“Duẫn Hạo a, như vậy đi sao…” Ngồi trong phòng Duẫn Hạo, Tại Trung lo lắng hỏi.
Duẫn Hạo lấy đồ ngủ từ tủ quần áo ra, cười nói, “Tuấn Tú phát sốt, ngươi xem đi xem sao.”
“… A?!” Tại Trung kinh ngạc đứng lên, “Chúng ta mau về đi!”
Duẫn Hạo ôm lấy cậu từ phía sau, ghé vào lỗ tai cậu nói, “Cho nên ta đã bảo Hữu Thiên đến rồi a. Ngươi không phải vẫn đang chờ cơ hội sao? Đây là cơ hội đó…”
Tại Trung bị cọ đến nhột, tiếp theo đã bị Duẫn Hạo đẩy ngã lên giường.
“Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi làm gì?!”
“Ở trên giường thì có thể làm gì…”
“Đây là ở nhà ngươi a, đồ thần kinh…”
“Cưng à, đây là nhà chúng ta…”
“A a a a a a…”
*****************************
Đầu đau quá… Cả người cũng đau…Làm sao có thể mệt mỏi như vậy được chứ…Tuấn Tú hoảng hốt mở to mắt, ánh mặt trời tiến vào căn phòng đã lâu chưa mở cửa sổ, chiếu vào trên người y.
Thân thể suy yếu tựa hồ đang muốn nhắc nhở y, mình đã trải qua chuyện không bình thường. Y ngồi xuống, ngơ ngác nhớ lại.
Trong mắt, trong tim y hiện lên những hình ảnh dâm mỹ.
Đầu óc của y rất loạn, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không. Nghiêng người, nhìn thấy trên bàn là thuốc hạ sốt và một cái khăn mặt.
Có chút nôn nóng nhảy xuống giường, ngay cả áo ngủ cũng không kịp mặc, chạy về phía nhà bếp đang truyền đến mùi thơm.
Hữu Thiên đưa lưng về phía y mà nấu cháo, thỉnh thoảng lấy thìa nếm thử một chút.
“…” Tuấn Tú đỡ khung cửa, nhưng lại phát không ra nổi tiếng nào.
Cảm giác phía sau có người, Hữu Thiên quay đầu, thản nhiên cười, “Tỉnh rồi? Tôi đang nấu cháo.”
“Anh… sao lại ở đây?” Tuấn Tú thì thào hỏi.
Ánh mắt Hữu Thiên tối sầm lại, cười đến có chút miễn cưỡng, “Tôi… Duẫn Hạo gọi điện thoại cho tôi, nói em bị bệnh.”
“Tôi hỏi anh làm sao lại ở Seoul?! Vì sao anh không đi…” Tuấn Tú nói không được vài câu đã nghẹn ngào.
Hữu Thiên vội vàng chạy tới lau nước mắt cho y, “… Tôi đang đợi, tôi nghĩ có lẽ em sẽ cần tôi.”
Tuấn Tú cảm thấy khó có thể chịu đựng, xoay người chạy về phòng ngủ.
Hữu Thiên bước nhanh đuổi theo, từ phía sau giữ chặt tay y. “Tuấn Tú…”
“Buông!” Tuấn Tú giãy dụa, nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hữu Thiên hoàn toàn không để ý đến thái độ lạnh lùng của y, lo lắng quay y lại đối diện với mình, “Tuấn Tú! Không phải em yêu tôi sao?! Em rõ ràng yêu tôi… Vì sao? Đừng trốn tránh tôi nữa, được không?…. Tôi sẽ chuộc lỗi…”
“Ai muốn anh chuộc lỗi?!” Tuấn Tú khóc nấc, “Vì sao anh lại muốn chuộc lỗi…”
Anh rõ ràng không có tội… Tôi không trách anh…“Anh không phải thế thân… Anh phải tin tưởng tình cảm của tôi chứ…” Tuấn Tú nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, “Tôi đã tưởng tôi hận anh… Thật ra…”
“Thật ra hoàn toàn không phải như vậy, đúng không?” Hữu Thiên kinh hỉ, cướp lời Tuấn Tú, tiếp theo ôm chặt lấy y, dùng sức ghì chặt vào lòng mình.
