Hiền Trân được Duẫn Hạo đưa về nhà, tim vần đập dồn dập.
Không thể không nói cô rất vui. Quen nhau cả nửa tháng đến nay, đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo biểu hiện chút nhiệt tình với cô. Cô biết tính tình Duẫn Hạo có vẻ lạnh lùng, cho nên cho tới bây giờ vẫn không nuôi hi vọng gì; hơn nữa cô cũng lớn hơn hắn tận hai tuổi, bình thường cư xử với hắn cũng có chút thái độ của chị gái. Nhưng hôm nay Duẫn Hạo… thật sự làm cho người ta kinh hỉ.
Xử lý đống văn kiện trong công ty, Hiền Trân có chút đau đầu, bảo người giúp việc lấy thuốc cho mình, bấy giờ mới phát hiện ngoài trời đang đổ tuyết.
Vừa rồi Duẫn Hạo nói muốn đưa Tại Trung về nhà, không biết bây giờ đã về đến nhà chưa.
Tuy mấy người giúp việc ở Trịnh gia đều nói quan hệ giữa Duẫn Hạo và Tại Trung không tốt, hơn nữa mỗi lần nhắc tới Tại Trung thì biểu tình của hắn đều không thích hợp, nhưng dù sao cũng là bạn bè lâu năm như vậy, đương nhiên vẫn phải quan tâm đến nhau. Hơn nữa mình còn chưa gặp Tại Trung, không biết cái cậu nấu ăn ngon như thế thì lớn lên sẽ có bộ dáng thế nào nhỉ. Hiền Trân đột nhiên có chút tò mò.
Bởi vì có chút lo lắng, Hiền Trân gọi điện thoại cho Duẫn Hạo. Nhưng điều làm cô bất ngờ là khi Duẫn Hạo tiếp điện thoại thì thanh âm truyền đến lại mơ hồ không rõ.
Mà theo sự hiểu biết của cô thì Duẫn Hạo chưa bao giờ đến quán bar mà say xỉn cả.
Lo lắng mãi, cô hỏi Duẫn Hạo địa chỉ, lái xe ra ngoài.
*******************
Khi đến quán bar liền thấy một chàng trai ngồi bên cạnh quầy bar, uống không ngừng. Bóng dáng rắn rỏi vĩ ngạn cũng không che giấu nổi sự nôn nóng của hắn; trước mặt có mấy chai rượu vứt lăn long lóc, nhìn đến mà làm người ta tức giận. Hiền Trân đi qua đó, nhẹ nhàng đẩy đẩy Duẫn Hạo, kề sát vào bên tai hắn mà gọi, “Duẫn Hạo… Duẫn Hạo?”
Duẫn Hạo say lờ đờ ngẩng đầu, nhìn Hiền Trân, ngây ngô cười nói, “Em… Đến đây.”
Hiền Trân đau lòng nhìn Duẫn Hạo, hỏi, “Phát sinh chuyện gì? Sao anh lại không về nhà?”
Duẫn Hạo nồng nặc mùi rượu, lắc đầu, “Tôi không muốn về nhà… Không về.”
“Bên ngoài đổ tuyết lớn như vậy, không về nhà sao được?” Hiền Trân đau đầu nói, “Nói em nghe đã. Sao lại thế này? Không phải anh đi đón Tại Trung sao?”
“Đừng nói với tôi về y nữa!” Duẫn Hạo giận không thể át rống lên một tiếng, dọa Hiền Trân nhảy dựng.
“Được được, không nhắc đến nữa… Anh làm sao vậy?”
“Thằng ranh kia… là tên không lương tâm…” Duẫn Hạo hàm hàm hồ hồ úp sấp xuống quầy bar, lẩm bẩm, “Nghĩ nói mấy lời đó là gạt được tôi chắc? Hic… Tôi không phải y, không ngốc như vậy…”
Hiền Trân nhìn bộ dáng như trẻ con của Duẫn Hạo, nhịn không được cười rộ lên, “Đang nói Tại Trung a?”
“… Tôi giận y…” Duẫn Hạo nhìn Hiền Trân, khoa tay múa chân, “Tôi không bị y lừa đâu… Tôi chỉ tức giận vì sao y lại nói dối… Cho tới bây giờ y vẫn không cho tôi cơ hội…”
“Cơ hội gì?” Hiền Trân ngẩn người, có chút tò mò hỏi, “Anh nói Tại Trung à?”
Lúc này Duẫn Hạo như nửa tỉnh nửa mê, nói líu cả lưỡi, “Hiền Trân tỷ… Tôi không muốn về nhà… Ta không muốn về là thấy y…”
“Được được được, không về thì không về…” Hiền Trân dỗ Duẫn Hạo, muốn dìu hắn đứng lên, “Nhưng cậu không thể uống nữa. Nghe lời tỉ tỉ, ra ngoài trước đã.”
Hiền Trân khe khẽ thở dài. Cô biết, tình cảm của Duẫn Hạo đối với mình không giống mình đối với hắn. Lúc mới biết nhau thì Duẫn Hạo vẫn gọi cô là ‘Hiền Trân tỷ, Hiền Trân tỷ’, nhưng đến tận bây giờ, cô nhận ra rằng hắn vẫn coi mình như chị gái hắn mà tôn kính.
Quên đi, nhóc à, chị đây không so đo với nhóc.*********************
Gọi người giúp việc đến giúp Duẫn Hạo đưa đến phòng dành cho khách, Hiền Trân gọi điện thoại cho Trịnh phu nhân báo chỗ ở của Duẫn Hạo. Nghe qua Trịnh phu nhân hình như rất vui, Hiền Trân cười, có lẽ bà đã nghĩ đến chuyện ấy ấy. Trịnh phu nhân là người cởi mở, Hiền Trân cô rất thích bà.
Chần chừ ỏ cửa phòng dành cho khách vài phút, Hiền Trân nhớ lại mấy lời đứt quãng trong cơn say Duẫn Hạo trên đường. Tuy thoáng qua tưởng chừng như không có gì, nhưng cô đã phát hiện chút khác lạ.
Nhớ đến em gái mình trước kia là bạn học của Duẫn Hạo, Tại Trung, Hiền Trân do dự một chút, gọi điện cho Lâm Khả Khả đang ở Anh quốc xa xôi.
Cô biết trước kia em mình có thích Duẫn Hạo, hơn nữa với tính cách của cô em gái, nếu không phải đã kết hôn với một người đàn ông Anh thì em gái cô tuyệt đối không tán thành tình yêu này của cô. Hiền Trân cũng có chút băn khoăn lo ngại với em gái.
Bên kia Lâm Khả Khả hình như bề bộn nhiều việc, đối với mấy câu hỏi của Hiền Trân tựa hồ cũng không có hứng thú, chỉ thản nhiên nói tự cô đi hỏi tốt hơn. Hiền Trân gác điện thoại mà có chút hối hận. Sớm biết em mình còn để ý như thế thì không nên dò hỏi như vậy.
Có lẽ là mình đã quy nghĩ nhiều quá thôi.