Dịch giả: Ars. Tương CầmMặt khác, con tiểu hoàng cẩu này còn ở ngọn Đại Trúc Phong to lớn như vậy, chọn ra rất nhiều chỗ mà vãi ra nước tiểu. Chuyện này là phiền toái nhất, Điền Bất Dịch đã mắng Đại Hoàng nhiều lần mà nó vẫn không nghe. Tuy nhiên thấy nó thường chỉ tìm những cây trúc ở trong rừng trúc kia, hoặc là một vài phòng ốc vắng vẻ ở chỗ hẻo lánh, Điền Bất Dịch cũng liền chẳng muốn nói nhiều nữa. Mãi cho đến một lần, không biết như thế nào mà con chó ngu xuẩn này phát điên, không hiểu sao lại chạy vào Thủ Tĩnh đường, sau đó tiểu vào góc tường phòng ngủ của thủ tọa Trịnh Thông một cái, lập tức trở thành trò cười mới nhất, sốt dẻo nhất của Đại Trúc Phong.
Trịnh Thông sau khi biết rõ việc này cũng không biết là nên khóc hay cười. Tuy nhiên lão dù sao cũng là tiền bối cao nhân đã tu đạo thành công, nơi nào lại đi so đo cùng với một con chó nhỏ, bất quá cũng chỉ cười cười rồi bỏ qua.
Điền Bất Dịch ngược lại kinh sợ, muôn phần chật vật chạy về chỗ sư phụ thỉnh tội, lại tóm lấy Đại Hoàng trở về phòng thu thập một trận.
Chẳng qua có mắng thì mắng, con chó nhỏ này thoạt nhìn lại là một bộ lười biếng ngu xuẩn, một chút dấu hiệu khôn ra cũng không có. Điền Bất Dịch tức quá đành chỉ đem Đại Hoàng trói vào xích chó, buộc ở trong sân nhà mình, còn không cho Đại Hoàng đồ ăn. Đến khi lâu quá, lập tức khiến cho Đại Hoàng hoảng loạn không chịu nổi, tội nghiệp ngồi ở trong sân, hướng về phía Điền Bất Dịch mà sủa gâu gâu.
Tiếng kêu vang rất to, tựa hồ truyền khắp toàn bộ ngọn Đại Trúc Phong.
Điền Bất Dịch đứng ở trong sân, hai tay chống nạnh, nhìn Đại Hoàng cười lạnh nói: “Con chó ngu xuẩn, đã biết sợ rồi sao?”
Đại Hoàng vẫy vẫy đuôi: “Uông, uông uông…”
Điền Bất Dịch quát: “Sau này có còn dám đi tiểu bừa bãi nữa không?”
Cái đuôi Đại Hoàng lại ngoắc vài cái: “Uông uông uông, uông uông…”
Điền Bất Dịch cả giận nói: “Cứ kêu như vậy nữa, có tin ta bỏ đói ngươi ba ngày ba đêm không!”
Cái đuôi của Đại Hoàng lập tức ve vẩy không ngừng: “Uông, uông, uông, uông…”
Điền Bất Dịch còn muốn nói tiếp cái gì đó nữa, bỗng nhiên chỉ nghe thấy ở ngoài cửa có một âm thanh mang theo vài phần kinh ngạc truyền tới: “Ồ, đã xảy ra chuyện gì, ngươi làm gì mà muốn bỏ đói Đại Hoàng ba ngày ba đêm thế?”
Điền Bất Dịch giật mình một cái, nhìn lại. Chỉ thấy Tô Như chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa ra vào, lúc này đang đi vào trong sân nhỏ, nhìn thấy Đại Hoàng thì lập tức mặt mày hớn hở, đi tới đưa tay sờ sờ đầu của Đại Hoàng, cười nói: “Ai nha, Đại Hoàng, chúng ta lại gặp mặt. Ồ, hình như gần đây lại lớn thêm một tí rồi nha, so với khi ta nhìn thấy ngươi lần trước lại cao hơn một chút.”
