Mầm Ác

Chương 49

Trên trạm làm việc di động, giao diện giám sát trên màn hình máy tính bỗng vụt lóe, máy quay giám sát của toàn bộ các thí sinh đồng thời offline. Các giáo viên ngạc nhiên, nhanh chóng nhập lệnh kết nối lại, nhưng chỉ uổng công vô ích, giao diện giám sát đã đen ngòm.

 

"Sao lại thế này?" Một giáo viên túa mồ hôi lạnh.

 

"Bộ phận kỹ thuật kiểm tra nguyên nhân mất kết nối, xem có phải có hacker không." Thẩm Đạc điềm tĩnh chỉ thị, "Gọi đến số của nhân viên bảo vệ ở địa điểm thi, hỏi tình hình hiện trường của họ."

 

Các giáo viên vội vã gọi điện thoại, gọi mấy lần liền, đều là ngoài vùng phủ sóng.

 

Thẩm Đạc im lặng, sự việc này không ổn. Y rút điện thoại ra, gọi vào số của Hoắc Ngang. Lần này không đủ nhân lực làm bảo vệ, y sắp xếp cả Hoắc Ngang vào. Hoắc Ngang là lính đánh thuê chuyên nghiệp, còn có kinh nghiệm ở làng Thái Tuế, Thẩm Đạc phát cho y đạn chu sa, quá đủ để giữ trật tự ở địa điểm thi. Điện thoại tút tút rất lâu, cuối cùng cũng kết nối, y vội nói: "Hoắc Ngang..."

 

Giọng nói ở đầu bên kia ngắt quãng, "Gì cơ... Tôi vào thang máy... Tín hiệu không..."

 

Âm thanh dừng đột ngột, cuộc gọi bị ngắt.

 

.

 

Lý Diệu Diệu thức giấc bởi tiếng chuông báo thức của điện thoại.

 

Cô dụi mắt ngồi dậy, muốn tìm chiếc túi đeo chéo hình thỏ của mình, nhưng không tìm thấy. Cô mở choàng mắt ra, lập tức chết đứng. Cô không nằm trên chiếc giường lớn hiệu Simmons trong khách sạn, mà là ngủ trên một chiếc giường bệnh, còn đắp ga trải giường màu trắng trên người. Xung quanh đều là giường bệnh kiểu này, đều có người nằm, toàn bộ trùm ga trải giường trắng muốt quá đỉnh đầu. Có người ga trải giường ngắn quá, bàn chân và mắt cá chân của bệnh nhân thò ra ngoài, mắt cá chân còn buộc chuông. Cô cúi đầu nhìn, túi đeo chéo hình thỏ của mình ở cạnh chân.

 

Lý Diệu Diệu lập tức vỡ lẽ, đây là nhà xác.

 

Cô từng đọc một số tiểu thuyết siêu nhiên kinh dị, nghe nói chân thi thể buộc chuông là để lúc xác chết đội mồ sống dậy chuông rung phát ra âm thanh, giúp người ta cảnh giác sớm. Cô không khỏi túa mồ hôi lạnh toàn thân, sống lưng như có chi chít gai băng c*m v** xương, suýt thì òa khóc. Cô không hiểu, rõ ràng cô đang ngủ yên lành ở khách sạn, còn nhận lời anh trai sáng hôm sau sẽ tiễn anh đi thi, sao giờ lại tới nhà xác bệnh viện?

 

Không được, phải rời khỏi đây mau.

 

Cô cầm túi đeo chéo lên, run lẩy bẩy xuống giường. Đầu giường ở đây đều có thẻ tên của bệnh nhân, cô không dám nhìn đầu giường mình, chỉ sợ nhìn thấy tên mình. Chi tiết phổ biến nhất trong phim kinh dị chính là nhìn thấy ảnh mình trên bia mộ, hoặc nhìn thấy tên mình trên bài vị. Lý Diệu Diệu thầm run rẩy, dồn can đảm nhìn qua —— không phải tên của cô, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô rón rén đi ra cửa, động tác rất nhẹ nhàng, đi bằng mũi chân, như sợ thi thể bên cạnh bật dậy. Cửa nhà xác mở toang, một ngọn đèn khẩn cấp đang sáng trong hành lang đằng sau cửa, ánh đèn chỉ soi sáng một khoảng nhỏ, nhìn xa hơn là bóng tối đen ngòm. Bóng tối sâu hun hút ấy im phăng phắc, như có quái vật chưa rõ đang ẩn nấp.

