Mai Khôi Sứ Giả

Chương 62

Hạ Thiên Tường thấy thế, vội ngẩng đầu nhìn theo, bất giác cũng rùng mình kinh sợ, thì ra chàng vừa trông thấy một con vật thân dài tới trượng tư, trượng rưỡi. Khắp mình có vảy đỏ như máu, đuôi dài lê thê đang chạy như bay trên vách núi, nháy mắt đã vòng ra góc núi mất hút, khiến người trông không kịp nhận rõ là thú hay xà.

Hạ Thiên Tường ngoảnh lại thấy Tiểu Bạch còn bình tĩnh chứ Đại Hoàng thì đã xù cả bộ lông vàng lên, coi bộ sợ hãi đến cực điểm. Phi Quỳnh mỉm cười nói với chàng :

- Con vật này không biết là xà hay thú? Trông cái đuôi nó dài thế, đủ hiểu mình nó lớn đến đâu. Có lẽ là một loài độc vật của Hiên Viên Liệt mà Ban Bích Ngọc đem đến đây trợ trận cũng nên! Xem vậy thì cuộc ước hẹn hôm nay không phải dễ ứng phó đâu!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Trông Tiểu Bạch có vẻ bình tĩnh thế kia, chắc có khi nó đã nhận ra con vật ấy thuộc loại gì, và tự lượng sức có thể trị được nó, phải không?

Tiểu Bạch bập bẹ đáp bằng tiếng người :

- Đúng, đúng tôi biết nó mà, tôi không sợ nó đâu.

Phi Quỳnh mỉm cười hỏi :

- Mày đã biết nó, thì mày thử nói ta nghe xem nó là vật gì nào?

Tiểu Bạch vò đầu bức tai hàng giờ đồng hồ vẫn không tìm được câu gì diễn đạt hết ý nghĩ, đành lại phải khẹc khẹc một hồi, tả bằng tiếng thú cho Phi Quỳnh nghe.

Phi Quỳnh nghe xong, cười nói với Hạ Thiên Tường :

- Tiểu Bạch nói con vật ấy là giống Bích Hổ, biết phun nước độc, tướng mạo hung ác, nhưng kỳ thực thì không có gì ghê gớm cả.

Hạ Thiên Tường nói :

- Hôm ở Chung Nam, Hiên Viên Liệt nói sẽ cho mấy giống quái vật tham dự cuộc hẹn, để so tài với Tiểu Bạch Đại Hoàng. Vậy thì trong cốc chắc còn nhiều loại thú vật khác nữa. Không phải chỉ có một con Bích Hổ mà thôi.

Phi Quỳnh gật đầu nói :

- Tường đệ nói có lý, tôi cũng nghĩ như vậy.

Chính lúc ấy chợt nghe có một luồng gió mạnh ào ào, bèn theo mấy tiếng kêu kỳ dị từ phía sau lưng vụt ngang qua đầu.

Tiểu Bạch Đại Hoàng đều ngồi xổm xuống lấy thế, định nhảy lên không vồ, Phi Quỳnh vội quát khẽ một tiếng, bảo chúng đứng im, chờ biến chuyển.

Quả nhiên giữa lúc luồng gió mạnh vượt qua đầu hai người đã hiện rõ một con miêu ưng cực kỳ to lớn, trên lưng nó còn cõng một người, người đó chính là Bách Độc Mỹ Nhân Nô Ban Bích Ngọc.

Ban Bích Ngọc nghiêng đầu nhìn xuống, dùng thần công Thiên Lý Truyền Âm nhìn Hạ Thiên Tường mỉm cười gọi :

- Tiểu huynh đệ thật là người biết thủ tín! Bọn Chư Bản Anh Cơ đang đợi ở phía trước kia.

Con quái điểu bay nhanh như tên, câu nói cuối cùng của nàng vừa lọt vào tai Hạ Thiên Tường, thì cả người lẫn chim đều khuất vào phíasau rặng núi.

Phi Quỳnh nhìn Hạ Thiên Tường cười nói :

- Tường đệ nghe rõ chưa? Bọn họ đã chờ ta ở phía trước núi. Vậy ta phải đi mau lên mới được.

Vào tới bên trong, qua hai lần rẽ quặt, thì tới lòng cốc.

Trước mắt là tòa vách núi cao ước tới bảy tám trượng, hình thế vừa trơn vừa dốc, trên vách có rất nhiều tảng đá nhô ra trông giống những hình ma quỷ.

Phía trước bức vách có bốn người đang đứng chờ. Chính là Kim Đao Tân Nhị Lang, Chư Bản Anh Cơ, Hách Ni Cam Lỗ và Ban Bích Ngọc.

