Lão gia Cận chỉ vào bức tường đằng sau phòng đọc sách, có rất nhiều mặt nạ kỳ dị treo ở đó, đủ các gương mặt, màu sắc sặc sỡ, có cái là Kim Cang trợn mắt, có cái miệng đầy răng nanh, còn có cái mọc sừng, mắt vàng mai kiếm, nửa người nửa thú. Lão gia đi tới chỗ tường, vừa nhìn những cái mặt nạ này vừa nói chậm rãi: "Thẩm Đạc kể cho cháu rồi phải không, ngành chúng ta có rất nhiều môn phái gia tộc, mỗi nhà đều có kỹ năng riêng. Kỹ năng của nhà họ Cận chúng ta, chính là "Thần Na Vũ"."
"Thần Na Vũ?"
Lão gia gật đầu, chỉ cho cậu xem chiếc mặt nạ ở chính giữa. Chiếc mặt nạ đó sơn vàng toàn bộ, giữa trán điểm một nốt chu sa, cặp mắt hẹp dài xếch lên, đuôi mắt tô đỏ thắm, không phẫn nộ nanh ác như các mặt nạ khác, mà toát ra vẻ thần thánh phổ độ chúng sinh.
"Đây là mặt nạ thần A Trạch đeo hồi bé, mặt nạ Thái Tử. Hồi nhỏ A Trạch vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, gia sư ở nhà dạy nó khiêu vũ, dạy cái là biết. Nó là Thái Tử Na Thần của nhà họ Cận chúng ta, kể từ khi nó lên năm, các nơi đều có người đều mời nó đi nhảy Na Vũ. Nó còn bé xíu, bình thường phải đi học đọc sách, kỳ nghỉ hè còn phải lên máy bay đi khắp nơi tham dự, lịch trình xếp kín đặc. Ta hỏi nó có mệt không, từ chối những người đó cũng được. Lão Cận nhà ta địa vị cao, không ai dám nói gì chúng ta." Lão gia v**t v* mặt nạ Bồ Tát đó, mắt ngấn lệ, "A Trạch nói, nó không mệt chút nào, người sống có được niềm vui từ điệu Na Vũ của nó, còn người chết có được bình yên, nó thích khiêu vũ cho họ."
*Na Vũ: Điệu nhảy Na, một điệu nhảy tôn giáo dùng để trừ tà cầu phúc, người biểu diễn sẽ đeo mặt nạ Na Thần màu sắc và mặc trang phục sặc sỡ.
*Na Thần: Vị thần trừ tà cầu phúc trong tín ngưỡng dân gian cổ xưa, gắn liền với ngày lễ cầu phúc dân gian, có rất nhiều nhân vật được người dân tôn lên làm Na Thần ví dụ như Chúc Dung, Thần Nông, v.v tương tự với tín ngưỡng thờ các vị thánh của VN.
"Đứa bé ngoan biết bao, ai gặp A Trạch nhà ta cũng ngưỡng mộ. Thế nhưng..." Ông cụ thở dài, "Năm mười tuổi, nó vào cấm địa, tất cả đều thay đổi. Nó biến thành quỷ dữ, Thần Na Vũ là điệu nhảy trừ tà, nếu quỷ dữ nhảy Thần Na Vũ của nhà họ Cận chúng ta, mỗi bước nhảy đều như đi trên núi đao biển lửa, làm nó đau đớn muôn phần. Kể từ đó trở đi, nó không bao giờ nhảy được điệu Na Vũ nữa. Đám lão già học viện muốn an tử nó, bố nó lòng dạ sắt đá, không chịu giữ nó. Cô ả họ Hứa đó khẩu Phật tâm xà, đổ thêm dầu vào lửa. Ta khổ sở chống đỡ, chỉ mong một ngày kỳ tích xảy ra, nó sẽ trở về làm A Trạch trong quá khứ."
"An tử?" Khương Dã giật mình.