 

Hai chân Lý Diệu Diệu mềm nhũn, hành lang tối om nhìn rất quái gở, nhưng nhà xác bao nhiêu thi thể càng quái gở hơn. Không được sợ, Lý Diệu Diệu siết nắm đấm đến mức đau, nếu là anh trai cô gặp phải tình huống này, nhất định sẽ điềm tĩnh đi tiếp phải không. Nghĩ đến Khương Dã, cô vô thức rơi nước mắt. Sao cô lại đến nơi này? Anh trai cô đang ở đâu? Anh có biết cô đã biến mất rồi không? Cô ra sức lắc đầu, không được, không thể cứ dựa dẫm vào anh trai được, nhất định cô phải tự đi ra ngoài.

 

Cô nghiến răng, đang định bước ra, chợt nghe thấy giọng phụ nữ nghẹn ngào vọng tới từ cuối hành lang: "A Trạch... Con đâu rồi? Mẹ nhớ con quá..."

 

Nơi này còn có người khác, Lý Diệu Diệu mừng rỡ khôn xiết, đang định đi tới, chợt nghe thấy một âm thanh làm cô sởn gai ốc —— tiếng chuông.

 

Leng keng—— Leng keng——

 

Rất đều đặn, từng nhịp một.

 

Toàn thân Lý Diệu Diệu cứng đờ, rời mắt nhìn sang chuông trên chân thi thể.

 

Không nghi ngờ gì nữa, người phụ nữ đang khóc lóc ấy là thi thể nhà xác.

 

Tiếng chuông càng lúc càng rõ ràng, tiếng khóc cũng càng lúc càng to, dường như đang lại gần nhà xác. Lý Diệu Diệu chậm rãi lùi lại, cho tới khi nhìn thấy một cặp chân dài xanh tím đáng sợ trong bóng tối. Đỉnh đầu như bị tạt một chậu nước lạnh, Lý Diệu Diệu sắp phát điên, cô vừa lăn vừa bò chạy về giường bệnh, nhanh chóng nằm xuống trùm ga trải giường quá đỉnh đầu. Đúng lúc cô nằm yên, tiếng khóc của phụ nữ đi đến cửa.

 

"Sợ quá... Sợ quá... Con không cần mẹ nữa à? A Trạch..."

 

Cơ thể run lẩy bẩy, Lý Diệu Diệu nghiến răng kiềm chế bản thân mình, giữ im tuyệt đối. Cách tấm ga trải giường trắng mỏng tang, cô nhìn thấy thấp thoáng một quái vật tay chân dài ngoằng bước qua cửa. Đó là cái gì? Lý Diệu Diệu không biết, cũng không muốn biết, cô nhắm chặt mắt, ép nước mắt quay ngược về.

 

Chân quái vật nọ dài khác thường, đứng lên ít nhất phải cao hai mét, hình thù vô cùng dị dạng. Nó đang tuần tra xung quanh giường bệnh, còn cách Lý Diệu Diệu một quãng. Lý Diệu Diệu lén lút hé mắt, nhìn trộm hướng đó qua tấm ga trải giường. Chỉ thấy quái vật nọ vén ga trải giường của một thi thể, cúi đầu, không biết đang thăm dò cái gì.

 

Nó vén một tấm ga trải giường, rồi vén tấm tiếp theo, chậm rãi lại gần chỗ Lý Diệu Diệu. Lý Diệu Diệu muốn tranh thủ lúc nó quay lưng lại với mình để chạy trốn mấy lần liền, nhưng lại sợ phát ra tiếng động làm nó phát hiện ra, cuối cùng vẫn không làm được, cô nằm thẳng đơ, trơ mắt nhìn nó đến giường bên cạnh mình. Tim Lý Diệu Diệu gần ngừng đập, con quái vật nọ khom mình, đang ngửi thi thể bên cạnh cô, đầu nó cũng dị dạng, nửa trên của cái đầu không có tóc, mà mọc một cục mụn mủ to như bong bóng.

 

Thấy nó ưỡn thẳng người dậy, định di chuyển về phía mình, Lý Diệu Diệu cuống quýt nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được một mùi tanh ngòm đáng sợ, ga trải giường trùm lên người bị vạch ra trong tích tắc, không khí lạnh lẽo chạm vào làn da, toàn thân cô nổi da gà. Cô cố nhịn thở, không động đậy, nhắm nghiền mắt. Hình như quái vật đang từ từ lại gần cô, mùi tanh tạt qua má, cái đầu mọc mụn mủ hít ngửi trên người cô. Ngón tay nó đè lên người Lý Diệu Diệu, móng tay sắc nhọn chọc thủng vai cô. Lý Diệu Diệu cắn lưỡi, cố nhịn cơn đau thấu xương, không hó hé tiếng nào.