Nhưng con Bích Hổ đuôi dài, và con chim miêu ưng vừa rồi thì không thấy đâu cả.

Hách Ni Cam Lỗ thấy bọn Hạ Thiên Tường dừng lại phía trước, bèn trợn đôi mắt cú lên, nói líu lo một hồi bằng tiếng Thân độc.

Hạ Thiên Tường không hiểu hắn nói gì, chỉ nhìn Phi Quỳnh lắc đầu cười, Bích Ngọc liền thông ngôn :

- Hắn hỏi có phải bọn ngươi chỉ có hai người và hai thú đến phó ước không?

Hạ Thiên Tường biết Bích Ngọc là một tay tối ưu lợi hại, có lẽ khó đấu nhất trong đám, nên không muốn làm mất lòng nàng, bèn mỉm cười nói :

- Nhờ Bích tỷ nói hộ với anh đen và hai anh lùn, là muốn đánh ba tên bị thịt đó, chỉ một mình Hạ Thiên Tường là đủ không cần Trọng Tôn tỷ tỷ tôi phải ra tay.

Bích Ngọc cười một cách duyên dáng :

- Tiểu huynh đệ đừng nói khoác quá! Nên biết đao pháp Đông Doanh của Chư Bản Anh Cơ và Kim Đao Tân Nhị Lang uy mãnh tuyệt thế, ngón Hắc Sảnh Lạc Hồn Thủ của Hách Ni Cam Lỗ hiểm độc vô cùng, không phải chuyện chơi đâu!

Hạ Thiên Tường xếch ngược đôi mày ngạo nghễ đáp :

- Tỷ tỷ cứ bảo với họ là tôi không sợ họ đâu.

Bích Ngọc cười nói :

- Tiểu huynh đệ gọi ta là tỷ tỷ không sợ Trọng Tôn tỷ tỷ của ngươi ghen à?

Nàng vừa nói vừa đưa mắt ngắm nhìn kỹ Phi Quỳnh, bất giác cũng phải sửng sốt khen thầm vì cái nhan sắc yêu kều diễm lệ của người thiếu nữ Trung Nguyên ấy.

Phi Quỳnh đã biết Hạ Thiên Tường có ý lợi dụng Bích Ngọc nên khi nghe nàng nói thế, bèn mỉm cười đáp :

- Không sao, không sao! Anh ta có nhiều tỷ tỷ muội muội nay dẫu thêm một tỷ tỷ nữa càng hay chớ sao! Ban cô nương hỏi Kim Đao Tân Nhị Lang và Hách Ni Cam Lỗ hộ tôi rằng: Bọn họ có đem bộ Hộ Huyệt Long Lân đến đây không?

Bích Ngọc lại quay lại dịch cho những câu của Phi Quỳnh nói cho bọn kia nghe.

Kim Đao Tân Nhị Lang liền trỏ tay lên đầu vách núi và nói mấy câu bằng tiếng ngoại quốc với Bích Ngọc.

Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh nhìn theo tay hắn, mới trông thấy bộ nhuyễn giáp Hộ Huyệt Long Lân được xếp lại thành một đống nhỏ để trên một tảng đột thạch, cách mặt đất chừng ba mươi bốn trượng.

Bích Ngọc nhìn Phi Quỳnh mỉm cười nói :

- Tân Nhị Lang nói, nếu cô nương muốn lấy lại bộ nhuyễn giáp thì phải đấu với ba người này, mỗi người một trận. Trong ba trận nếu cô nương thắng hai. Thì cứ việc mà đem bộ giáp về.

Phi Quỳnh gật đầu nói :

- Đã đến phó ước, tất phải động thủ. Còn cô nương có định cho chúng tôi lĩnh giáo nữa không?

Bích Ngọc cười nói :

- Các người hãy cứ thanh toán với nhau cho xong chuyện bộ nhuyễn giáp đi đã. Còn việc của chúng ta sẽ tính sau. Vả ta còn phụng mệnh Hiên Viên Pháp Vương cho mấy con độc xà so tài với hai con linh thú của cô nương, xem chúng có bao nhiêu bản lĩnh.

Phi Quỳnh gật đầu mỉm cười. Hạ Thiên Tường bước lên hai bước nói với Bích Ngọc :

- Bích tỷ bảo họ là ai muốn ra tay trước, thì xin ra đây, bất cứ dùng binh nhận, chưởng pháp, nội lực, huyền công, môn nào Hạ Thiên Tường này cũng xin vui lòng thừa tiếp.

Kim Đao Tân Nhị Lang bèn thò tay rút con đao đeo ở thắt lưng ra, bản đao hơi hẹp, chuôi đao rất dài, mũi đao hơi cong cong, hai tay ôm lấy cán đao, đứng sừng sững như một tòa núi.