Đại Hoàng sau khi nhìn thấy Tô Như, thoáng cái liền lập tức hưng phấn hẳn lên, hai mắt tỏa sáng, nhìn Tô Như mà trong miệng sủa liên tục "gâu gâu, gâu gâu”, đồng thời lè lưỡi không ngừng liếm láp lòng bàn tay Tô Như, lại dùng đầu cọ cọ vào mắt cá chân của nàng, lộ ra vẻ vô cùng thân mật.
Với tư cách là một trong hai người cứu nó, ngày bình thường, ngoại trừ Điền Bất Dịch thì người mà mà Đại Hoàng thích thân cận nhất chính là Tô Như rồi.
Tô Như cười khanh khách, thoạt nhìn cũng rất yêu thích con chó nhỏ này, chơi đùa với nó một hồi lâu, lúc này mới quay sang Điền Bất Dịch cười nói: “Ai, vừa rồi ngươi nói cái gì đó?”
Điền Bất Dịch bất động thanh sắc, trên tay giống như là ảo thuật lập tức hiện ra một cái bồn lớn đầy xương, đặt xuống mặt đất bên cạnh Đại Hoàng, sau đó nghiêm mặt nói: “Ta mỗi lần rời khỏi là nó lại giống như là quỷ chết đói mà dốc sức liều mạng ăn bậy ăn bạ, ta mua thêm một ít đồ ăn cho nó cũng không sao, nhưng mà sợ nó ăn hư mất thân thể a.”
Hiển nhiên là Tô Như cũng biết rõ một chút về tập tính thường ngày của Đại Hoàng, nghe vậy thì liên tục gật đầu, đi tới sờ lên đầu của Đại Hoàng, cười nói: “Điền Bất Dịch nói đúng a, Đại Hoàng, bình thường ngươi phải nghe lời hắn nói a.”
Đại Hoàng trong miệng ngậm một cục xương, ngẩng đẩu nhìn thoáng qua Điền Bất Dịch, sau đó ngo ngoe gật đầu, rồi lại tiếp tục vùi đầu gặm lấy gặm để.
Điền Bất Dịch thở dài một hơi, hặc hặc cười, nói với Tô Như: “Đại Hoàng thật sự là một con chó thông minh.”
Tô Như che miệng mà cười.
Hai người nhìn Đại Hoàng một lúc, rồi Điền Bất Dịch liền cùng với nàng đi tới bên kia sân nhỏ, ngồi xuống bên cạnh một cái bàn đá, mỉm cười nói: “Hôm nay là đặc biệt sang đây thăm Đại Hoàng hay sao?”
Trên mặt Tô Như vốn là có dáng tươi cười, nhưng lúc này lại chậm rãi thu hồi, vốn là gật đầu đáp: “Vâng.” Nhưng sau đó lại chậm rãi lắc đầu, thấp giọng nói: “Cũng không phải a…”
Điền Bất Dịch có chút kỳ quái nói: “Tô sư muội, ngươi làm sao vậy?”
Sắc mặt của Tô Như phức tạp, sau khi do dự một chốc, liền ngẩng đầu nhìn Điền Bất Dịch. Chỉ thấy ánh mắt của hắn sáng ngời, đang nhìn chính mình. Trong lòng Tô Như không khỏi mềm nhũn, thở dài một chút, sau đó nói: “Kỳ thật là hôm nay ta trở lại cũng là vì muốn nói cho ngươi một chuyện.”
Điền Bất Dịch nói: “Chuyện gì, ngươi cứ nói.”
Tô Như im lặng một lát rồi nói: “Hôm qua ở trên Ngọc Thanh Điện, Vạn sư huynh hắn đột nhiên đưa cho ta một thanh tiên kiếm vô cùng tốt.”
Điền Bất Dịch nhất thời khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn Tô Như.