Lão gia gật đầu, "Hễ là quỷ dữ, ắt phải diệt trừ, đây là quy tắc tổ tiên truyền lại. Vì ta mà học viện tha cho A Trạch. Nhưng ta cũng không thể không thoả thuận với họ, chỉ cần phát hiện ra A Trạch có bất cứ hành vi nào sai trái, họ sẽ được trừng phạt A Trạch, cho nó an tử. Ta già rồi, không thể trông nom nó, dạy nó tuân thủ quy tắc, biết tiến thoái, hiểu thiện ác được. Tiểu Dã, lúc nãy cháu bắt nó xin lỗi, nó nghe lời thật, có thể thấy nó không phải hết thuốc cứu chữa. Thẩm Đạc đã kể cho ta, cháu là một đứa bé ngoan. Nếu cháu thích nó, ông có thể giao nó cho cháu được không?"
Khương Dã: "..."
Giờ mà không nói thật thì không kịp nữa mất, Khương Dã không muốn có quan hệ sâu sắc hơn với Cận Phi Trạch, đặc biệt là quan hệ nam nam đáng sợ này. Cận Phi Trạch là đầm lầy chết chóc dụ người lún vào, cậu phải tranh thủ lúc rút ra được để nhanh chóng rời đi. Bản thân Khương Dã cùng lắm chỉ là một học sinh vừa thi đại học xong, trông mong cậu ràng buộc Cận Phi Trạch quả thực là hạ sách. Hơn nữa... nhớ đến chuyện Cận Phi Trạch từng làm với mình, một bóng tối bèn bao trùm lòng Khương Dã. Cậu thật lòng không muốn để ý đến hắn.
Khương Dã hít sâu một hơi, "Ông ơi, cháu..."
Lão gia Cận bỗng lấy một tập tài liệu từ gầm bàn ra đưa cho cậu. Khương Dã cúi đầu đọc, không ngờ đây lại là một bản báo cáo kiểm tra y tế, bệnh nhân là Cận Thiên Hồng, kết quả kiểm tra là u thần kinh biểu mô độ II.
"Bác sĩ bảo, ta không sống được mấy ngày nữa. U thần kinh là một loại u não ác tính, rất khó chữa. Bố nó muốn ta đi Mỹ, đi cũng vô ích, lại càng xa A Trạch hơn. Đời này ta không lên kế hoạch cho nó, đến khi ta chết, nó phải làm sao? Lẽ nào điên cả đời, hoặc bị bọn già kia bắt được sai lầm, tống vào ngục an tử ư?" Lão gia Cận vỗ mu bàn tay Khương Dã, nói, "Đương nhiên, Tiểu Dã, ta không phải dùng căn bệnh này uy h**p cháu. Ta biết, A Trạch là một củ khoai nóng bỏng tay, làm sao ta có thể để cháu bị nó liên luỵ được? Cháu cũng chỉ là trẻ con mà thôi. Nếu cháu không muốn, có thể từ chối ta ngay lập tức."
"Cháu..." Lời nói của Khương Dã nghẹn trong cổ họng như xương cá, không thốt được ra khỏi miệng.
Báo cáo kiểm tra chỉ vài tờ giấy mỏng tang, Khương Dã cầm trong tay lại nặng như chì. Khương Dã cố từ chối, nhưng hé miệng mấy lần liền mà không nói nổi một chữ. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của một ông cụ gần đất xa trời, cậu không thể dằn lòng từ chối được.
Khương Dã cúi đầu, ánh mắt dừng ở đoạn phim trong điện thoại. Hình ảnh đóng băng ở giây phút bé Cận Phi Trạch nhìn ống kính, đồng tử mắt đen láy của hắn trong veo tựa dòng suối gợn sóng trên núi, ánh sáng lấp lánh, cứ như một thái tử thần tiên xuống trần. Thời gian như quay ngược về ngày rước thần ấy, hắn nhẹ nhàng kiễng chân, đặt một nụ hôn lên trán Khương Dã. Gợn sóng dấy lên trong đầu Khương Dã, gợn sóng vượt qua mười hai năm trời, lăn tăn trong trái tim ngày hôm nay.
