Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 17

Tuần tiếp theo sau chuyến đi nghỉ tai họa ở Hồ Gió. Annabelle vùi đầu vào công việc để tránh xa ám ảnh về những gì đã xảy ra. Trang web Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn đã đi vào hoạt động, và cô nhận được câu hỏi đầu tiên qua thư điện tử. Cô gặp riêng Ray Fiedler và Carole, hai người không phải là đối tượng hẹn hò phù hợp nhưng đã học được điều gì đó từ đối phương. Melanie Richter, ứng viên của Mai Mối Power mà Heath đã từ chối, đồng ý đi uống cà phê với con trai đỡ đầu của Shirley Miller. Không may, Jerry bị trang phục hiệu Neim làm chùn bước và từ chối mời cô đi chơi lần nữa. Thêm vài công dân cao tuổi nữa đến nhà cô, chiếm quá nhiều thời gian và chẳng làm gì để cải thiện thu nhập sau thuế của cô hết, nhưng cô hiểu rõ sự cô đơn, và cô không thể bỏ họ được. Cùng lúc, cô biết cần phải nghĩ xa hơn nếu có ý định kiếm đủ tiền để sống. Cô xem xét số dư tài khoản ngân hàng và quyết định cô chỉ có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ với rượu và pho mát cho những khách hàng trẻ. Cả tuần, cô chờ Heath gọi điện. Anh đã không gọi.

Chiều chủ nhật, cô đang vừa nghe nhạc cũ của Prince trên đài phát thanh vừa cất một số đồ thực phẩm thì điện thoại đổ chuông. “Này, Củ Khoai Tây. Mọi chuyện thế nào rồi hả?”

Chỉ cần nghe giọng ông anh trai Doug cũng khiến cô cảm thấy lạc lõng. Cô hình dung anh như lần trước cô gặp: tóc vàng và đẹp trai, phiên bản nam giới của mẹ cô. Cô nhét túi cà rốt bao tử vào trong tủ lạnh và tắt đài. “Không thể tốt hơn được. Mọi chuyện ở Los Angeles thế nào?”

“Căn nhà bên cạnh vừa được bán với giá một triệu hai trăm đô. Niêm yết trên thị trường không tới 24 giờ. Khi nào thì cô lại tới thăm bọn anh thế? Jamison nhớ cô lắm.”

“Em cũng nhớ thằng bé”. Không hoàn toàn chính xác, vì Annabelle gần như không biết thằng bé. Chị dâu cô có đứa con tội nghiệp bị quá tải với những cuộc hẹn đi chơi và các lớp học bồi dưỡng cho trẻ mới biết đi đến mức lần trước Annabelle tới thăm, cô hầu như toàn nhìn thấy thằng bé ngủ suốt trong ghế ô tô. Trong lúc Doug huyên thuyên về khu phố tuyệt vời của họ, Annabelle tưởng tượng cảnh Jamison xuất hiện ở bậc cửa nhà cô, một kẻ chạy trốn mười ba tuổi loạn thần kinh, sợ hãi tột độ. Cô sẽ giúp thằng bé lấy lại đời sống tinh thần lành mạnh bằng cách dạy nó những mẹo mực lười biếng hay nhất của mình, và khi thằng bé lớn lên, nó sẽ kể với con cái của nó về cô Annabelle kỳ cục và đáng yêu, người đã cứu vớt tinh thần sáng suốt của nó và dạy nó biết trân trọng cuộc sống.

“Nghe này”, Doug nói. “Tuần trước anh đã làm Candace bất ngờ bằng chiếc Benx mới. Anh ước gì cô có thể thấy vẻ mặt của cô ấy”

Annabelle liếc ra ngoài cửa sổ nhà bếp và tiến về phía ngõ nhỏ nơi chiếc Xe Tăng đang bị nung trong nắng giống như chú ếch xanh khổng lồ. “Em cá là chị ấy thích nó.”

“Anh biết,”Doug tiếp tục nói về chiếc xe Benz – nội thất, ngoại thất, GPS, cứ như cô quan tâm lắm vậy. Lúc sau anh bắt cô phải chờ để anh nhận một cuộc gọi khác – một Heath khác. Cuối cùng anh cũng đi vào vấn đề, và đó là khi cô nhớ ra chính Doug gọi. Để lên lớp. “Chúng ta cần nói chuyện về mẹ. Adam và anh đã bàn về chuyện này”

“Chuyện của mẹ?” Cô mở hộp kẹo dẻo Marshmallow Fluff và thò tay vào.

“Mẹ không thể trẻ lại được nữa, Củ Khoai Tây, nhưng có vẻ em không nhận ra điều đó”

“Mẹ mới sáu hai thôi”, cô nói, miệng lúng búng kẹo. “Vẫn chưa sẵn sàng vào viện dưỡng lão đâu.”

