Man Hoang Hành

Chương 8

Dịch giả: Đông Hy

Thiên Thành Tử hôn mê không dứt

Khiến Đạo Huyền thao thức chẳng yên

Thất Tinh - Cổ Kiếm - Ma Phiên

Hất tung bốn biển, lặng yên nơi này.

-----***-----

Bên cạnh Hàn Đàm là những bậc đá dài và cao ngun ngút vươn thẳng đến Thông Thiên Phong, đồng thời cũng là Ngọc Thanh Điện - tọa lạc trên đỉnh núi cao nhất của dãy Thanh Vân Sơn. Trong trận chiến này, Đạo Huyền không xuống núi truy sát đám tàn binh Ma giáo mà đưa sư phụ là Thiên Thành Tử đang mê man tới đây.

Lúc này trong tịnh thất của Chưởng môn chân nhân phía sau Ngọc Thanh Điện chỉ có hai người là Đạo Huyền và Thiên Thành Tử.

Vốn do xả thân chiến đấu anh dũng nên toàn thân Thiên Thành Tử nhuốm đầy máu tanh, giờ đây vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhưng trên người đã sạch sẽ. Đương nhiên là do đệ tử Đạo Huyền đã hầu hạ hắn thay y phục, đắp chăn nệm mềm mại, nằm trên chiếc giường ngọc.

Xem ra Đạo Huyền đã thay hết quần áo nhưng vẫn mặc chiếc áo đạo sĩ màu xanh, lúc này ngồi ở đầu giường, chau mày nhìn Thiên Thành Tử, nét mặt thoáng chút lo lắng.

Vị Chưởng môn chân nhân của Thanh Vân Môn đang trong cơn hôn mê, tình hình có vẻ không được khả quan, hai mắt nhắm nghiền, nét mặt luôn thay đổi thất thường, lúc thì hoảng loạn, lúc lại tức giận, miệng thì thỉnh thoảng nói mớ vài câu khó hiểu, dường như đang chìm trong cơn ác mộng nhưng không cách nào vùng vẫy thoát ra được.

Ngoài ra, trên mặt bàn cách đầu giường không xa có đặt hai thanh trường kiếm. Một thanh tràn đầy linh khí có khắc bảy ngôi sao lớn, chính là Thất Tinh Kiếm - pháp bảo hộ thân của Thiên Thành Tử chân nhân. Một thanh khác nhìn khá cổ và bình thường, trông chẳng phải đá hay sắt, trên lưỡi kiếm có khắc hai chữ "Tru Tiên", đương nhiên chính là cổ kiếm Tru Tiên - báu vật trấn sơn của Thanh Vân Môn qua nhiều đời nay.

Đạo Huyền rời mắt khỏi Thiên Thành Tử, sau khi khẽ thở dài một tiếng thì đứng dậy đi tới cạnh bàn, đưa mắt nhìn hai thanh tiên kiếm vô cùng quan trọng với Thanh Vân Môn trên bàn. Quầng sáng vẫn lưu chuyển, một sáng một tối. Đạo Huyền lặng im không nói gì, vầng sáng trong mắt nhấp nhóa, dường như đang ngơ ngẩn nghĩ về điều gì.

Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ thì chợt nghe thấy ngoài cửa tịnh thất bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, một lát sau có người gõ cửa nói:

- Đệ tử Triều Dương Phong Thương Chính Lương, bái kiến Chưởng môn sư bá.

Đạo Huyền đến mở cửa, chỉ thấy một đệ tử Thanh Vân Môn dáng người trung bình đứng ở ngoài cửa. Ánh mắt hai người nhìn nhau, vẻ mặt của nam nhân ngoài cửa khá cung kính, chắp tay nói:

- Sư huynh, ta muốn bái kiến Chưởng môn sư bá, kính mong sư huynh báo với sư bá một tiếng.

Đạo Huyền lắc đầu nói:

- Thương sư đệ, đệ tới không đúng lúc rồi, sư phụ vẫn chưa tỉnh lại.

Thương Chính Lương "À" một tiếng, ánh mắt lướt nhìn vào tịnh thất sau lưng Đạo Huyền, gương mặt không kìm được vẻ khá lo lắng, khẽ nói:

- Chưởng môn sư bá không sao chứ?

Đạo Huyền nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc gì nhiều, thản nhiên nói:

- Không sao cả, chắc chỉ kiệt sức quá độ nên giờ đang ngủ, chỉ cần ngủ một chập là khỏe lại thôi.

Thương Chính Lương thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười rồi nói:

- Thế thì tốt rồi.

Đạo Huyền nói:

- Không phải Thương sư đệ có việc ở Vân Hải sao? Sao đột nhiên lại tới đây?

Thương Chính Lương vội nói:

- Là thế này, lúc đệ đang dọn dẹp chiến cục, chữa trị cho các sư huynh đệ ở Vân Hải thì vô tình tìm được vật này, thấy việc hệ trọng nên đặc biệt tới xin ý kiến của Chưởng môn sư bá... sư huynh xem thử đi, rốt cục nên xử lý thế nào?

Vừa dứt lời, hắn lấy một vật đen sì từ sau lưng rồi đưa ra.

