Chương 40: Bồ Tát Ma.
Biên tập: Bảo, Bab, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
Khương Dã đi tìm ông nội Lưu, nói rằng dù sao căn nhà này cũng đã bị ma ám, bọn họ muốn ở thử một đêm rồi mới quyết định thuê hay không. Ông nội Lưu cũng không phải là dạng chủ nhà lừa lọc, ông đồng ý yêu cầu của bọn họ, Khương Dã thuận miệng hỏi pho tượng Bồ Tát trong sân kia có nguồn gốc từ đâu.
Ông nội Lưu nói: “Ngoài thằng con của tôi ra thì còn ai khác đâu, nó tin vào Phật pháp nên chi rất nhiều tiền để xây pho tượng vàng đó.”
Khương Dã cảm ơn ông rồi quay trở lại biệt thự. Trương Nghi nói rằng anh ta cần phải mua ít đồ lặt vặt, bảo mọi người dọn đồ ở tầng một vào trong sân trước. Khương Dã dạo quanh một vòng, bố cục của căn biệt thự này cũng na ná với Dinh Thự Thiên Lộc, tổng cộng có ba tầng, tầng hai và tầng ba đều có ban công. Nội thất đầy đủ, tủ lạnh ở mỗi tầng vẫn còn trữ đầy ắp thức ăn, cho thấy cái chết của chủ nhân ngôi nhà này đột ngột đến cỡ nào . Khiến người ta đau đầu chính là chiếc sô pha bằng da cỡ lớn, rất khó để di chuyển.
Mùa hạ ở Thâm Quyến mưa giông nhiều, sắc trời âm u, dự báo ban đêm sẽ có mưa, bọn họ phải nhanh tay lên, nếu không sẽ phải dầm mưa chuyển đồ mất.
Khương Dã nhìn Cận Phi Trạch. Hắn ta chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương, “Tiểu Dã, cậu nỡ để tớ làm việc nặng sao?”
Khương Dã vô cảm nói: “Nỡ.”
Cận Phi Trạch “Chậc” một tiếng rồi nói, “Cậu nhẫn tâm thật đấy.”
Cái tên này lại giở thói công tử, mấy việc nặng nhọc bẩn thỉu thì không chịu làm. Nhiệm vụ chuyển đồ đạc rơi vào tay Lý Diệu Diệu và Khương Dã, Khương Dã dùng hết sức bú sữa mẹ mới đẩy nổi chiếc sô pha lớn ra ngoài cửa, vừa đảo mắt sang thì thấy Lý Diệu Diệu đang khiêng trên lưng cái tủ gỗ để đồ cao 2 mét hự hự đi ra ngoài.
Nhỏ đi ngang qua Khương Dã, nói: “Anh, đừng cản đường.”
Khương Dã: “…”
Khi sắc trời vừa nhá nhem tối, tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ, Trương Nghi cũng đã quay lại. Anh ta khiêng ba bao bột mì, bảo Khương Dã và Lý Diệu Diệu mỗi người lấy một túi, “Rải ra đất hết đi.”
Lý Diệu Diệu hỏi: “Vì sao lại phải rải bột mì vậy?”
Trương Nghi nói với vẻ thần bí: “Xem dấu chân ma.”
Tuy Lý Diệu Diệu nghe thấy mà lạnh sống lưng, song vẫn làm theo lời anh ta nói. Ba người chia nhau ra rải bột, cả ngóc ngách nhỏ cũng không chừa lại. Trương Nghi vừa rải bột mì vừa đốt mẩu sáp ong ở xung quanh bốn góc tường, cuối cùng lui về cầu thang. Theo lời anh ta nói thì khói từ sáp ong có thể giúp người ta nhìn thấy ma. Trương Nghi bảo Cận Phi Trạch đợi trong phòng trên tầng hai, bởi vì ma sẽ không dám xuất đầu lộ diện nếu có hắn ở đây. Còn lại ba người ngồi trên cầu thang ăn vặt, chờ đến khi trời tối hẳn. Trong lúc chờ đợi, Khương Dã bảo Lý Diệu Diệu nói sơ qua tình hình trong nhà Lưu Bội một chút.
