Tịch không quen, anh không phải chưa từng thấy Tu mị hoặc như vậy. Cậu làm anh hồi tưởng đến lần trước khi anh cùng anh trai giúp cậu ‘hạ hỏa’. Vì cố níu kéo lý trí trong đến tận bây giờ khi cậu ở nằm trong lòng hai người đàn ông cậu yêu. Cậu thả trôi cái gọi là lý trí ấy đi, ở bên họ cậu rất an toàn nên cậu để mặc thân xác mình dụ dỗ họ ( Xích: sao không nói luôn là ngươi dụ dỗ hai tên kia luôn đi >_<). Cậu cảm nhận được vị đạo của hai người họ, đồng mùi bạc hà mát mẻ làm cậu động tình không thôi. Cả người vặn vẹo không thôi, ngồi trong lòng của Hàn Tịch, bộ vị nào đó của người đàn ông cứng rắn đâm vào mông cậu.
Hai tay run rẩy ôm lấy cổ của Hàn Tịch. Đôi môi run rẩy hà từng hơi thở nóng bỏng vào vành tai Hàn Tịch. Minh Tu lí nhí nói:
_Ôm..ôm tôi…. – ngón tay cậu cố níu lấy phần da sau gáy anh – nóng…..ngứa….a…ưm…..giúp…..tôi……..a…………
Quả thực là điên người. Trong khi cả anh và Triệt lo lắng cậu bị làm sao thì cậu lại chủ động dụ dỗ anh. Cậu thật là đáng sợ, cậu ôm cổ Tịch. Đôi tay run rẩy nắm lấy vai anh, hạ thân cậu cọ xát vào đũng quần anh, làm côn th*t anh cứng dần. Tại sao Tu có thể hư hỏng đến vậy? ( Xích: tự hứa với lòng, lần sau không chơi mấy màn xuân dược nữa >_<) Nhưng anh đã không còn thời gian để suy nghĩ bởi Tu đã đưa môi lên cắn mạnh vào môi anh, đầu lưỡi cậu liếm láp môi anh. Đôi mắt cậu mang ý cười thật. Ánh mắt này khiến Tịch sững sờ, rất giống cô bé đó. Giống như người mà anh cùng Triệt rất thích hồi nhỏ ( Xích: * cáu* * đập* đồ mắt đui mù, người ta rõ ràng là con trai mà cứ tưởng đi đâu thế). Đôi mắt ngập tràn lệ nhưng vẫn vương lại trong mắt một nét long lanh chiếm hết những mảnh còn lại trong trái tim người đối diện. Cười thật nhiều, lệ vẫn rơi tràn khỏi khóe mắt cậu. Cậu rất thích họ. Cậu rất yêu họ.
_ Tôi…yêu…..yêu anh….- đôi tay run rẩy chĩa thẳng vào lồng ngực của Tịch. Tại nơi đó, trái tim của anh nhưng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh. Tim chỉ còn lại cảm giác hạnh phúc và vô tình lãng quên cơn tức giận đến sôi máu nào đó khi biết nữ nhân có đính ước với anh hai giả thủ động bắt cóc cậu. Không còn nữa cái cảm giác giận dữ muốn cuốn phăng hết tất cả. Nâng cằm cậu lên, đặt lên đó một nụ hôn đầy sau mê. Dìu dắt đầu lưỡi trúc trắc của cậu. Cuốn tâm trí cậu vào dòng lũ mê muội. Hai tay Tịch giữ chặt gáy cậu. Bỗng có một đôi tay ôm lấy eo cậu. Lực thật mạnh nhưng muốn siết gãy eo cậu nhưng cậu lại cảm thấy thích. Cả người run lên phấn kích. Cậu cùng chơi đùa với lưỡi của Tịch nhưng thân thể vẫn hét gào dục vọng. Cậu chẳng phải đợi lâu khi ngay lúc đó đôi bàn tay mạnh mẽ luồng vào trong áo cậu và đưa lên đến đầu ngực cậu nhéo mạnh một cái. Cậu mình cắn vào lưỡi Tịch. Một mùi vị tanh nồng càng làm nụ hôn của cậu với Tịch trở nên cuồng say. Trong khi đó, đôi bàn tay kia vừa an ủi đầu nhũ đã sưng dỏ của cậu và dần đi xuống dưới khố hạ đang bị nhốt chặt trong lớp quần mỏng cậu đang mặc. Nhẹ nhàng, cậu đã đã trở nên trần trụi trước mặt hai người đàn ông, hai người mà cậu coi trọng nhất (sư phụ Tu: ngươi dám…???, Xích: * vỗ vai* thôi đi, ta là mẹ bọn nhỏ mà còn bị bỏ xó nói chi đến ông). Cậu đỏ mặt áp vào ngực Triệt. trái tim Triệt đập thật mạnh giống cậu vậy. Một bàn tay khác áp cậu lên một lồng ngực nóng cháy, và trái tim bên trong lồng ngực đó cũng nhảy một vũ điệu tình yêu dạo dực như cậu. Nhắm lại đôi mắt, cậu run rẩy:
_ Giúp… em….a…nóng……ưm …thật ngứa……..ân- đặt hai bàn tay của hai người nào đó đang bị động tác cậu làm cho máu chảy ngược xuống dưới như muốn điên lên- Thật khó chịu……ân….. giúp em……a…….
