Trong hoa viên Giang phủ tại Khúc thành, ve kêu rả rích, tại đình nghỉ mát, hoa sen nở rộ khắp mặt hồ.
Ngọc Trúc ngồi trong đình, giàn cây leo rợp bóng xung quanh, chỉ để lọt vào vài tia nắng, quả là nơi mát mẻ lý tưởng nhất giữa ngày hè. A Lưu đứng bên cạnh, có vẻ nôn nóng không yên, ngay khi Giang Hiền Văn vội vã bước vào đình, nàng lập tức tiến lên phía trước hỏi: “Thiếu gia, đại phu nói như thế nào?”
Gần đây có vị thần y chu du tới Khúc thành, Giang Hiền văn bỏ một số tiền lớn mời thần y đến chẩn bệnh cho Ngọc Trúc, hắn cảm tạ đại phu rối rít còn tự mình cung kính tiễn thần y ra tận cửa. Giang Hiền Văn quệt mồ hôi, cười nói: “Đại phu bảo độc tố sót lại trong người Ngọc Trúc đã được trừ bỏ, tuy nói chuyện chậm hơn người thường, nhưng chỉ cần chăm chỉ tập luyện là có thể dần dần khôi phục.” A Lưu nghe vậy vui mừng khôn xiết, “Vậy thì tốt quá!”
Cả hai cùng quay ra nhìn Ngọc Trúc, y vẫn bình thản, không thấy có chút vui vẻ nào. Vẻ mặt vui mừng của Giang Hiền Văn trở nên bối rối, “Ngọc Trúc, ngươi đừng giận! Ta không phải chê cách ngươi nói chuyện…Dù nói chuyện còn chậm, cũng không sao hết.” Ngọc Trúc cười cười, lắc đầu chậm rãi nói: “Ta không giận.”
Từ khi Ngọc Trúc quay về từ quỷ môn quan, y lại mắc phải tâm bệnh, nói rất chậm. Thế nhưng A Lưu lại cảm thấy không hề gì, công tử không nói được, vậy nàng nói nhiều hơn một chút là được rồi. A Lưu liếc mắt, thấy Giang Hiền Văn và Ngọc Trúc đang yên lặng nhìn nhau, liền che miệng cười, lui ra khỏi đình nghỉ chân.
Ngọc Trúc bước lên phía trước kéo Giang Hiền Văn cùng ngồi xuống với mình, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn, “Sao chạy…gấp gáp như vậy…Ra bao nhiêu mồ hôi.” Giang Hiền Văn cầm tay Ngọc Trúc, khẽ gọi tên y. Ngọc Trúc chỉ tay về phía hồ sen, “Sen thật đẹp…hôm nào…mời Bảo Cầm và Lý công tử…cùng tới ngắm.” Giang Hiền Văn gật đầu cười nói: “Được, đợi tiết trời mát mẻ thêm chút nữa, ta sẽ mời bọn họ tới chơi với ngươi.” Ngọc Trúc nhìn Giang Hiền Văn: “Giờ đã có ngươi…ở cạnh ta cả ngày…ta không…cô đơn chút nào hết.”
Nhưng Giang Hiền Văn nghe xong lại cảm thấy xót xa. Trước kia hắn không để tâm đến cảm nhận của Ngọc Trúc, bao nhiêu chuyện xảy đến với y hắn cũng không phát hiện ra, lúc đó hẳn Ngọc Trúc cô đơn lắm. Hắn vươn tay vuốt nhẹ tóc mai Ngọc Trúc, “Mấy năm trước còn ở kinh thành, ta luôn bận việc trong triều đến khuya mới trở về. Ngươi trải qua mỗi ngày như thế nào, kể ta nghe một chút đi” Ngọc Trúc lắc lắc đầu, “Chuyện đã qua…cần gì nhắc lại?” Giang Hiền Văn gượng cười: “Giờ ngươi chẳng hề trách ta, ta sợ lòng thấy nhẹ nhõm, lại quên mất bản thân đã từng đốn mạt thế nào.”