“Em có nhớ tình trạng sức khỏe của mẹ tháng trước không?”

“Chỉ là nhiễm trùng xoang thôi!”

“Em có thể đánh giá thấp tình hình nếu thích, nhưng tuổi tác sắp bắt kịp mẹ rồi”

“Mẹ mới đăng kí học lướt ván buồm”

“Mẹ chỉ nói với em những gì em muốn nghe. Mẹ không thích trở thành người hay cằn nhằn”

“Anh chỉ lừa phỉnh em thôi”. Cô bỏ chiếc thìa bẩn vào trong bồn rửa bằng một lực mạnh hơn mức cần thiết.

“Adam và anh đồng ý về chuyện này, và Candace cũng vậy. Cả mẹ cũng lo lắng về em và cái... tại sao chúng ta không nói thẳng ra nhỉ?”

Tại sao lại không chứ? Annabelle mở cánh cửa tủ và đút lọ kẹo dẻo vào trong

“Nỗi lo về lối sống gần như không mục đích của em đang đặt lên vai mẹ một gánh nặng không cần thiết”

Annabelle ra lệnh cho mình mặc kệ lời chỉ trích của anh trai. Lần này cô sẽ không để anh cô thắng, “Mẹ lo lắng thái quá về em”, cô nói không y bình tĩnh, “Việc nghỉ hưu khiến mẹ buồn chán, và việc cố gắng sắp xếp cuộc sống của em mang lại cho mẹ thứ gì đó để làm”

“Những người khác không nhận thấy thế. Mẹ lúc nào cũng căng thẳng”

“Căng thẳng là thú tiêu khiển của mẹ. Anh biết thế mà”

“Em không biết gì hết. Khi nào em mới hiểu được rằng việc tiếp tục giữ căn nhà đó đã khiến mẹ đau đầu một cách không cần thiết”

Căn nhà. Một sự xúc phạm khác. Mặc dù trả tiền thuê nhà hàng tháng, Annabelle vẫn không thể thoát khỏi thực tế cô đang sống dưới mái nhà của mẹ mình.

“Em cần chuyển ra khỏi đó để mẹ có thể rao bán căn nhà.”

Cô mất hết tinh thần. “Mẹ muốn bán nhà sao?” Khi nhìn quanh phòng bếp tồi tàn, cô có thể thấy bà mình đang đứng cạnh bồn rửa lúc họ rửa chén bát cùng nhau. Bà không thích làm hỏng móng tay, vì thế Annabelle luôn rửa bát còn bà lau khô chúng. Họ nói chuyện phiếm về những cậu bé mà Annabelle thích, về khách hàng mới bà vừa ký hợp đồng, về tất cả mà cũng chẳng về gì hết.

“Anh nghĩ những gì mẹ mong muốn rất rõ ràng”, Doug nói. Mẹ muốn con gái mẹ ổn định và sống có trách nhiệm. thay vào đó, em lại đang ăn bám”

Đó là cách họ gọi số tiền thuê nhà cô gắng lắm mới dành dụm được mỗi tháng? Tuy nhiên, cô đang đùa với ai cơ chứ? Mẹ cô hẳn sẽ kiếm được cả đống tiền nếu bán ngôi nhà này cho những nhà thầu. Annabelle không thể chịu đựng thêm được nữa. “Nếu mẹ muốn bán ngôi nhà này, mẹ có thể nói với em, vì thế đừng có xía vào”

“Em lúc nào cũng thế. Chẳng lẽ em không thể, dù chỉ một lần thôi, thảo luận vấn đề một cách logic à?”

“Nếu muốn logic, anh đi mà nói chuyện với Adam. Hoặc Candace, hoặc Jamison, vì Chúa, nhưng để em yên.”

Cô cúp máy như thể cô không phải một người trưởng thành ba mốt tuổi rồi òa khóc. Cô cố kiềm chế, nhưng rồi cô vồ lấy khăn giấy, ngồi xuống chiếc bàn trong bếp, và chia sẻ với nó bí mật của cô. Cô mệt mỏi vì bị xem là người vô gia cư trong gia đình, mệt mỏi vì trở lên bé nhỏ. Và cô sợ... bởi dù có cố cưỡng lại đến thế nào, cô cũng đang phải lòng một người giống như họ.

