lấy một tên là xong.

Tần Lạc Phố gật đầu cười :

- Ta bắt tên phía bắc, lão đệ bắt tên phía nam. Nhưng nhớ đừng có giết chết, để nó sống ta còn có thể tra hỏi được!

Nói vừa dứt lời, thân hình đã nhảy sang phía bắc, Hạ Thiên Tường cũng nhảy sang phía nam. Nhưng vừa sang tới nơi, đã thấy sự việc xảy ra khác hẳn ý liệu.

Thì ra chàng vừa động thân, tiếng quỷ khóc đột nhiên im bặt, nhưng cái thây ma vẫn nhảy múa không ngừng.

Hạ Thiên Tường bước đến tận nơi, mới biết Tần Lạc Phố đã đoán sai, bộ xương khô đó không phải là nhân vật giang hồ nào trá hình cả, mà chính thật là một bộ xương người đã lâu năm, máu thịt đã khô đét, đứng trên mặt đất, chân tay khua múa loạn xạ.

Hạ Thiên Tường bất giác rùng mình, khắp mình rởn gai ốc, bèn thử sẽ ngưng công lực, nhè nhẹ phóng ra một chưởng.

Bộ xương khô lập tức theo tay ngã xuống, lại gãy rời làm năm bảy mảnh, không động cựa gì nữa. Hạ Thiên Tường ngơ ngác, chẳng hiểu đầu cuối ra sao, định bụng hỏi Tần Lạc Phố, bèn lên tiếng gọi :

- Tần lão tiền bối! Tần lão tiền bối!

Gọi luôn mấy tiếng, nhưng tuyệt không nghe tiếng Tần Lạc Phố đáp lại.

Hạ Thiên Tường kinh ngạc quay lại, nhìn ngược nhìn xuôi, không thấy bóng dáng Tần Lạc Phố đâu cả.

Tuy là một người ở phía nam, một người ở phía bắc nhưng cách nhau cũng không xa lắm, tai Hạ Thiên Tường cũng rất thính, vậy mà tuyệt không hề nghe thấy một tiếng động nhỏ, Tần Lạc Phố cứ thế biến đi như một bóng ma, không để lại một dấu vết nào để có thể dựa vào đó mà suy đoán được!

Hạ Thiên Tường từ thủa dấn bước giang hồ đến giờ đã từng trải bao phen nguy hiểm sóng gió, cũng chưa từng gặp trường hợp nào quái dị như vậy!

Chàng kinh sợ hốt hoảng, vội nhảy về phía Tần Lạc Phố đuổi bắt bóng ma ban nãy, chú ý tìm kỹ một hồi, nhưng trên đỉnh núi ngoài mấy tảng đá ra, tuyệt không thấy gì lạ, ngay cả bộ xương khô vừa rồi cũng biến đâu mất hút.

Hạ Thiên Tường nhất định không chịu mất người một cách vô lý như vậy bèn chạy quanh khắp đỉnh núi tìm kiếm lung tung, nhưng cũng không thấy tăm hơi Tần Lạc Phố đâu hết!

- Không biết ma, hay là quỷ? Hay là...

Hạ Thiên Tường vừa uất ức vừa kinh ngạc, cũng chỉ đành vò đầu bứt tóc, than thở một mình không biết làm gì hơn. Chàng tự nghĩ: thà rằng hôm ở Huyền Băng Nguyên, Tần Lạc Phố bị chết vì tay Bạch Cốt Võ sĩ, hoặc Thích Đại Chiêu thì lại khác, đằng này ông bỗng dưng bị mất tích một cách hết sức hồ đồ vô lý, không thể tưởng tượng được, rồi nay mai gặp Băng Tâm thần ni hoặc Sài Vô Cấu, biết nói thế nào cho người ta tin?

Trong lúc căm phẫn, chàng lại định đi tìm đối phương, bắt hắn phải trả Tần Lạc Phố, bằng không chàng sẽ liều mạng chiến đấu, chết cũng không từ.

Nhưng ngọn núi Vấn Thiên lúc này, trừ chàng và mấy tảng quái thạch ra, thì còn có ai đâu mà hỏi?

Giữa lúc ấy, trong khung cảnh im lìm như chết đột nhiên lại nổi lên những tiếng ma khóc quỷ hờn cực kỳ thê thảm.