Tô Như tiếp tục nói, ngữ điệu tựa hồ có chút trầm thấp: “Thanh tiên kiếm kia tên là “Mặc Tuyết”, ta cầm về đã mời sư phụ lão nhân gia người xem rồi, người cũng nói rằng đúng là kiếm này có phẩm chất cực cao, chính là tiên gia pháp bảo khó có được, cũng có thể xứng với hai chữ Thần Kiếm. So với Trấn Sơn Chi Bảo Thiên Gia Thần Kiếm tương truyền trong nhiều thế hệ của Tiểu Trúc Phong chúng ta cũng chỉ kém một chút xíu.”
Điền Bất Dịch ngược lại hít vào một ngụm khí lạnh nói: “Lễ vật này thật là quý giá a, Vạn sư huynh thật sự là phóng khoáng, vừa ra tay đã mạnh mẽ như vậy.”
Tô Như bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giống như là có chút tức giận, trừng mắt liếc nhìn Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch lắp bắp kinh hãi, đang định hỏi xem thế nào, đột nhiên trong đầu lóe lên linh quang, thân thể chấn động mãnh liệt, sắc mặt trắng bệch, thất thanh nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Vạn sư huynh đối với ngươi…”
Tô Như im lặng, ánh mắt phức tạp.
Điền Bất Dịch bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt kích động, con mắt không nháy nhìn chằm chằm vào Tô Như. Giờ phút này, thậm chí ngay cả lời nói cũng không còn rõ ràng nữa rồi, chỉ nghe thấy hắn lắp bắp nói: “Ta… Ta… Ngươi… Tô sư muội, ngươi… Trong lòng ngươi…”
Tô Như hít sâu một hơi, nói: “Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu.”
Điền Bất Dịch cắn răng, hơi bình phục lại một chút tâm tình kích động của mình, âm thanh chua chát nói: “Ngươi, trong lòng ngươi muốn thế nào?”
Tô Như hừ một tiếng, trên mặt tựa như hiện lên vài phần xấu hổ, lập tức thản nhiên nói: “Kỳ lạ không, ngươi dựa vào cái gì mà muốn biết trong lòng ta như thế nào?”
Điền Bất Dịch cứng họng, không phản bác được.
Tô Như nhìn bộ dáng của hắn, tựa như càng thấy tức thêm, thoáng cái cũng đứng dậy, thoạt nhìn bộ dáng như muốn đi.
Điền Bất Dịch sợ hãi kêu lên một tiếng, trong lòng có một tia dự cảm bất tường mãnh liệt xẹt qua, chỉ cảm thấy nếu như lúc này để cho người thiếu nữ xinh đẹp động lòng người này đi thật, chỉ sợ chính mình sẽ phải hối hận cả đời.
Hắn cũng không biết là có dũng khí đến từ nơi đâu, bỗng nhiên bước ra một bước dài, chặn ở trước mặt Tô Như, nói: “Ngươi đừng đi!”
Tô Như lặng yên nhìn hắn, nói: “Ngươi không đồng ý để ta đi, là có gì muốn nói với ta hay sao?”
Điền Bất Dịch muốn nói lại thôi. Tô Như hừ lạnh một tiếng, quay người muốn cất bước đi. Điền Bất Dịch gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, tâm tình chợt cứng rắn, như là bằng bất cứ giá nào rồi, kéo bàn tay Tô Như lại, nhìn vào mắt Tô Như, vội la lên: “Ta, ta, ta cũng thích ngươi a!”
Thân hình Tô Như nhất thời ngừng lại, lập tức đỏ bừng cả mặt cúi đầu, nhưng cùng lúc đó, ở sâu trong đáy mắt của nàng lại vui thích tự đáy lòng. Nàng khẽ cắn răng, sau một lúc lâu, mới phát hiện ra tay của mình vẫn còn bị Điền Bất Dịch nắm trong tay, có một tia cảm giác ôn nhu, khiến cho tim của nàng mơ hồ có phần đập nhanh hơn.
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lại một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn Điền Bất Dịch, nói: “Ngươi nói ngươi yêu thích ta, nhưng nếu Vạn sư huynh hắn cũng có ý với ta, ngươi sẽ như thế nào?”