Ngọc Trúc hồi tưởng lại, chậm rãi đáp: “Trong phủ có lão quản gia…còn có những hạ nhân khác…ta không dám gọi bọn họ…sợ bị lộ chân tướng…cả ngày trốn ở trong phòng…chỉ có A Lưu…ở cùng ta. Có lần…buồn chán muốn chết…ta liền mặc nam trang…ra khỏi phủ…ai dè bị ngươi…bị ngươi bắt được.” Ngọc Trúc nhớ lại, hôm đó y đổi nam trang, mang theo A Lưu lén lút ra phủ. Kinh thành phồn hoa, mọi thứ trong mắt y và A Lưu đều vô cùng mới lạ. Cả hai ghé vào quán cơm, dạo phố, nghe hí khúc, không bị ai canh giữ, tự do khoái hoạt không diễn tả nổi thành lời. Đặc biệt là Ngọc Trúc, y cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính bước ra khỏi cửa phòng, chậm rãi thả bước dưới thái dương, ngay cả những cơn gió thổi lướt qua mặt cũng cảm thấy mát lành.
Chẳng ngờ vui không bao lâu, cả hai lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó Ngọc Trúc đã bắt đầu dùng dược thế tử của Tam vương gia cấp cho, khí chất nam nhân trên người dần dần biến mất, hơn nữa y vốn xuất thân từ chốn thanh lâu, phải bắt chước điệu bộ nữ tử trong một thời gian dài, giơ tay nhấc chân khó mà giấu nổi vẻ nữ tính. Y và A Lưu vốn đang dùng cơm yên ổn, không biết sao lại hấp dẫn sự chú ý của đám lưu manh, chúng một mực khẳng định Ngọc Trúc là nữ phẫn nam trang, miệng tuôn ra toàn lời lẽ thô tục, tay kéo lấy y không chịu buông ra. Ngọc Trúc tức nghẹn họng, trước giờ y đường đường nam phẫn nữ trang, hôm nay lại bị người ta hiểu lầm, đang muốn giải thích, bỗng thấy bọn chúng sờ ngực A Lưu, lửa giận bốc lên đầu, đấm thẳng vào mặt một tên trong đám.
Bàn bị ném, bát đĩa vỡ tan tành, khách nhân xung quanh tháo chạy, cả quán cơm nháo loạn ầm ĩ, chưởng quỹ cùng tiểu nhị than trời. Đám du côn đâu chịu bỏ qua, đang chuẩn bị trả miếng, cửa nhã gian trên lầu bỗng bật mở, vài người mặc quan phục bước ra, “Là kẻ nào gây náo loạn!”
Vừa ngẩng đầu nhìn, Ngọc Trúc và A Lưu lập tức sợ hãi. A Lưu phản ứng nhanh, hô lớn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân bị kẻ xấu chòng ghẹo!” Nàng kêu to như vậy, đương nhiên sẽ khiến mọi người chú ý, nhưng lâm vào tình cảnh này, nàng đâu còn cách nào khác. Đứng cạnh Giang Hiền văn là vài vị đồng liêu thân thiết, thường xuyên ghé thăm Giang phủ. Thời đại bây giờ đã tiến bộ hơn, nữ tử không cần phải ở trong phòng cả ngày nữa, mà có thể ra tiếp khách cùng với phu quân, cho nên những vị kia cũng đã từng gặp Ngọc Trúc.
Đám du côn không dám động vào quan phủ, chỉ cười giễu, “Trông nom vợ mình cẩn thận vào.” mặt xám xịt bỏ đi. Chúng quan viên trên lầu khó xử, ngượng ngập nói: “Giang đại nhân, lệnh phu nhân thật sự có khí thế a.” Giang Hiền Văn mất hết thể diện, đứng trên cao lạnh lùng nhìn Ngọc Trúc, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên đầu A Lưu, “Còn không mau đưa phu nhân quay về!”
