Tên lùn ngửa mặt lên trời gào thét, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã văng ra ngoài.
Đoan Mộc Thiết quá sợ hãi, vội vàng tiến lên ôm lấy hắn, nhưng trong lúc di chuyển, chỉ nghe âm thanh kinh thiên động địa giữa kiếm quang ngập trời, tiếp đó là chuỗi âm thanh rú thảm, huyết vũ ngập trời.
Thân hình bốn giáo đồ Ma giáo ngay phía trước Đoan Mộc Thiết không xa đang lảo đảo bước vài bước, kèm theo đó, mau tươi đỏ thẫm từ trên xuống dưới điên cuồng bắn ra, sau một lát nhao nhao ngã trên mặt đất.
Đoan Mộc Thiết trợn mắt há hốc mồm, toàn thân phát run, tên người lùn kia trong mắt cũng đầy tuyệt vọng, mờ mịt nhìn vào giữa không trung. Lúc này gió đã ngừng, kiếm quang tản đi, một nam tử áo trắng như tuyết bồng bềnh rơi xuống.
Cánh tay vung khẽ, Trảm Long Kiếm lập tức lặng yên không một tiếng động nhập vỏ, nam tử áo trắng xoay người lại, mỉm cười, nói: "Muốn cùng ta dốc sức liều mạng, dựa vào ngươi cũng xứng?"
Ánh mặt trời từ phía trên không rơi xuống, phủ lên người nam tử áo trắng này, dường như vì hắn mà ánh lên hào quang kim sắc. Vẻ mặt hắn đầy hưng phấn, hăng hái, hào quang ấy dường như là đặc sắc nhất cùng chói mắt nhất cuộc đời hắn từ trước đến giờ.
Không gian nhất thời yên tĩnh, sau một lát đột nhiên có một tiếng hoan hô, Vạn Kiếm Nhất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Như khuôn mặt tươi cười đang chạy tới, thần sắc hưng phấn hiện rõ trên khuôn mặt đẹp, cười nói: "Vạn sư huynh, huynh thật lợi hại!"
Vạn Kiếm Nhất thấy Tô Như, trên khuôn mặt tuấn tú mày kiếm cũng gian ra, mỉm cười lộ rõ nét ôn hòa, thoạt nhìn tựa như ánh mặt trời ấm áp trên cao, khác hẳn thần thái tựa sát thần vừa rồi. Hắn mỉm cười với Tô Như: "Sao muội cũng tới?"
Nói xong, ánh mắt của hắn lướt qua đỉnh đầu Tô Như, thấy được sau lưng nàng có ba người đang đi tới, hắn nhẹ gật đầu với Thủy Nguyệt, vuốt cằm nói: "Thủy Nguyệt sư muội." Lập tức ánh mắt hắn rơi vào hai người khác, thoạt nhìn không quá quen thuộc, nói: "Các ngươi là. . ."
Tăng Thúc Thường cùng Điền Bất Dịch vội vàng tiến lên, thần thái kính cẩn, báo tên của mình, xuất thân. Hôm nay bên trong Thanh Vân Môn, vị Vạn sư huynh này tất nhiên là đại danh đỉnh đỉnh, hắn bái Chưởng môn đương thời Thiên Thành Tử Chân Nhân làm sư phụ. Hắn là đệ tử thứ hai, nhưng vô luận là thiên tư hay đạo hạnh Thần Thông, đều nổi tiếng là kỳ tài, chỉ vài nằm hắn đã sánh ngang hàng cùng với sư huynh của hắn là Đạo Huyền, được xưng là Thanh Vân Môn kì tài trăm năm.
Trong hai sư huynh đệ, Đạo Huyền đại khí trầm ổn, Vạn Kiếm Nhất phóng khoáng tiêu sái. Bên trong Thanh Vân Môn từ trước tới nay, nhất là trong các đệ tử ngang hàng, bọn họ rất được mọi người kính ngưỡng, đặc biệt là lúc Ma giáo đột kích, trong Chính Tà Đại Chiến, hai người càng cùng nhau tỏa sáng, làm cho người kính nể.
Chẳng qua nếu như đánh giá kĩ hơn, dường như vẫn là Vạn Kiếm Nhất tỏa sáng hơn vài phần, dù sao với thân phận một đệ tử trẻ tuổi như hắn, ngang nhiên tấn công Giáo Chủ Ma Giáo Cừu Vong Ngữ nhân vật tuyệt thế bực này, thậm chí Cừu Vong Ngữ ta chính là cũng nhịn không được quát ra rồi một tiếng hái.
Bất quá tuy rằng danh khí rất lớn, nhưng Vạn Kiếm Nhất hiển nhiên không phải loại người tính tình kiêu căng, đợi Điền Bất Dịch cùng Tăng Thúc Thường báo qua tên họ, hắn cũng cũng cười và nhẹ gật đầu với bọn họ, nói: "Nguyên lai là hai vị sư đệ Đại Trúc Phong cùng Phong Hồi Phong, lần này xuống núi truy kích dư nghiệt Ma giáo, mặc dù chúng ta thế lớn, nhưng người trong ma giáo từ trước đã hung hãn âm độc, các ngươi phải cẩn thận một ít."