“Ngoại trừ bố mẹ ra thì nhỏ có một người anh trai, năm nay vừa tốt nghiệp đại học xong, không tìm được việc nên làm ngành (ăn) hàng (ở) không, là một người suốt ngày chỉ biết ru rú trong nhà. Còn có một đứa em trai mười tuổi, nghịch ngợm lắm, ngày nào cũng lén giấu đồ dùng học tập của Lưu Bội đi, đến mức cứ cách mấy hôm là nhỏ phải mua bút mới tẩy mới. Em nhớ ba anh em nhỏ ở tầng ba, còn bố mẹ thì ở tầng hai.”
Khương Dã hỏi: “Em gặp bố mẹ của em ấy chưa?”
“Gặp rồi á,” Lý Diệu Diệu gãi đầu, “Họ khá tốt tính, chưa thấy cãi nhau bao giờ.”
“Bọn họ bái Phật ở chùa nào vậy?”
“Này thì em không biết.”
“Bái Phật?” Trương Nghi vừa nhai kẹo cao su vừa nói, “Ngoại trừ pho tượng Quan Âm có hình thù kỳ quái trong sân kia thì nhà đấy chẳng có lấy một pho tượng Phật nào cả.”
Đến 12 giờ khuya, bột mì trên mặt đất không có dấu hiệu gì là bị dẫm lên, sáp ong trong góc tường cũng không chiếu ra bóng ma. Lý Diệu Diệu đứng ngồi không yên, nhỏ uống nhiều nước quá nên bây giờ lại mắc đi vệ sinh. Trương Nghi đang lôi kéo Khương Dã lập tổ đội chơi game, Lý Diệu Diệu không dám đi vệ sinh một mình, mà cũng không muốn để Khương Dã biết mình đang sợ hãi. Con bé đến đây để giúp đỡ, không phải để làm vướng bận anh trai mình. Nhỏ chần chừ một hồi, cuối cùng dốc hết can đảm tự đi toilet một mình.
Toilet của nhà họ Lưu rất lớn, có ngăn cách chỗ khô và ướt, còn có cả bồn tắm rất to. Khu vực tắm rửa và khu đi vệ sinh được ngăn cách bởi một tấm kính mờ, mỗi gian đều có cửa kính. Lý Diệu Diệu vào gian vệ sinh, đóng cửa lại và kéo quần xuống. Còn chưa kịp xả nước thì nhỏ đã nghe thấy tiếng cửa gỗ nhà vệ sinh kêu cọt kẹt.
Lý Diệu Diệu giật thót trong lòng, hình như vừa nãy con bé quên đóng cửa toilet, Khương Dã và Trương Nghi đều biết nhỏ đi vệ sinh, nhưng Cận Phi Trạch ở trong phòng cả buổi nên đâu biết. Nhỏ đỏ mặt hô to: “Đàn anh Cận, em đang trong toilet nha!”
Cận Phi Trạch không trả lời nhỏ, nhỏ nghe thấy tiếng bước chân thong thả tiến đến gần mình, sắp sửa đến trước nhà vệ sinh. Con bé không khỏi ngờ vực, đàn anh Cận có ý gì nhỉ? Tiếng bước chân ngừng lại trước tấm kính mờ, Lý Diệu Diệu nhìn thấy một bóng đen gầy trơ xương bên ngoài. Khương Dã, Cận Phi Trạch và Trương Nghi đều có dáng người cân đối, tầm vóc cao gầy, không ai có bộ dạng lêu khêu thế này cả. Lý Diệu Diệu nín thở, từ từ nhìn xuống dưới. Đế cửa không lắp kín, lộ ra một đôi chân trần xanh tím.
Kẻ này không phải Cận Phi Trạch, là quỷ.
Lý Diệu Diệu chầm chậm đứng dậy rồi mặc quần vào, mò mẫm tìm chiếc điện thoại trong túi quần, nhưng sờ chỉ thấy trống không, điện thoại để quên ở trên cầu thang mất rồi.
Bóng đen bên ngoài cửa kính từ từ tới gần, Lý Diệu Diệu trơ mắt nhìn cái bóng mờ ảo in trên đó chậm rãi phóng to ra, như thể con quỷ này đang dí sát vào cửa kính cố rình mò bên trong. Đừng vào, đừng vào, Lý Diệu Diệu cuống cuồng, cúi đầu xem có thứ để phòng thân được không. Trong nhà vệ sinh lại chẳng có cái gì, nhỏ tìm mãi cũng không thấy.