Cậu bất chấp tất cả, trong bóng tối của cái xe hơi sang trọng nhưng giờ đây thế nào mà cả ba đều cảm thấy thật chật. Xe bắt đầu chạy chậm lại. Và bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng nói:
_ Nhị vị thiếu gia đã đến nơi- chất giọng lạnh lùng mang theo chút gì đó quá chừng khô khan cắt đứt động tác của hai con cầm thú chuẩn bị lột xác. Hàn Triệt cất tiếng khàn đặc ra lệnh:
_Cậu lui đi
Sau đó, bầu không khí trở lại vẻ tĩnh lặng đến mức nghe rõ từng hơi thở nặng nề bên tai Tu. Minh Tu cố để những thanh âm đó ra khỏi đầu nhưng vô vọng bởi hai nguời kia tuyệt đối không buông tha cậu. Mỉm cười thẹn thùng cậu hôn áp môi hôn Triệt trong khi Tịch đang cố nới rộng một nơi tư mật nào đó bên dưới. Tu chỉ biết cắn răng chặn những thanh âm xấu hổ mà cậu tạo ra. Thật kích thích. Tịch và Triệt mỗi người một bên liếm đến ướt sũng vành tai Tu. Hơi thở động dục như ngấm vào từng thớ thịt Tu khiến cả người cậu gào thét sự yêu thương chứ không phải những động tác nguội như vậy( Xích: * lau mồ hôi* ừ nguội lắm, trả lại nước dãi cho ta* thét*). Như có thể hiểu được cậu muốn gì, cả hai người đàn ông cùng đưa tay vào hậu huyệt nhầy nhụa dịch ruột non của cậu, mỗi người hai ngón tay nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu. Cậu co thắt hậu huyệt như muốn nuốt cả bốn ngón tay vào trong. Để nhận được tiếng hít thở không thông của hai người kia. Họ cùng đưa tay ra khỏi hậu huyệt cậu. Tu liền thấy khó chịu, cậu hư lên một tiếng bất mãn.