Ngọc Trúc nhớ đến đây, sắc mặt không khỏi ảm đạm. Giang Hiền Văn biết y đang nghĩ gì trong lòng, vươn tay ôm y vào trong lồng ngực, nghiêm túc nói: “Ta biết giờ ta có nói xin lỗi cũng vô dụng, nhưng từ nay về sau ta sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ngươi nữa. Ngọc Trúc, hãy tin ta lần này.” Ngọc Trúc lẳng lặng nhìn hắn, gật đầu.
Y nhớ lại quãng thời gian còn ở Xuân Phong uyển, Giang Hiền Văn cầm tay y, lập lời thề son sắt: “Ngọc Trúc, ngươi tin ta! Nam phẫn nữ trang chỉ là hạ sách ứng phó tạm thời, nhất định một ngày ta sẽ khiến ngươi trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này.” Hắn mạnh miệng hứa, khuôn mặt nghiêm túc có chút khờ khạo, nhưng đôi mắt lại ánh lên rạng rỡ. Tuy rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng lời thề của Giang Hiền Văn cũng không tính là dối trá. Y đã chết một lần, đối nhân thế cũng không còn quá nhiều quyến luyến, cuộc sống bình lặng hiện tại với y đã là điều tốt đẹp nhất.
Giang Hiền Văn ôm Ngọc Trúc thật chặt, nhưng Ngọc Trúc lại đẩy hắn ra, mỉm cười nói: “Trời nóng…người ngươi…toàn mồ hôi.” Giang Hiền Văn bật cười hai tiếng, đột nhiên vỗ đầu, “Thuốc đại phu để lại chắc là đã sắc xong, chúng ta về phòng thôi.” Ngọc Trúc khẽ nhíu mày, “Lại phải uống thuốc? Ta sắp thành…cái ấm sắc thuốc luôn rồi.” Giang Hiền Văn dịu dàng dỗ dành: “Đại phu bắt mạch cho ngươi, bảo thân thể ngươi thuộc tính hàn, cần phải điều trị cẩn thận.” Ngọc Trúc bị hắn kéo đi, vẻ mặt vẫn không tình nguyện, “Trời nắng nóng như này…người lạnh…càng tốt chứ sao?”
Ngọc Trúc vốn là người yếu đuối, thường hay giấu tâm sự trong lòng, chẳng mấy khi thấy y làm nũng như thế này, lòng Giang Hiền Văn ngập tràn yêu thương. Cả hai nắm tay nhau trở về phòng, bước tới hiên nhà thì gặp đám hạ nhân Giang phủ, tất cả đồng loạt hành lễ: “Thiếu gia, công tử.” Giang Hiền Văn chẳng hề nhận ra, làn mi buồn rầu luôn rũ xuống của Ngọc Trúc bấy nhiêu năm qua, lúc này đang dần dần để lộ ánh nhìn ấm áp. Sau khi Giang lão gia và Giang phu nhân qua đời, Giang Hiền Văn trở thành chủ nhân duy nhất của Giang phủ. Lần này quay về Khúc thành, Ngọc Trúc vẫn luôn mặc nam trang, không giả nữ tử như trước nữa. Cũng không biết Giang Hiền Văn dùng biện pháp gì, trên dưới Giang phủ đều đổi lại cách xưng hô, gọi Ngọc Trúc là công tử, thái độ rất tự nhiên, không hề khiến Ngọc Trúc cảm thấy khó chịu dù chỉ một khắc.
Vài ngày sau là đến thất tịch. Dùng xong bữa tối, Giang Hiền Văn cười nói với Ngọc Trúc: “Ngươi có nhớ hôm nay là ngày gì không? Ngoài phố đang rất náo nhiệt, chúng ta đi ngắm hoa đăng đi. Ngươi chờ một chút, ta lấy bộ y phục mới may cho ngươi.”