Con bé không kìm được nữa, hô to cầu cứu, “Anh ơi!”
Cửa kính bất chợt bị đập rầm rầm, cả cánh rửa cành cạch rung lên, cái thứ ngoài kia đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp rút. Lý Diệu Diệu gào to lên, đứng trên bồn cầu, cố hết sức cách cánh cửa càng xa càng tốt. Tấm kính nứt ra như hình mạng nhện, ở giữa vụn toác thành một cái lỗ hổng, dường như Lý Diệu Diệu đã trông thấy nhãn cầu vẩn đục của con quỷ kia.
“Anh ơi——” Con bé khản giọng hét ầm lên.
Bỗng nhiên tiếng tông cửa ngưng bặt, Lý Diệu Diệu còn chưa kịp thở phào lấy một hơi, cửa kính đột ngột bị một lực tác động mạnh đẩy ra.
Nhỏ không màng sống chết, dồn hết sức mà tung cú đấm, nhưng cổ tay bị ai đó giữ chặt lại.
Khương Dã nắm lấy tay con bé, cau mày nói, “Lý Diệu Diệu, anh đây.”
Lý Diệu Diệu còn chưa hết hoảng, thò đầu ra ngoài ngó trái ngó phải, nhà vệ sinh trống không, không còn ai khác nữa, con quỷ ban nãy đã biến mất. Con bé cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, òa một tiếng bật khóc, “Vừa nãy có con quỷ…”
“Ừ, anh biết rồi.” Khương Dã hỏi, “Đi vệ sinh xong chưa?”
Lý Diệu Diệu khóc lóc lắc đầu.
Khương Dã quay lưng lại, “Anh ở đây với em, em đi nhanh đi.”
Lý Diệu Diệu giải quyết cơn mót xong thì rửa tay, kéo ống tay áo Khương Dã rồi đi ra ngoài với cậu.
Cận Phi Trạch đã từ trong phòng đi ra, dựa vào cửa nhà vệ sinh đứng chờ. Trương Nghi ở bên cạnh, vừa nhai kẹo cao su vừa cười đến là cà lơ phất phơ, “Em gái này, nếu mà sợ thì đừng cố nữa, anh đưa em về nhà nhé.”
Cái tên Trương Nghi lưu manh này, trông không đáng tin một tí nào. Khương Dã kéo Lý Diệu Diệu ra sau lưng, chắn tầm mắt của anh ta và nói: “Mánh khóe của anh vô ích thôi.”
“Thật vậy,” Trương Nghi nhún nhún vai, “xem ra bọn ma trong cái nhà này thông minh phết, không về nhà từ cửa chính.”
Anh ta vừa dứt lời, nơi cuối hành lang đen kịt bỗng chốc đèn đóm sáng trưng, rồi một bóng người đi ngang qua chỗ đó. Đèn lại vụt tắt, dãy hành lang quay trở về với sự tĩnh lặng.
Cận Phi Trạch híp mắt nói: “Những thứ ở đây không sợ tôi.”
“Chậc.” Trương Nghi cảm thấy ngạc nhiên, “Thế thì khá thú vị đấy.”
Cận Phi Trạch đột nhiên đi về phía cuối hành lang, “Tôi đi xem chút.”
Khương Dã nhíu mày, “Cận Phi Trạch.”
Cận Phi Trạch mỉm cười ngoái đầu lại, “Lo cho tớ à? Có muốn đi cùng tớ qua đó không?”
Cái tên này quen thói thích là tự ý hành động, Khương Dã chẳng cản nổi hắn ta.
Trương Nghi ném qua cho hắn một cái túi be bé màu đỏ rực, “Trong đấy có chu sa, cho cậu phòng thân.”
Cận Phi Trạch bắt lấy nó, quay lưng về phía Khương Dã vẫy vẫy tay, và rồi biến mất nơi cuối hành lang.
Trương Nghi nói: “Không thể ở đây được nữa, chúng ta đi trước thôi.”