Lúc mới đầu, Hạ Thiên Tường quả cũng có ý khinh địch, nhưng vừa thấy đối phương đứng lập thế, bất giác cũng hơi hoảng.

Nhân vì cách dùng hai tay nắm chuôi đao của Tân Nhị Lang đã khác hẳn phương pháp cầm đao của các nhân vật võ lâm Trung Quốc, cả đến cái tư thế vững như một tòa núi của hắn, đối với con mắt nhà nghề vừa thoáng trông qua đã thấy đối phương quả có thân thủ phi thường độc đáo.

Hạ Thiên Tường đã định chỉ dùng tay không đoạt đao của đối thủ, trước hết hãy làm cho quần tà phải hoảng vía đã. Nhưng lúc này thấy lối cầm đao của Tân Nhị Lang, chàng phải đổi ý.

Tân Nhị Lang cầm con đao đặt chéo trước ngực mũi đao chếch lên phái trái, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường mói mấy câu tiếng Hán chưa được sõi lắm.

- Sao ngươi còn chưa rút binh nhận ra?

Hạ Thiên Tường mỉm cười, thò tay vào mình lấy ra một chiếc lông chim ngũ sắc.

Bọn Kim Đao Tân Nhị Lang ở dị vực nên không biết lao lịch của chiếc lông chim này, thấy Hạ Thiên Tường định dùng nó để chống lại đao kiếm, thì cho là chàng tự thị quá cao, khinh người như rác. Bích Ngọc liền nói với chàng :

- Tiểu huynh đệ đừng quá kiêu ngạo, nên biết đao pháp Đông Doanh khác hẳn đao pháp Trung Quốc, lăng lệ uy mãnh vô cùng, ngươi dùng một chiếc lông chim thế kia, làm sao đương nổi?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Bích tỷ đừng lo, cây Cửu Bằng Triển Dực của Thích Đại Chiêu nặng tới một trăm năm mươi, uy danh lừng lẫy khắp tám cõi, mà còn bị chiếc lông chim này cắt đứt, huống hồ con đao kia, có gì đáng kể.

Vừa nói tới đấy, chợt một tiếng thét nổi lên kèm theo một luồng đao quang lạnh như luồng điện, giáng xuống giữa đỉnh đầu.

Hạ Thiên Tường đã biết giống người lùn độc ác hung dữ, nên trong khi nói chuyện với Bích Ngọc, chàng vẫn để ý đề phòng. Nên khi thấy đối phương tấn công một cách đột ngột, chàng chỉ tảng lờ như không biết. Và cũng không đón đỡ, mãi tới lúc đao quang chỉ còn cách đầu chàng vài tất, mũi đao đã hạ sát đỉnh đầu, chàng mới ung dung trổ thân pháp Thiên Long Chuyển, một chiêu tuyệt học của sư môn, hai chân khẽ xoay đi một vòng, nhảy ra ngoài bảy thước.

Tân Nhị Lang đao pháp, thân pháp đều cực kỳ nhanh chóng, đao thứ nhất vừa đánh, đao thứ hai đã tiếp tục phóng ra, thuận thế tiến lên một bước, mũi đao quét ngang vào lưng Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường chợt vận khí, một chiêu Tiềm Long Xuất Hải thân hình đã bốc cao lên tám thước để mặc cho luồng đao quang xẹt ngang qua dưới chân.

Tân Nhị Lang vốn là nhân vật võ lâm xuất sắc ở Đông Doanh, công lực không phải tầm thường, trước khi lật đao chém qua lưng Hạ Thiên Tường, ý đã liệu thế nào đối phương cũng nhảy lên cao tránh, bèn thi triển đao pháp chém ngược là một đao pháp riêng biệt của xứ Đông Doanh, trong khi mũi đao chém phớt qua chân Hạ Thiên Tường, y chợt lật cổ tay lại, sống đao quay xuống đất, lưỡi đao đưa ngược lên vạch xéo một nhát vào lưng Hạ Thiên Tường.

Lối đánh này thật ra ngoài ý liệu của mọi người, mắt trông thấy Hạ Thiên Tường đã dùng hết đà, không thể biến đổi chiêu thức được nữa lưng bên trái là chỗ yếu hại, đã chạm vào mũi đao của địch thủ. Bích Ngọc bất giác giậm chân thở dài.

Nhưng tiếng thở dài vừa lọt ra ngoài, luồng đao quang đã chém vào khoảng không, thì ra trong lúc tình thế nguy nan vạn trạng, Hạ Thiên Tường đã dùng chiêu Mai Khôi Phi thần kỳ vô địch, linh diệu vô cùng, bay ra xa tới hơn một trượng, tay cầm chiếc lông chim, mỉm cười ngạo nghễ đứng nhìn đối thủ.