Sáng thứ Hai, Heath vẫn không liên lạc với cô. Cô có công ty phải điều hành, và cô không thể ngã lăn ra và giả chết lâu hơn nữa, vì thế cô để lại cho anh một lời nhắn. Đến chiều thứ Ba, anh vẫn không trả lời. Cô tương đối chắc vai diễn dành giải Oscar của cô đã thuyết phục được anh rằng anh chỉ là nhà trị liệu tình dục của cô thôi, nhưng hơn một tuần trôi qua kể từ hôm đó, và dường như anh đang nghĩ lại. Lẩn tránh đối chất không phải là bản chất của anh, và sớm muộn gì anh cũng sẽ liên lạc với cô, nhưng anh muốn giải quyết chuyện của họ theo những điều khoản của anh, như thế sẽ đặt cô vào tình trạng bất lợi.

Cô có số di động của Bodie từ hôm họ đi chơi với Arte Palmer, và tối hôm đó cô đã dùng nó.

Một người chạy bộ sáng sớm vụt qua khi cô đang cố đưa chiếc Xe Tăng vào một chỗ đậu xe kỳ diệu còn trống, cách địa chỉ ở Công viên Lilcon mà Bodie đã đưa cho cô tối hôm trước vài căn nhà. Cô đặt chuông đồng hồ báo thức lúc năm rưỡi, thời điểm thích hợp để ông Bronicki và những người bạn chí cốt của ông ra khỏi giường, nhưng lại là thời gian khủng khiếp đối với cô. Sau khi tắm qua loa, cô mặc chiếc váy màu vàng acid với phần vạt trên giống như cái áo nịt ngực khiến cô có cảm giác như thể cô có một bên ngực vậy, rồi dùng một ít keo tạo kiểu cho mái tóc hai ngày chưa gội của cô, trang điểm mắt nhẹ, một ít son bóng, và khởi hành.

Cốc cà phê cô mua ở Caribou trên phố Halsted làm ấm lòng bàn tay khi cô kiểm tra lại địa chỉ nhà lần nữa. Ngôi nhà của Heath làm cô nghẹt thở. Kiến trúc gạch và kính phá cách, với đường thanh chắn cửa sổ cao hai tầng tạo thành góc nghiêng với con phố râm mát, bằng cách nào đó rất hòa hợp với những ngôi nhà xung quanh, cả những ngôi nhà thành thị của thế kỷ mười chín được sửa chữa lại hết sức trang nhã lẫn những ngôi nhà sang trọng mới được xây trên những lô đất hẹp, đắt tiền. Cô đi bộ xuống lề đường, rồi rẽ vào con đường lát gạch ngắn vòng về phía cửa trước làm bằng loại gỗ gụ được chạm khắc rồi bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, cô cố gắng tính toán lại chiến lược của mình, nhưng khóa cửa kêu tách một cái, và cánh cửa mở ra trước khi cô suy nghĩ được thấu đáo.

Anh quấn chiếc khăn tắm màu tìm và vẻ cau có chẳng thèm biến mất nhìn thấy người đến gọi cửa vào lúc 6:40 sáng. Anh lôi bàn chải đánh răng từ trong miệng ra. “Tôi không có ở đây.”

“Nào, nào”. Cô dúi cốc cà phê vào bàn tay rảnh rỗi của anh. “Tôi sắp thành lập công ty mới gọi là Caffeine to Go Go. Anh là khách hàng đầu tiên của tôi.” Cô đi qua anh vào phòng ngoài nơi chiếc cầu thang hình chữ S cong lên ở đầu cầu thang phía trên. Cô quan sát sàn nhà bằng đá cẩm thạch, đèn chùm màu đồng hiện đại, và đồ đạc duy nhất ở phòng ngoài là đôi giày thể thao bị lãng quên. “Chà. Tôi hoàn toàn khiếp sợ những sẽ giả vờ như không có gì”

“Rất vui vì cô thích nó,” anh dài giọng. “Không may, ngày hôm nay tôi sẽ không mở chuyến thăm quan nhà.”

Cô cưỡng lại thôi thúc lướt đầu ngón tay qua vệt nhỏ kem cạo râu bám vào lỗ tai anh. “Không sao. Tôi sẽ xem xung quanh trong lúc anh xiêm y đầy đủ.” Cô ra hiệu về phía cầu thang. “Tiếp tục đi. Đừng để tôi ngắt quãng anh.”

“Annabelle, lúc này tôi không có thời gian để nói chuyện.”

“Cố lẩn tránh tôi”, cô nói với nụ cười bất kính nhất.

Kem đánh răng bắt đầu sủi bọt ở khóe miệng anh. Anh dùng mu bàn tay lau nó đi. Cái nhìn chăm chú của anh trượt qua đôi vai trần của cô cho đến phần ngực vừa vặn của chiếc váy mùa hè. “Tôi không tránh cô. Tôi định chiều nay sẽ gọi điện lại cho cô.”