Ngọc Trúc cứng ngắc gật gật đầu, Giang Hiền Văn hưng phấn đứng dậy tìm quần áo, không nhận ra sắc mặt Ngọc Trúc trong giây lát bỗng chuyển sang trắng bệch. Giang Hiền Văn mang một bộ y phục bằng lụa màu xanh nhạt trở lại, nhưng lập tức sợ hãi cầm lấy tay Ngọc Trúc: “Ngươi làm sao vậy? Thấy trong người khó chịu sao?” Tầm mắt Ngọc Trúc dừng trên tấm áo lụa, rồi từ từ chuyển sang Giang Hiền Văn, sắc mặt không ngừng thay đổi. Giang Hiền Văn gấp đến giậm chân, “Ngươi đừng có không nói lời nào như vậy a! Ngươi không muốn ra phủ sao?” Hình ảnh Ngọc Trúc mặt trắng không còn chút máu nằm trên giường vẫn thường hiện về trong những giấc mơ của Giang Hiền Văn, hắn cảm thấy lá gan của mình thật nhỏ, không chịu đựng nổi bất kì nỗi khiếp sợ nào nữa.
Ngọc Trúc lắc đầu, gắng gượng cười nói: “Thực xin lỗi…ta…ta tưởng ngươi…lại bắt ta…mặc đồ của nữ nhân.” Giang Hiền Văn nghe xong sững sờ, trong lòng như bị kim đâm, từng cơn đau nhói liên tục dấy lên. Ngọc Trúc nhận lấy y phục, nhẹ nhàng vuốt ve, tán thưởng hết lời: “Thực là…lụa tốt.” Y đi tới cạnh giường thay y phục, cười hỏi Giang Hiền Văn: “Có đẹp không?” Giang Hiền Văn cố nén cảm giác thương tâm, gật đầu đáp: “Rất đẹp.” Hai người chuẩn bị xong rồi ra khỏi phủ.
Trên phố tấp nập người đi lại, hoa đăng giăng khắp nơi như một biển đèn. Phía trước là một đôi nam nữ còn trẻ, cười tươi như hoa, mắt sáng như trăng. Hai nam nhân cùng sánh vai như bọn họ, khó tránh khỏi bị người đi đường liếc nhìn, nhưng trong số những ánh mắt vụng trộm ấy, hơn phân nửa là mang theo thiện ý.
Ngọc Trúc và Giang Hiền Văn cũng không nói gì, chỉ đi cạnh nhau. Việc xảy ra trước khi xuất môn khiến Giang Hiền Văn khổ sở, còn Ngọc Trúc thì lại xấu hổ, trong thời gian ngắn khó mà tiêu tan. Cả hai bước tới cuối con phố dài, người người nói cười, hoa đăng muôn sắc, nhưng chẳng hề khiến họ để tâm. Ngọc Trúc cắn răng, ngẩng đầu nhìn Giang Hiền Văn. Giang Hiền Văn vươn tay vuốt ve làn tóc y, vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy có người phấn khích kêu lớn: “Ngọc Trúc -!”
Cả hai cùng quay lại nhìn, xa xa Bảo Cầm đang kéo tay Lý Duy chạy đến. Bảo Cầm tươi cười, cao hứng nắm lấy tay Ngọc Trúc, “Ta với Lý Duy vừa mới đánh cược, xem hôm nay có thể gặp ngươi hay không! Cảm tạ trời đất, rốt cuộc ta cũng thắng được Lý Duy một lần!” Bốn người trò chuyện, Ngọc Trúc tò mò sờ vào vật lạ sau lưng Bảo Cầm, “Đây là cái gì?”
Bảo Cầm vội cởi xuống đưa cho y, “Là mặt nạ gỗ.” Ngọc Trúc chăm chú nhìn, chiếc mặt nạ này vẽ mặt cười, trông rất sống động, vừa nhìn đã thích. Y trả lại cho Bảo Cầm, nhìn hắn và Lý Duy một cái, “Lý công tử…mua cho ngươi sao?” Bảo Cầm hừ khẽ, “Đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ để làm đồ trang trí, còn mắc nữa chứ!” Tuy miệng nói như vậy, nhưng tay vẫn vuốt ve chiếc mặt nạ quyến luyến không rời. Ngọc Trúc phì cười, Lý Duy gõ gõ đầu Bảo Cầm, “Cái tên vô lương tâm này! Ban nãy là aii chân mọc rễ, đứng mãi trước cửa hàng mặt nạ không chịu nhúc nhích, nhìn chằm chằm như muốn rớt hai tròng mắt ra hả?” Bảo Cầm quay sang Lý Duy làm mặt quỷ, đột nhiên chỉ tay về phía trước, “Chỗ kia đông người thế, nhất định có thứ hay ho, chúng ta đến đó đi!”