Tân Nhị Lang sắc mặt đầy vẻ kinh hoàng, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường miệng líu lo mấy câu. Bích Ngọc lại dịch ra tiếng Hán :

- Hắn hỏi tại sao tiểu huynh đệ không trả đòn đi, mà chỉ né tránh?

Hạ Thiên Tường cười ha hả nói :

- Đó là lễ độ, kiếm khách Trung Nguyên gặp võ sĩ Đông Doanh bao giờ cũng phải nhường ba chiêu đầu.

Tân Nhị Lang cầm đao chỉ vào Hạ Thiên Tường nói thêm mấy câu nữa.

Bích Ngọc cười nói :

- Hắn bảo tiểu huynh đệ nên cẩn thận, hắn sắp dùng một chiêu uy danh lừng lẫy khắp Đông Doanh, chỉ trong vòng uống cạn chén nước trà, đủ phóng ra bảy mươi hai đạo Toàn Phong Khoái Trảm.

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh, mỉm cười nói :

- Cái tên Toàn Phong Khoái Trảm nghe hay đấy! Nhưng không biết hắn nhanh hay tôi nhanh?

Nói dứt lời, thân hình đã nhảy lên cao chừng bốn trượng, chiếc lông chim ngũ sắc trong tay ngưng đủ chân lực vung lên thành những đốm phi tinh xanh đỏ lấp lánh đầy trời, chiếu thẳng đầu Tân Nhị Lang ép xuống.

Thủ pháp này chính là một chiêu tuyệt học trong Thiên Cầm Thất Xảo bí cấp của Đường Nhất Mộng truyền lại, tên gọi Ngân Hán Phi Tinh biến hóa không cùng, uy lực rất lớn.

Tân Nhị Lang cũng khiếp sợ uy thế của chiêu Ngân Hán Phi Tinh nhưng thấy binh khí của đối phương chỉ là một chiếc lông chim còn con đao của mình thì được chế bằng một thứ thép tốt, tôi đi luyện lại hàng trăm lần, vật gì cứng rắn đến đâu cũng chém đứt được, nên không sợ gì cả, chỉ nhướng mày hét to một tiếng, dùng đao pháp Toàn Phong Khoái Trảm cầm đao múa thành một màn đao quang lạnh buốt, nhanh như điện, đưa lên đón đỡ.

Một màn phi tinh xanh đỏ vừa rơi xuống, lập tức gặp luồng đao quang sáng chói vung lên, hai món võ khí chạm vào nhau, bật lên thành những tiếng ngân trong vắt như rồng ngâm.

Cứ kể lông chim chạm vào đao mà bật lên những tiếng ngân như thế cũng đủ là một sự lạ ra ngoài ý tưởng của Tân Nhị Lang, huống hồ sau khi vũ khí chạm nhau, hắn chợt thấy hổ khẩu ê hẳn đi, cơ hồ cầm không vững con đao.

Tân Nhị Lang kinh sợ vô cùng, không dám sính cường nữa, vội vàng vung đao lên, hộ vệ thân thể, rồi lùi về mé trái tới hơn một trượng.

Hạ Thiên Tường thu chiêu về, cũng không đuổi theo, tay cầm ngang chiếc lông chim, miệng cười hì hì, đứng sừng sửng như một tòa núi.

Tân Nhị Lang thấy đối phương không đuổi theo, mới giơ con đao ở trong tay lên xem.

Không ngờ mắt vừa nhìn tới, hồn vía đã rụng rời, rồi bất thình lình òa khóc lên như một đứa con nít.

Thì ra trong khi đao và lông chim chạm vào nhau, chiếc lông chim của Hạ Thiên Tường thì không sao mà cây đao danh tiếng lừng lẫy chém sắt như bùn của Tân Nhị Lang lại bị mẻ đến tám chín miếng như hạt gạo.

Người lùn yêu đao còn hơn tính mệnh, phần nhiều họ đều có lời thề, hễ đao còn thì người còn, đao mất thì người mất, huống chi Tân Nhị Lang vừa xấu hổ vừa đau đớn, hắn khóc xong, chợt gầm lên một tiếng, lại rút ở thắt lưng ra một con đao bằng vàng bé nhỏ, sắc mặt tỏ ra thê thảm vô cùng.

Hạ Thiên Tường cho là đối phương định rút đao ra đánh nữa, bèn mỉm cười nói :

- Ngươi dùng đao dài còn chưa phải là địch thủ của ta, bây giờ lại đổi dùng đao ngắn càng...