Sau đó, không báo trước một thứ nóng cháy xộc thẳng vào bên trong. Tu không biết xấu hổ rên rỉ đầy kích dục:
_ Hư… thật thoải mái…ân…..hảo thô…
Kéo theo những cú nấc thật mạnh vào sâu cùng hậu huyệt của cậu, làm cậu cố níu lấy vai Tịch để không bị đụng đầu lên trần xe. Bên trong cậu thật mất hồn làm Tịch thở ra những hơi thở dục vọng vào mặt Tu, tay không nhàn rồi mà âu yếm nhũ đầu háo sắc đỏ như trái anh đào của cậu. Trong khi đó, Triệt cố chen thêm một ngón, hai ngón vào hậu huyệt đã chứa một dương v*t thô to và cứng đến cực điểm của Tu. Tu chau mày khó chịu nhưng vẫn không cảm thấy đau. Đó là tác dụng của xuân dược chẳng những kích dục mà còn có tác dụng giảm đau nên Tu nhanh chóng thích nghi và khi đến cực hạn. Triệt cũng tiến vào trong hậu huyệt háo sắc của Tu, bên miệng không quên nói cậu:
_ Em là yêu tinh….a…bên trong em thật hư hỏng……ư……
Bị nói là yêu tinh làm Tu bị kích thích lần nữa co thắt hậu huyệt đói khát giam giữ hai côn th*t cứng bên trong. Với mưu đồ vắt khô hai côn th*t nhưng chỉ có điều hai con cầm thú nọ sẽ không buông tha cậu dễ dàng đến vậy. Họ gần như đánh mất lý trí mà lao vào cậu. Dùng những bản năng nguyên thủy vận động còn cậu thì níu lấy cả hai khát cầu yêu thương. Chìm vào dục bể cậu vẫn không quên nói trong vô vàn tiếng rên rỉ dâm loạn:
_ Em…a…yêu hai người……ân
Vận động kịch liệt khiến không khí nỏng bỏng, cậu bị kẹp giữa luồng nóng bỏng khiến thần kinh cậu như bị luồng điện giật. Không khí dường như không đủ để hít thở. Đôi môi của cậu bị giam giữ bởi những nụ hôn ngọt lịm, miệng cậu chỉ có thể nhẹ rên kích tình. Quá nóng khiến nhiều lúc cậu không thể không giãy lên, giọt lệ hạnh phúc tràn khỏi khóe mắt cậu. Cậu yêu họ rồi, không thể thoát khỏi họ nữa…
Mê đắm, say sưa, dục vọng, kích tình khiến cho mặt trăng cũng phải thẹn thùng….
Cuồng loạn không lối thoát ba con người đắm say trong một bể tình nồng nàn. Cậu yêu hai người đàn ông trước mắt. Họ để cậu bên mình, cho phép cậu ở lại nơi đó. Họ muốn chăm sóc cậu, yêu thương cậu. Với họ cậu là tất cả. Được tình yêu bồi dưỡng, cậu hạnh phúc đến mức trong mơ cũng không ngừng được nở nụ cười đắm chìm trong hạnh phúc. Biệt thự Hàn gia biết đến một thanh niên nhỏ nhắn thanh tú mang theo nụ cười chói rọi như ánh mặt trời. Có cậu ở đâu thì ở đó luôn có sự vui vẻ. Hai vị thiếu gia một mực ép cậu ngồi yên hưởng phúc nhưng đã quen lao động, quen chân quen tay đến mức không thể nào ngồi yên. Lúc thì mọi người thấy cậu lau dọn một góc nhỏ của tòa biệt thự to lớn, lúc lại thấy cậu chạy đi chạy lại trong căn bếp cố học nấu ăn. Trước khi làm ở câu lạc bộ đêm cậu làm nhiều nơi lắm, có khi là của hàng tạp hóa nhỏ đôi khi lại là tạp vụ của một nhà hàng. Luôn chân luôn tay đến bận rộn nhưng cậu chưa bao giờ thấy mệt, cậu luôn muốn trả nợ cho cha mẹ, cậu muốn kiếm tiền để đi học. Cậu mới có hơn 18 tuổi, cậu vẫn muốn đi học dù cậu chưa học hết cao trung. Mọi người xung quanh luôn yêu quý cậu, họ cảm thấy thanh niên này thật đáng yêu, cậu gieo lên nhưng niềm vui nho nhỏ trong cuộc sống của họ, trước đây biệt thự Hàn gia chỉ là một mảng lạnh băng chẳng thấy hơi người giờ thì thi thoảng tiếng cười nhẹ đâu đó khiến hầu gái vui vẻ. Họ thích cậu, nhiều lúc học trách cậu khi thấy cậu dọn phòng hay cắm hoa. Đó là công việc của họ nhưng cậu rất rất hay tranh làm:
_ Tu thiếu gia, lại nữa rồi. Nếu hai vị thiếu gia thấy cậu làm việc thay chúng thôi thì chẳng phải chúng tôi bị đuổi việc à???- hầu gái tên Nhã Linh véo véo gò má trắng trắng mềm mềm của cậu mắng yêu
_ Nhưng em buồn tay lắm không làm gì rất chán…. – cậu xị mặt ra, gò má bị bẹo đến, rồi lôi từ trong túi trước tạp dề ra một túi vải nhỏ, mang theo mùi bánh ngọt đưa cho nhóm hầu gái
