Năm nay là tròn ba mươi năm thành lập Trịnh thị, bởi vậy tiệc Giáng Sinh tổ chức ở nhà, cũng coi như là một các chúc mừng. Trịnh gia phát thiệp khắp nơi, mời những nhân vật nổi tiếng trong xã hội tới tham gia. Ngay cả Thẩm thị chuyên kinh doanh trang sức – nhà của Xương Mân và nhà Đồng Lôi – thời trang Tiên Đế cũng đều được mời. Trịnh tiên sinh vốn coi trọng tập đoàn Lâm thị đương nhiên cũng mời họ tham gia. Sau khi Đồng Lôi biết tin tức này liền hô to gọi nhỏ muốn tất cả những nhà thiết kế thuộc nhà mình phải thiết kế cho cô một bộ lễ phục dạ hội, tuyên bố muốn để Lâm Khả Khả phải ôm hận tự sát.
Việc chuẩn bị của Tại Trung cũng không giống với bọn họ. Cậu theo nhóm người giúp việc bận rộn cả ngày, công việc to đùng đến bé xíu, cái gì có thể làm thì cậu làm; hơn nữa cũng chẳng thấy mệt chút nào. Trịnh tiên sinh đã nói, tiệc tối nay không được chút sai sót nào.
**********************
Trời tối dần, ánh đèn màu rực rỡ chiếu sáng cả năm mươi thước ngoài nhà, soi đến chiếc xe hơi nhập khẩu đắt tiền. Ngay ngoài cửa có người chuyên tiếp đón, Trịnh phu nhân mặc một chiếc áo dài màu xám, cao quý động lòng người. Lúc này là tình huống nghiêm túc nên bà cũng bỏ đi vẻ trẻ con thường ngày, cử chỉ khéo léo, dang vẻ tao nhã. Sự xuất hiện của Tuấn Tú và Duẫn Hạo là tiêu điểm của tối nay. Sang năm, Duẫn Hạo sẽ tốt nghiệp, mà Trịnh tiên sinh đã từng nói, chỉ cần Duẫn Hạo tốt nghiệp trung học sẽ lập tức cho hắn nắm hai phần cổ phần, đến khi tốt nghiệp đại học sẽ cho hắn chính thức tiếp quản công ty. Cho nên mọi người đều muốn thấy phong phạm của Duẫn Hạo sắp sửa trưởng thành.
Tuấn Tú vừa mới về nước, tuy không có áp lực trên vai như anh mình nhưng vẫn là đói tượng cho mọi người lấy lòng. Nhìn một đám con gái nùng trang diễm mạt (trang điểm xinh đẹp) cố gắng tiếp cận y, làm cho Tại Trung đang tiếp đãi bên cạnh không nhịn nổi cười.
Hôm nay cậu đúng là rất vui vẻ. Thấy Duẫn Hạo suất (đẹp trai) như vậy, được người nhiều thích như vậy, làm cậu còn vui hơn cả khi mình được hoan nghênh. Duẫn Hạo là thiên tài hiếm có, cho dù bản mặt hắn có thế nào đi nữa thì cử chỉ của hắn vẫn làm cho người ta không thể dời mắt đi được.
Duẫn Hạo như vậy và mình, đúng là có sự chênh lệch rất lớn…Không nghĩ không nghĩ nữa! Tại Trung lắc đầu, bắt đầu tự cổ vũ cho mình. Nếu Duẫn Hạo có thể thích mình thì không phải mình đã ở đỉnh núi mà nhìn đc cả ngọn núi nhỏ (đắc ý rào rạt) sao? Loại thỏa mãn khác thường làm cậu thấy vô cùng hăng hái, tận tâm tận lực xuyên qua xuyên lại trước bàn ăn (đưa đồ ăn đồ uống chứ không phải ăn uống tận tình nhá ^^).
“Lại đây!”
Tại Trung bị Đồng Lôi kéo đến một góc sáng sủa, trên tay còn bưng hai ly rượu đỏ.
Hôm nay thái độ Đồng Lôi rất khác thường, mặc một bộ dạ phục thuần đen, chỉ đính thêm chút đồ trang trí ở vạt váy. Cách ăn mặc sang trọng như thế làm Tại Trung thiếu chút nữa không nhận ra. Cậu trêu ghẹo, “Ha ha, Đồng Lôi đại nhân, hôm nay ngài cải tà quy chính rồi sao?”
“Đồ ngốc! Đồ của ta là mẫu mới nhất của Prada năm nay đó! Mấy thứ dong chi tục phấn (aka thấp kém, tầm thường) kia sao có thể so được với tôi!”
Tại Trung bĩu môi, nghĩ,
mình thấy cũng đều giống nhau cả mà!“Đúng rồi, hôm nay hoa hồ điệp kia sao không dán dính lấy Duẫn Hạo nữa?” Đồng Lôi nhìn Lâm Khả Khả đang nói chuyện với người khác không xa, “Tôi thấy cô ta tám phần mười là cảm thấy mình không còn hi vọng gì nữa nên mới buông tay a.”