Vừa nói tới đấy Bích Ngọc đã ngắt lời :

- Tiểu huynh đệ hắn lấy con dao nhỏ ra không phải là định giao thủ nữa đâu mà chỉ là định rạch bụng tự sát.

Nói chưa dứt lời Kim Đao Tân Nhị Lang đã gầm lên một tiếng giận dữ, tay cầm dao tự đâm vào bụng mình.

Phi Quỳnh nghe Bích Ngọc nói vậy, đã ngầm tụ thần công Nhất Chỉ Thiền một môn tuyệt học của phái Thiếu Lâm ngón tay trỏ bên phải vừa duỗi nhanh, một luồng cuồng phong rất mạnh đã cách không đánh bật con dao vàng trong tay Tân Nhị Lang làm cho con dao gãy làm hai mảnh rơi xuống đất.

Phi Quỳnh mỉm cười nói :

- Nhân vật võ lâm đấu sức, thắng bại là thường tôn giá không nên làm thế.

Người muốn tự tận, phần nhiều chỉ ở trong lúc phẩn nộ xúc động nhất thời, nhưng qua lúc đó, thì dũng khí tự nhiên mất hết, vì thế nên Tân Nhị Lang chỉ trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh miệng lầm bầm như nguyền rủa chớ không dùng cách khác để rạch bụng nữa.

Hạ Thiên Tường nhìn Bích Ngọc cười nói :

- Bích tỷ, Trọng Tôn tỷ tỷ tôi đã cứu mạng hắn, hắn còn lôi thôi gì nữa?

Bích Ngọc cười nói :

- Hắn nói hôm nay các ngươi tha được hắn, nhưng mai sau gặp ở chỗ khác, hắn nhất định không tha cho các ngươi!

Hạ Thiên Tường cười hả hả :

- Chúng tôi vì nghĩ tới đức hiếu sinh của thượng thiên, nên đối với tất cả những kẻ ác, đều dành cho họ một đường sống, để họ tự hồi đầu hướng thiện. Nếu họ vẫn u mê không tỉnh, thì lần sau gặp chúng tôi, tất sẽ không được may mắn như lần này đâu!

Nói xong lại trừng mắt nhìn Hách Ni Cam Lỗ và Chư Bản Anh Cơ gọi to :

- Tất cả ba trận, ta đã may mắn được thắng một rồi, còn hai trận nữa, vị nào muốn lãnh giáo trước, thì xin mời ra đây!

Bích Ngọc lại thông ngôn mấy câu của chàng cho hai người kia hiểu. Chư Bản Anh Cơ tính vốn gian ác hiểm độc, hắn thấy chiếc lông chim ngũ sắc của Hạ Thiên Tường cực kỳ lợi hại bèn đùn cho Hách Ni Cam Lỗ ra trận trước.

Hách Ni Cam Lỗ tự cậy mình đã luyện được công lực tuyệt độc bèn ngạo nghễ bước ra, nhìn Hạ Thiên Tường nói với chàng mấy câu bằng tiếng Thân tộc.

Bích Ngọc nói với Hạ Thiên Tường :

- Hắn bảo hắn không đấu binh nhận, chỉ đấu chưởng thôi.

Hạ Thiên Tường nhếch miệng cười, thu chiếc lông chim lại nói :

- Được hắn muốn đấu gì, tôi cũng xin chiều ý.

Giữa lúc ấy, Tiểu Bạch chợt kéo áo Phi Quỳnh kêu lên mấy tiếng khe khẽ, Phi Quỳnh cười nói :

- Tường đệ, Tiểu Bạch muốn báo cái thù ở đại hội Chấn Thiên bữa đó, vậy Tường đệ hãy nhường cho nó trận này.

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười :

- Không được, trước hết ta hãy đấu người, rồi mới đấu thú sau. Tiểu Bạch đừng nóng, để ta thử xem công lực của hắn thế nào đã rồi sẽ đến lượt mày.

Đoạn chàng lại nói với Hách Ni Cam Lỗ :

- Năm ngoái ở đại hội Chấn Thiên ngươi đánh con vượn nhỏ của Phi Quỳnh tỷ tỷ ta một chưởng, hôm nay ta sẽ báo thù cho nó.

Sau khi nghe Bích Ngọc thông ngôn xong. Hách Ni Cam Lỗ không để đối phương kịp phòng bị, bất thình lình giơ tay ấn hờ vào ngực Hạ Thiên Tường một cái.

Hạ Thiên Tường đã cố ý thử sức đối phương, nên không phóng chưởng đón đỡ, cũng không né tránh, chỉ ngầm tụ Càn Thiên chân khí, giăng thành một tấm lưới vô hình trước mặt.