 

Lần này thời gian quái vật nán lại đặc biệt dài, Lý Diệu Diệu gần như tưởng rằng mình khó mà thoát chết được, đúng lúc này cuối cùng ngón tay của quái vật cũng rời khỏi cô. Cô nghe thấy tiếng chuông xa dần, sau đó là tiếng đóng cửa, âm thanh của quái vật biến mất hoàn toàn. Cô run rẩy mở mắt ra, cửa nhà xác đã khép kín, đèn khẩn cấp không rọi vào được, xung quanh tối om.

 

Lý Diệu Diệu cử động bả vai, lỗ máu dữ tợn đang chảy máu òng ọc, cô ấn vai, dè dặt trèo xuống giường. Tập trung lắng nghe, tiếng chuông nọ đã biến mất, chắc hẳn quái vật đã đi xa. Lý Diệu Diệu rón rén đi ra cửa, chậm rãi hé mở cửa, ánh sáng chói mắt hắt vào như thủy triều. Hành lang không có tiếng động, cũng chẳng có lấy nửa bóng người.

 

An toàn rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm.

 

Một giọt chất lỏng nóng hổi rơi xuống má cô. Cô ngờ vực chạm vào mặt, phát hiện là máu. Sao trần nhà lại nhỏ máu? Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp một cái đầu to tướng đen sì. Con quái vật bám người trên trần nhà, đầu xoay 180 độ về phía Lý Diệu Diệu, gương mặt dữ tợn đối mặt với cô, giọt máu nhỏ xuống từ đầu ngón tay nó vừa chọc thủng vai cô.

 

"Ngươi có nhìn thấy A Trạch của ta không?" Quái vật hỏi bằng chất giọng the thé.

 

Tim Lý Diệu Diệu ngừng đập.

 

"A a a a——" Cô hét toáng lên.

 

Quái vật há cái miệng hai hàm đầy răng nanh, nhào về phía cô.

 

.

 

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, thí sinh lục tục quay về hết, tất cả mọi người đều nhìn thấy thi thể trong bãi đỗ xe. Vừa chết mất một người, mọi người đều thầm kinh hãi, không dám tùy tiện đi vào trong nữa. Mọi người đi thành nhóm thử quay về đường đèo, nửa tiếng sau lại quay lại. Trương Nghi bảo là ma chặn đường, nhất định nơi này có điều mờ ám.

 

Trương Nghi hỏi Cận Phi Trạch: "Tình hình nơi này ra sao, giới thiệu cho chúng tôi đi."

 

Cận Phi Trạch cười híp mắt nói: "Chờ chết đi."

 

"..." Trương Nghi câm nín giây lát, lén lút hỏi Khương Dã, "Hai người làm sao thế, có phải cãi nhau không? Lần trước thấy hai người còn mặn nồng lắm mà, sao giờ lại trở mặt thành thù rồi? Lẽ nào cậu muốn chơi SM còn A Trạch không muốn?"

 

Khương Dã lạnh lùng liếc nhìn anh ta, quay đầu lục soát quầy hướng dẫn khám bệnh, tìm được một tấm bản đồ nhỏ, đang cúi đầu nghiên cứu, chợt một thí sinh chạy từ bãi đỗ xe vào, bảo rằng đứng ở ở cửa tòa nội trú nghe thấy tiếng hét của một cô gái.

 

"Tòa nội trú tối lắm, chúng tôi không dám vào." Thí sinh nọ nói.

 

"Vãi, lại có người gặp nạn ư?" Có người hỏi.

 

"Mở màn đã chết hai người, rốt cuộc nơi này là nơi nào?" Một người khác hỏi.

 

Quan Hạo hỏi: "Có vào kiểm tra không?"

 

Một hòa thượng trẻ măng mặc cà sa niệm một câu Phật hiệu, nói: "Các vị, trước khi tới đó kiểm tra, tôi cho rằng nên làm rõ số người, tự giới thiệu đã, hành động theo nhóm an toàn hơn."

 

Mọi người đều gật đầu, thực ra Khương Dã không đồng ý cho lắm, chạy đến tòa nội trú kịp thời thì có thể còn cứu được cô gái đó, đi càng muộn thì tỉ lệ sống sót của cô ấy càng thấp. Có điều hầu hết mọi người đều đồng ý với hòa thượng, Khương Dã không tiện nói gì thêm, đành hùa theo.