Nhóm hầu gái mở ra bị mùi bánh hấp dẫn, là bánh hạnh nhân na, còn có bánh bơ ngọt, bánh ca cao, trong túi nhiều lại bánh nhỏ nhỏ xinh xinh. Nhã Linh lấy một miếng bánh hình vuông có bảy sắc cầu vồng đáng yêu đưa lên miệng ăn thử, rồi nhai từng miếng đầy trân trọng. Cô biết vị Tu thiếu gia này rất khéo tay nha, lần nào cũng làm đồ điểm tâm cho họ ăn còn rất ngon nữa. Cả nhóm tấm tắc khen, còn bảo Tu mở một tiệm bánh ngọt đi chắc chắn sẽ đắt hàng lắm. Nhưng chưa nói được nhiều liền thấy Hàn Tịch thiếu gia đứng sau cậu, họ liền tức thời lẩn đi mất tiêu. Cậu thấy có bóng đồ xuống liền quay lại thì gặp phải một cái ôm. Cả người bị ghì chặt vào trong vòng tay của người kia. Cảm giác thật đáng ghét. Cậu ghét cảm giác nhớ nhung giờ đây. Người ấy mới đi khỏi cậu có hơn 2 tuần mà cậu không thể nào quên nổi. Ngày nào cũng đi vào thư phòng dọn dẹp quét tước với hi vong người đó đi vào. Hàn Tịch rất nhớ thân ảnh bé nhỏ, nhớ đến đau đớn. Trái tim anh bị cậu cướp mất rồi, nó không còn là của anh nữa, anh không lúc nào không nhớ đến cậu. Ôm nhau thật lâu dưới bóng cây phong, lá cây đỏ rực che đi nét mặt ngượng ngùng của cậu. Đứng đó không xa một nữ nhân đẹp đang nhìn họ, Đôi mắt xót xa mà căm phận chăm chăm nhìn thẳng vào người thiếu niên thanh tú đó. Đó là một thanh niên không tính xinh đẹp vậy sao cô vẫn thua cậu, về nhan sắc cô hơn cậu gấp bội, về thân thế thì cô là thiên kim tiểu thư còn cậu chỉ là một cô nhi thân mang nợ đi nhảy khỏa thân ở câu lạc bộ đêm. Cái gì cũng hơn, vậy sao Tịch không nhìn cô….
Hôm sau, quản gia bá bá đến gọi cậu. Nói rằng lão gia muốn gặp. Lão gia là cha của hai người họ, cậu biết thể nào cũng phải gặp mặt, đâu phải lần đầu cậu nghĩ. Căn bản cậu vốn không xứng với hai người họ, nhưng tình yêu níu cậu lại bên họ. Cậu muốn ngày ngày bên họ, nấu những món đồ ăn cho hai kẻ cuồng công việc thức khuya làm việc rồi sau đó bị họ kéo vào lòng “ yêu thương” nói ngại ngùng thì cũng không phải nhưng đã hai tháng sau khi cậu bị bắt cóc rồi còn bị ép uống xuân dược. Họ luôn bên cậu, che chở cậu bằng bờ vai rộng lớn ấm áp của họ. Bảo sao một đứa trẻ mồ côi như cậu không lưu luyến chứ. Cậu thèm khát tình yêu của họ, cậu tha thiết muốn sự yêu thương, quan tâm của họ đến mù quáng, cậu muốn có một gia đình và luôn muốn họ trở thành gia đình của cậu. Nhưng giờ cậu phải tỉnh lại
___ta là giải phân cách đau đớn____
Gia chủ Hàn gia Hàn Vĩnh đương nhiên biết, hai đứa con trai của ông đang say mê một thanh niên. Ông không phản đối con trai bên ngoài yêu đương nhưng hôm nay cư nhiên cả hai con trai cùng đứng trước mặt ông hủy hôn sự của mình, đính ước lúc cả hai con trai lúc 15. Không phải ép buộc nhưng môn đăng hộ đối, hai bên lại thấy bốn đứa hợp nhau sao lại không tiến tới chứ. Nhị vị tiểu thư bên Doãn gia một mực muốn đính hôn sớm nhưng hai con trai hết lần này đến lần khác thoái thác cho qua nhưng tuổi kết hôn đã đến, cùng 27 tuổi rồi, nên thành gia lập thất rồi, công việc là công việc không thể vì thế mà lơ là việc hôn nhân đại sự cả đời, chả lẽ để công việc thay vợ hiền đảm đnag bên mình. Lật qua lật lại vài tờ lý lịch. Thanh niên kia là do hoàn cảnh nhưng nhảy khỏa thân cho hàng ngàn hàng vạn đàn ông xem thật khó chấp nhận. Ông không quá cố chấp nhưng chính là con trai ông, ông không muốn để chúng qua lại với loại người tùy tiện như thế. Dặn dò quản gia đưa thanh niên đến nói chuyện. Để cậu ở phòng bên nghe ông và con trai bàn bạc chuyện hôn nhân. Ông nghĩ cậu sẽ thông minh hiểu rõ được cái gì nên cái gì không nên.