Nào ngờ tấm lưới vô hình vừa bố trí xong, chàng đã cảm thấy một luồng hơi nóng bỏng áp tới trước ngực. Hạ Thiên Tường giật mình kinh sợ, vội thót ngực lại hít một hơi dài, rồi dùng chiêu Phong Tống Liên Hoa bay về phía sau tới sáu bảy thước.

Hách Ni Cam Lỗ đắc ý, quát to một tiếng, tung mình đuổi theo, hai tay liên tiếp phóng chiêu ra. Hắn phóng luôn năm sáu chiêu phách không chưởng lực, kèm theo một luồng gió nóng cực kỳ mãnh liệt.

Hạ Thiên Tường bị hắn tấn công liên tiếp cũng phát cáu, đành chỉ dùng môn khinh công tuyệt thế né tránh luôn luôn, nhưng trong khi nhảy tránh chàng lại ngưng tụ Càn Thiên chỉ lực đủ mười hai thành chuẩn bị cho đối phương nếm một đòn đích đáng.

Phi Quỳnh đứng ngoài xem, đã hiểu rõ tâm lý của chàng bất giác cũng tủm tỉm cười lẳng lặng chờ coi kết quả.

Quả nhiên Hạ Thiên Tường dùng chiêu Nhược Liễu Tùy Phong tránh khỏi lần tấn công thứ sáu của Hách Ni Cam Lỗ xong, gót chân vừa chạm xuống đất, lại lập tức quay lại, dùng chiêu Thiên Thai Chỉ Lộ ngưng tụ Càn Thiên chỉ đủ mười hai thành công lực, thành một luồng kình phong từ ngón tay phóng ra.

Càn Thiên chỉ là một luồng cuồng phong mạnh hơn những luồng cuồng phong tầm thường một chút, nên Hách Ni Cam Lỗ không coi vào đâu, bèn dùng một chưởng mà bình sinh hắn lấy làm đắc ý nhất là chưởng Hắc Sảnh Lạc Hồn Thủ trong ngầm chứa một chất kỳ độc vô tả, chuyên môn cách không hại người đón đầu lại thế, hai tay cùng đẩy ra, định làm cho đối phương phải bị thương mới nghe.

Nguồn hơi nóng của chưởng Hắc Sảnh Lạc Hồn Thủ vừa chạm phải luồng kình phong của Càn Thiên chỉ mạnh yếu lập tức đã phân chia rõ rệt. Hạ Thiên Tường miệng vẫn tủm tỉm cười, thân hình đứng im không động còn Hách Ni Cam Lỗ thì rú lên một tiếng, bước lùi lại hai bước, tay phải buông thỏng xuống, sắc mặt đầy vẻ hung dữ căm hờn.

Thì ra chưởng Hắc Sảnh Lạc Hồn Thủ địch không lại Càn Thiên chỉ nên hai bên vừa chạm vào nhau, không những luồng hơi nóng bị đánh tan ra, mà ống xương trên cánh tay phải của Hách Ni Cam Lỗ cũng bị gãy rời.

Bích Ngọc đã biết võ công của Chư Bản Anh Cơ còn thua Hách Ni Cam Lỗ nay Hách Ni Cam Lỗ đã bị bại về tay Hạ Thiên Tường, nếu mình không động thủ giúp họ, thì lúc về biết nói với vợ chồng Hiên Viên Liệt làm sao.

Nghĩ vậy, nàng bèn xua tay ngăn Hách Ni Cam Lỗ không cho xông vào đánh nữa, miệng thì ngâm lên một thôi dài.

Hạ Thiên Tường đôi mắt long lanh nhìn Bích Ngọc cười nói :

- Bích tỷ cũng định ra tay à?

Bích Ngọc cau mày gượng cười nói :

- Hiên Viên Pháp Vương và Thánh Mẫu sai tôi đem hai con thú đến đây trước, nếu không ra tay lát nữa biết nói với các ngài thế nào!

Hạ Thiên Tường gật đầu cười :

- Bích tỷ ra tay cũng hay, nếu không thực quả tôi đánh thế vẫn chưa đủ nghiền.

Bích Ngọc lắc đầu nói :

- Tôi không giao đấu với tiểu huynh đệ, chỉ cho hai con vật đấu với hai con linh thú kia một trận. Xong rồi tôi sẽ thỉnh giáo Trọng Tôn cô nương vài chiêu.

Trọng Tôn Phi Quỳnh coi vũ khí của Bích Ngọc đã biết nàng có một công lực kỳ tuyệt, bèn gật đầu mỉm cười nói :

- Nếu Ban cô nương có hứng, thì tôi cũng xin vui lòng phụng bồi.

