*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đại Thụ đột nhiên ngã bệnh. Không hề có dấu hiệu báo trước.
Duẫn Hạo cũng bị shock, xin nghỉ một ngày ở nhà chăm sóc Đại Thụ.
Không ai biết Đại Thụ có ý nghĩ thế nào với Duẫn Hạo, nhưng Tại Trung biết rõ, khi Duẫn Hạo cô độc nhất đã nói hết tâm sự của mình với nó, coi nó như bạn bè, như anh em.
Nhưng Đại Thụ rồi cũng phải già đi, thực sự rất già rồi.
Bác sĩ thú y nói Đại Thụ bị ung thư, hơn nữa đối với một con chó già như vậy mà nói thì khả năng chữa khỏi gần như là bằng 0.
Nhưng bởi vì vẫn còn chút hi vọng mong manh đó mà Duẫn Hạo vẫn ôm hi vọng, Tại Trung không ngờ Duẫn Hạo lại ngu ngốc như vậy, coi lời trấn an của bác sĩ thú y như hi vọng sống sót của Đại Thụ. Từ trường học trở về, Tại Trung đến thẳng phòng Duẫn Hạo, lại nhìn thấy vẻ mặt lo âu của hắn.
Tại Trung không đến quấy rầy Duẫn Hạo mà lặng lẽ khép cửa, đặt bài vở đã được chép cẩn thận lên bàn.
…
Trịnh tiên sinh ở thư phòng, Tại Trung cung kính chào hỏi, muốn nhanh chóng rời đi thò ông lại gọi cậu tới.
“Tiểu Trung, Duẫn Hạo còn ở trong phòng à?”
“Vâng, cậu ấy đang ở bên Đại Thụ ạ.” Tại Trung lễ phép đáp.
Một tiếng thở dài vang lên, ngữ khí Trịnh tiên sinh tựa hồ có chút không kiên nhẫn, “Cũng chỉ là một con chó mà thôi.”
Tại Trung ngẩn người, không biết lấy can đảm từ đâu ra, chủ động trả lời ông, “Tiên sinh, không phải đâu. Đại Thụ là bạn của thiếu gia, không đơn thuàn chỉ là thú cưng thôi đâu.”
Trịnh tiên sinh khó có lúc nhìn lại Tại Trung, cười nói, “Nga? Sao lại nói vậy?”
“Thiếu gia mỗi ngày đều có rất nhiều việc bận rộn, không phải là chuyện học hành thì cũng phải luyện hapkido; có đôi khi còn phải theo mọi người tham gia tiệc tùng gì đó. Nhưng mỗi ngày cậu ấy luôn dành chút ít thời gian tản bộ với Đại Thụ.” Tại Trung mỉm cười nói, “Đại Thụ giúp thiếu gia không còn thấy cô độc nữa.”
“Nói vậy là Duẫn Hạo cô độc là vì ta áp đặt nó phải thế?” Trịnh tiên sinh gỡ mắt kính, nét lạnh lùng trên khuôn mặt làm người ta không nhìn ra biểu tình.
Tại Trung lắc đầu, nghĩ nghĩ nói, “Thiếu gia có trách nhiệm cậu ấy, hẳn là cậu ấy nguyện ý làm như vậy.”
“Đúng vậy, theo tính tình của nó thì chuyện nó không muốn làm, không ai có thể bắt ép nó làm được.” Trịnh tiên sinh nhìn Tại Trung, “Xem ra cháu rất hiểu nó, cháu mới là bạn nó.”
“Ha ha.”
Kết thúc cuộc nói chuyện với Trịnh tiên sinh, Tại Trung rời khỏi thư phòng, phát hiện đầu mình đã đổ đầy mồ hôi từ khi nào.
Quá căng thẳng…
Nhưng hình như Trịnh tiên sinh cũng quá khó gần như trong tưởng tượng. Trước khi Tại Trung rời khỏi biệt thự vẫn nhịn không được phải đảo qua phòng Duẫn Hạo, nhìn một cái thử.
Duẫn Hạo vẫn giống hệt như lúc nãy, ngồi dưới đất, buồn bã nhìn Đại Thụ đang ngủ say.
Vẻ mặt của hắn đau xót như vậy, là lần đầu tiên Tại Trung nhìn thấy. Đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, môi dày cắn chặt, có thể cảm nhận được nỗi lo âu bất an của hắn lúc này. Tại Trung sợ sự xuất hiện của mình làm Duẫn Hạo phiền muộn, rốt cuộc vẫn rời đi.
Thấy Duẫn Hạo khác thường như vậy, nói thật thì trong lòng Tại Trung rất sợ. Cậu vốn nghĩ Duẫn Hạo chưa bao giờ đặt nhiều tình cảm vào bất cứ chuyện gì.
Nhìn thấy Duẫn Hạo như vậy, Tại Trung đột nhiên cảm thấy rất an tâm.
Ít nhất hắn cũng bình thường… Hắc hắc.
*********************
“Chỉ là một con chó mà thôi… Làm gì mà phải đau buồn đến thế chứ!” Đồng Lôi ngửa đầu ngồi trong phòng học, nhìn chằm chằm Tại Trung đang đi tới đi lui, lại đá Xương Mân một cái, ý bảo y nói chút gì đi.
Xương Mân bất đắc dĩ khép sách vở lại, nói, “Tại Trung, đừng đi nữa, đầu tao choáng váng rồi đây này.”
Tại Trung như không nghe thấy gì, vẫn đi đi lại lại như cũ; sau ba vòng thì quay ngoắt lại, hai tay dùng sức đập lên bàn, “Nghĩ cách cứu sống Đại Thụ cho tao.”