“Không, thực đấy, bao lâu cũng được, tôi không vội”. Cô xua tay ẩn anh đi rồi bước về phía phòng khách.

Anh gầm gừ điều gì đó nghe có vẻ bang bổ, và một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trần của anh lướt trên thảm lên gác. Cô liếc ra phía sau để tóm lấy hình ảnh thoáng qua của đôi vai tuyệt vời, cái lưng trần, và khăn tắm màu tím. Chỉ khi anh biến mất, cô mới hướng sự chú ý của mình trở lại phòng khách.

Ánh sáng ban mai lóe lên qua thanh chắn cửa sổ và khiến sàn nhà bằng gỗ cứng nhạt có màu loang lỗ. Một không gian tuyệt đẹp đang cầu xin có người đến sống, nhưng ngoại trừ dụng cụ tập thể thao đặt trên tấm thảm cao su màu xanh nước biển, căn phòng cũng trống rỗng như phòng ngoài. Không đồ đạc, thậm chí không có lấy một tấm post trên tường. Khi quan sát căn phòng, cô hình dung ra nó nên như thế nào: chiếc bàn cà phê có mặt đá rộng đặt trước ghế xô pha lớn và thoải mái; những chiếc ghế bành phủ màu sắc nóng bỏng: những bức tranh sơn dầu nổi bật trên tường; tủ đĩa CD có dáng thuôn; sách và tạp chí vương vãi khắp nơi. Đồ chơi của trẻ con. Một chú chó.

Với một tiếng thở dài, cô tự nhắc mình rằng sáng nay cô phục kích anh để họ giải quyết xong chuyện kỳ nghỉ cuối tuần ở hồ. Câu ngạn ngữ cổ Hãy cẩn thận với những gì bạn ao ước lại bất ngờ xuất hiện trong đầu. Cô đã muốn mọi người biết Heath ký hợp đồng với Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn, và tin tức đã lan ra. Giờ, nếu cô mất anh với tư cách khách hàng, tất cả mọi người sẽ cho rằng cô không đủ năng lực để giữ anh. Tất cả phụ thuộc vào việc sáng nay cô giải quyết mọi chuyện như thế nào.

Cô đi qua căn phòng ăn trống trải tiến vào bếp. Kệ bếp sạch sẽ, những thiết bị, dụng cụ Châu Âu bằng thép không gỉ trông như chưa từng được sử dụng. Chỉ có duy nhất chiếc cốc bẩn trong bồn là cho thấy có người sống ở đây. Cô có ý nghĩ mơ hồ rằng Heath có chỗ để sống, nhưng anh không có nhà.

Cô quay trở lại phòng khách và nhìn qua cửa sổ ra đường. Một phần của điều bí ẩn tạo nên con người đàn ông cô phải lòng là ở nơi này. Bởi anh luôn luôn di chuyển, cô quên mất sự thật anh căn bản là người thui thủi một mình. Căn nhà không trang trí nội thất này khiến sự cô lập về mặt cảm xúc của anh trở thành trung tâm.

Anh xuất hiện trở lại, mặc quần màu xám, áo sơ mi xanh tím than, và cà vạt được trang trí hoa văn, mọi thứ kết hợp hoàn hảo đến mức anh như thể bước ra từ quảng cáo của hãng Barney. Anh vắt áo vest ngang qua chiếc ghế dài nằm nâng tạ, đặt cốc cà phê cô mua xuống, và kéo cổ tay áo sơ mi. “Tôi không tránh cô. Tôi cần thời gian để đánh giá lại, và tôi không xin lỗi vì chuyện đó.”

“Lời xin lỗi được chấp nhận”. Cái cau mày của anh không báo trước điều tốt đẹp, và cô vội chuyển hướng. “Tôi xin lỗi vì tại kỳ nghỉ chuyện với Phoebe không trở nên tốt đẹp hơn. Cho dù anh có nghĩ gì thì tôi cũng đã ủng hộ anh”.

“Chúng tôi đã có nửa cuộc trò chuyện tử tế”. Anh cầm cốc cà phê lên.

“Chuyện gì xảy ra với nửa còn lại?”

“Tôi để cô ấy khiến tôi tức giận.”

Cô muốn nghe chi tiết, nhưng cô cần tiếp tục trước khi anh bắt đầu nhìn chiếc đồng hồ lộ ra dưới cổ tay áo sơ mi. “Được rồi, đây chính là lý do thực sự tôi đã có mặt ở đây – và nếu anh gọi lại cho tôi, tôi hẳn đã không làm phiền anh. Tôi cần biết liệu anh có nói bất kỳ điều gì với bất kỳ ai về anh – biết – ai rồi đấy. Nếu anh đã làm thế, tôi thề sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa. Tôi đã nói với anh bằng sự tin cậy khắt khe nhất. Thành thực mà nói, tôi sẽ chết vì xấu hổ mất.”