Điền Bất Dịch cùng Tằng Thúc Thường tất nhiên là kính cẩn đáp ứng. So sánh với hai người bọn họ, Tô Như cùng Thủy Nguyệt dường như đã sớm quen biết Vạn Kiếm Nhất, giữa họ đã hết sức quen thuộc, Tô Như càng giống một tiểu muội muội, đuổi theo bên cạnh Vạn Kiếm Nhất hỏi han.
Thủy Nguyệt thì ngược lại, thoạt nhìn tuổi khá lớn, cũng rụt rè vài phần, tuy nhiên trước mặt Vạn Kiếm Nhất cũng mang theo ý tứ kính trọng.
Vạn Kiếm Nhất cùng bốn người bọn họ hàn huyên vài câu, sau đó quay người đi về phía Thương Tùng, về phần hai tên yêu nhân Ma giáo té trên mặt đất, hắn cũng không liếc nhìn, dường như không để trong lòng nửa điểm.
Trông thấy Vạn Kiếm Nhất đi tới, Thương Tùng liền vội vàng tiến lên chào, Vạn Kiếm Nhất gật đầu với hắn, đồng thời nhìn về người đang ngã trên mặt đất phía sau hắn, khẽ nhíu mày, hỏi: "Thiên Vân sư đệ ra sao?"
Thương Tùng oán hận nhìn về phía Đoan Mộc Thiết cùng tên lùn, nói: "Thiên Vân bị tên Huyết Khô Lâu kia đánh lén, đánh trúng phía sau lưng, nội phủ bị thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh."
Vạn Kiếm Nhất gật đầu, tiến bên cạnh Thiên Vân, ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét, cuối cùng trầm ngâm một lát, từ trong áo móc ra một cái bình ngọc, đổ ra một quả đan dược nhét vào trong miệng Thiên Vân, sau đó mới đứng lên.
Lúc này Thủy Nguyệt, Tô Như, kể cả Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường cũng đã đi tới, hơn nữa Thủy Nguyệt và Tô Như quen biết rất rộng rãi, cùng Thương Tùng cũng là người quen, nên lại mở miệng hỏi thăm.
Lúc đầu, Đoan Mộc Thiết cùng một bọn ma giáp bao vây Điền Bất Dịch, Tăng Thúc Thường, lúc sau cả bọn một đường lao xuống chân núi, vừa lúc đó Thương Tùng cùng Thiên Vân hai người đi ngang qua nơi đây, hai bên gặp nhau, lập tức lao vào cuộc chiến.
Thương Tùng, Thiên Vân hai người đạo hạnh mặc dù không bằng kỳ tài như Đạo Huyền, Vạn Kiếm Nhất kỳ, nhưng cũng đã tu hành nhiều năm, thực lực không kém, với sự góp sức của họ, Ma giáo trong mắt mọi người vừa chiếm được thượng phong lại bị ngăn chặn, bất quá tên lùn đang che giấu kia lại quyết định ra tay, trực tiếp ngự sử Huyết Khô Lâu đánh bất ngờ Thương Tùng, Thiên Vân khiến hai người họ không kịp chuẩn bị.
Trong hai hai thì Thiên Vân thực lực hơi yếu hơn, phần lưng bị Huyết Khô Lâu rắn chắc mà hung ác đụng phải một chút, khiến miệng phun máu tươi sau đó lập tức hôn mê, Thương Tùng vừa sợ vừa giận, ngay lập tức lọt vào vây công của bọn Ma giáo, tình thế cực kỳ nguy hiểm. Trong lúc nguy cấp, may mắn Vạn Kiếm Nhất đột nhiên xuất hiện, đại phát thần uy, lấy một địch nhiều, không chỉ cứu hai người Thương Tùng, Thiên Vân, còn dùng một chiêu đánh tan Đoan Mộc Thiết cùng một đám yêu nhân Ma giáo.
Lúc này đây, Vạn Kiếm Nhất quay đầu nói với Thương Tùng: "Ta đã quan sát rồi, thương thế Thiên Vân sư đệ quả thực không nhẹ, lục phủ ngũ tạng đều có dấu hiệu chấn động, cần chữa thương tĩnh dưỡng lập tức. Ta đã cho hắn ăn vào linh dược của Thông Thiên Phong là 'Tam Thanh Đan " có thể bảo vệ tánh mạng hắn, nhưng vẫn phải nhanh chóng đưa hắn về trên núi, đề phòng bất trắc."
Thương Tùng nhẹ gật đầu, trên mặt vẻ cảm kích, sau khi đối với Vạn Kiếm Nhất ôm quyền tạ ơn, liền bước lên ôm lấy Thiên Vân đi nhanh về Thanh Vân Sơn.
Sau khi xử lý xong sự tình của Thiên Vân, Vạn Kiếm Nhất xoay người lại, bọn Tô Như dường như chờ đã lâu, vừa định tiến lên nói với hắn gì đó, bỗng nhiên chỉ thấy Vạn Kiếm Nhất sắc mặt lạnh lẽo, quát: "Đứng lại!"