Bích Ngọc lại ngâm lên một hồi nữa, khác nào như tiếng phượng hót oanh ca, nghe rất vui tai.

Tiếp theo tiếng ngâm, chợt từ trên đỉnh vách núi có hai con quái vật một hồng một lam lăng không nhảy xuống.

Con quái vật có vảy đỏ chính là con Bích Hổ mà bọn Phi Quỳnh trông thấy lúc mới bước chân vào cốc, còn con quái vật lông màu lam hình hơi giống loài vượn, tầm vóc còn cao hơn Đại Hoàng tới một cái đầu.

Hai con quái vật vừa nhảy xuống, liền quỳ mọp dưới chân Bích Ngọc tỏ vẻ phục tùng. Bích Ngọc nói với Phi Quỳnh :

- Con Bích Hổ này tên gọi Độc Diên Huyết Lệ, còn con thú lông màu lam tên gọi Lam Tinh Phất. Bây giờ ta nên cho mỗi cặp đấu với nhau một trận, hai bên đều được tự ý chỉ định con nào đấu trước, nào thôi bây giờ bắt đầu đi.

Nói xong liền vẫy tay ra hiệu cho con Lam Tinh Phật, con thú liền buông thỏng hai tay, chạy ra trước trận.

Phi Quỳnh nhân vừa rồi nghe Tiểu Bạch nói nó có cách trị con Bích Hổ bèn sai Đại Hoàng ra nghênh chiến trước.

Đại Hoàng được lệnh, lập tức nhảy ra, bộ lông vàng xù lên lởm chởm như lông nhím, đứng cách con Lam Tinh Phất chừng sáu bảy thước, ra oai lấy thế.

Hai con vật hình như đều có ý gờm nhau, nên chỉ đứng giữ miếng gầm gừ, không con nào chịu xông ra trước.

Bích Ngọc thấy thế bật cười, nói với Phi Quỳnh :

- Hai con thú này không biết còn định giữ miếng tới bao giờ? Hay ta cùng thúc chúng xông vào đi.

Phi Quỳnh vừa gật đầu, Bích Ngọc đã ngâm lên một tiếng dài đồng thời Phi Quỳnh cũng hú lên một tiếng nhỏ.

Hai con vật nghe chủ nhân thôi thúc bèn không kể gì sống chết, cùng gầm lên một tiếng, rồi lập tức xông vào.

Thân pháp của chúng có thể còn nhanh hơn cả các tay võ lâm cao thủ, chỉ trong nháy mắt đã không sao hiện rõ được thân hình, đứng ngoái trông thấy chỉ một vòng tròn xoay tít như cái chong chóng, lúc thì ánh vàng, thoắt cái đã lại đổi thành ánh lam.

Hạ Thiên Tường thấy con Lam Tinh Phất uy mãnh vô cùng, bất giác cũng lo thay cho con Đại Hoàng bèn hỏi Phi Quỳnh :

- Quỳnh tỷ đoán Đại Hoàng có thể chống nổi con thú lông màu lam kia không?

Phi Quỳnh cười nói :

- Con Lam Tinh Phất nguyên là một giống lai đười ươi và chó sói sức mạnh phi thường, chính ra thì Đại Hoàng không phải là địch thủ của nó. Nhưng được cái may là Đại Hoàng mới ăn vụng được một ít linh đan công lực tăng tiến nhiều, nên cũng không đáng ngại.

Hai con vật đấu với nhau đã lâu lắm chưa phân thắng bại, bất giác đều nổi nóng, thay đổi lối đánh, trước còn lên, lui, né, tránh sau thì ôm ghì lấy nhau quần thảo, cào, cấu. cắn, xé loạn xạ.

Lúc này thân hình hai con vật đã quấn lại thành một quả cầu tròn màu sắc sặc sở vàng lam lẫn lộn, lăn lông lốc khắp mặt đất.

Dần dần trên những tảng đá, vách núi đều vấy đầy máu, những sợi lông vàng sợi lông màu lam bay phơi phới trên không gian. Phi Quỳnh rất lo cho con thú yêu, bèn cau mày nói với Bích Ngọc :

- Bích Ngọc cô nương, hai con thú này không khéo đều bị thương nặng cả, không có một con chết thì nhất định chúng không chịu thôi.

Bích Ngọc nghiến răng nói :

- Bây giờ nên kể con nào chết trước là con ấy thua, con nào chết sau là con ấy được.

Phi Quỳnh lắc đầu nói :

- Chúng ta hà tất phải tranh thủ lấy phần thắng đầy máu me ấy làm gì, chẳng bằng ra lệnh cho chúng đình chiến đi, rồi kể là hòa, có hơn không?