“Nói cho tôi biết cô không dẫn xác đến đây để nói về Anh Chàng Trong Mộng đi”

Cô giả vờ bận rộn với chiếc nhẫn của cô, chiếc nhẫn bằng ngọc lam bà ngoại đã mua ở Santa Fe. “Vậy anh nghĩ Dean có thích tôi không?”

“Chúa ơi, tôi không biết. Tại sao cô không đợi cho đến kỳ nghỉ và hỏi các cô bạn của cô?”

Cô cố tỏ ra bị xúc phạm. “Tôi đang tìm kiếm quan điểm của đàn ông, chỉ có thế thôi.”

“Hỏi Raoul ấy”

“Chúng tôi chia tay rồi. Anh ta chỉ đùa bỡn với tôi thôi.”

“Làm như tất cả mọi người trong thành phố không biết chuyện đó ấy?”

Được rồi, họ đã vui vẻ với nhau. Cô ngồi xuống mép chiếc ghế nâng tạ. “Tôi biết anh nghĩ Dean quá trẻ so với tôi...”

“Tuổi của cô chỉ là một thứ trong danh sách những tai ương đang chờ sẵn nếu cô không vượt qua được chuyện này. Tôi chưa gặp Anh Chàng Người Tình, vì thế bí mật của cô an toàn. Chúng ta xong chưa hả?”

“Tôi không biết. Chúng ta xong chưa?” cô đứng dậy. “Chuyện là... tôi sợ anh vẫn có thể đang loay hoay với vài vấn đề cảm xúc từ kỳ nghỉ, tôi xin lỗi phải nói thế này, khiến cho anh có vẻ hơi đàn bà một t

“Đàn bà?” Một bên lông mày đen nhướn lên.

“Chỉ là ý kiến của phụ nữ thôi”

“Cô nghĩ tôi đang trở lên đàn bà hả? Cô, nữ hoàng của Trường Trung Học Annabelle?”

“Anh không gọi lại cho tôi.”

“Tôi muốn suy nghĩ về chuyện đó.”

“Chính xác.” Cô tiến về phía anh. Gia tăng sức ép. “Rõ ràng anh vẫn còn bị mâu thuẫn về đêm giải phóng tình dục của tôi, nhưng anh quá đại trượng phu để thừa nhận điều đó. Tôi lẽ ra không bao giờ nên lợi dụng anh. Cả hai chúng ta đều biết điều đó, nhưng tôi tưởng anh không sao. Rõ ràng là không phải vậy”

“Tôi chắc điều này sẽ khiến cô thất vọng” anh nói cộc lốc, “nhưng tôi không bị chấn thương bởi vụ cưỡng hiếp và cướp bóc của cô”

“Tôi tôn trọng anh vì giữ vững niềm kiêu hãnh của mình”, cô nói nghiêm túc

Anh cau mày. “Thôi chuyện vớ vẩn đó đi. Cô nói rất rõ về sự lẫn lộn giữa công việc và khoái cảm, và cô đúng. Cả hai chúng ta điều biết điều đó. Nhưng Krystal đã tổ chức bữa tiệc xem phim khiêu dâm, còn tôi không thích mọi người nói không với tôi, và phần còn lại thì đã rõ rồi. Tôi là người đã lợi dụng. Lý do tôi không nói ra là vì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách bù đắp cho cô.”

Cô không thích nghĩ rằng anh đang xem cô như nạn nhân. “Không phải bằng cách trốn chạy, điều đó là chắc chắn. Nghe có vẻ hơi giống ông chủ ngủ với thư ký và rồi sau đó sa thải cô ta vì chuyện đó.”

Cô hài lòng khi thấy anh cau mày. “Tôi không bao giờ làm thế”, anh nói

“Tốt. Tất cả các buổi tối bắt đầu từ ngày mai. Chúng ta sẽ bắt đầu với một giáo sư kinh tế thông minh hơi giống Kate Hudson, ít nhất cũng thấy Adam Sandler hơi buồn cười, và biết ly rượu khác với ly nước. Nếu anh không tôi còn sáu người nữa đang xếp hàng. Giờ thì anh quay lại với trò chơi hay hèn nhát rút lui đây?”

Anh không để cô nhử anh. Thay vào đó, anh đi về phía cửa sổ, nhâm nhi cà phê và câu giờ, rõ rang đang suy nghĩ xem chuyện này phức tạp như thế nào. “Cô có chắc chắn về chuyện tiếp tục không?”cuối cùng anh nói.