Cuối cùng, cậu nhắm mắt, nói: "Vâng, cháu sẽ trông nom cậu ấy giùm ông. Có điều, cháu mong ông giúp cháu một việc nhỏ."
Lão gia Cận mừng rỡ khôn xiết, "Được được, cháu nói đi, ta nhất định sẽ làm giúp cháu!"
Nói chuyện xong, kim đồng hồ đã chỉ đến mười giờ đúng. Khương Dã bước lên ánh trăng trong trẻo, rời khỏi phòng đọc sách, băng qua vườn hoa tử đằng, một bóng người mập ú đứng lẻ loi ở giàn trúc, Khương Dã tập trung nhìn về phía đó, bóng người chậm chạp di chuyển về phía cậu, ánh trăng rọi lên gương mặt mập mạp như màn thầu đó, chiếu rọi cặp mắt bé xíu như hai hạt đậu của cậu ta.
Là Cận Phi Hạo.
Không biết tại sao, Khương Dã cứ cảm thấy cậu ta trông rất kỳ quặc.
Cậu ta cúi đầu vặn tay, mặt méo mó. Khương Dã lên tiếng hỏi trước: "Có chuyện gì à?"
Cận Phi Hạo dè dặt chìa ra một chiếc hộp nhung đỏ nhỏ xíu, "Đây là di vật của mẹ ruột anh trai."
"Di vật?"
Khương Dã cầm lấy hộp, mở ra nhìn, là một mặt ngọc dây chuyền trong suốt, vân ngọc đỏ rực như máu.
Cận Phi Hạo thì thầm: "Mẹ em tìm thấy trong hộp trang sức của cô Thi, mẹ bảo em đưa cho anh. Anh trai em không thích mẹ em, anh đưa hộ thì phù hợp hơn."
Khương Dã cất hộp, "Xin hỏi một câu, cô Thi qua đời như thế nào?"
Cận Phi Hạo lắc đầu, nói: "Em không biết, cô ấy và anh trai vô tình rơi vào cấm địa, chỉ có một mình anh trai quay về. Chuyện còn lại thì em cũng không rõ, tốt nhất... tốt nhất là anh đừng hỏi ai khác, việc này là bí mật của nhà họ Cận, rất nhiều người kiêng dè, đặc biệt là bố em."
Khương Dã cụp mắt trầm tư, nói cảm ơn rồi quay người định bỏ đi, chợt nghe thấy Cận Phi Hạo sau lưng gọi mình: "Khương Dã!"
Cậu ngoái đầu, "Còn việc gì nữa à?"
Cận Phi Hạo chần chừ, hỏi: "Em nghe mẹ em nói, anh từng gặp những thứ đó. Chúng... chúng có đáng sợ không?"
"Tàm tạm." Khương Dã quan sát sắc mặt cậu ta, "Tại sao lại hỏi thế?"
"Không có gì, tò mò thôi. Em đi đây, tạm biệt." Như sợ cậu hỏi tiếp, Cận Phi Hạo vội vàng quay người, lắc lư bỏ chạy.
Lý Diệu Diệu ngồi xổm cạnh sư tử đá đếm kiến, Cận Phi Trạch đút hai tay trong túi quần, tựa vào xe thương mại. Thấy Khương Dã bước ra, Cận Phi Trạch cong tít mắt, hỏi: "Nói gì mà lâu thế?"
"... Không có gì." Khương Dã đưa hộp mặt dây chuyền cho Cận Phi Trạch, "Em trai cậu đưa, bảo là di vật của mẹ cậu."
Cận Phi Trạch chẳng thèm nhìn, nói: "Vứt đi."
Khương Dã chau mày, "Đây là di vật của mẹ cậu."
"Di vật thì không vứt được à?" Cận Phi Trạch thấy khó hiểu, "Người đã không còn nữa, còn cần di vật làm gì? Tưởng nhớ à? Nhạt nhẽo biết bao, nếu nhớ một người đến mức đấy thật, tại sao không chết cùng người đó? Chôn cùng nhau, thịt cùng thối rữa, xương cùng nổi mốc, không phải tốt hơn sao?"