Bốn người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đoan Mộc Thiết đang đỡ tên lùn, chẳng biết lúc nào đã bò dậy, dường như muốn thừa dịp Vạn Kiếm Nhất không chú ý mà thừa dịp bỏ đi, ai ngờ Vạn Kiếm Nhất như có mắt đằng sau, lên tiếng ngăn cản
Hai người kia đứng tại nguyên chỗ, trong lúc nhất thời thân thể cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Vạn Kiếm Nhất lạnh lùng cười cười, đi nhanh tới, đồng thời miệng nói: "Tiểu yêu hút máu, ngươi thủ đoạn âm độc, vì luyện chế Huyết Khô Lâu dơ bẩn kia mà tạo bao nhiêu nghiệt, lại đả thương đồng môn sư đệ ta, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?"
Những lời tên lùn muốn chửi bới nãy giờ dường như đều thốt ra, khàn giọng mắng Vạn Kiếm Nhất: "Mẹ mày nữa chứ! Lão tử ta. . ."
Âm thanh của hắn đột nhiên gián đoạn, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bạch ảnh, chỉ nghe "Đùng" một tiếng, Vạn Kiếm Nhất đã tát một cái trên mặt hắn.
Cả người tên lùn bị đánh bay ngược về sau, trên miệng đầu máu, dường như hàm răng mất đi mấy cái.
Tốc độ này cực nhanh, ra tay rất mau lẹ, làm cho người hoa mắt, thậm chí cả Đoan Mộc Thiết đều không có phản ứng kịp, sau đó thấy trên tay mình chợt nhẹ đi, tên đồng bạn thì đã bay ngược về sau.
Vạn Kiếm Nhất hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường, dường như không có ý cùng hai dư nghiệt ma giáo dây dưa, liền muốn lấy mạng bọn chúng. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong rừng rậm cách đó không xa, đột nhiên thổi tới một hồi gió nhẹ.
Lông mày Vạn Kiếm Nhất chau lên, ánh mắt lướt tới, thần sắc biến đổi, nhưng phát giác gió này không phải thổi tới mình, mà là đám người Thủy Nguyệt, Tô Như đang đứng phía sau.
"Cẩn thận!" Vạn Kiếm Nhất hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, quả quyết bỏ lại Đoan Mộc Thiết cùng tên lùn hút máu, lướt tới đám Điền Bất Dịch.
Dường như ngay lúc đó, cơn gió nhìn như bình thường kia, bỗng dưng lóe lên vài đạo quang mang, một bóng đen chợt lao lên, kéo theo đó là một màn lửa cuồng bạo, vọt tới Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch đột nhiên bị tập kích, nhưng lại không loạn, thân thể mập lùn lùi về sau hai bước, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, Xích Diễm Tiên Kiếm đã vào trong tay, đồng thời Liệt Diễm hóa thành một bức tường lửa, chắn trước người.
Hai bên đều là hỏa diễm, nhưng một bên cuồng bạo, một bên trầm ổn, lập tức đụng vào cùng một chỗ, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Điền Bất Dịch lui tiếp ba bước, thân hình chấn động, nhưng lập tức định trụ thân hình, sắc mặt khẽ biến.
Cùng lúc đó, trong ngọn lửa cuồng bạo kia cũng truyền đến một tiếng trầm trầm "Ồ", dường như rất kinh ngạc vì người đệ tử Thanh Vân môn tướng mạo bình thường này lại có thể ngăn được một chiêu đó.
Bất quá giữa lúc đó, Vạn Kiếm Nhất đã lướt đến, trong tiếng thét dài, như nghe thấy Long Ngâm, Trảm Long Thần Kiếm lập tức xuất vỏ, trong lúc nhất thời kiếm quang tăng vọt, như hồng thủy sóng cả, phóng tới bóng đen trong màn lửa kia.
Thân ảnh màu đen kia khẽ hừ một tiếng, dường như cũng biết Vạn Kiếm Nhất thực lực quá mạnh mẽ, cũng không muốn cứng chọi cứng, nên thân thể hắn uốn éo một chuyến, hỏa diễm quanh thân đột nhiên dập tắt, thân hình của hắn cũng lập tức biến mất, sau một lát, lại như quỷ mỵ xuất hiện ở biên giới rừng rậm xa xa, quát Đoan Mộc Thiết: "Còn không đi!"
Đoan Mộc Thiết chợt hiểu đây là cứu binh của bổn giáo, vui mừng quá đỗi, vội chạy đến nâng đầu tên lùn hút máu, quay đầu bỏ chạy.
Đám người Thủy Nguyệt tất nhiên không để yên, cùng kêu lên quát mắng, vội đuổi theo, thân hình Vạn Kiếm Nhất cũng muốn lao đi, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, đột nhiên giữa không trung kéo tới một mảnh nóng rực, ngọn lửa kia chợt xuất hiện giữa không trung, cuốn tới, đồng thời nghe được một âm thanh thanh thúy, âm thanh của một cô gái, quát: "Ngươi lưu lại!"