“Này, tôi không phải là người lo lắng thái quá. Tất nhiên tôi chắc chắn”. Một lời nói dối mới trắng trợn làm sao. “Tôi có công ty phải điều hành, và thẳng thắn mà nói, anh đang làm chuyện đó trở nên khó khăn”

Anh vuốt tóc. “Được rồi. Tiến hành đi”

“Hoàn hảo”. Cô tặng anh nụ cười rộng tới mức má cô nhức nhối. “Giờ quay trở lại với công việc...”

Họ thu xếp, lên lịch ngày giờ, và cô chạy trốn ngay khi họ xong việc. Trên đường lái xe về nhà, cô hứa với bản thân một điều. Từ giờ trở đi, cô sẽ che giấu cảm xúc của mình thật kỹ. Trong một chiếc túi có khóa Ziploc trong tâm trí – nhiệm vụ hết sức nặng nề.

Buổi chiều tiếp theo, Heath bám theo Kevin giữa dãy bàn tại hội trường khách sạn trong lúc chàng tiền vệ bắt tay, vỗ lưng và làm việc với đám đông những doanh nhân, những người tụ tập để ăn trưa và nghe bài thuyết giảng của anh. “Ném Những Cú Dài Trong Đời” Heath luôn ở phía sau anh, sẵn sàng can thiệp nếu có bất kỳ ai cố đến quá gần hoặc tỏ ra quá thân mật, nhưng Kevin phát biểu suôn sẻ trước chiếc bàn hàng đầu.

Heath đã nghe bài phát biểu của anh cả chục lần, và khi Kevin ngồi xuống, anh quay về cuối khán phòng. Những cuộc giới thiệu bắt đầu, và đầu óc Heath lang thang trở lại với cuộc phục kích của Annabelle sáng hôm qua. Cô bất ngờ xuất hiện ở nhà anh, choán đầy không gian bằng những lời nói táo bạo, và dù có nói gì đi nữa, anh cũng rất vui được gặp cô. Đồng thời, anh đã không nói dối khi bảo cô rằng anh cần thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, bao gồm cả việc làm thế nào để anh có thể đập tan cơn say nắng trẻ con của cô với Dean Robillard. Nếu cô không sớm tỉnh táo, Heath sẽ mất tất cả sự tôn trọng dành cho cô. Tại sao phụ nữ lại mất hết cả lý trí khi nói đến Dean cơ chứ?

Heath gạt sang một bên kỷ niệm không hề dễ chịu gì về cô bạn gái cũ đã nói điều tương tự về anh. Anh định sẽ trò chuyện thẳng thắn với Dean để đảm bảo Cậu Bé Vàng hiểu Annabelle không phải cô nàng lẳng lơ để anh ta có thể xếp vào hộp chiến lợi phẩm của mình. Ngoại trừ việc Heath lẽ ra phải nịnh nọt Robillard chứ không phải là chống lại anh ta. Một lần nữa, bà mối của anh lại đặt anh vào tình huống không thích hợp.

Kevin nói đùa rằng bằng cách tự chê mình, và đám đông cười lớn. Anh đã đặt mình vào đúng vị trí anh muốn và Heath lẻn ra ngoài hành lang để kiểm tra tin nhắn. Khi nhìn thấy số của Bodie, anh gọi lại trước tiên. “Có chuyện gì thế?”

“Một anh bạn của tôi ở bãi Cây Sồi vừa gọi điện”, Bodie nói. “Tony Coffield, nhớ không? Anh chàng sở hữu vài quán bar ở Andersonville”

“Ừ?” Tony là một anh chàng nằm trong mạng lưới công việc, người cung cấp thông tin cho Bodie

“Đoán thử xem ai vừa xuất hiện để thu hút sự chú ý nào? Không ai ngoài anh bạn dễ thương Robillard của chúng ta. Và có vẻ như cậu ta không ở đó một mình. Tony nói cậu ta đang chia sẽ chiếc khăn với cô nàng tóc đỏ. Dễ thương, nhưng không phải kiểu thông thường của anh chàng.”

Heath dựa vào tường và nghiến răng

Bodie tặc lưỡi. “Bà mối bé nhỏ của anh chắc chắn biết cách để khiến mình bận rộn.”

Annabelle nhấc đầu khỏi chiếc chăn lấm cát và nhìn về phía Dean. Anh chàng nằm ngửa, các bắp thịt màu đồng bong loáng, mái tóc vàng hoe tỏa sáng, mắt được che bởi cặp kính râm rất hiện đại với mắt kính màu thiên thanh. Hai người phụ nữ mặc bikini đi lại đến lần thứ tư, và lần này có vẻ như họ đã gom đủ can đảm để tiếp cận. Annabelle bắt gặp ánh mắt họ, ấn ngón trỏ vào môi để ám chỉ anh chàng đang ngủ, và lắc đầu. Hai người phụ nữ thất vọng bỏ đi.