Bọn họ nhanh chóng đi xuống cầu thang, lúc này cả ba người cùng phát hiện thấy, bột mì trên sàn nhà tầng một có rất nhiều dấu chân lộn xộn, cây nến ở bốn góc tường cũng đã tắt ngúm. Lý Diệu Diệu rùng mình một cái, không biết có phải là ảo giác hay không mà cứ cảm thấy trong phòng âm u lạnh lẽo hơn rất nhiều. Cái lạnh này không phải do nhiệt độ giảm xuống, mà là khí lạnh từ tận đáy lòng trườn bò lên như loài rắn băng.
Trương Nghi đếm dấu chân, “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu,… Em gái, nhân khẩu nhà này trên năm người đấy, dưới đất phải có ít nhất bảy cỡ giày.”
“Nếu không phải nhà năm người thì sao?” Lý Diệu Diệu hỏi.
Trương Nghi cười ha hả, “Năm con quỷ thì anh còn đối phó được, chứ bảy thì anh chịu.”
“Thế mà anh còn cười!” Lý Diệu Diệu cạn lời.
“Tìm vui trong đau khổ ấy mà, có chết thì cũng phải làm con ma hoan hỉ chứ.” Trương Nghi nhổ kẹo cao su đi, nói với Khương Dã, “Em còn muốn nói chuyện với mấy con quỷ nhà này không? Bọn nó thậm chí còn không sợ A Trạch, anh kiến nghị là nên chạy thôi, sự đến chẳng lành, giữ được cái mạng mới là quan trọng.”
“,,,” Tên này đúng là không đáng tin mà, chuyện đến nước này Khương Dã cũng chỉ có thể lựa chọn rút lui, “Đi thôi.”
Trương Nghi nhặt cái túi trên cầu thang lên, ba người cùng chạy ra ngoài. Bên ngoài trời tối om om, chất đầy đồ đạc mà Khương Dã và Lý Diệu Diệu đã chuyển ra ngoài. Ba người băng qua bãi cỏ, mắt thấy sắp gần đến cổng rồi. Khương Dã đột nhiên túm lấy Trương Nghi và Lý Diệu Diệu, ấn mạnh hai người bọn họ ngồi xuống.
“Anh làm gì thế?”
Lý Diệu Diệu còn chưa nói hết thì bỗng nhiên bị Trương Nghi bịt miệng lại.
Khương Dã nói rất khẽ: “Nhìn đi, tượng Bồ Tát biến mất rồi.”
Lý Diệu Diệu nhìn về phía trước, trong lòng hoảng hốt. Khương Dã nói không sai, vị Quan Âm Bồ Tát mười bốn tay ban ngày còn đứng ở cửa nay đã không thấy đâu nữa. Ba người ngồi xổm một lúc, nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề. Một bóng người cao hai mét đi lướt qua trước mặt bọn họ. Mười bốn cánh tay đong đưa loạn xạ, nhìn như xúc tu vậy. Cái bóng đen kịt chiếu xuống, tựa như là dãy nũi nặng nề âm u, cảm giác vô cùng ngột ngạt. Cả ba cố hết sức khom người xuống, sợ bị thứ kia phát hiện ra.
Chờ cho Bồ Tát đi xa, bọn họ mới hơi dám đứng dậy. May mà Khương Dã phản ứng nhanh, hóa ra vị Bồ Tát này vẫn luôn nấn ná ở gần cổng, nếu như vừa rồi họ hiên ngang chạy ra ngoài, tất nhiên là sẽ chạm trán với nó. Trương Nghi thầm than, “Ăn quả lừa rồi, chúng ta đã bị tính kế. Con Bồ Tát Ma này không trấn trạch[1], mà là niêm phong cổng. Có kẻ đã cố ý đưa bọn mình đến, hòng muốn g**t ch*t bọn mình ở trong đấy.”
[1] Trấn trạch: Từ Hán Việt, là nghi thức giúp căn nhà, nơi ở, nơi làm việc luôn được ổn định, vững vàng.
Bồ Tát Ma mười bốn cánh tay cao đến hai mét này nhìn là biết không phải dạng dễ đối phó, Trương Nghi quyết định quay lại biệt thự trước đã. Có Cận Phi Trạch ở đó, biết đâu còn có thể cố gắng một phen. Khương Dã cởi áo phao lông vũ, rồi cởi tiếp chiếc áo nỉ in cái mặt của Cận Phi Trạch ra đưa cho Lý Diệu Diệu.
“Mặc vào.”
Mắt Trương Nghi sáng lên: “Còn nữa không, cho anh một cái với.”
