Những người tới chợ đêm đều biết, những quán cóc và những người bán rong đều ra sức rao hàng cả. Ai nấy đều muốn mời chào buôn bán được nhiều hơn chút vào thời điểm này, tiếng người ầm ĩ, cũng không nghe được rõ ràng rốt cuộc là nói gì nữa.
Bạch Tố Trinh tung tăng cả đường, tâm trạng vui vẻ, tình cờ gặp dược một người bán hổ vải, nàng kéo tay thiền sư Pháp Hải lại nói: “Cha ơi, mua một con nhé.”
Lúc ấy, trên tay thiền sư Pháp Hải đã xách một đống đồ chơi làm bằng đường* rồi, cả con rối, trống bỏi nữa. Đó là hắn định bụng không muốn mua gì cho “con gái” nữa, đang định bảo nàng ăn vợi đi, cũng đỡ phải cầm nữa, nhưng đưa mắt nhìn lướt người bán rong một cái, bước chân hắn cũng dừng hẳn.
(Là những thứ được dung đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú,…có thể chơi, và cũng có thể ăn.)Hắn nói với Bạch Tố Trinh: “Thích cái nào?”
Bạch nương nương cũng thật thà đứng giữa đống hổ vải chồng chất nhìn ngắm cẩn thận, rồi chỉ vào một con đốm xanh đế trắng, nói: “Con này đẹp này.”
“Vậy thì mua con này.”
Thiền sư Pháp Hải nói rồi móc trong ngực ra ba văn tiền đưa tới. Người bán hàng cười híp mắt nhận lấy, dáng vẻ nhìn rõ là chất phác.
Y nói: “Lâu lắm rồi không nhìn thấy đứa trẻ nào trên phố này, việc buôn bán của ta cũng không được tốt. Công tử đã nghe nói gì chưa, tin chỗ này hay có trẻ con bị mất tích ấy?”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Bọn ta là người vùng ngoài.”
Nói rồi cũng không nhiều lời thêm nữa, kéo Bạch Tố Trinh định đi thì người bán hàng bước lên mấy bước ngăn lại.
“Thì ra là công tử ở nơi khác tới, bảo sao nhìn mặt lạ thế. Công tử đã từng mua búp bê Linh Lung ở chỗ này của bọn ta bao giờ chưa?”
Thiền sư Pháp Hải nói: “Chưa từng.”
Chưa từng mua, nhưng hắn cũng không có ý định mua. Sau khi đáp lời hắn lại định đi, người bán hàng lại đuổi theo lần nữa, vừa đi y vừa nói: “Đó là món đồ chơi rất nên mua đấy, trẻ con ở đây đều thích thứ ấy cả, ngay cả các tiểu thư, phu nhân vùng ngoài cũng đều tiện tay mua một con đấy. Vừa hay, công tử lấy cho con gái một con, lấy cho phu nhân một con nữa, thế chẳng phải tốt lắm sao?”
Thiền sư Pháp Hải dừng một chút hỏi: “Bán ở đâu?”
Tiểu thương lập tức nói: “Ta biết một người anh em ta có bán, công tử đi cùng ta vào sâu trong kia một chút nhé? Chỗ ấy hơi xa, bây giờ trẻ con ít ra ngoài, thế nên quầy hàng của bọn ta cũng ít đi.”
Thiền sư Pháp Hải gật đầu nói: “À.” Hắn lại ngẩng đầu nhìn theo hướng sâu bên trong mà người bán hàng kia chỉ một cái, nói: “Xa quá, không đi.”
Khuôn mặt của người bán hàng sầm lại, nhưng vì hiếm khi gặp được một “mối làm ăn lớn”, y đành mở lời ra sức thuyết phục. Nhưng mà, bên này y còn chưa mở miệng, bên kia cô con gái đã dậm giật vô cùng hung hăng rồi. Cô bé kia vừa khóc vừa nói: “Con muốn chơi búp bê Linh Lung cơ, con muốn mua! Mẹ cũng muốn mua! Muốn mua hai con cơ!