“Cám ơn”, Dean nói, không thèm cử động miệng.

“Công việc này có được trả tiền không nhỉ

“Tôi đã mua xúc xích cho chị rồi, đúng không?”

Cô tỳ cằm lên cổ tay và vùi các ngón chân sâu hơn vào trong cát. Hôm qua Dean gọi điện cho cô, vài tiếng sau khi cô rời khỏi nhà Heath. Anh ta hỏi liệu cô có thời gian đi biển trước khi đợt huấn luyện bắt đầu không. Cô có cả triệu thứ phải làm để chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chạy việt dã hẹn hò đã lên kế hoạch, nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội nuôi dưỡng câu chuyện về sự cuồng dại của cô phòng trường hợp Heath vẫn còn nghi ngờ.

“Thế thì hãy giải thích lần nữa cho tôi nghe đi”, Dean nói, mắt vẫn nhắm. “Về chuyện chị đã hiển nhiên sử dụng tôi cho mục đích bất chính của cô như thế nào?”

“Các cầu thủ bóng bầu dục đáng ra không nên biết những từ như bất chính”

“Tôi nghe thấy nó trong quảng cáo bia”

Cô mỉm cười và chỉnh lại kính râm. “Toàn bộ câu chuyện là thế này. Tôi tự đẩy mình vào một tình huống khó khăn – và, không, tôi sẽ không nói cho cậu biết là với ai đâu. Cách dễ dàng nhất để thoát là giả vờ tôi đang say mê cậu. Và, tất nhiên, tôi đang làm thế.”

“Ngốc thật. Chị coi tôi như con nít vậy.”

“Chỉ để bảo vệ bản thân khỏi hào quang của cậu thôi.”

Anh chàng khịt mũi

“Bên cạnh đó, việc người khác nhìn thấy tôi ở cùng cậu sẽ cải thiện danh tiếng của công ty tôi”. Cô tỳ má lên cẳng tay. “Nó sẽ khiến người ta phải nói về Người Hoàn Hảo Dành Cho Bạn, và hiện giờ tôi chỉ đủ khả năng quảng cáo miễn phí thôi. Tôi sẽ bù đắp lại cho cậu. Tôi hứa đấy” Cô thò tay ra vỗ nhẹ vào bắp tay rắn chắc đang ấm lên bởi ánh mặt trời. “Mười năm kể từ lúc này, khi chúng ta biết chắc chắn cậu đã qua giai đoạn dậy thì, tôi sẽ tìm cho cậu một phụ nữ tuyệt vời”

“Mười năm?

“Cậu đúng. Chúng ta thỏa thuận mười lăm năm cho chắc ăn.”

Annabelle có một đêm khó ngủ. Cô sợ phải khởi động cuộc chạy việt dã hẹn hò của Heath, nhưng đã đến lúc nhẫn nhục chịu đựng và hạ gục anh chàng bằng mọi thứ cô có. Cô là người đầu tiên đến Sienna. Khi anh bước vào, tim cô như tê dại đi trước khi nó rơi thẳng xuống dưới chân cô. Anh từng là người tình của cô, và giờ đây cô phải giới thiệu anh cho kẻ khác.

Cô cảm thấy anh có vẻ cáu kỉnh. “Tôi nghe nói hôm qua cô chơi trò trốn học đi chơi.” Anh nói khi ngồi xuống.

Cô đã hy vọng tin tức về việc cô đi chơi với Dean sẽ đến tai anh, và tinh thần của cô được nâng lên. “Không. Tôi sẽ không nói một lời”. Cô làm động tác kéo khóa môi, xoay khóa, và ném chìa đi.

Cơn bực dọc của anh tăng thêm. “Cô có biết điều đó trẻ con như thế nào rồi chứ?”

“Anh là người tra hỏi mà.”

“Tôi chỉ nói rằng tôi nghe đồn cô đã nghỉ một ngày. Tôi đang đối thoại đây”

“Thỉnh thoảng tôi được phép có một ngày nghỉ. Và kỳ nghỉ ở Hồ Gió không tính vì tôi phải chăm lo cho khách hàng. Đặc biệt, anh đấy.”

Anh ném cái nhìn mắt nhắm hờ gợi cảm, báo hiệu anh chuẩn bị nói điều gì đó dâm dục. nhưng rồi anh dường như suy nghĩ cẩn trọng hơn. “Thế tình yêu đích thực tiến triển đến đâu rồi?”