Lý Duy dắt Bảo Cầm đi tới phía trước, Bảo Cầm không quên quay đầu lại bảo: “Ngọc Trúc, Giang thiếu gia, hai người cũng tới đó xem a!” Ngọc Trúc và Giang Hiền Văn liếc nhau, đi theo Lý Duy Bảo Cầm, nhìn bọn họ vừa đi vừa cãi nhau, hạnh phúc tràn ngập, ai cũng không thể xen vào giữa. Đang lúc Ngọc Trúc cảm thấy vô cùng hâm mộ, tay y bỗng bị Giang Hiền Văn nắm lấy.
Ngọc Trúc ngẩng đầu, Giang Hiền Văn nhìn y, chậm rãi nói: “Nếu ta được như Lý huynh, sớm biết mình muốn thứ gì, thì đã không khiến ngươi phải chịu khổ nhiều như vậy. Ta vừa ngu ngốc, lại vô tâm vô phế, Ngọc Trúc, ngươi đừng ghét ta -” Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên kêu ui da hai tiếng, vừa đi vừa nói không nhìn đường, rốt cuộc đụng ngay phải thân cây.
Giang Hiền Văn đỡ lấy trán, mặt đỏ bừng bừng. Người đi đường thi nhau cười không dứt, đám Lý Duy cũng quay lại xem. Lý Duy nén cười, nói: “Giang thiếu gia, ngài cẩn thận một chút.” Bảo Cầm thì trêu: “Ngọc Trúc đẹp như vậy, Giang thiếu gia làm sao rời mắt nổi a!” Ngọc Trúc lườm hai kẻ phía trước, tiến lên thổi nhẹ lên trán Giang Hiền Văn.
Đứng sát nhau như thế này, Giang Hiền Văn thấy được hầu kết của Ngọc Trúc khẽ chuyển động, màu áo xanh nhạt làm nổi bật phần cổ trắng như tuyết, không khỏi đần người ra. Ngọc Trúc hơi hơi lùi về sau, thấy hai mắt Giang Hiền Văn cứ ngây ngốc nhìn mình, rốt cuộc bật cười, hai mắt lấp lánh như ánh trăng, thấp giọng mắng: “Tên ngốc này.”
Người đi xem hội hoa đăng đông nườm nượp, cuối cùng bọn họ và đám Lý Duy lạc mất nhau. Trời cũng không còn sớm, Ngọc Trúc và Giang Hiền Văn liền trở về Giang phủ. Đi bộ một quãng đường xa, cả hai đều đã thấm mệt. Ăn chút trái cây ướp lạnh, tắm rửa xong thì lên giường nghỉ ngơi.
Thân thể khoan khoái, Giang Hiền Văn nắm lấy tay Ngọc Trúc, tâm trạng dần dần thả lỏng, cảnh tưng bừng náo nhiệt trên phố ban nãy bỗng chốc trở thành hư không. Ngọc Trúc trở mình, quay đầu về hướng Giang Hiền Văn, bất giác kêu khẽ một tiếng. Giang Hiền Văn trong lòng khẽ động, quay đầu lại nhìn, quả nhiên Ngọc Trúc vẫn mở mắt nhìn hắn.