Giờ đám yêu tinh cũng đều tinh khôn lanh cả, nếu bọn họ chưa gì đã vội theo ngay thì bọn chúng sẽ dễ nảy sinh nghi ngờ mất.
Nhưng mà…
Thiền sư Pháp Hải im lặng nhìn họ Bạch già ngàn tuổi lăn lộn quấy khóc, hắn cảm thấy thật ra thì “hành động” của nàng ta vốn không cần phải diễn, đó là một loại hồn nhiên bẩm sinh sẵn có rồi.
Nếu nút thắt đã gần cởi được rồi, hai “cha con” cũng không “vành vẻ” nữa, một mạch đi theo người bán hàng vào sâu trong chợ đêm.
Đường đúng là xa thật. Ba người xuôi dọc theo dòng người đi tới, ban đầu còn phải chen chúc xô đẩy người, dần về sau, người cũng ít đi. Người bán hàng gánh hàng trên vai, những con hổ vải đong đưa đong đưa, y vừa cười chân chất, vừa chỉ về phía trước nói: “Sắp đến rồi.”
Khung cảnh xung quanh bắt đầu bị bao phủ một màu tối đen, đường phố vắng tanh vắng ngắt không một bóng người. “Bé gái năm tuổi” bắt đầu hơi “sợ”, nắm chặt lấy tay “cha”, giọng mũi cất lên: “Chỗ này tối quá.”
“Cha cô bé” cũng nhận ra vấn đề, nhíu mày nhìn người bán hàng nói: “Sao mà xa vậy? Hay để lần sau chúng ta mua sau đi.”
Tiểu thương bỗng quay về phía họ nở một nụ cười. Rõ ràng vẫn là nụ cười chất phác kia, dưới ánh sáng nhạt của vầng trăng, nụ cười kia ban đầu cũng không hiện ra vẻ kỳ lạ gì lắm. Nhưng nhìn lại nụ cười kia cũng không hẳn là cười, nó kéo dài đến mang tai rồi mà vẫn không ngừng mở rộng ra nữa, gần như muốn nhếch đến tận sau tai luôn vậy.
Y nói: “Hai vị gấp gì chứ, không phải đã đến rồi đó sao?”
Dứt lời, y bật người lên một cái, cuối cùng mất tăm mất tích trong bóng đêm.
Trong thoáng chốc, đất bằng quanh hai người dựng lên thành những bức tường gạch cao, xếp thành những ngóc ngách rắc rối phức tạp. Nhìn tưởng chừng như chúng đều thông với nhau, nhưng thực ra đều là đường cụt cả. Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải đứng im giữa những ngõ ngách, nghe thấy rất rõ những tiếng cười quỷ dị từ những bức tường vọng tới, những tiếng vừa như khóc, lại vừa như cười, có điều, không tìm rõ được nó là từ hướng nào truyền tới, hay hoặc, nó được truyền tới từ các hướng vậy.
Thiền sư Pháp Hải giơ tay xoa nhẹ vào bức tường một chút, tay hắn lập tức bị dính đầy hơi ẩm tanh ngọt, trong lòng biết đã gặp phải quỷ tạo tường rồi.
Loại quỷ tạo tường này, bất kể đạo hạnh bản thân nó cao hay thấp đều dùng chung một cách. Tình thế trước mắt bây giờ, rõ ràng không phải là do một con quỷ tạo thành.
Thiền sư Pháp Hải âm thầm gảy hai cái vào chuỗi hạt châu trong tay, chỗ này ít nhất, cũng phải tầm năm con.
Đương nhiên Bạch Tố Trinh cũng nhận ra con quỷ này không giống loại tầm thường. Thấy thiền sư Pháp Hải định ra tay, nàng bèn đưa ba ngón tay khoác lên ống tay áo của hắn đè tay hắn xuống cạnh, nghiêm mặt nói: “Để ta.”