Khương Dã: "..."
Thôi, cậu giữ hộ cậu ta vậy.
Ba lô của Khương Dã nhét đầy đồ dùng sinh hoạt, rất dễ bị loạn, để tránh sau này quên mất để đâu, ngọc dây chuyền tạm thời bỏ vào túi đeo chéo hình thỏ mà Lý Diệu Diệu bỏ điện thoại.
Chú Cao nói lão gia đã sắp xếp khách sạn của tập đoàn Cận Thị cho họ, ở thoải mái lại không tốn tiền. Khương Dã không từ chối được, huống hồ Cận Phi Trạch không về nhà, khăng khăng đi theo họ, cậu đành cung kính không bằng tuân mệnh. Chiếc xe rẽ vào trước cổng sân trước khách sạn, băng qua đài phun nước và vườn hoa, đến cổng, phục vụ ân cần bước tới mở cửa xe, xách hành lý hộ. Lý Diệu Diệu xuống xe, hai mắt lập tức trợn to như chuông đồng. Trước cửa khách sạn đã có một đội hình nhân viên đứng sẵn. Khương Dã và Cận Phi Trạch vừa xuống xe, tất cả mọi người cúi gập chín mươi độ, đồng thanh nói to:
"Chào thiếu gia, chào thiếu phu nhân! Chào tiểu thư Lý!"
Lý Diệu Diệu bị họ gầm mà chân mềm nhũn, suýt thì ngã phịch về xe.
Quản lý khách sạn mặc âu phục thẳng thởm, đích thân ra đón tiếp, nói với Khương Dã: "Lão gia đã dặn dò, thiếu phu nhân và tiểu thư Lý đến thủ đô lần đầu, chúng tôi sẽ giúp cô cậu sắp xếp hành trình tiếp theo."
Lý Diệu Diệu sấn tới, nháy mắt, "Anh ơi, anh gả vào nhà giàu rồi!"
Khương Dã: "..."
Quản lý khách sạn nói: "Phòng đã chuẩn bị xong, phòng tổng thống ở tầng thượng, nước nóng và đồ uống đều đã sẵn sàng. Tiểu thư Lý một phòng, thiếu gia và thiếu phu nhân một phòng, tôi sắp xếp như thế có được không ạ?"
Cận Phi Trạch mỉm cười gật đầu, "Sắp xếp tốt lắm, tôi sẽ bảo ông nội thăng chức tăng lương cho anh."
Khương Dã ngăn cản hắn, "Tôi ở một mình một phòng."
Quản lý nhìn Khương Dã, lại nhìn Cận Phi Trạch, khôn khéo nói: "Không sao, trong phòng không chỉ có một phòng ngủ."
Y đưa ba người lên phòng trên tầng thượng, nhân viên gặp phải dọc đường đều cúi chào Khương Dã, hô vang "thiếu phu nhân".
Khương Dã thấy bất lực, tất cả mọi người đều gọi cậu là "thiếu phu nhân", còn bao nhiêu người nữa biết về quan hệ sai lầm của cậu và Cận Phi Trạch?
Cậu bóng gió hỏi quản lý, quản lý nói: "Lão gia ở thủ đô rất được mến mộ, lại nắm giữ nhiều cơ ngơi, cậu là con rể tương lai của nhà họ Cận, chẳng bao lâu sau cả thủ đô đều sẽ biết. Mấy ngày nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn gặp cậu, làm quen với cậu, nhưng cậu yên tâm, tầng thượng chỉ có thang máy riêng của VIP mới lên được thôi, chắc chắn các cô cậu sẽ không bị làm phiền đâu. À phải rồi, chú Cao bảo cậu sắp tham gia kỳ thi tuyển của học viện. Bên học viện lão gia cũng đã đánh tiếng rồi, năm nào nhà họ Cận cũng tài trợ một khoản kếch sù cho các hành động của học viện, chắc chắn họ sẽ không làm khó cậu đâu."