Điền Bất Dịch như bị sét đánh, trong lúc nhất thời ngớ ra tại chỗ, còn Tô Như thì cứ chăm chú theo dõi hắn như vậy, nhìn gương mặt béo căng hiện lên đủ loại thần tình. Một lát sau đó, cơ mặt Điền Bất Dịch co rúm hai cái, rồi nhìn về phía Tô Như.
Tô Như không biết vì sao, bỗng nhiên hơi khẩn trương lên.
Chỉ nghe Điền Bất Dịch chậm rãi nói: “Ta nghĩ rồi, Vạn sư huynh đối với ta ân trọng như núi, có ân tái tạo mấy lần. Lần này ở trong Man Hoang, hắn lại càng là mấy lần cứu tính mạng của ta, lại vui lòng dạy bảo để đạo hạnh của ta tiến nhanh, ta, ta…” Nói đến đoạn sau, hắn có chút nghẹn ngào, ngay cả lời nói đều không nói ra được nữa.
Bờ môi Tô Như khẽ run lên, trong mắt hình như có chút ngấn lệ, dừng ở trên người Điền Bất Dịch, thấp giọng nói: “Ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn…”
Điền Bất Dịch lại đột nhiên hơi ngửa đầu, lớn tiếng nói: “Nếu là chuyện khác, Vạn sư huynh muốn ta làm cái gì, ta tự nhiên sẽ làm, muốn ta đi cùng với những người khác dốc sức liều mạng, ta cũng tuyệt không hai lời. Thế nhưng, chỉ có chuyện của ngươi, ta, ta, ta…” Hắn liên tục nói ra vài tiếng “ta”, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái, ở trong ánh mắt chờ mong lại mang theo nước mắt của Tô Như, nói: “Chỉ có ngươi, là ta quyết không thể nhường cho được. Nếu vì thế mà Vạn sư huynh hận ta, ta cũng không thể nói gì hơn. Coi như là hắn muốn giết ta, thì cứ lấy tính mạng của ta là được.”
“Nhưng mà muốn ta phải nhường ngươi, có chết ta cũng không chịu!”
Mấy chữ cuối cùng này, hắn quả thật là chém đinh chặt sắt, từng chữ từng chữ đều giống như ngửa mặt lên trời mà thề, tuyệt không có chút nào do dự.
Tô Như lấy tay che miệng, trong lúc bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy tâm thần kích động, toàn thân tràn đầy một cỗ vui sướng chưa bao giờ có, như muốn bay lên.
Nam tử ở trước mắt này, nam tử đang nắm lấy tay nàng này, nam tử chém đinh chặt sắt không sợ hi sinh, dù chết cũng không chịu đưa nàng nhường đi này, ở trong mắt nàng bây giờ, chính là người tốt nhất thế gian.
Nàng thở nhẹ một tiếng, cũng không nhịn được nữa, hơi tựa vào ngực của hắn, dựa vào vai của hắn mà khóc lên. Nước mắt óng ánh như chuỗi trân châu bị đứt, thoáng cái đã thấm ướt bờ vai Điền Bất Dịch.
Thân thể của Điền Bất Dịch cứng đờ, lập tức vô thức đưa tay ôm lấy Tô Như, lúc đang định nói gì đó để an ủi nàng, thì đột nhiên từ cửa vào của tiểu viện này có một tiếng vang truyền tới, giống như cửa phòng bị gió thổi động, hoặc như là có người đẩy cửa vào.
Điền Bất Dịch và Tô Như đồng thời cùng quay đầu nhìn lại, lập tức cùng ngây người tại chỗ.
Chỉ thấy ở cửa cổng chỗ sân nhỏ kia có một nam tử áo trắng, cụt một tay đeo kiếm, thần sắc tiêu điều, lẳng lặng đứng nhìn hai người bọn họ.
Gió núi thổi qua làm áo trắng của hắn nhẹ nhàng phiêu động, mang thêm vài phần cô tịch.
Sắc mặt Điền Bất Dịch trắng bệch, nói thì thào một câu: “Vạn sư huynh…”