Mấy ngày trước hắn mới độ tu vi để ổn định tâm chí cho lũ trẻ xong, tốt nhất không nên động pháp thì hơn.
Thiền sư Pháp Hải ngẩn ra, lại thấy hai tay Tố Trinh đã đặt trước ngực, cũng không gàn nàng nữa. Hắn đang chuẩn bị ở bên cạnh trợ giúp thì đã thấy nàng chắp tay vào hông, cất tiếng non nớt như trẻ con mà mắng: “**con bà cả họ hàng đám quỷ mắt thối bọn mi chứ, mi tưởng khi không Bạch nương nương ta rảnh rỗi không có việc gì mà chơi trò hú tìm với bọn mi đấy à? Không thắp đèn lên mà tự soi vào vết mủ xem.”
Thiền sư Pháp Hải biết, trong những phương pháp thô sơ dân dã, hễ gặp quỷ tạo tường thì hơn nửa là dùng cách mắng chửi, mắng chửi càng tục tĩu càng tốt. Có điềuTố Trinh là người tu đạo, ấy vậy mà cũng dùng cách thô sơ này ư? Nghe nàng chửi mà xem, cụ kị, ông bà, lại đến cha mẹ, còn thay mặt mười tám đời tổ tông nhà quỷ mà chửi rủa hết cả lên nữa. Trong phút chốc, hắn chỉ thấy đầu mình phình ra như cái đấu, gần như không muốn đứng gần nàng nữa.
Lại nhìn nàng mắng chửi hào hứng, còn dứt khoát khoanh đôi chân ngắn ngủn trên đất mà ngồi xuống, mắng khô cổ còn tìm nước trong túi vải uống, nhuận họng rồi lại mắng tiếp: “Cái thằng chắt chít nhà mi chứ, lúc bày đây chơi đùa bà mẹ quỷ tạo tường nhà mi, mi còn chưa sinh ra đâu, biết chửa.”
Thiền sư Pháp Hải than vắn thở dài nói: “Cô dè miệng chút đi.”
Tố Trinh vẫn cứ mặc kệ, càng chửi giọng càng to hơn, đám quỷ tạo tường xung quanh cũng bị dọa cho giật mình. Trong số đó, “người bán hàng” đã dẫn bọn họ tới, ẩn trong tường bị mấy kẻ khác xông tới mắng: “Đứa nhóc kia tìm ở đâu ra thế? Dữ như chằn ấy, ngay cả cụ nội ta cũng chửi kia kìa.”
“Người bán hàng” nói: “Mẹ nó ta đâu có biết, bây giờ ‘hàng’ khan hiếm, hễ thấy thì chẳng phải tóm luôn à?”
Trong lúc nói chuyện, trạng thái tinh thần chúng lại bị rối loạn, một con bất cẩn đã để lộ ra khuôn mặt sầm sầm âm khí trên bức tường. Ngay lúc ấy, thiền sư Pháp Hải vẫn luôn im lặng quan sát xung quanh lập tức đưa mắt tới bức tường ấy, văng chuỗi hạt châu trong tay ra, choàng ngay vào cổ “người bán hàng” kia.
Cùng lúc ấy, Bạch Tố Trinh cũng đột nhiên từ trên mặt đất nhảy bật lên cao, duỗi hai tay, hai dải lụa trắng tựa như con rồng quất tới chỗ xa nhất hai mặt bức tường, chỉ nghe hai tiếng gào thét chói tai vang lên, hai con nữa bị trói ra.
Thiền sư Pháp Hải đạp mấy bước chân, lại kéo một cái, toàn bộ năm con quỷ bị thu phục.
Bạch nương nương hạ xuống từ trên không trung, vỗ tay hai cái, cười híp mắt nói với mấy con quỷ đã bị gói thành cái “bánh chưng”: “Cũng nặng lắm, phải giảm cân bớt đi.”
Hết chương 25