"Anh ơi, trên Tiktok có cả video của anh rồi." Lý Diệu Diệu giơ điện thoại lên.
Chẳng biết vị khách nào đã quay phim quá trình khách sạn Cận Thị đón khách vừa rồi, đăng lên mạng, tiêu đề là "thiếu niên bí ẩn ở rể nhà họ Cận, Long Vương trở về bản hiện thực", bình luận và lượt chia sẻ bên dưới đã quá một nghìn.
Lý Diệu Diệu nói: "Cả nước đều biết chuyện anh ở rể rồi."
Khương Dã: "..."
Quản lý đưa họ vào phòng khách, lùi ra ngoài. Lý Diệu Diệu về phòng mình, trong phòng chỉ còn lại Khương Dã và Cận Phi Trạch.
Cận Phi Trạch véo mặt Khương Dã, nói: "Sao lại bắt mình xin lỗi?"
Khương Dã hất văng tay hắn, "Cậu cứ làm bố cậu ghét, cẩn thận chú không chia tài sản cho cậu."
Cận Phi Trạch ôm bụng phá ra cười, cười đến mức vai rung bần bật.
"Tiểu Dã," Cận Phi Trạch nói, "Cậu đáng yêu quá, cậu tưởng đây là phim đấu đá gia tộc đấy à? Ông nội đã lập di chúc từ lâu rồi, người thừa kế thứ nhất của cổ phần Cận Thị là mình."
"... Bố cậu thì sao?"
"Ông nội bảo bố là viện trưởng học viện của đại học Thủ Đô, cấp lãnh đạo, tự có lương, không cần đến những thứ vật chất này. Mình là kẻ thần kinh, không có năng lực nuôi sống bản thân, mình cần tiền hơn, nên tiền của nhà họ Cận đều thuộc về mình hết. Có điều..." Cận Phi Trạch xoa cằm, "Hình như Hứa Viện không biết chuyện này. Cận Nhược Hải chưa bao giờ nhận hối lộ, chỉ sống qua ngày dựa vào lương cứng hàng tháng, cơ bản là không cung phụng nổi bà vợ tiêu tiền như nước của ông ta. Đáng thương thật, dốc hết lòng dạ lấy lòng Cận Nhược Hải hạ thấp mình, kết quả chẳng được gì cả. Có lẽ mình nên nói cho bà ta biết chuyện này, cậu nói xem bà ta có khóc lóc quỳ trước mặt mình cầu xin mình tha thứ không?"
Khương Dã im lặng giây lát, nói: "Ông nội cậu bị u não, cậu có biết không?"
Cận Phi Trạch thản nhiên nhún vai, "Biết chứ. Có sao đâu, người già thì phải chết thôi."
Hắn lòng dạ sắt đá, dù cho lão gia Cận một lòng nghĩ cho hắn, hắn cũng không cảm nhận được chút tình thân nào. Khương Dã nhìn vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm của hắn, cũng không nói thêm gì, chuẩn bị sang phòng ngủ phụ đi ngủ.
Cận Phi Trạch kéo cánh tay cậu, ép cậu dừng trước mặt mình, ánh mắt lưu luyến trên cánh môi cậu, "Tiểu Dã, chúng ta đã không hôn mười ngày rồi. Hơn nữa hình như cậu đã quên mất một việc, cậu đã nhận lời sẽ lên giường với mình."
"Tôi không nhận."
Mắt Cận Phi Trạch toát ra ý cười xấu xa, "Mình bảo cậu nhận là nhận. Cậu tự cởi, hay mình giúp cậu?"
Khương Dã lạnh lùng nhìn hắn, cặp mắt tựa hồ nước mùa thu như đóng băng, không có độ ấm.
"Hay là..." Cận Phi Trạch dụi vào mặt cậu như mèo con, "Cậu muốn thử máy định vị biết rung không?"
Khương Dã hít sâu một hơi, "Tôi đã mua bao cao su, để tôi đi lấy."
Cận Phi Trạch cười dịu dàng, "Tiểu Dã, cậu ngoan hơn rồi đấy."