Giang Hiền Văn xoay người, “Không ngủ được sao?” Trên người Ngọc Trúc tản ra hương thơm nhè nhẹ, phảng phất như đang câu dẫn, mái tóc mượt mà trải ra trên giường, tựa như làn nước chảy len qua những ngón tay của Giang Hiền Văn. Giang Hiền Văn kìm lòng không được, thì thầm gọi hai tiếng Ngọc Trúc, tiến tới hôn lên bờ môi y. Ngọc Trúc ngẩng đầu, tiếp nhận sự nhiệt tình khó có thể khắc chế của hắn, chiếc cổ trắng ngần ngửa ra tạo thành một độ cong tuyệt mỹ. Da y mềm mịn mát rượi, khiến Giang Hiền Văn lưu luyến không muốn rút tay về, trong lòng mơ hồ nghĩ lời thần y nói quả thật không sai.
Đã lâu bọn họ chưa hành phòng
(abcxyz). Hôn môi mơn trớn như vậy, rất nhanh cả hai đều không nhịn được. Ngọc Trúc kéo lấy cánh tay Giang Hiền Văn, nhưng Giang Hiền Văn lại khẽ cắn môi, chống mình dậy, hôn vội Ngọc Trúc một cái rồi xuống giường thắp đèn.
Ngọc Trúc nằm ở trên giường cứng đờ, co rụt lại cố giấu mình trong lớp mền lụa, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Giang Hiền Văn, “Đừng, đừng thắp đèn…đừng…nhìn ta.” Y vốn nói chuyện không lưu loát, lúc này thanh âm yếu ớt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng răng run rẩy va vào nhau lách cách. Ánh mắt Giang Hiền Văn ẩn chứa thương yêu xen lẫn đau xót không thể nói nên lời, nhưng hắn vẫn kiên quyết lắc đầu, “Ngọc Trúc, ta muốn thấy ngươi, ngươi cũng nên đối diện với bản thân mình.”
Ngọc Trúc nức nở, mền lụa bị Giang Hiền Văn mạnh mẽ gỡ ra, ban nãy động tình quần áo đã sớm cởi sạch, giờ chỉ có thể run rẩy để lộ thân thể giữa ánh sáng. Giang Hiền Văn vuốt ve làn da Ngọc Trúc, di chuyển đến ngực, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê hai điểm nhỏ. Ngọc Trúc bật ra tiếng rên, hai mắt nhắm chặt, khóe mắt ứa lệ, “Đừng, đừng sờ nơi đó…” Giang Hiền Văn cúi đầu, liếm ướt hai điểm nhỏ kia. Hơi thở Ngọc Trúc dồn dập, nghẹn ngào cố kìm nén, rốt cuộc không nhịn được nữa bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Giang Hiền Văn khàn khàn nói: “Ngọc Trúc, ngươi mở mắt ra đi, không cần phải sợ, cơ thể ngươi đã trở lại như xưa rồi.”
Hồi đó, Ngọc Trúc lén dùng thuốc, khiến thân thể khó phân biệt nổi là nam hay nữ. Y sợ hãi tột độ, không rõ là sợ bị người khác phát hiện ra thân phận nam nhi, hay sợ bản thân trở thành cái dạng bất nam bất nữ. Y như bị trúng tà, dù biết rõ thuốc này độc hại, nhưng vẫn ép mình dùng đều đặn hàng ngày, để rồi trơ mắt nhìn cơ thể ngày một biến đổi kì dị. Râu không mọc, ngực dần dần to lên, ngay cả tâm trạng cũng lên xuống thất thường như nữ tử. Đáng sợ nhất chính là y chẳng còn tha thiết với chuyện chăn gối, có lần tự dùng tay thử, nhưng nửa ngày vẫn mềm oặt không cứng lên nổi. Ngọc Trúc nằm trên giường bật khóc, từ nay về sau y sẽ không bao giờ để Giang Hiền Văn chạm vào nữa.
Khi đó Ngọc Trúc đâu biết chỉ cần dừng thuốc là có thể trở lại như cũ, nên mới tiếp tục dây dưa với bè đảng của Tam vương gia, sai đâu làm đấy. Đúng lúc đó Giang phu nhân lâm bệnh, Ngọc Trúc quay về Khúc thành, Giang Hiền Văn bộn bề công vụ, không hề phát hiện ra Ngọc Trúc có điểm bất thường. Ngoại trừ A Lưu, không ai hiểu rõ Ngọc Trúc lúc đó hoang mang thế nào. Về sau, Giang lão gia bị Tam vương gia hạ độc, bọn chúng còn bắt y đi trừ khử thái tử và Lý Duy như cách chúng đã xử lý Giang lão gia, đến bước đường cùng y chỉ còn nước tìm đến cái chết, kì thực ý định tự vẫn này y đã nung nấu từ rất lâu rồi.