 

Tất cả mọi người lần lượt tự giới thiệu, hiện tại thí sinh đang tập hợp tổng cộng có hai mươi ba người, đều có họ tên. Người quen biết tụ lại một chỗ, túm năm tụm ba. Một cô gái tên là Phương Vy Vy chắc là lần đầu tiên vào cấm địa, cứ khóc mãi, mấy cậu trai đang an ủi cô. Hòa thượng nọ nghe một lượt, lại nhìn xung quanh, lông mày càng nhíu chặt, lén lút đi đến chỗ Khương Dã, hỏi: "Các vị, có nhận ra có gì không ổn không?"

 

Trương Nghi cười hì hì, "Anh đến tìm chúng tôi làm gì?"

 

Hòa thượng nọ thở dài, "Thiên sư Trương, ở đây tôi chỉ quen mỗi cậu, không tìm cậu thì tìm ai?"

 

Trương Nghi giới thiệu cho nhóm Khương Dã, "Đây là đại sư Minh Nhạc của Thiếu Lâm Tự, bị hói từ thuở thiếu niên, đành phải xuất gia làm sư thầy, từng giành giải quán quân võ thuật toàn quốc năm ngoái."

 

Minh Nhạc: "..."

 

Quan Hạo ghé đầu hỏi, "Có gì không ổn, anh phát hiện ra gì à?"

 

Khương Dã trầm giọng nói: "Trong đội bị thừa người."

 

Minh Nhạc nhìn cậu bằng ánh mắt khen ngợi, gật đầu nói: "Bần tăng bất tài, có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, lúc vừa vào bệnh viện mọi người chia nhau hành động, tôi đi cuối cùng, có tổng cộng mười người vào tòa ngoại trú, năm người vào tòa nội trú, tám người vào toà hành chính, cộng lại là hai mươi ba người."

 

Quan Hạo vỡ lẽ, "Nhưng rõ ràng có một người đã chết, một người gặp nạn ở tòa nội trú, đáng lẽ phải là hai mươi mốt người mới phải."

 

Minh Nhạc chắp tay, "A di đà Phật, địa điểm thi có nhân viên tuần tra, có lẽ âm thanh ở tòa nội trú không phải là thí sinh. Nhưng bất kể ra sao, ít nhất nơi này bị thừa ra một người."

 

Ánh mắt của họ không hẹn mà cùng nhìn về phía đám đông, mọi người đứng lẫn lộn, đang trao đổi cách đối phó, hoàn toàn không phân biệt được ai là người ai là ma.

 

Một cô gái nói: "Không phải vào tòa nội trú sao? Tranh thủ lúc trời còn chưa tối, muốn đi thì đi mau."

 

Phương Vy Vy hoảng loạn nói: "Không thể đi được! Ngộ nhỡ có ma quỷ thì sao?"

 

Nam sinh đứng bên cạnh cô cũng bày tỏ phản đối, "Không biết sinh vật lạ ở đây là cấp bậc gì, hành động tùy tiện có ổn thật không?"

 

Cô gái vừa nói cười khẩy, nói: "Không đi điều tra rõ ràng, xem tình hình, lẽ nào chờ sinh vật lạ đến tìm cậu, đánh cậu trở tay không kịp chắc?"

 

Khương Dã cũng nói: "Chưa biết chừng người gào thét đó còn chưa chết, cứu viện kịp thời có khi còn cứu được."

 

Nam sinh nọ lên tiếng phản bác, cô gái không nhượng bộ chút nào, càng cãi càng to tiếng, mặt đỏ tía tai. Trương Nghi đang định giảng hòa, đúng lúc này, có tiếng động khả nghi vọng tới từ chỗ thang máy. Rõ ràng nơi này không có điện, sao lại có thang máy? Tiếng cãi cọ im bặt, tất cả mọi người chìm vào im lặng.

 

Có người rút súng, chĩa về phía thang máy. Trương Nghi vội đặt ba cây nến trắng xuống sàn, thắp nến, ngọn lửa cháy đượm, khói không soi ra thứ gì kỳ quái. Cửa thang máy bị một đôi tay dùng lực cạy ra, một người đàn ông cao to khoác ba lô đen trèo lên từ giếng thang máy, tình cờ bắt gặp họng súng đen ngòm của các thí sinh.

 

"Éc," Hoắc Ngang giơ tay lên nói, "Người sống, nhân viên tuần tra địa điểm thi Hoắc Ngang."

 

Mọi người vẫn chĩa súng vào y.

 

Hoắc Ngang để lộ đồng hồ đeo tay thể thao, "Người sống thật mà, tôi còn có nhịp tim đây này, 80 nhịp một phút, cực kỳ khỏe mạnh."

Bình Luận (0)
Comment