Tại Trung không trả lời, kéo Đồng Lôi muốn cô đi tìm Xương Mân, “Tôi còn bận việc, vốn hôm nay đã không có đủ người rồi! Tự bà chơi đi.”
Vẻ mặt Đồng Lôi không tình nguyện bị đuổi đi.
Tại Trung bưng một mâm điểm tâm lớn từ nhà bếp đi ra, sắp xếp gọn gàng rồi lại vội vàng trở về bưng rượu.
Duẫn Hạo đã thoát được đám người kia, giữ chặt lấy cậu, “Sao ngươi lại vội vàng thế này?”
“Mọi người đều bề bộn nhiều việc a…” Tại Trung lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt dao động, đánh giá Duẫn Hạo một lúc, mặt đỏ bừng, “Ta đi làm việc đã.”
“Sau khi kết thúc…” Duẫn Hạo dừng một chút, “Đừng quên đến cạnh bể bơi chờ ta!”
“…Biết rồi!” Tại Trung đưa lưng về phía Duẫn Hạo khoát tay, làm bộ như chả quan trọng gì. Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến như muốn trào cả máu.
Duẫn Hạo nhức đầu, chớp mắt lại hòa vào đám đông.
Tất cả diễn biến đó đều bị thu vào đôi mắt xinh đẹp mà tràn ngập địch ý.
“Hey! Tiểu gia phó (người làm/người giúp việc)!”
Lâm Khả Khả chỉ cao khí ngang (ngang ngược/hất hàm) nhìn Tại Trung, cầm một ly đồ uống đi tới. Tại Trung âm thầm cảm cáo chính mình, không được xung đột gì với cô ta trong hôm nay; sau đó mỉm cười nhìn lại, “Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
“Tôi không thích này ly này, đổi cho tôi ly khác.” Cô ném ly lên khay rượu Tại Trung quả đang bưng, làm nước trái cây bắn tung tóe lên cổ áo cậu.
Tại Trung mặt nhăn mày nhíu, xoay người đưa cho cô môt ly nước chanh khác, “Thỉnh chậm dùng.”
“Thật là có giáo dục, tôi rất vừa lòng.” Lâm Khả Khả cười lạnh nói, “Kỳ thật tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu, tôi cũng không phải người hẹp hòi như vậy, cậu cũng đừng nghĩ rằng tôi vì Duẫn Hạo… Tại Trung, tôi không chịu nổi thứ tôi muốn lại thuộc về người khác, bất kể là thứ gì.”
“Vậy là cô vẫn để ý đến Duẫn Hạo.” Tại Trung nhất thời không nhịn nổi, phản bác lại.
Lâm Khả Khả lắc đầu, nói, “Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được; dù sao từ nhỏ đến giờ chuyện gì tôi muốn cũng có được cả; cho dù có không được thì tôi cũng không để cho một kẻ tầm thường như thế.”
Tại Trung cắn môi, không lên tiếng.
“Sao lại không nói gì? Không phải cậu ăn nói tốt lắm sao? Tư thế cãi nhau khi trước của cậu đâu rồi?”
Đồng Lôi đại nhân… Nhanh chút tới cứu cứu tôi đi… Tại Trung gào thét trong lòng.
“Hôm nay tôi muốn nói rõ ràng với cậu, là những điều ngày đó tôi chưa kịp nói. Tại Trung, tôi hi vọng cậu nên nghĩ cho Duẫn Hạo một chút. Cậu nhìn xem,” Cô xoay người, để Tại Trung nhìn oanh oanh yến yến (ồn ào náo nhiệt) phía sau cậu, “Đây mới là thế giới của Trịnh Duẫn Hạo, mà cậu thì vĩnh viễn không bao giờ có thể tới được.”
Tại Trung kinh ngạc nhìn cái thế giới xinh đẹp mà hư ảo kia, há miệng thở dốc.
“Tôi nhất định sẽ vào vai một nhân vật phá đám, nhưng tôi cảm thấy rất đáng giá; vì tốt cho cậu, tốt nhất cậu nên rời khỏi Duẫn Hạo. Tôi biết tâm tư của hai người, biết rất rõ.”
“… Thực xin lỗi, tôi còn phải làm việc.” Tại Trung có chút sợ hãi muốn bỏ chạy, lại bị Lâm Khả Khả giữ lại.
“Tôi sẽ không nói cho người khác biết quan hệ của hai người, trừ khi cậu dám mặt dày không đi.” Lâm Khả Khả âm trầm cười cười, nước chanh cô đang cầm trong tay đã đổ hết vào bộ váy dài sang quý, “Để tôi giúp cậu vậy.”