Khương Dã quay người đi lục bao cao su trong ba lô, nhưng lại lấy ra một món đồ nhỏ màu đen. Cận Phi Trạch nheo mắt, nhận ra cậu nói dối, đang định tóm tay cậu giằng lấy thứ đò. Nhưng Khương Dã ra tay nhanh như chớp, dí luôn món đồ vào thắt lưng hắn. Một tràng tiéng điện tanh tách, điện cao áp 40k Volt bị truyền vào cơ thể Cận Phi Trạch. Cận Phi Trạch khó tin nhìn Khương Dã, gục xuống đất.
Khương Dã cụp mắt nhìn hắn, hắn không phải người bình thường thật, súng bắn điện có thể đánh ngất một người đàn ông trưởng thành, nhưng hắn vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ là chân tay tê liệt tạm thời, không thể động đậy được mà thôi.
Cận Phi Trạch nằm dưới sàn cười, "Cậu tiêu đời rồi, mình cho cậu mười phút chạy trốn."
"Kẻ tiêu đời là cậu." Khương Dã lại lấy một chiếc vòng cổ màu đen từ trong ba lô ra, lãnh đạm nói, "Đoạn phim cậu quay lúc trước, tôi đã nhờ ông nội cậu hack vào điện thoại cậu xoá mất rồi, bản sao lưu trên mạng của cậu cũng không còn nữa. Dù cho có cá lọt lưới bị cậu đăng tải, nhà họ Cận cũng sẽ xoá hết trên mạng trong vòng một phút giúp tôi. Tôi còn nhờ ông nội cậu cho tôi một chiếc vòng cổ sốc điện, chính là cái trong tay tôi đây. Mặc dù điện giật không thể giết cậu, đánh ngất cậu, nhưng cũng sẽ làm cậu đau đớn. Nếu cậu không muốn bị giật điện suốt ngày, thế thì từ hôm nay trở đi, cậu phải nghe lời tôi."
Khương Dã cài vòng vào cổ hắn, khoá điện tử tự động khoá chốt, chỉ có Khương Dã bắn mật khẩu, nó mới tháo ra được.
Cận Phi Trạch và Khương Dã nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt cậu không một gợn sóng, lãnh đạm như băng mùa xuân. Cuối cùng Cận Phi Trạch cũng nhận ra mình đã nằm trong tay cậu, lập tức đổi sang vẻ đáng thương. Hắn mắt ngấn lệ, hỏi khẽ: "Hồi bé học viện mang mình ra làm thí nghiệm, suốt ngày dùng súng bắn điện cao áp giật tim mình, cậu cũng nhẫn tâm đối xử với mình như thế ư?"
Khương Dã không ngờ hắn còn có trải nghiệm đau khổ như vậy, trong lòng không khỏi thắt lại.
Cậu nhắm mắt, giữ nguyên vẻ lạnh lùng, "Tỏ vẻ đáng thương cũng vô ích thôi."
Cận Phi Trạch giãy giụa tựa đầu vào lòng cậu, tủi thân nói: "Tiểu Dã, mình chỉ là không biết cách đúng đắn để thích cậu thôi. Cậu biết rõ, mình có thể không cần cả mạng sống vì cậu. Tháo vòng cổ ra được không, mình sẽ không bao giờ bắt nạt cậu nữa."
Khương Dã không hề động lòng, "Lời nói dối của cậu không có tác dụng với tôi đâu, cậu vốn không thích tôi, tôi chỉ là đồ chơi bị cậu lựa chọn, mua vui cho cuộc sống nhàm chán của cậu mà thôi. Hôm nay cậu cố tình bảo tôi đến nhà cậu ăn cơm, giả vờ nghe lời tôi trước mặt ông nội cậu, cậu muốn trói tôi và cậu lại với nhau, có ông nội cậu, tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi cậu được."
"Ha, bị cậu nhìn thấu rồi." Cận Phi Trạch cười tít mắt, "Như thế không tốt sao? Sống làm mèo của mình, chết làm tiêu bản của mình, cả đời ở bên cạnh mình, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa."
