“Ta thích ngươi…Ngươi đừng thích người khác, được không…Trịnh Duẫn Hạo, ta đã thích ngươi từ lâu rồi…”“Xin chào, tôi là Trịnh Duẫn Hạo. Về chuyện thổ lộ… Khả khả, thực xin lỗi, chúng ta cứ làm bạn bè trước đã.”
Buông điện thoại, Duẫn Hạo đứng cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn lầu hai phía đối diện.
Dì Mỹ Thục có việc phải ra ngoài, lập tức có một kẻ vô tâm vô phế nào đó xông ra khỏi nhà, hát hò ầm ĩ, nhưng lại nhanh chóng bị mẹ kéo trở về.
Duẫn Hạo thản nhiên cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
*****************
Uống rượu quá độ, hậu quả là đầu đau kịch liệt. Tại Trung không hề có bất kì ấn tượng gì với chuyện phát sinh đêm qua, cũng không biết mình trở về bằng cách nào. Bị mẹ bắt uống hết canh giá đỗ, sau đó ngoan ngoãn mang cặp sách đi xuống lầu. Kết quả là lại thấy Duẫn Hạo với thái độ khác thường đứng ơ trước cồng lớn, mang thẹo nụ cười mỉm nhìn mình.
(* nguyên văn là đậu nha thang (豆芽汤): hay còn gọi là canh giá đỗ. Nhưng ta tìm trên gg thì thấy chỉ có nc ép từ đậu xanh mới giải được rượu thôi, còn canh giá đỗ cho thêm chanh mới giải được độc (còn có giải được rượu thì không bít). Ai muốn tìm hiểu thêm về món canh này thì cứ gg với từ ‘canh giá đỗ’ hay ‘canh giá đỗ hàn quốc’ nhá)
Duẫn Hạo bình thường cũng không hay cười với cậu, cho nên trong lòng Tại Trung hơi chút hồi hộp, sợ mình lại làm sai cái gì đó.
Chờ một chút, đêm qua mình trở về bằng cách nào nhỉ?Không phải là do người này vác mình về đấy chứ?Tại Trung hoảng sợ nghĩ, đến quán bar uống rượu, còn chơi đến trễ như thế, đương nhiên trong lòng vị thiếu gia luôn nề nếp kia sẽ rất khó chịu. Vì thế Tại Trung đi theo sau Duẫn Hạo mà không ngừng mặc niệm:
‘Trăm ngàn đừng làm cho hắn biết, trăm ngàn đừng làm cho hắn biết…’Ngồi vào trong xe, A Văn nhìn từ kính chiếu hậu thấy biểu tình của hai đứa ngồi sai, cố ý trêu ghẹo hỏi, “Thiếu gia, chuẩn bị phạt tiểu Trung thế nào đây a?”
“…”
Thượng đế ca ca… Người có thấy con đang đi học không? Sao người còn chưa tỉnh ngủ nữa… mau đến giúp con đi a a a…“Không có gì, cậu ta cũng không nặng, cõng lên cũng nhẹ thôi.” Duẫn Hạo thản nhiên nói.
“…”
“Tiểu Trung a, em sao vậy? Phát ngốc cái gì thế?” A Văn buồn cười hỏi.
Không có gì… Em cảm thấy hơi rút gân thôi… Tại Trung bất đắc dĩ nghĩ.
“Đau đầu lắm sao?” Duẫn Hạo xoay người mỉm cười hỏi. Nụ cười ấm áp như vậy, quả thật Tại Trung chưa bao giờ nhìn thấy.
“Không, không đau…” Tại Trung hoang mang nhìn Duẫn Hạo, không tự giác đưa tay lên sờ trán hắn, “Không phải ngươi phát sốt rồi chứ?”
Chỉ thấy sắc mặt Duẫn Hạo khẽ biến thành màu hơi đen đen, sau đó lại khôi phục nụ cười, cắn răng bỏ tay Tại Trung xuống, “Ta quan tâm ngươi thôi.”
Tại Trung ngây ngốc nuốt nước bọt, không dám lên tiếng trả lời.
Sao lại có cảm giác… Duẫn Hạo hôm nay không giống ngày thường?