“Sau đó anh ấy lại phát hiện đã yêu anh mất rồi. Khi ấy, anh ấy vừa mang tâm trạng áy náy với Daivd, lại vừa thấy yêu anh, cũng đã bối rối rất lâu, không biết nên làm thế nào. Anh ấy cảm thấy nếu dũng cảm đi tìm anh thì lại tạo ra thương tổn với Daivd… Nhưng nhìn anh thương tâm như vậy, anh ấy lại không biết nên làm thế nào.
“Tôi nói với anh ấy, David đã mất, anh ấy nên thay David đến yêu anh; anh cũng bị thương tổn, tôi nghĩ có lẽ hai người có thể chữa lành vết thương cho nhau.”
Nước mắt Tuấn Tú lại rơi xuống, tinh thần đã vô cùng hoảng hốt. Lúc này tâm tư y từ lo lắng cho Hữu Thiên đã chuyển thành mơ hồ, không biết chính mình đã nghĩ cái gì nữa. Hữu Hoán đã nói xong, nhưng y mãi vẫn không có phản ứng gì.
Hữu Hoán lo lắng nhìn y, nói, “Tuấn Tú, anh tôi thực sự rất yêu anh… Anh ấy chân thành yêu anh, không tiếc làm thế thân của Daivd để chuộc lỗi, anh trăm ngàn lần đừng hận anh ấy.”
Tuấn Tú ngơ ngẩn đứng lên, ôm áo đi đến một đầu khác của hành lang.
“Tuấn Tú…”
“Anh muốn yên lặng một chút.”
Đờ đẫn đi đến sau hoa viên, Tuấn Tú ngồi xuống ghế dài, khóc.
Cái này là gì vậy…???Đã quên đi David, bây giờ là chuyện gì thế này…???Thế thân? Bây giờ y đã yêu Hữu Thiên, hắn cũng không thế thân của bất kì ai cả! Nhưng người hại Diavd là hắn! Là hắn làm Daivid phải xa rời mình! Cứ cho là hắn vô tình di, nhưng nguyên nhân cái chết của David vẫn là do hắn. Đã liên quan đến thế này, bảo y phải tha thứ cho Hữu Thiên thế nào đây?
Một chàng trai xuất sắc, tươi tắn như ánh mặt trời, lại thiên lương như thế, chỉ vì một Hữu Thiên có ý coi thường sinh mạng của mình mà chết đi…
Anh ấy dũng cảm cứu vớt sinh mệnh yêu ớt của Hữu Thiên.
Nhưng Hữu Thiên lại đem bí mật này chôn sâu tận đáy lòng hắn, giấu giếm y lâu như vậy…
Sao hắn có thể làm thế…? Làm sao có thể thản nhiên khi y đã khóc cầu hắn hẫy cứu mình? Hắn làm sao có thể không thẹn với lương tâm khi Tuấn Tú y coi hắn như cái phao cứu sinh*? Làm sao có thể? Hắn làm sao có thể hại chết David…
(nguyên văn là cứu mệnh đạo thảo (cọng rơm cứu mạng, ý chỉ hy vọng giữa lúc nguy nan)
Tuấn Tú nghẹn ngào nhìn bầu trời xanh sẫm, nhưng không tìm thấy bất cứ bóng dáng nào.
Phác Hữu Thiên, ngươi trả lại David cho ta, trả lại cho ta…***
“Tuấn Tú?!”
Tại Trung mơ hồ nhìn thấy cái áo khoác màu xám quen thuộc kia, kéo Duẫn Hạo chạy tới. Tuấn Tú vừa ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt, bị gió đông lạnh đến đỏ bừng.
Tại Trung đau lòng ôm lấy bờ vai y, lo lắng hỏi, “Hữu Thiên còn đang mổ, sao em lại ở đây?”
Tuấn Tú há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói một câu, nhưng không ai nghe được y đã nói gì.
“Có chuyện gì vậy?”
“… Em muốn về nhà.”
Duẫn Hạo cau mày nói, “Ta đưa nó về nhà đi.”
Tại Trung nhất thời cũng không nghĩ ra câu nào an ủi, đành phải đồng ý.
Nhìn bóng lưng Duẫn Hạo đỡ Tuấn Tú, Tại Trung đầy bụng nghi ngờ.
********************
Ca phẫu thuật của Hữu Thiên rất thành công, Tuấn Tú lại không thấy xuất hiện ở bệnh viện nữa. Hữu Hoán ở bên cạnh chăm sóc anh trai, không biết nên nói thế nào với anh ấy mọi chuyện. Anh ấy cũng thực vất vả, cuộc sống không như ý muốn. Xem ra cậu đã thay anh trai nói tốt nhưng Tuấn Tú vẫn không thể tha thứ cho anh ấy. Muốn giấu giếm Tuấn Tú là cậu, là chính cậu nói với anh ấy phải giữ bí mật chuyện này, vậy Tuấn Tú mới có thể chấp nhận anh ấy. Nhưng anh cậu vốn là người cố chấp, muốn nhân lúc mình nguy cấp nhất, bắt cậu phải nói hết sự thật cho Tuấn Tú. Nói rằng không muốn Tuấn Tú vì anh ấy mà phải thương tâm.
Anh ấy cho rằng Tuấn Tú sẽ hận anh ấy.
Anh ấy gìn giữ tình yêu nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tan vỡ.