Hạ Thiên Tường tinh thần lại phấn khởi, vội ngưng tụ Càn Thiên Chỉ Lực, nghiến răng đợi tình hình biến chuyển.

Nhưng chỉ nghe tiếng ma, chứ không thấy hình ma, tiếng khóc mỗi lúc một bi thảm.

Hạ Thiên Tường nghe tiếng khóc trong bụng cũng cảm thấy nôn nao buồn bực, chàng vội vận đề nội gia chân khí dùng công lực Truyền Âm Nhập Mật kêu to :

- Các ngươi chỉ nấp trong xó tối giả ma giả quỷ nạt nộ con nít thì được, chứ sao lòe được ta? Có giỏi thì ra đây đối địch với ta xem nào?

Chàng vừa chửi xong, quả thấy từ trong những quái thạch hiện lên vô số những đốm sáng xanh lè của lân tinh, làm cho đỉnh Vấn Thiên càng tăng thêm vẻ quái gở thần bí.

Những đốm lân tinh ấy dần dần tụ cả vào khoảng giữa. Hạ Thiên Tường biết là sắp có sự lạ, bèn cố trấn định tinh thần, lẳng lặng chờ xem.

Thật là kỳ quái, những đốm lân hỏa đang ở rải rác khắp nơi, dần dần tụ lại thành mười sáu chữ xanh lè sáng rực.

Hạ Thiên Tường chú ý nhìn, thấy những chữ đó đề rằng:

“Cung Tịch Diệt đã thu Tần Lạc Phố

Cửa Địa ngục không nhận Hạ Thiên Tường!”

Những đốm lân tinh vẫn nhấp nha nhấp nháy, chỗ sáng chỗ tắt, tưởng như những dòng chữ kia cũng cố tình trêu cợt Hạ Thiên Tường.

Chàng giận lắm, tung mình nhảy lại gần, nhằm đúng những dòng chữ phóng ra một chưởng.

Ánh sáng lập tức tắt ngấm, đỉnh núi Vấn Thiên lại im lìm biến thành cõi chết, nhưng ở phía đông, chân mây đã hiện ra một màu đùng đục.

Hạ Thiên Tường đứng ngây như tượng gỗ trên đỉnh Vấn Thiên, cho mãi tới lúc ánh sáng ban mai đã chan hòa trên khắp các đầu khe ngọn suối chàng mới thở dài một tiếng, rồi lại bắt đầu cuộc tìm kiếm người bị mất tích.

Tuy đã biết tính mạng Tần Lạc Phố không đến nỗi nguy hiểm, nhưng chàng cũng không chịu khuất phục địch thủ ngay. Tuy nhiên, cuộc tìm kiếm lần này cũng không có kết quả gì hơn lần trước.

Chàng chợt ngước mặt lên trời hú một tiếng trong như tiếng rồng ngâm, như trút bao nhiêu nỗi căm hờn uất ức cho tản ra khắp bốn phương, rồi thân hình chàng cũng theo liền với tiếng hú, dùng thuật khinh công chạy như bay xuống núi.

Hạ Thiên Tường trong lúc buồn bực đau khổ, lại chợt nhớ đến Trọng Tôn Phi Quỳnh bèn quả quyết tìm sang núi Vu Sơn hỏi thăm xem nàng đã về đấy chưa.

Hôm vừa rời khỏi Bắc Minh, chàng đã định sang ngay Triều Vân phong hỏi thăm tin tức Phi Quỳnh, chẳng ngờ giữa đường chợt nghe hung tin của Võ Đang, nên mới thay đổi kế hoạch, quay sang La Phù báo cho Băng Tâm thần ni trước, vì thế mới chậm trễ tới hôm nay.

Dọc đường, chàng cũng không còn bụng dạ nào thưởng ngoạn phong cảnh, chỉ cắm đầu đi thẳng một mạch tới Quỷ Môn, rồi thuê thuyền xuôi đông.

Thuận buồm xuôi gió, thuyền đi như bay, chẳng mấy chốc đã đến chân núi Triều Vân.

