“Tiểu phẫu?” Tuấn Tú kinh ngạc không thôi, “Sao có thể chỉ tiểu phẫu là xong được chứ?! Làm sớm không tốt hơn sao? Lỡ may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?”
“Ha ha, đó là bởi vì… Trước kia cảm thấy sống không có ý nghĩa, có chết cũng chẳng sao.”
“Sao anh lại như vậy chứ?!! Quá kém!!” Tuấn Tú kích động đứng lên, sắc mặt đỏ ửng, “Anh có biết có bao nhiêu mất mạng chỉ trong nháy mắt hay không, mà bọn họ còn có bao nhiêu chuyện chưa làm xong… Cho tới bây giờ bọn họ vẫn còn chưa nghĩ đến chuyện coi thường sinh mạng như thế, vẫn còn muốn hảo hảo sống…”
“Tuấn Tú, em làm sao vậy?”
“Thế mà anh lại cảm thấy sống không có ý nghĩa!”
Hữu Thiên thấy Tuấn Tú càng ngày càng không khống chế được, vội vàng ôm lấy y, ôn nhu hỏi, “Chạm vào nỗi đau của em sao?… Thực xin lỗi.”
Tuấn Tú hoảng sợ, tựa đầu vào vai Hữu Thiên, không ngừng run rẩy.
Hữu Thiên dỗ dành, “Đều là chuyện đã qua rồi bây giờ tôi rất muốn sống, muốn sống cho thật tốt.”
“…” Tuấn Tú mơ hồ cảm thấy Hữu Thiên còn muốn nói cái gì nữa, nhưng Hữu Thiên đã hôn nhẹ lên tai Tuấn Tú bên, lại vỗ vỗ đầu y, “Tôi sẽ phẫu thuật, chắc chắn sẽ hảo hảo mà sống.”
Tim Tuấn Tú đập rất nhanh, cảm giác nhiệt độ trong phòng bệnh tăng cao, lòng bàn tay đều là mồ hôi. Y buông Hữu Thiên ra, ra vẻ trấn tĩnh nói, “Vậy là được rồi! Tuy anh làm người ta chán ghét nhưng trên thế giới này vẫn có người để ý đến anh; vì bọn họ, anh nhất định phải sống.”
Hữu Thiên lẳng lặng nhìn Tuấn Tú, trong mắt tràn đầy ôn nhu, sau đó nói, “Vậy em có để ý đến tôi không?”
“Tôi?” Tuấn Tú ngây ngốc chỉ vào cái mũi của mình, suy nghĩ nửa ngày mới nói, “Chúng ta có cái gì không liên quan… Sao tôi lại cảm thấy anh bất âm bất dương (BD ÔoÔ) thế a?”
“Nhưng tôi thích em. Tôi muốn sống chung với em.”
Sắc mặt Tuấn Tú thay đổi, “Tôi không muốn quen bạn trai.”
“Tôi đây làm bạn gái em cũng không sao cả.” Hữu Thiên cười nói.
“Đừng đùa! Tôi không thích anh!”
Hữu Thiên dừng một chút, “Vậy em có đồng ý cho tôi cơ hội không?”
Ngu ngốc, anh tưởng tôi điên chắc? Co một tên hoa hoa công tử như anh cơ hôi, vậy không phải muốn tôi kì cọ tắm rửa chờ anh đến ăn sạch sao? Anh coi tôi là đồ ngốc hả?Tuấn Tú nghi ngờ nhìn mắt Hữu Thiên, “Bên cạnh anh không phải có rất nhiều tình nhân sao? Làm gì phải quấn lấy tôi như thế?”
“Nhưng… Có thể cho tôi cảm giác lưu luyến cũng chỉ có một mình em.” Hữu Thiên nói xong lại cúi người xuống muốn hôn Tuấn Tú, nhưng y lại nghiêng người né tránh.
Y do dự nửa ngày, cảm thấy hình như mình rất thất bại.
Bình thường không phải mình luôn ứng đối tự nhiên với bất kể người nào đó sao? Sao lại có thể rối loạn với chỉ mình tên này như thế chứ? Luôn cảm thấy đôi mắt kia có thể chứa rất nhiều thứ, tựa hồ có thể nhìn thấu chính mình.Đương nhiên, không có liên quan gì với việc ánh mắt tên kia lại lâu lâu toát ra tình dục cả.Có đôi khi trong mắt Hữu Thiên còn có sự u buồn sâu đậm, như hắn rất chán ghét thế giới này. Người như thế mà tồn tại một mình, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?Dù sao cũng chỉ là đùa vui chốc lát, nếu không…Tuấn Tú khụ hai tiếng, nghiêm trang nói, “Anh nghe đây, tôi cũng là người tùy tiện, cho nên dù có quen anh đi nữa cũng sẽ không nghiêm túc, anh hiểu không? Nếu anh đồng ý thì coi như chúng ta đã quen nhau.”
Hữu Thiên nhịn không được cười rộ lên, lại ho khan thêm hồi nữa.
Đứa nhỏ ngốc nghếch này, lần đầu tiên gặp tôi, không phải em đã nói em không phải là người tùy tiện sao?Chẳng lẽ là bị tôi đồng hóa rồi?“Vậy được rồi, lão bà, lại đây hôn một cái.”
“Đi chết đi!!!”