Bích Ngọc nhận thấy phe mình thua luôn mấy trận, trong bụng cũng hơi khó chịu, bèn chớp đôi mắt quả quyết nói :

- Trừ phi bây giờ cô nương cam tâm nhận thua, còn nếu không thì tôi thà phải hy sinh con thú này, chớ không khi nào lại ra lệnh hưu chiến.

Phi Quỳnh thấy máu trên mặt đất càng lúc càng nhiều, hai con thú cũng hết hơi kiệt sức miệng thở hồng hộc, nàng đành chau mày gật đầu nói :

- Chủ nhân tuy hiếu thắng nhưng linh thú có tội gì? Ban cô nương đã muốn vậy thì tôi nhận thua cũng được. Chúng ta nên mau truyền lệnh hưu chiến đi.

Ban Bích Ngọc bèn ngâm lên một tiếng dài, triệu Lam Tinh Phất, Phi Quỳnh cũng hú một tiếng gọi Đại Hoàng nhưng hai con thú đang lúc say sưa tranh đấu khi nào chịu vâng lệnh chủ? Mãi tới khi Bích Ngọc và Phi Quỳnh đều quát mắng ầm lên, chúng mới chịu buông nhau ra trước khi quay đi, chúng còn trừng mắt nhìn nhau một hồi, rồi mới chịu lê cái mình đẫm máu trở về chủ nhân.

Phi Quỳnh thương Đại Hoàng quá, vội lấy hai viên linh đan bỏ vào miệng nó, rồi lại lấy khăn tay của mình lau chùi băng bó cho con vật.

Hạ Thiên Tường thấy thế cũng tự khen thầm: “Không trách Phi Quỳnh có thể thu phục được các loài cầm thú. Chỉ là nhờ một tấm lòng nhân cũng đủ cảm thông tới giống vật, thật là đáng kính đáng phục”.

Lúc này Đại Hoàng đã được Phi Quỳnh băng bó vết thương cẩn thận rồi miệng vẫn luôn luôn kêu gào tỏ vẻ ấm ức lắm.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Có lẽ Đại Hoàng oán Quỳnh tỷ không cho nó đánh nữa để dành phần thắng phải không?

Phi Quỳnh nói khẽ :

- Con Lam Tinh Phất không sống được bao lâu nữa, tội gì ta để Đại Hoàng liều mạng?

Hạ Thiên Tường ngạc nhiên toan hỏi, Phi Quỳnh lại dùng công lực Nghi Ngữ Truyền Âm nói tiếp :

- Móng chân Đại Hoàng có những cái móc ngầm bên trong có chất độc, chạm vào đâu đối phương chỉ hơi rớm máu, là nội trong một tuần thế nào cũng chết, không thuốc nào cứu được nữa.

Hạ Thiên Tường chưa kịp nói gì thì Bích Ngọc đứng bên kia trận đã gọi to :

- Trọng Tôn cô nương chúng ta lại bắt đầu trận thứ hai đi chứ?

Phi Quỳnh ngẩng lên thấy Bích Ngọc cứ để mặc con Lam Tinh Phất quỳ ở bên cạnh thở hổn hển, không chữa chạy gì cả, liền cau mày nói :

- Sao cô nương không chữa những vết thương cho Lam Tinh Phất đi đã?

Bích Ngọc đầu mày cuối mặt sát khí đằng đằng miệng vẫn cười khanh khách :

- Trọng Tôn cô nương có lẽ cho tôi là đồ man ri mọi rợ không biết gì sao? Ta biết con khỉ vàng của ngươi là giống Ngủ Chảo Hoàng Tinh móng chân có móc, trong chứa chất độc, chạm vào người rớm máu là chỉ nội một tuần sẽ chết. Con Lam Tinh Phất của ta thương tích cùng mình còn sống làm sao được.

Phi Quỳnh nghe nói cũng phải thầm phục đối phương học vấn uyên bác. Nàng chưa kịp nói gì, thì Bích Ngọc đã nhẹ hẩy bàn tay, một luồng kình khí vừa tuôn ra, con Lam Tinh Phất đã rú lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã ra chết ngay tức khắc.

Hạ Thiên Tường nghĩ thầm: “Bích Ngọc nhân tài như thế, bản lĩnh như thế, mà sao tâm địa lại tàn nhẫn như thế thật cũng đáng tiếc”.

Bích Ngọc đã đánh chết con linh thú, bèn lại hẩy tay một cái, ra hiệu cho con quái vật Độc Diện Huyết Lệ ra trận.

Tiểu Bạch không đợi Phi Quỳnh truyền lệnh lập tức hóa thành một luồng sáng trắng, nhảy tới trước mắt con vật có vảy đỏ.
Bình Luận (0)
Comment