Trên đường về tiểu Yên bị Thương yêu qua một lần, về đến nhà Thương lại thêm một trận, báo hại tiểu Yên nằm trên giường đã muốn mê man.
Thương tại trù phòng vì tiểu Yên thu xếp thức ăn, nhìn rất bận rộn, lén theo đuôi Hựu cùng Hi đối với hành động của Thương thực không dám tin.
Bọn họ biết trù nghệ chủ tử rất cao, nhưng chủ tử chưa bao giờ vì ai xuống bếp, ngay cả Lãng công tử cũng chưa từng có lộc ăn như vậy, hai người không khỏi tò mò vị thanh tú nam tử kia, rốt cuộc có cái mị lực gì, khiến cho chủ tử cao ngạo cam nguyện vì hắn làm trâu làm ngựa?
“Tiểu Yên, dậy ăn cơm.” Thương bưng đồ ăn đến trước giường, ôn nhu gọi tiểu Yên.
Tiểu Yên mơ màng mở to hai mắt, nhìn đến những món ăn thơm ngon đưa trước mặt, thanh tỉnh không ít, lại nhìn ngoài cửa sổ chớp lên hai bóng người.
“Thương, hai người kia…”
“Đừng để ý bọn hắn, há mồm ra.”
Thương ôn nhu, cẩn thận uy tiểu Yên ăn cơm, Hựu cùng Hi nhịn không được lắp bắp kinh hãi, ngắn ngủn một ngày, bọn họ thế nào thấy được liên tục những kỳ cảnh, không thể nào đem vị chủ tử lãnh khốc vô tình trước kia, cùng con người hiện tại ôn nhu săn sóc liên tưởng một chỗ, thật sự khác nhau nhiều lắm.
Thương uy tiểu Yên xong, ở cạnh hống tiểu Yên ngủ, sau đó, mới hướng ngoài cửa.
“Ra đi, ta biết các ngươi ở đây.” Thướng đối trước mặt một mảnh rừng núi đen tối nói.
Hựu cùng Hi nhanh chóng hiện ra, quỳ gối trước mặt Thương.
“Chủ tử.”
“Các ngươi là ai? Vì cái gì đi theo ta cùng tiểu Yên.”
Ngữ khí Thương đối với Hựu cùng Hi vẫn như trước, băng lãnh. Nguyên lai sự ôn nhu, chủ tử chỉ cấp cho con người thanh tú kia!
“Chủ tử, người thực sự không nhớ chúng ta sao? Chúng ta là thuộc hạ ngài tối tín nhiệm, là trợ thủ đắc lực của ngài.”
“Ta không nhớ rõ, hiện tại trong trí nhớ của ta chỉ có tiểu Yên, những thứ khác ta đều không cần biết.”
“Chính là chủ tử…” Hi nghĩ muốn nói cho chủ tử có người còn đang đợi hắn, chính là Hựu cản lại.
“Chủ tử, vị công tử kia phải hay không đối với ngài rất trọng yếu.”
“Phải, cho nên ta hy vọng các ngươi không đối tiểu Yên nói điều gì không đúng, nếu để ta biết các ngươi có chút gì đó, ta sẽ giết các ngươi, mặc kệ các ngươi phải hay không trợ thủ đắc lực của ta.” Thương trong mắt xuất hiện sát khí băng lãnh.
“Chúng ta đã biết chủ tử, chúng ta liệu có thể tùy thị bên người, bảo hộ an nguy người cùng công tử.” Hựu đối Thương đưa ra yêu cầu.
“Hảo.”
Ba người đồng thời chuyển hướng sang nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy tiểu Yên tùy tiện khoát một kiện y phục đi tới.
“Tiểu Yên, ngươi không phải đang ngủ sao?” Thương thanh âm ôn nhu như nước, cùng hai người vừa rồi hoàn toàn trái ngược.
“Thương, để cho bọn họ lưu lại, tốt xấu gì bọn họ cũng là thuộc hạ của ngươi.” Tiểu Yên thực tự nhiên tiến vào ngực thương, có chút thỉnh cầu nói.
“Chính là…”
Thương trong lòng rất không an, không biết tại làm sao, hắn cảm thấy sự xuất hiện của hai người kia, sẽ mang đến cho cuộc sống hạnh phúc của hắn cùng tiểu Yên những gợn sóng, cho nên hắn không nghĩ muốn đối mặt bọn họ.
…