Hạ Thiên Tường chợt nhớ hôm tới Triều Vân phong, mới gặp Vu Sơn Tiên Tử lần đầu, nghe nàng ca hát véo von, chàng lại cảm thấy bồi hồi cảm khái, bèn cũng cất tiếng ngâm một bài thơ:

“Vu Sơn một dải mây hồng

Vườn Tiên trắng xóa tuyết lồng sớm hôm

Dao Trì một đóa hoa thơm

Nga Mi trăng dải đầu non lạnh lùng

Than ôi mây tản, tuyết rung

Hoa tàn trăng khuyết, tơ lòng quặn đau”.

Tiếng ngâm vừa dứt, chợt từ đâu một luồng kim quang rất dài lăng không bay tới, bộp một tiếng, rồi một chiếc dây bằng vàng, trên đầu có mũi đinh nhọn đã cắm phập vào đầu mũi thuyền.

Người lái thuyền sợ quá, nhưng Hạ Thiên Tường đã kịp nhận ra chiếc dây vàng đó chính là cái Kim Giao Trường Sách của Hoa Như Tuyết, bèn mỉm cười, xua tay ra hiệu bảo người lái đò đừng sợ, một mặt đề khí gọi to :

- Hoa tỷ tỷ, tiểu đệ Hạ Thiên Tường ở đây!

Phía sau một bụi thương trung trên bờ sông, đã thấy xuất hiện cái bóng dáng kiều diễm của Hoa Như Tuyết, tay nàng cầm sợi dây vàng từ từ kéo thuyền Hạ Thiên Tường vào bến.

Hạ Thiên Tường trả tiền đò, rồi nhảy lên bờ.

Hoa Như Tuyết cười nói :

- Ta nghe tiếng hát biết ngay là hiền đệ, nhưng hiền đệ ở Bắc Minh xuống thì phải đi ngược dòng sông trở lên, chứ sao lại xuôi dòng xuống?

Chàng liền nói sơ qua cho nàng biết mình từ đâu đến, đoạn cùng sóng vai đi về cung Triều Vân.

Gần tới cửa cung, Hạ Thiên Tường mỉm cười hỏi Hoa Như Tuyết :

- Hoa tỷ tỷ, Nhất Bát thần tăng độ này có được mạnh không? Sao hôm nay tỷ tỷ lại ra bờ sông chơi một mình?

Hoa Như Tuyết giơ xâu cá tươi cầm ở tay cho Hạ Thiên Tường xem, rồi cười nói :

- Đa tạ hiền đệ hỏi thăm, Nhất Bát thần tăng lúc này vẫn mạnh, bây giờ đang ngồi trong cung tham thiền. Tôi vừa xong buổi học, mới ra bờ sông kiếm mấy con cá tươi về làm món nhắm.

Hạ Thiên Tường bật cười nói :

- Nhất Bát thần tăng là một cao nhân Phật môn, sao không ăn chay, lại còn uống rượu nữa?

Hoa Như Tuyết chưa kịp trả lời, đã nghe một giọng trong trẻo của Nhất Bát thần tăng từ trong cung nói vọng ra :

- Hạ lão đệ là một trang phong lưu thiếu niên, sao lại có quan niệm như bậc hủ nho thế? Lão đệ muốn bắt các ông sư phải kiêng rượu thịt cả ư?

Hạ Thiên Tường ngước mắt trông lên, đã thấy Nhất Bát thần tăng đang từ cung Triều Vân thủng thỉnh bước ra, chàng thi lễ, rồi cười nói :

- Không phải tôi muốn đại sư kiêng rượu, mà chỉ định xin đại sư vài chén rượu ngon thôi!

Nhất Bát thần tăng cũng cười nói :

- Rượu thì sẵn lắm, nhưng còn phải chờ Hoa tỷ tỷ của lão đệ làm vài món nhắm thật ngon, ta sẽ tìm một chỗ mát mẻ, uống một bữa thật say!

Hoa Như Tuyết xách cá xuống bếp, Nhất Bát thần tăng mời Hạ Thiên Tường vào cung. Chàng vừa đi vừa hỏi :

- Xin hỏi đại sư, Trọng Tôn lão tiền bối và Phi Quỳnh tỷ tỷ tôi hiện nay thanh tu ở đâu, và còn phải mất bao nhiêu công thành hỏa hầu nữa mới thành công? Đại sư có biết không?