Tuấn Tú cảm thấy choáng váng, nhưng là cái ôm của Hữu Thiên mang lại cảm giác vô cùng tốt đẹp, làm y nhịn không được muốn khóc. “Thực xin lỗi… Bây giờ tôi đã hiểu rồi…”
David, thực xin lỗi, em đã thật sự hiểu rồi.Em hẳn là nên buông tay, để mọi người đều được hạnh phúc, đúng không? Lúc em còn chưa rõ tình cảm của mình, em luôn lấy anh làm lá chắn, em đã cho rằng em thật sự không thể tha thứ cho hắn. Nhưng khi được hắn ôm, em mới hiểu được, thật ra em luôn cần hắn. Loại tình cảm này, đã vượt qua khỏi sự mong đợi của em. Em đã nghĩ rằng em không tiếp nhận được, thì ra là em đã sai. Lúc anh rời đi, em cảm thấy tê tâm liệt phế, nhưng khi hắn rời khỏi, em cảm thấy toàn bộ thế giới này đã sụp đổ.Anh sẽ không trách em, phải không?Em cứu Hữu Thiên, cũng là hi vọng hắn sẽ sống sót, đúng không?Em biết, anh cũng muốn em làm như vậy, phải không…*************************
Nhiệm vụ làm ông mai của Tại Trung và Duẫn Hạo trên cơ bản coi như thành công, không chỉ tạo ra một đêm triền miên mà còn thúc đẩy tốc độ hợp lại của hai người kia.
Sự việc hệt như Tại Trung phán đoán. Tuấn Tú không chịu tiếp nhận bởi vì chính y không vượt qua được cánh cửa kia; khi y thống khổ đến tận cùng, theo bản năng nghĩ đến Hữu Thiên thì đã chứng minh được tất cả. Tuấn Tú cần một bậc thang để leo xuống, Hữu Thiên lại không ngại mình chính là cái bậc cho y giẫm lên.
Cho nên nói Tuấn Tú rất khác Tại Trung.
Vẫn là làm người ta phải rối rắm, nhưng Tuấn Tú có thể nhanh chóng thích nghi, chỉ bệnh nhẹ một cái là Hữu Thiên có thể đối phó được ngay. Còn Tại Trung a, còn phải cân não một hồi, nói sao cũng không thể bước qua cánh cửa của mình được, nếu dùng lời của Duẫn Hạo mà nói thì chính là ‘giống như đồ ngốc!’
Ai… Tại Trung khó tránh khỏi thở dài, con đường tương lai còn rất dài, bây giờ Duẫn Hạo đã bắt đầu ghét cậu vì cậu hơi ngốc, sau này phải làm sao bây giờ?
Xem ra nên phân rõ tài sản trong nhà luôn đi, miễn cho sau này lại bị cái tên có ‘chỉ số thông minh hơi cao’ kia lừa.
Những lời này nói ra, lại làm Xương Mân cười cậu cả nửa ngày, nói ‘mày đúng là cái đồ không biết ngượng. Người ta là Trinh Duẫn Hạo đó, có bao nhiêu là tài sản đó, chẳng lẽ đến lúc đó lại tranh chấp tí chút tài sản cỏn con với một tên đầu bếp nho nhỏ như mày chắc?’ Tại Trung nghe xong không phục, phản bác ngay, ‘tốt xấu gì tao cũng là quán quân đó nha’. Nói đến đây thì Duẫn Hạo đã bước lại, đẩy Xương Mân ra, nói ‘Tại Trung a, chúng ta đi xem phim đi’. Xương Mân tức giận nhìn hai người kia chằm chằm, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Bỏ đi, bọn họ được như vậy cũng không dễ dàng. Mấy lời độc địa gì gì đó của mình vẫn là nên bớt đi một chút.