Khương Dã không muốn để ý đến hắn nữa, quay đầu hắn đi chỗ khác, rồi quay người mở va li lấy đồ dùng tắm rửa. Cuối cùng Cận Phi Trạch cũng không quấy phá nữa, nằm dưới sàn nghiêng đầu hỏi Khương Dã: "Khương Dã, cậu kỳ quặc thật đấy, ngay cả ông bố lòng dạ sắt đá của mình nhìn thấy nước mắt của mình cũng không khỏi mềm lòng. Đám ngu ngốc ở trường ngày nào cũng tặng quà cho mình, dù cho họ biết mình tan học sẽ vứt đi. Đạo sĩ núi Long Hổ chết vì mình, dù họ biết mình là quỷ dữ. Tất cả mọi người đều thích mình, tại sao chỉ có cậu ghét mình như thế?"
Cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng của Khương Dã không có nhiệt độ, "Họ không thích cậu, họ chỉ bị mê hoặc bởi nhan sắc của cậu thôi."
"Thế cậu thì sao?" Cận Phi Trạch hỏi, "Cậu không thích nhan sắc của mình ư?"
Lần này Khương Dã không trả lời ngay.
Cận Phi Trạch là một kẻ cực kỳ đáng ghét, người khác dùng tấm chân tình đối xử với hắn, hắn giẫm đạp chân tình dưới gót chân, còn cười nhạo người khác ngu ngốc. Vậy nên Khương Dã tuyệt đối không thể sa vào được, dù cho Cận Phi Trạch c** s*ch quần áo ngủ trong lòng cậu, cậu cũng phải sừng sững bất động như nhà sư.
Cậu tuyệt đối không được rung động.
"Nhìn xem," Cận Phi Trạch bật cười khe khẽ, "Rõ ràng là cậu có thích. Thích còn không thừa nhận, cậu cứng miệng hơn, hay cứng bên dưới hơn?"
"Cận Phi Trạch," Khương Dã không để ý đến lời nói suồng sã của hắn, chất giọng lạnh tanh như nước hồ mùa thu, "Kể từ ngày hôm nay, cậu phải nghe lời tôi."
"Không nghe lời thì sẽ thế nào? Đụ mình à?"
Khương Dã lạnh lùng nói: "Đánh cậu."
Cận Phi Trạch đột nhiên bật dậy, Khương Dã tinh mắt nhanh tay bấm điều khiển từ xa, vòng cổ sốc điện hạ gục hắn, hắn lại nằm sõng soài ra sàn.
Lần này hắn không nói gì rất lâu, Khương Dã ngước mắt lên bèn thấy hắn đang nhìn mình đăm đăm. Cặp mắt đen kịt của hắn không còn ý cười quyến rũ, chỉ còn vực thẳm không thấy đáy. Hắn đã gỡ bỏ lớp nguỵ trang thân thiết hiền hoà của mình, cuối cùng cũng để lộ bản chất nguy hiểm. Đối mặt với hắn sẽ vô thức nổi da gà, đáy lòng toát ra hơi lạnh thấu xương. Cảm giác không phải người của hắn càng nặng hơn, thậm chí ngay cả làn da cũng trắng bệch. Giờ phút này cuối cùng Khương Dã cũng cảm nhận được hắn là quỷ dữ, không phải người. Thì ra bình thường hắn luôn giả vờ mọi lúc, nguỵ trang bản thân từ đầu đến chân cho giống một người bình thường.
Nhưng Khương Dã không lùi lại, càng không cúi đầu, cậu nhìn vào mắt hắn, không hề nhượng bộ.
"Tốt nhất là cậu bắt tôi phải đeo cái vòng cổ này cả đời."
"Như cậu muốn."
"Tốt nhất là cậu mãi mãi không cần phải thay pin cho nó."
"Nó sạc năng lượng mặt trời."
"Được, cậu được lắm," Cận Phi Trạch bật cười khe khẽ, "Khương Dã, tương lai còn dài, tôi từ từ chơi cùng cậu."