___ta là giải phân cách chia ly____
Ấm áp quá nhiều khiến cậu như yếu đi, cậu ngồi nghĩ đến những ngày không có họ mà cầm không nổi lệ tràn khỏi khóe mắt. Phải chăng cậu đã quá tham lam. Cậu vốn chẳng xứng với họ sao có thể nghĩ đến chuyện bên họ đến trọn đời trọn kiếp được. Phải đi thôi, vì họ cần kết hôn cần có con cái của mình. Cậu là đàn ông làm sao sinh con đẻ cái cho họ được. Họ không thể vì cậu mà đoạn tử đoạn tôn. Cậu hiểu ý cha họ muốn nói, tránh xa họ chính là muốn tốt cho họ. …..
Đến lúc kết thúc giấc mộng đẹp rồi….
Ngày đó trở đi cậu liền bỏ đi sự bận rộn mọi khi luôn ở bên Hàn Tịch và Hàn Triệt, lúc giúp họ xếp lại thư phòng lúc lại mang đồ ăn cho họ. Cậu muốn bên họ thật nhiều, muốn để hình ảnh họ khảm sâu vào cậu. Sau này không bên họ nữa, cậu muốn giữ nhiều hình ảnh tốt trong mắt họ…
Rất lạ, ai cũng thấy cậu rất lạ nhưng chẳng không thấy chỗ nào lạ. Cậu vẫn quang quẩn đó, vẫn cười đùa. Đôi lúc trong bếp làm nhiều món ăn hơn đãi mọi người, nhóm hầu gái, bảo vệ, làm việc….ai cũng thường được ăn những món ngon nhưng ngày ngày đều ăn, tâm lý nảy sinh một nỗi lo một ngày nào đó cậu biến mất sẽ sao….
Một ngày như bao ngày diễn ra, cậu đến văn phòng họ dọn dẹp khi họ đến công ty làm, cảm giác này rất hạnh phúc. Nhưng khi vào văn phòng họ cậu thấy một cô gái, đó là một cô gái rất đẹp và vô cùng quý phái. Cô ngồi đó và khi cậu bước vào cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, đánh giá cậu. Cô dù nhìn bao lần nhưng vẫn không nhìn ra cậu có gì tốt hơn cô để khiến Hàn Tịch yêu cậu đến vậy, chị gái cô ghen tị với cậu, cô không quan tâm. Nhưng không ai được giành Hàn Tịch của cô. Cô và anh bên nhau lâu hơn cậu. Sao cậu có thể thay thế cô trong trái tim anh? Cô có thể giúp trong công việc nữa. Cô biết yêu là cạnh tranh và cuộc cạnh tranh này không công bằng, và bằng mọi giá cô phải thằng.