“Tôi nghĩ cậu ấy bị tôi hấp dẫn. Có thể bởi tôi không lăn xả vào cậu ấy. Tôi có thể lăn xả, nhưng tôi ép bản thân mình để cho cậu ấy thở. Anh không nghĩ hành động đó rất sáng suốt sao?”

“Cô không phải lôi kéo tôi vào cuộc thảo luận này”

“Tôi biết c luôn có các cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng tôi nghĩ cậu ấy có thể đang vượt qua giai đoạn đó. Tôi có cảm giác cậu ấy đang trưởng thành”

“Đừng có mơ”

“Anh nghĩ tôi ngu ngốc, đúng không?”

“Tinker Bell, cô vừa định nghĩa lại sự ngu ngốc đấy. Với người phụ nữ đáng ra phải có đầu óc...”

“Suỵt... Celeste đến rồi”

Heath và Celeste có cuộc trao đổi buồn tẻ về kinh tế, chủ đề luôn làm Annabelle nản lòng. Nếu nền kinh tế mà tốt, cô cảm thấy như thể mình chẳng nhận được lợi ích thích đáng từ nó, còn khi nền kinh tế tồi tệ, cô cũng không thể thấy cô sẽ tiến lên phía trước bằng cách nào. Cô để cuộc thảo luận kéo dài tới hết hai mươi phút trước khi cô kết thúc.

Sau khi Celeste về, Heath nói “Tôi không ngại thuê cô ấy, nhưng tôi không muốn cưới cô ấy”

Annabelle cũng không nghĩ Celeste thích Heath cho lắm, và tâm trạng của cô sáng sủa hơn. Không may, đó chỉ là tạm thời, bởi ứng cử viên tiếp theo của cô, giám đốc điều hành quan hệ công chúng, xuất hiện đúng như lịch.

Heath vẫn quyến rũ như thường – tôn trọng, hứng thú với mọi thứ cô nàng nói, nhưng không sẵn sàng để tiến xa hơn. “Rất có gu ăn mặc, nhưng tôi khiến cô nàng căng thẳng”

Thời gian còn lại của tuần đó, Annabelle bày binh bố trận, giới thiệu cho anh một nhà làm phim, một chủ cửa hàng bán hoa, một nhà điều hành bảo hiểm. và người biên tập của Janine. Anh thích tất cả bọn họ nhưng không thích hẹn hò với bất kỳ ai trong số đó.

Portia nghe phong thanh về những cuộc hẹn hò chớp nhoáng và gửi tới hai cô nàng có vai vế trong xã hội nữa. Một thèm nhỏ dãi anh, điều anh ghét nhưng Annabelle thấy thích thú. Người kia không thích chuyện không nắm rõ nòi giống của anh, điều này khiến Annabelle tức điên lên. Tiếp theo Portia nằng nặc đòi sắp xếp cuộc hẹn cà phê buổi sáng tại Drake. Cuối cùng Heath đồng ý, vì thế Annabelle tận dụng thời gian để lên lịch cho một bạn học cũ là giáo viên ở trường học buổi

Ứng cử viên của Annabelle chẳng ra gì. Của Portia thì không. Annabelle phát hiện ra Portia nằng nặc đòi thu xếp cuộc gặp vào buổi sáng vì cô ấy có được Keri Winters, phát thanh viên mới toanh của chương trình thời sự buổi tối trên kênh WGN-TV. Keri đẹp lộng lẫy, tài năng và tinh tế - quá tinh tế. Cô là bản sao khác phái của Heath, và cùng với nhau họ đủ khéo léo để cứu thoát cả một con tàu chở dầu mắc cạn.

Annabelle định kết thúc sự đau khổ đó sau hai mươi phút, nhưng Heath ném cho cô ánh nhìn độc địa và Keri không rời đi cho đến tận nửa tiếng sau đó. Cuối cùng khi bờ biển đã thoáng đãng. Annabelle đảo tròn mắt. “Thật lãng phí thời gian”

“Ý cô là sao? Cô ấy chính xác là điều tôi đang tìm kiếm, và tôi sẽ mời cô ấy đi chơi.”

“Cô ấy cũng y hệt anh vậy. Tôi nói cho anh biết, đó là một ý tưởng tồi tệ. Nếu hai người có con, chúng sẽ chui ra khỏi khe sinh đẻ với cái nhãn Fisher-price[14] trên mông”

[14] Một công ty sản xuất đồ chơi trẻ em của Mỹ

Anh không chịu lắng nghe, và ngày hôm sau, anh gọi Cô Nàng Thời Sự Chín Giờ để xếp lịch ăn tối.
Bình Luận (0)
Comment