Nhất Bát thần tăng lắc đầu nói :

- Hành tung của cha con Trọng Tôn lão tiền bối bí mật lắm! Người thì bảo ở Bắc Nhạc Hằng Sơn, người thì nói ở Mân Sơn Mai Khôi phần, thực ra thì tôi cũng không biết đích xác. Theo tôi đoán thì chỉ chừng cuối năm nay, chắc thế nào Trọng Tôn sư muội cũng tới đây tìm lão đệ.

Hạ Thiên Tường hớn hở nói :

- Nếu quả đúng như lời đại sư nói thì hay lắm, tôi chỉ sợ Phi Quỳnh tỷ tỷ về muộn quá lại không kịp mất!

Nhất Bát thần tăng ngạc nhiên hỏi :

- Kịp cái gì cơ?

Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện Hiên Viên Liệt ăn mừng thượng thọ ở trên núi Chung Nam, và hải nội quần tà tụ tập chúc thọ như thế nào, kể hết một lượt cho Nhất Bát thần tăng nghe đoạn lại nói tiếp :

- Tôi định rủ Trọng Tôn tỷ tỷ cùng lên Thái Bạch phong một thể cho vui.

Nhất Bát thần tăng ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

- Quần tà tụ tập đông như vậy, thì trong đó thiếu gì tay tài giỏi, lão đệ định cùng Trọng Tôn cô nương lên đó, tôi cho là quá mạo hiểm.

Hạ Thiên Tường lắc đầu nói :

- Đại sư không biết, đằng nào tôi cũng phải đi, Trọng Tôn tỷ tỷ tôi đến không kịp thì tôi cũng đi một mình!

Rồi chàng thò tay vào bọc, lấy ra một phong thư đưa cho Nhất Bát thần tăng coi. Giữa lúc ây Hoa Như Tuyết cũng vừa đi vào, mỉm cười hỏi :

- Thơ gì vậy?

Hạ Thiên Tường lại thuật những chuyện quần tà tập kích Võ Đang, Nga Mi, ác chiến ở núi Tuyết Sơn, Tần Lạc Phố bị mất tích như thế nào, kể hết từ đầu chí cuối cho hai người nghe.

Nhất Bát thần tăng nghe chuyện Hạ Thiên Tường, vừa xem xong bức thư, liền cười nói với Hoa Như Tuyết :

- Cứ như lời Hạ lão đệ nói, thì đại kiếp võ lâm đã tới trước mắt, chúng ta cũng không nên tiêu dao thế ngoại nữa, mà phải góp sức vào công việc vệ đạo hàng ma mới phải.

Hoa Như Tuyết cười nói với Hạ Thiên Tường :

- Hạ lão đệ đúng là một vị ma đầu chuyên gây tai họa, vừa lên Triều Vân phong chưa được một lúc đã dụ ngay được ông chồng hòa thượng của tôi xúc động lòng trần rồi.

Hạ Thiên Tường mỉm cười nói :

- Nếu hai vị tham dự vào việc hàng ma vệ đạo thì thật là hồng phúc của võ lâm, mà công đức của tiểu đệ cũng không nhỏ!

Hoa Như Tuyết cười nói :

- Từ nay đến Tết Nguyên Tiêu sang năm còn lâu, Hạ lão đệ định làm gì để tiêu ma hết quãng thời gian đó?

Hạ Thiên Tường nói :

- Tiểu đệ bây giờ cũng không dám nhiều chuyện nữa, từ khi ở Bắc Minh thần sơn xuống núi, đầu tiên đã bị nguy cơ ở Chung Nam tử cốc, thua cuộc mất trái Càn Thiên Tích Lịch, sau lại bị Bạch Cốt Võ Sĩ đánh trọng thương ở trên núi Tuyết Sơn, tự biết sức học còn non kém, sau này khó lòng đương nổi trọng trách, nên mới lên đây, định nhờ tỷ tỷ cho mượn đỡ một gian để nghiên cứu mấy môn tuyệt học, vừa đợi Phi Quỳnh tỷ tỷ một thể. Không biết Hoa tỷ tỷ có vui lòng không?