“Không có.” Khương Dã nói.
Vốn tưởng rằng Trương Nghi có chứng chỉ đạo sĩ, lại còn là thiên sư của Động Thiên Sư nữa, chắc là đáng tin cậy đây, Khương Dã chỉ mặc mỗi cái áo nỉ để trừ tà, không nghĩ đến việc chuẩn bị thêm mấy thứ khác. Ngu một lần học một mớ khôn, Khương Dã thầm nghĩ, sau này nhất định phải cẩn thận hơn, không thể cả tin nữa, đặc biệt là chứng chỉ đạo sĩ của cái tên thiên sư tóc trắng.
Ba người bắt đầu thoái lui về hướng biệt thự, Khương Dã đi đầu, Lý Diệu Diệu ở giữa và Trương Nghi cuối cùng. Ba người khom lưng, rón ra rón rén tiến lại gần căn biệt thự. Con Bồ Tát Ma kia đang đi tuần trên đường lớn, Khương Dã đành phải chui qua bụi cây, lần mò phía bên dưới tường ngoài của căn nhà. Đèn tầng một không biết đã tắt từ khi nào, rõ ràng lúc mới đi ra hẵng còn bật. Khương Dã không có thời gian để ngẫm nghĩ, dẫn hai người sau lưng mình chầm chậm mò mẫm đến chỗ cửa, vừa chạm vào dưới khung cửa sổ vòm viền trắng kiểu châu Âu thì bất chợt trông thấy đèn đuốc trong phòng lóe sáng, đèn bên trong đã được bật lên, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra ngoài cửa sổ.
Khương Dã ngước đầu lên, liền trông thấy bóng của một người phụ nữ tóc dài phản chiếu trên cửa sổ. Từ góc độ của Khương Dã, vừa khéo có thể nhìn đến khuôn mặt nát rữa của cô ta. Cô ta đứng trước cửa sổ, như đang tìm kiếm cái gì đó. Khương Dã kéo Lý Diệu Diệu áp sát vào bên dưới bệ cửa sổ, không nhúc nhích. Vào đúng lúc này, ba người lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của con Bồ Tát Ma kia. Khương Dã ngẩng đầu nhìn lên, bóng đen cao gầy mà đáng sợ của Bồ Tát Ma xuất hiện ở đầu bụi cây bên kia, đang từ từ tiến lại gần phía họ.
Hai chân Lý Diệu Diệu run rẩy, dùng khẩu hình miệng hỏi Khương Dã: “Làm sao bây giờ?”
Khương Dã nhìn chằm chặp vào con Bồ Tát đang tiến lại gần kia, vẫn không cử động.
Đã càng lúc càng sát, 300 mét… 200 mét…
Mắt thấy nó sắp xuyên qua bụi cây, đi tới trước mặt ba người bọn họ. Bỗng dưng ngọn đèn ở trên vụt tắt, ma nữ đã biến mất. Khương Dã kéo theo Lý Diệu Diệu, nhanh chóng chạy vào cửa lớn của căn biệt thự. Trương Nghi theo sát phía sau, vừa lúc sắp qua cửa thì không biết bị ai đó đẩy một cái, lảo đảo ngã xuống đất. Khương Dã kéo hắn lên, nhờ vào ánh trăng sáng mà nhìn thấy trên lưng anh ta có một dấu tay nhỏ màu đen. Lý Diệu Diệu nói Lưu Bội có một cậu em trai rất nghịch ngợm, e là bị cậu nhóc đó đẩy rồi.
Dùng dằng một lúc như thế, bọn họ đã bị bại lộ trong tầm mắt của Bồ Tát Ma.
Tiếng bước chân trầm nặng ngay lập tức dồn dập hơn, Lý Diệu Diệu nhìn thấy bóng đen to lớn từ phía xa đang nhanh chóng áp lại gần đây.
“Mau lên tầng đi!” Trương Nghi nói, “Hai đứa chạy thẳng vào phòng ngủ. Nhớ kỹ này, vào phòng ngủ thì trùm ga giường lên đầu, không được để lộ một tí sợi tóc nào ra ngoài.”
Lý Diệu Diệu không hiểu, “Anh đây là muốn chết đấy à?”