Cậu đứng đó ngắm, và cậu không thể phủ nhận trước mắt cậu là một người đẹp và cô đến đây để:
_ Tôi muốn cậu rời xa Hàn Tịch – giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, nó thu hút cậu – cho tôi một cái giá, bao nhiêu cũng được. Miễn là cậu rời xa anh ấy
Cậu biết mà, Tu cười khổ. Nhưng nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Thật xứng với Tịch, cậu với họ chỉ thoáng qua, cậu biết chứ. Cậu không phải định mệnh của họ, chỉ là một nét thoáng qua trong cuộc đời tuyệt vời của họ. Và đối với cậu thì đó là những ngày tháng tuyệt vời nhất cậu sẽ không bao giờ quên nổi. Cho dù cậu là một dấu chấm nhỏ nhoi giữa cuộc đời họ. Cậu nhẹ trả lời:
_ Tôi không cần tiền, nếu họ không cần tôi nữa thì tôi sẽ ra đi, rời khỏi cuộc sống của họ.. – cậu nói xong rời khỏi đó, để lại người con gái quyết tâm đẩy cậu ra khỏi cuộc đời người đàn ông cô yêu mãi mãi, để một lần nữa cô bước vào trái tim anh…
Ngay ngày hôm sau, một tài liệu của dự án mới bị mất trong thư phòng, nó khá quan trọng và bất giá mọi người nhìn vào cậu. Dạo gần đây, chỉ có Minh Tu lăng xăng tại nơi đây. Nói là cậu nhưng có chết tất cả mọi người cũng chẳng tin cậu làm việc đó. Không có một lien hệ nào, chẳng có nổi một động cơ nào buộc tội cậu nhưng, cha của Hàn Triệt cùng Hàn Tịch lại càng nhìn cậu với cái nhìn gay gắt. Ông quyết định đưa ra tối hậu. Đưa cậu một tấm séc ông buộc mình nói ra:
_ Ta muốn cậu đi xa, khỏi Triệt và em trai nó, tôi tin số tiền này có thể sống nửa đời còn lại trong khá giả – ông nghiêm khắc nhắc lại – tôi chả biết cậu bên chúng với mục đích gì nhưng tránh xa chúng ra
Rồi để cậu lại trong phòng khách, cậu cảm giác được tiếng nói của ông vang vọng mãi. Trong đầu cậu không thể thôi nghe được những thanh âm đó….
____ta là giải phân cách hiểu lầm sâu sắc____
Và thế là vào một buổi sáng đầu thu, cậu tan biến khỏi thế giới của họ, biệt thự Hàn gia không ai thấy bóng của Minh Tu như thể cậu chưa bao giờ tồn tại ở nơi đó. Mọi người cố tìm cậu nhưng vô vọng. Cảm giác không quen thuộc làm họ thấy khó chịu. Cậu vẫn luôn đem đến cho họ niềm vui, và giờ cậu không còn có mặt ở đây. Nhưng điều đó không phải là điều đáng lo nhất, hai vị thiếu gia đang ở trong trạng thái điên cuồng nhất, họ đến thư phòng của hca mình đòi người nhưng kết quả là vô vọng. Họ chưa bao giờ từng hoang mang đến vậy, cậu ấy không bên họ làm trái tim họ như ngưng đạp vậy khiến cho họ luôn có cảm giác trống vắng, trái tim của họ đầy hình ảnh của một thanh niên thanh tú luôn cười cười hạnh phúc, chăm lo cho họ nhưng giờ cậu không ở đây. Ngay sau khi cậu đi, vô tình nhìn thấy tài liệu cần tìm trên bàn họp, và bên cạnh đó một lá thư nói là cậu ra đi, và khi dọn lại căn phòng thấy nó rơi xuống đất, cậu biết mình bên hai người là điều khó chấp nhận nhưng cậu chưa bao đến gần họ với một mục đích nào. Hàn Triệt tĩnh lặng, ngồi bên ly rượu còn Hàn Tịch đạp tan cái bàn. Ly rượu tràn ly vỡ tan, cậu là của họ vậy sao lại từ bỏ họ, cái gì mà không thể ở bên, cái gì mà khó chấp nhận. Bọn họ không cần biết cậu là ai, họ mặc kệ tất cả. Cái họ cần là có cậu bên họ nhưng yêu cầu nhỏ con đó sao không thể??? Cái gì mà kết hôn với cả sinh con đẻ cái, sao cậu không hiểu cái họ cần chỉ là cậu, một mình cậu mà thôi….