Đạo Huyền đưa tay nhận rồi bỗng nhíu mày lại, chỉ thấy khắp vật này đen ngòm nhưng ánh lên sáng ngời, nhìn kỹ thì giống ngọc đen, hình dạng như lá cờ vải. Rõ ràng là Thiên Ma Phiên - pháp bảo mà giáo chủ Ma giáo Cừu Vong Ngữ đã cầm khi diễn ra cuộc chiến giữa chính và tà.

Cầm trong tay món pháp bảo này vẫn cảm thấy chút nộ khí hung hãn mơ hồ phả vào mặt, đủ thấy rằng sức mạnh của nó không hề tầm thường. Nhưng dù sao thì cũng là đồ vật của bọn tà ma ngoại đạo, người thuộc chính đạo chưa bao giờ ưa thích. Lúc này Đạo Huyền lại nhíu mày, nhớ lại trận đại chiến đã qua, đúng là sau khi Cừu Vong Ngữ bị Tru Tiên cổ kiếm đánh trọng thương thì tình hình trở nên rối loạn, thật sự chẳng ai chú ý tới tăm tích của món pháp bảo Ma giáo này.

Sau một hồi đắn đo, hắn khẽ gật đầu và nói với Thương Chính Lương:

- Đây chính là Thiên Ma Phiên, là món báu vật rất quan trọng của bọn yêu nghiệt Ma giáo, sát khí nặng nề, ma lực như vực thẳm, đệ có thể tìm được nó là đã lập công lớn đấy.

Mặt Thương Chính Lương tỏ ra khá vui mừng, thái độ càng kính cẩn và nói:

- Vậy vật này nên giải quyết như thế nào? Kính xin sư huynh chỉ bảo.

Đạo Huyền nghĩ ngợi rồi nói:

- Thiên Ma Phiên chính là đồ vật của giáo chủ Ma giáo, là thứ rất quan trọng, ngay cả ta cũng không thể tuỳ tiện quyết định được, vẫn phải chờ sau khi sư phụ tỉnh lại đích thân người sẽ xử lý. Thế này đi, đệ cứ để Thiên Ma Phiên ở đây rồi trở về chờ tới khi sư phụ tỉnh lại, ta liền bẩm báo việc này với người.

Thương Chính Lương ngớ ra bèn gật đầu nói:

- Vậy đành phiền sư huynh rồi.

Ngừng một lúc rồi nói tiếp:

- Trên Vân Hải vẫn còn rất nhiều việc, tiểu đệ xin cáo lui trước.

Đạo Huyền gật đầu nói:

- Đệ đi đi.

Thương Chính Lương quay người đi, nhưng khi mới bước được một bước, đột nhiên truyền ra một tiếng thét từ trong tịnh thất. Đúng là tiếng của Thiên Thành Tử, mà âm thanh đó lại nghe hơi sắc lạnh khiến cho lòng người kinh hãi.

Cơ thể Thương Chính Lương run lên, quay người lại, cùng Đạo Huyền nhìn vào trong tịnh thất, nhưng chỉ thấy Thiên Thành Tử vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mền che ngực, ngoại trừ một tay bỗng nhiên duỗi ra ngoài mền như là muốn bắt cái gì nhưng lại không còn sức lực nên đành buông xuống, nhìn không khác gì lúc trước, nhưng đôi môi trên miệng hắn lại khẽ mấp máy, sau đó khẽ lẩm bẩm mấy câu nhưng chẳng ai nghe rõ.

- Thế này... thế này là sao?

Thương Chính Lương hơi hoảng sợ, ngạc nhiên hỏi Đạo Huyền.

Nét mặt Đạo Huyền hơi đanh lại, một lát sau nói:

- Có lẽ là sư phụ vẫn đang kiệt sức quá mức thôi.

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thương Chính Lương.

Ánh mắt của hắn bình tĩnh, ôn hoà, không hề có chút cấp bách nào, cả dáng người cũng ôn tồn nho nhã. Nhưng không hiểu vì sao, Thương Chính Lương bỗng cảm thấy chột dạ, hơi thấy ớn lạnh sau lưng. Hắn không dám hỏi nhiều nữa, khẽ nói:

- Vậy tiểu đệ xin cáo từ.

- Ừm.

Đạo Huyền thản nhiên đáp một tiếng, sau đó thấy Thương Chính Lương bước nhanh đi, sau khi đứng một lát ở cửa mới trở lại tịnh thất. Tiện tay đóng cửa rồi đi tới chiếc bàn cạnh đầu giường, khẽ đặt Thiên Ma Phiên cạnh Thất Tinh Kiếm và Tru Tiên cổ kiếm.

Hắn lặng lẽ đưa mắt nhìn ba món pháp bảo trên bàn, nét mặt khá phức tạp, chỉ là không ai có thể hiểu được trong lòng hắn giờ đây đang suy nghĩ điều gì, một lát sau hắn lại ngồi xuống cạnh giường, nhìn Thiên Thành Tử đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, cúi người cẩn thận đặt lại cánh tay đang duỗi ra ngoài của Thiên Thành Tử vào dưới mền, rồi lại ngồi nhìn Thiên Thành Tử vẫn đang hôn mê bất tỉnh, chốc chốc lại nói sảng. Ánh mắt hắn dần hiện lên vẻ nôn nóng, lo âu.

Bình Luận (0)
Comment