“Cô em tay mơ này nữa,” Trương Nghi nói ra đầu ra cuối, “Đắp kín ga trải giường lên thì quỷ sẽ tưởng rằng đó là giường thôi, chứ không nhìn thấy em. Mau đi đi, nhanh lên.”
Khương Dã đóng cửa lại, cài khóa rồi quay mình bắt kịp hai người họ. Trương Nghi chạy thẳng vào căn phòng của Lưu Bội, Lý Diệu Diệu cũng bám gót theo sau, cả hai gấp rút trèo lên giường. Khương Dã bước vào thì trông thấy hai người này đang trùm ga giường, không nhúc nhích tí nào.
Trương Nghi thò đầu ra và bảo: “Một giường nhiều nhất được hai người thôi, chú em mau tìm phòng khác đi.”
Lý Diệu Diệu mặt buồn rười rượi mà nói: “Anh ơi rất là xin lỗi, em cảm thấy đi theo cái tên không đúng đắn này hình như an toàn hơn, nên là tạm thời bỏ anh chút nha.”
Trương Nghi phản đối: “Em nói ai không đúng đắn đấy hả?”
Khương Dã: “…”
Khương Dã giúp họ đóng cửa lại, lui ra hành lang. Trên tầng hai có phòng của cậu em nhà họ Lưu, nhóc ấy mới được mười tuổi nên còn ngủ giường của trẻ con, thành ra Khương Dã cũng không nằm được, thế là đi lên tầng ba, vào phòng của anh cả gia đình nhà họ. Vừa bước vào cửa, quay đầu lại thì bắt gặp một bóng người đang đứng yên ở chỗ góc tường.
“Cận Phi Trạch?”
Không ai đáp lại.
Trong lòng Khương Dã như rớt xuống đáy, cố ép mình giữ bình tĩnh, mở đèn pin trên điện thoại lên. Có ánh sáng trong căn phòng tối tăm, chỉ thấy một con búp bê bơm hơi với tỉ lệ như người thật đang đứng ở nơi góc tường, mặc trên mình chiếc váy ngắn hồng phấn, đôi mắt nhựa màu xanh, trên khuôn mặt nở một nụ cười cường điệu.
Con búp bê này nom như rất kỳ quái, nhưng dù sao cũng không phải ma quỷ gì. Khương Dã thở phào nhẹ nhõm, leo lên giường rồi chui vào trong ga giường. Bốn bề một bầu tối om, yên lặng như tờ, Khương Dã chỉ nghe thấy tiếng mình cố gắng thở thật nhẹ. Dưới tầng vang lên tiếng đập cửa, rầm rầm rầm ba tiếng, cánh cửa theo đó mà bị phá tung, con Bồ Tát Ma kia tiến vào.
Khương Dã nghe được tiếng bước chân nặng nề như núi của nó, mỗi một bước đi là căn phòng lại như rung chấn theo. Hình như nó đang kiểm tra từng gian phòng một, Khương Dã nghe thấy tiếng cửa mở mấy lần. Nó tra xét một vòng tầng hai, sau đó bước từng bước lên tầng. Xem ra cách của Trương Nghi thực sự có hiệu quả, bọn họ đã vượt qua một cách an toàn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bịch bịch… bịch bịch… bịch bịch…
Kẽo kẹt một tiếng vang lên, Khương Dã nghe thấy tiếng cửa phòng mình mở ra. Xuyên qua tấm ga trải giường trắng tinh, cậu trông thấy bóng dáng lờ mờ của con Bồ Tát Ma to lớn khiếp hồn, mười bốn cánh tay co giật mà múa may, điên cuồng khó tả. Nó vòng qua vòng lại quanh giường, Khương Dã vẫn luôn nín thở, bất động như một ngọn núi. Sau vòng thứ tám, nó cuối cùng đã bỏ công cuộc tìm kiếm và lui ra ngoài.
Tiếng bước chân của nó mỗi lúc dần xa, Khương Dã nhẹ nhàng thở phào, thả lỏng tay chân và khẽ cử động một chút. Mới vừa động đậy, cậu đã chạm đến một bàn tay người lạnh lẽo ở ngay bên cạnh. Khương Dã chợt cứng người lại, tay chân như bị đóng băng và lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh. Xung quanh quá tối mịt, lúc leo lên giường Khương Dã không để ý thấy rằng, trên chiếc giường này còn có một người khác đang nằm.