Hoa Như Tuyết gật đầu lia lịa, mỉm cười nói :

- Nghe mấy câu đó, đủ thấy độ này Tường đệ không những về võ học tu vi đã tiến bộ nhiều, mà cả về kinh nghiệm giang hồ cũng lại dồi dào phong phú nữa! Triều Vân phong cảnh tuyệt đẹp, u tĩnh dị thường, ngu tỷ rất hoan nghênh Tường đệ ở lại đây tham cứu võ học.

Nhất Bát thần tăng cười nói :

- Hạ lão đệ ở đây thanh tu, còn ta thì lại phải xuống núi để lo liệu một việc quan trọng!

Hạ Thiên Tường hỏi :

- Đại sư định làm việc gì?

- Đại kiếp võ lâm đã ở trước mắt, vậy mà bọn Lệ Thanh Cuồng, Lăng Diệu Diệu, Đổng Song Song không chịu hạ sơn vì đồng nguyên trừ hại, chỉ tiêu dao thế ngoại, vui thú yên hà, thậm chí đến hai cô con gái của họ là Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân sống chết thế nào, cũng không buồn hỏi đến. Nên tôi định chuyến này sẽ lên Cao Lê Cống Sơn lôi họ xuống.

Hạ Thiên Tường cau mặt nói :

- Việc này tôi cũng đã nghĩ đến từ lâu, nhưng cửa Mạc Sầu thạch thất đã niêm phong, làm sao thông được tin tức?

Nhất Bát thần tăng cười nói :

- Lão đệ đừng lo, ta đã có cách!

Hạ Thiên Tường đăm đăm nhìn Thần tăng, vừa toan hỏi thì Hoa Như Tuyết ngồi bên đã tủm tỉm cười nói :

- Ông ta có môn tuyệt học Phật Môn Lâm Ngữ còn cao minh hơn công lực Truyền Âm Nhập Mật nên có thể đứng quả núi bên này nói chuyện với bọn Lệ Thanh Cuồng ở quả núi bên kia được.

Hạ Thiên Tường nghe xong mừng lắm, vội nói :

- Nếu thế thì may quá, tôi đang khổ không biết làm thế nào thông tin Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân cho Lệ lão tiền bối biết. Vậy nhờ đại sư nói giúp cho một tiếng.

Hoa Như Tuyết lại nói với Nhất Bát thần tăng :

- Chàng đã muốn sang Mạc Sầu thạch thất, thì tiện đường ghé qua Nộ Sơn, thăm dò xem Mai Ưu Cư Sĩ là người thế nào?

Nhất Bát thần tăng gật đầu cười nói :

- Cao Lê Cống Sơn và Nộ Sơn không xa nhau mấy, thế nào tôi cũng ghé qua. Nhưng chỉ sợ Mai Ưu Cư Sĩ giữ tôi ở lại cung Tịch Diệt làm Tịch Mịch hòa thượng thì phiền lắm!

Hoa Như Tuyết phì một tiếng, rồi nói :

- Nếu chàng làm Tịch Mịch hòa thượng, thì tôi cũng xin vào cung Tịch Diệt làm Tịch Mịch ni cô tức khắc.

Hạ Thiên Tường nghe hai người nói chuyện cũng bật cười.

Nhất Bát thần tăng lấy chiếc chén nhỏ bằng bạch ngọc rót đầy một chén rượu ngon đưa mời Hạ Thiên Tường rồi cười nói :

- Hạ lão đệ, hôm nay ta sẽ hạ sơn, vậy trước khi khởi hành, ta xin kính mời lão đệ một chén.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nhất Bát thần tăng lại đổi chén khác mời rượu, Thần tăng biết ý, liền cười nói :

- Lão đệ không nên nghi hoặc, hãy cứ uống cạn chén này, rồi bần tăng sẽ nói cho mà nghe!

Hạ Thiên Tường tiếp lấy chiếc chén ngọc, uống một hơi cạn, chợt nhận thấy trong rượu có một hương thơm đặc biệt, khác hẳn thứ rượu uống ban nãy.

Nhất Bát thần tăng cười ha hả nói :

- Lão đệ quên rằng hôm ở đại hội Chấn Thiên ta đã hứa với lão đệ thế nào rồi ư?