Ngọc Trúc không thể phủ nhận rằng mình là một kẻ nhát gan yếu đuối. Đến tận bây giờ, y vẫn không dám xác nhận xem cơ thể đã trở về như cũ hay chưa, càng không dám cho Giang Hiền Văn nhìn. Giang Hiền Văn ôm lấy Ngọc Trúc, gỡ hay tay đang che mắt của y ra, dịu dàng nói: “Ngươi nhìn một cái là sẽ biết, ta không có lừa ngươi.” Ngọc Trúc bán tin bán nghi, hơi ngồi dậy cúi đầu nhìn. Ngực bằng phẳng, nhũ tiêm vừa mới được mơn trớn đo đỏ dựng đứng lên. Y chuyển tầm mắt nhìn sang Giang Hiền Văn, quả thật thân thể y không còn khác nam tử bình thường nữa.
Giang Hiền Văn mỉm cười, biết Ngọc Trúc rốt cuộc đã mở lòng. Hắn ôm Ngọc Trúc vào lồng ngực, tay nắm lấy tính khí của cả hai chuyển động lên xuống. Gương mặt Ngọc Trúc đỏ bừng, chôn đầu vào hõm vai Giang Hiền Văn. Giang Hiền Văn hôn lên tai y, nhẹ nhàng nói: “Đừng thẹn thùng, ngươi phải nhìn a.”
Thanh âm Giang Hiền Văn giống như câu thần chú, khiến Ngọc Trúc không kiềm chế nổi liếc xuống tay hắn. côn th*t đỏ hồng, trên đỉnh ứa ra niêm dịch chảy xuống, tràn qua ngón tay Giang Hiền Văn nhìn vô cùng dâm mỹ. Giang Hiền Văn vừa hôn Ngọc Trúc vừa đem hết các kĩ xảo ra hầu hạ y, lúc thì dùng đầu ngón tay trêu đùa rãnh nhỏ, khi lại để đỉnh hai tính khí tiếp xúc nhau nhẹ nhàng xoay xoay, thậm chí còn thúc nhẹ một chút vào trong lỗ nhỏ rồi vội vàng rút ra. Ngọc Trúc nhìn mà mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng hai mắt không hề chớp, mở to nhìn thứ nọ của mình sung huyết cương đến cực hạn, mặc dù không lớn bằng của Giang Hiền Văn, nhưng cũng đủ để chứng minh đó là tính khí của nam nhân. Tim y đập loạn cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, rất nhiều thanh âm vang vọng trong đầu, y căn bản không nhận thức được, đó thực ra là tiếng kêu thỏa mãn của chính mình.
Hai người ngọt ngào ân ái, cùng tiết ra. Khóe mắt Ngọc Trúc còn chưa khô nước mắt, rưng rưng nhìn Giang Hiền Văn. Giang Hiền Văn cười hôn lên mắt y, tay vòng ra phía sau y mở rộng. Chuẩn bị xong, Ngọc Trúc hơi nâng cơ thể lên rồi ngồi xuống, cảm nhận được dục vọng của Giang Hiền Văn chôn sâu trong cơ thể.
Căn phòng tràn ngập xuân sắc, triền miên cả một đêm.
Tới lúc mệt nhoài cả hai mới thiếp đi, không sợ bẩn vẫn ôm chặt nhau, mười ngón tương giao. Ngọc Trúc nhìn Giang Hiền Văn say ngủ, cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Y nghĩ mình là một kẻ vừa vô dụng vừa không kiên định, nhưng chỉ cần nghĩ đến hạnh phúc đang có, thì mọi sầu lo suy nghĩ đều tiêu tan.