Make A Secret (Yunjae)

Chương 156

Bờ sông Hàn.

Trên cổ Hi Triệt mang một chiếc vòng cổ kim cương sang trọng, dưới ánh đèn đường càng phát ra ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt to sáng ngời thâm thúy như hồ nước sâu, khiến người ta nhịn không được muốn đến tìm hiểu đến tận cùng.

Hàn Canh không nhìn y, chỉ đứng trên bờ sông, đưa lưng về phía Hi Triệt, ra sức hút thuốc.

Làm người ta ngoài ý muốn là, Hi Triệt thế mà lại không kiêu kích đâm chọc gì gã, tựa hồ như y cũng đang hưởng thụ thời khắc yên tĩnh này.

Người mở miệng trước là Hàn Canh. “Triệt, rốt cuộc ngươi muốn ta phải làm sao?”

Bị lời nói mang theo nét thương cảm của hắn thấm ướt nội tâm, Hi Triệt hơi hơi nhíu mày.

“Vì sao chúng ta không thể tin tưởng nhau? Dù chỉ là một chút?” Làn khói mỏng manh bay lên, lan tỏa rồi dần tan mất. Tâm tư Hi Triệt cũng theo đó mà loạn cả lên.

“Tin tưởng? Ngươi muốn ai tin ai?”

Hàn Canh quay đầu, “Những thứ ngươi muốn, ta đều đã cho ngươi, vì sao ngươi vẫn keo kiệt với cảm tình của ngươi như vậy?”

Nghe xong những lời này, Hi Triệt đột nhiên cười khổ.

Rốt cuộc y cũng biết vấn đề giữa y và Hàn Canh ở đâu.

Hàn Canh thỏa mãn tất cả yêu cầu của y, trên phương diện vật chất sẽ tuyệt đối không keo kiệt. Nhưng gã lại không hiểu Hi Triệt y, gã không biết Hi Triệt muốn cái gì, chỉ nghĩ rằng y chỉ coi gã như bàn đạp, không ngừng dẫm lên đó mà thôi. Bây giờ còn mở miệng hỏi, Hi Triệt y rốt cuộc muốn cái gì.

Bọn họ đã không thể phân biệt rạch ròi, không có cả sự ăn ý; như vậy, có thể đi được bao xa?

Hi Triệt nhất thời có chút nản lòng.

Đôi mắt ẩm ướt.

“Ngươi có biết không, thật ra ta không muốn những thứ này.”

Hàn Canh có vẻ thực kinh ngạc, sợ run.

“Trước kia muốn tìm được khoảng trời của chính mình, cũng là vì muốn tìm được hạnh phúc… Lúc nhìn thấy ngươi, ta cho rằng ta đã tìm được.” Hi Triệt cười đến thực miễn cưỡng, “Nhưng ta không ngờ, ngươi chỉ biết dùng tiền để thỏa mãn lòng tham của ta, sau đó đối đãi với ta như đối đãi với MB (money boy aka trai bao)… Canh, trừ ngươi ra, ta chưa bao giờ phát sinh quan hệ với bất kì ai, nhưng cho tới tận bây giờ ngươi vẫn không tin ta. Bây giờ có thể nói cái gì để ta tin tưởng ngươi…” Nói không được nữa, trong lòng rất khổ sở.

Hàn Canh ngơ ngác nhìn Hi Triệt, “Triệt…”

“…” Sợ mở miệng lần nữa sẽ khóc mất.

“Ta không biết… Ta…” Hàn Canh đi đến bên cạnh Hi Triệt, ôm lấy hai vai y, buồn bã nói, “Ta còn tưởng rằng ta đối với ngươi mà nói…”

“Ngay từ đầu chúng ta đã sai lầm. Canh, cho ta một con đường sống, đẻ cho ta đi đi. Ta không biết khi đối mặt với ngươi, ta sẽ làm cái gì nữa.” Hi Triệt cúi đầu, vẻ diêm dúa loè loẹt lãnh đạm ngày xưa sớm không còn tung tích, trong mắt chỉ còn sự vô định, “Ngươi hãy đi tìm một người thật lòng đối tốt với ngươi, học được cách yêu như thế nào.”

“Triệt… Thực xin lỗi!” Hàn Canh như là hạ quyết tâm rất lớn, “Đừng rời khỏi ta, cầu ngươi.”

Hi Triệt kinh ngạc nhìn gã.

“Ta không rõ lắm… Nhưng ta biết, nếu ngươi rời đi, ta nhất định sẽ rất khổ sở.” Hàn Canh không để ý Hi Triệt đang giãy dụa, ôm y vào lòng, ôm thật chặt, “Là ta phán đoán quá chủ quan, ngươi tha thứ cho ta được không?”

Bả vai cảm thấy ẩm ướt. Hi Triệt cắn môi, không cho chính mình phát ra âm thanh.

“Canh…”

“Ta sẽ không yêu, ngươi có thể dạy ta. Chỉ cần đừng rời khỏi ta.”

“Ở trong mắt ngươi, ta vẫn chỉ biết lợi dụng ngươi mà thôi.” Hi Triệt khóc nói.

“Không phải! Không phải!” Hàn Canh vội vàng giải thích, “Ta làm tất cả đều chỉ vì muốn ngươi vui vẻ mà thôi… Khi dễ ngươi là bởi vì mất lòng tin… Bây giờ ta biết ngươi cũng thích ta, ta tuyệt đối sẽ không buông tay!”

Hi Triệt như đã đấu tranh qua cả một thế kỉ, cuối cùng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cánh tay dài nhỏ ôm lấy thắt lưng Hàn Canh.

Sao trời lấp lánh xa xa, ve kêu chim hót gần gần.

Thế giới im lặng như một bức họa.
Bình Luận (0)
Comment