Hạ Thiên Tường chợt nhớ lời Nhất Bát thần tăng hứa tặng mình và Phi Quỳnh mỗi người một lá Thiên Niên Chi Thảo để tăng cường công lực, bèn mừng rỡ nói :

- Có lẽ trong rượu này, đại sư đã cho lẫn Thiên Niên Chi Dịch chăng?

Nhất Bát thần tăng gật đầu nói :

- Trong rượu có nước ở lá cây chi thảo vắt ra. Còn một lá nữa ta sẽ để dành phần Trọng Tôn sư muội.

Hạ Thiên Tường mừng lắm, vừa toan cảm ơn, chợt thấy trong bụng nóng ran, thân thể ấm áp dị thường.

Nhất Bát thần tăng mỉm cười nói to :

- Hạ lão đệ nên điều hòa hơi thở, giữ vững thiên quân, thấy có hiện trạng gì lạ, cũng đừng để ý đến là được.

Hạ Thiên Tường biết Nhất Bát thần tăng muốn dùng công lực tuyệt thế tăng thêm công hiệu cho thuốc dẫn đi mạnh hơn, bèn vâng lời ngồi yên. Hai mắt vừa nhắm lại, đã thấy một bàn tay của Nhất Bát thần tăng đặt lên giữa Thiên Linh Cái của mình, tức thì một luồng hơi nóng truyền vào quả tim, liên miên không dứt.

Hoa Như Tuyết cũng chuỗi bàn tay ngọc đặt lên hậu tâm Hạ Thiên Tường, hợp sức làm cho linh dược càng thêm công hiệu.

Hạ Thiên Tường lúc đầu còn cảm thấy trong người thư thái dễ chịu, nhưng luồng hơi nóng càng lúc càng mạnh, làm cho chàng bực bội vô cùng, các đầu khớp xương đều tưởng như muốn vỡ ra.

Nội gia định lực của chàng vốn rất kiên cường, và đã được Nhất Bát thần tăng báo cho biết trước, lúc này chàng chỉ việc dẹp bỏ hết những sự đau đớn thống khổ sang một bên, nên cũng không lấy gì làm khó khăn lắm.

Sự đau đớn dần dần giảm đi, thì sự khoan khoái dễ chịu lại theo đấy mà sinh ra. Mãi đến lúc Hạ Thiên Tường cảm thấy khắp mình thư thái thảnh thơi, thì tâm thần chàng đã hợp vào với cảnh giới tối cao vô nhân vô ngã.

Không biết qua bao lâu nữa, Hạ Thiên Tường hơi động đậy mi mắt, sắp sửa mở ra, chợt nghe tiếng Hoa Như Tuyết vừa cười vừa gọi :

- Kính mừng lão đệ, lần này lão đệ nghiên cứu mấy môn tuyệt nghệ thần kỳ, dám chắc công phu chỉ mất một nửa, mà kết quả sẽ được gấp đôi.

Hạ Thiên Tường vội mở mắt cười nói :

- Đại sư và Hoa tỷ tỷ gia ơn cho tiểu đệ nhiều quá...

Chàng đang nói, thốt nhiên ngừng bặt, vì thấy trước mắt chỉ có một mình Hoa Như Tuyết, chàng bèn hỏi :

- Nhất Bát đại sư đâu?

Hoa Như Tuyết mỉm cười nói :

- Chàng đã sang Điền Tây, lúc này chắc đã ở cách đây hàng ngàn dặm.

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :

- Tôi vừa nhập định một lúc, Nhất Bát đại sư dẫu có thuật rút đất cũng không đi được nhanh đến thế!

Hoa Như Tuyết lắc đầu cười nói :

- Tường đệ tưởng mình vừa mới nhập định có một lúc, chứ kỳ thực thì trong khi đó luồng nội gia chân khí của Tường đệ đã đi khắp Cửu Cung Lôi Phủ không biết mấy lần, và thông qua Thập Nhị Trùng Lâu mấy lượt, vì thế nên tinh thần mới được rạng rỡ thế kia chứ.

Hạ Thiên Tường đỏ mặt hỏi :

- Vậy thì đệ nhập định đã được bao lâu rồi?

Hoa Như Tuyết cười nói :

- Mới có ba hôm!

Hạ Thiên Tường giật mình, nghĩ bụng: “Quái lạ! Sao ta lại có thể ngủ say đến thế được?”
Bình Luận (0)
Comment