“Cứu sống cái gì chứ! Nó đã chết đâu.” Xương Mân bĩu môi.
Đồng Lôi lắc đầu nói, “Phỏng chừng cách cái chết cũng không xa nữa đâu.”
“Đồng Lôi! Bà có thể nói dễ nghe chút được không hả?!!” Tại Trung đặc biệt mẫn cảm với từ ‘chết’, hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Lôi. Đồng Lôi lập tức im miệng.
“Kỳ thật tao thấy, Đại Thụ cũng đến tuổi phải chết rồi, cứu về một lần thì nó cũng lại phát bệnh thôi. Hơn nữa Trịnh Duẫn Hạo nhất định còn lo lắng hơn mày, mày không cần thắc thỏm như vậy.”
Đồng Lôi hừ một tiếng, “Cậu nhìn không ra hả? Cậu ta lo lắng là lo cho người, không phải lo cho chó.”
“Tôi biết a! Đồng Lôi đại nhân!”
“Nga, tôi cứ nghĩ cậu không biết chứ…”
“Cậu nghĩ tôi cũng ngu ngốc như cậu chắc?”
Tại Trung kinh ngạc nhìn hai người cãi nhau như hai kẻ dở hơi, hận không thể đổi cái mạng của hai người này lấy Đại Thụ sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh); nhưng như vậy hình như lại hơi vô nhân đạo, thế cho nên đành phải ném ý định này ra khỏi đầu.
Thừa dịp không có người chú ý, một mình cậu khoác cặp về nhà. Không có Duẫn Hạo, trường học lại có vẻ nhàm chán hơn hẳn, hơn nữa Lý tài xế cũng không đến đưa đón cậu như trước, điều này lại càng làm cậu thấy bất an.
Không đến nhìn Duẫn Hạo, Tại Trung rửa tay trước rồi vào nhà bếp, làm cho Duẫn Hạo một phần thủy quả thang [1], nghe đầu bếp nói có tác dụng nâng cao tinh thần. Thuận tiện lại lấy cho Đại Thụ vẫn quấn quít hắn hai miếng bánh ngọt, bưng tất cả lên lầu.
“Ngon lắm, cám ơn.” Duẫn Hạo móc một miếng bơ bỏ vào miệng, quay đầu nhìn Đại Thụ đang chăm chú nhìn mình, ôn hòa nói, “Đại Thụ, bây giờ mày không thể ăn bậy thứ gì được.”
Đại Thụ quả thực nghe lời, lại nằm úp sấp xuống.
Tại Trung đột nhiên cảm thấy bây giờ đúng là rất đau lòng, tuy trước đây Đại Thụ có đuổi theo căn mình, nhưng dù sao cũng có cảm tình. Bây giờ lại thấy kẻ địch hồi trước biến thành như vậy, Tại Trung có cảm giác đau lòng khi mất đi một người bạn.
“Duẫn Hạo, ta có thể hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng ngươi còn có cuộc sống của ngươi, không thể cứ thế này mãi.”
Tại Trung có ý muốn khuyên giải Duẫn Hạo, làm hắn vui lên một chút, nhưng dường như Duẫn Hạo không có tâm trạng đó.
“Chỉ mấy ngày thôi, chờ Đại Thụ hết bệnh rồi, ta sẽ học bù lại sau.”
“Này, Duẫn Hạo!”
“Ngươi chưa bao giờ mất đi thứ gì, cho nên ngươi không hiểu ta đâu.” Ánh mắt Duẫn Hạo sáng lên, lộ ra sự kiên nghị.
Tại Trung run lên một giây, cười nói, “Sao ta chưa bao giờ mất thứ gì chứ? Tuy không nên so với ngươi, nhưng… Ta đã mất ba ba, cái loại cảm giác đó thực sự rất tồi tệ.”
“…” Duẫn Hạo thất thần nhìn cậu.
Tại Trung không để ý, cười cười, “Nhưng ta chưa bao giờ dừng bước a… Ta còn một mình đến tìm mẹ nữa. Ngươi có nhớ không? Lúc đó ta rất hỗn loạn a!”
“Tại…”
“Khi đó ta chẳng có gì cả, ngươi cũng biết rồi đó.” Tại Trung thở dài, nói, “Duẫn Hạo, Đại Thụ cảm giác ngươi đang bên cạnh nó, ngươi phải cho nó thấy, ngươi là một chủ nhân kiên cường, dù nó có rời đi cũng được an tâm.”
Tại Trung nói xong rất muốn khóc, bởi vì cậu không muốn nhìn Duẫn Hạo như thế này.
Một thời gian dài trầm mặc, Duẫn Hạo nằm úp sấp ngủ trên bàn, Tại Trung lẳng lặng nhìn hắn, nở nụ cười nhàn nhạt.
Duẫn Hạo như vậy, nhìn tinh khiết đến làm người ta phải động tâm. Khoảnh khắc như trở về buổi chiều hôm đó, lúc lần đầu tiên Tại Trung đến trường. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng xa lạ, nhưng bởi vì có Duẫn Hạo mà tất cả thực an tâm.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đối với ta mà nói, dường như không chỉ đơn giản là bạn bè nữa rồi… Ta nên làm gì bây giờ?[1] Thủy quả thang (水果汤): dịch sát nghĩa là canh trái cây, nói đơn giản là cách chưng trái cây để làm thành canh uống. Tùy loại trái cây làm mà có công dụng khác nhau.
Vài hình minh họa nhá: