Hắc Bạch Vô Thường không biết rằng, mấy hôm nay Bạch nương nương đánh nhau nhiều, vừa mới hồi phủ đã thấy cảnh giương cung bạt kiếm đầy phòng, cảnh tượng này rõ ràng là muốn đánh nhau, trong lòng nhất thời bực bội, nụ cười trên mặt cũng không còn.
Mặt không đổi sắc, Bạch Tố Trinh nhìn Hắc Bạch Vô Thường nói: “Ngũ quỷ ta cũng muốn giữ lại, hồn phách đứa bé kia ta cũng muốn. Lẽ ra Yêu giới chúng ta với quan lại Địa phủ các ngài xưa nay nước sông không phạm nước giếng, đây là quy củ. Tố Trinh cũng không muốn mạo phạm hai vị, chỉ xin giơ cao đánh khẽ tạo điều kiện cho chúng ta.”
Lời nói hàm chứa vài phần khách sáo, nhưng nhìn mặt nàng ta mà xem, trên mặt như viết chữ: “Ta và các ngươi không chung tiếng nói, chuyện này cứ quyết định vậy đi”.
Hắc Bạch Vô Thường thầm nghĩ: “Một con rắn tinh nho nhỏ mà cũng dám đưa điều kiện với chúng ta đòi được lợi? Ngũ Quỷ và hồn phách đều muốn cả, mồm miệng cũng lớn lắm!” Ngay sau đó cũng chẳng thèm khách sáo: “E là hôm nay không thể để lại một thứ nào cho ngươi. Đứa bé này thân thể đã chết, dương hồn đã tan, phải bị câu hồn. Còn Ngũ Quỷ chính là tội phạm truy nã nhiều năm của địa phủ chúng ta, chúng ta làm sao có thể tuỳ tiện thả bọn chúng đi.”
Bạch Tố Trinh đang trưng bản mặt khách khí, nghe bọn họ nói thế là biết ngay không thể thương lượng được bèn ngồi xuống thềm đá, hai tay chống đầu gối, đầu nghiêng sang một bên, ngả ngớn nói: “Truy nã đã bao năm mà không bắt được, vậy thì nhiều hơn hay ít hơn một năm cũng có gì khác đâu. Hôm nay tay chân ta nhức mỏi lắm, nếu đã không thể thương lượng thì không cần thương lượng nữa, ra tay đi.”
Nói xong nàng làm một cái động tác tay, ngay lập tức từ trên trời hạ xuống khoảng trăm con tiểu yêu, bao vây xung quanh cái sân việt lớn chặt chẽ đến mức nước chảy không lọt.
Nhìn xem những yêu tinh kia, có đứa nào không có đạo hành không tồi. Trong tay tiểu yêu còn bưng cái giỏ rách, bên trong giỏ ước lượng hơn mười yêu quái bị đánh, mặt mũi bầm dập nhìn không ra là cái gì.
Lũ yêu quái rơi xuống đất sau đó đều giương lên pháp khí trong tay. Tư thế kia, nghiễm nhiên chính là một cái ổ thổ phỉ. Ngồi chính giữa là nữ thổ phỉ còn đang xoa bả vai, mang theo vẻ mặt mặt mệt nhọc rã rời, không nhịn được chỉ vào bọn hắn nói: “Các con nhớ kĩ giữ lại một hơi thở, dù sao cũng là quỷ quan của Địa Phủ.”
Nói xong Bạch Tố Trinh nhấc chân hướng về phía phòng xem chừng muốn đi vào.
Hắc Bạch Vô Thường luôn hành tẩu ở Quỷ đạo, vì thế mà nếu ngẫu nhiên gặp mấy con tiểu yêu cũng là nước sông không phạm nước giếng, số lần đánh nhau lại càng ít, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Lúc này trong sân viện có khoảng chừng trăm tiểu yêu, từng con đều nhìn bọn hắn với tư thái răng nanh sáng như lưỡi dao.
Vô thường nhị gia liếc nhau một cái, trong lòng mười phần hiểu rõ đạo lý người ít không đánh lại đông, cũng không muốn mình bị đánh thành dạng bên trong giỏ kia, âm thầm thảo luận một phen rồi nhìn đối Bạch Tố Trinh hô: “Họ Bạch kia! Hồn phách ta có thể tạm thời trả lại ngươi, nhưng sau này đừng để chúng ta bắt gặp bọn chúng, bằng không chúng ta nhất định không nương tay.”
Bạch Tố Trinh thật ra cũng là hạng người thấy tốt thì lấy, người ta nàng cho bậc thang để xuống, nàngcũng sẽ cùng người trả lại một cấp, nhất thời lại đặt chân vững vàng xuống đất, uyển chuyển cười nói.
“Từ trước đến nay Vô thường nhị gia luôn hành tẩu vất vả ở Quỷ đạo, nếu không chê trong phủ đồ ăn tầm thường, thì mời hai vị ở lại ăn bữa cơm rau đạm bạc rồi hẵng đi, tay nghề Tiểu Hôi cũng không tệ lắm.”
Lần này Tố Trinh nói đến mức giưc thể diện cho người ta, khuôn mặt, nuk cười cũng chuẩn mực, không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí còn có mấy phần thân thiết.
Hắc Bạch vô thường nhìn Bạch Tố Trinh đổi mặt nhanh như lật sách, xem như là đã hiểu, nàng ta không phải là không thể nói chuyện khách sáo, chỉ cần thuận theo tính tình nàng ta, nàng ta đều sẽ tươi cười kết giao bạn bè với ngươi.
Hắc Bạch vô thường ở lại Bạch phủ ăn uống no nê rồi mới “Lên đường”, quỷ sai cùng Yêu giới hiếm khi gặp nhau, nói chuyện không trở mặt, cũng bàn luậnvới nhau như là bằng hữu, lần này tự dưng hiểu ra, Vô Thường nhị gia ngoại trừ nhìn thấy năm con tiểu quỷ vẫn còn tức giận, cuối cùng cũng xem như cho Bạch Tố Trinh mặt mũi.
Vừa đưa tiễn quỷ sai đi, Bạch Tố Trinh bèn lăn ra ngủ mê man, mặc kệ sự đời. Nghe nói là tiểu hoà thượng thức suôt đêm nấu cỏ linh chi đút cho Hứa Tiên. Nàng không có tinh thần nào mà xen vào việc của người khác nữa, ngủ liên tiếp bảy ngày bảy đêm, lúc tỉnh lại, cả người đều dễ chịu sảng khoái, thích hợp để bay ra ngoài tản bộ hai vòng.
Cô gần như lành lặn, khoẻ mạnh như bình thường, pháp lực cũng khôi phục hoàn toàn, chỉ là vết thương trên đùi chưa lành lại, vẫn còn mang theo vết máu. Vết thương là do đuôi của Hưởng Vĩ đâm xuyên qua xương cốt. Khỉ tinh nhìn thấy vết thương đau lòng khóc mãi, ôm một đống thuốc bột muốn bôi thuốc cho nàng nhưng Bạch Tố Trinh không cho.
Thạch Đầu cũng muốn bôi thuốc, nàng cũng không cho.
Tiểu Hôi nghĩ rằng nàng yêu thích mình, hai chân ngắn nhảy nhót xông tới bên cạnh nói: “Nương nương ta nè.”
Tiểu Hôi bị Bạch Tố Trinh xách cái đầu xoay một vòng, thuận tay ném ra ngoài cửa sổ, vừa đánh vừa chửi mắng.
Đây đều là những thứ không có nhãn lực.
Thanh Yến biết rõ Tố Trinh đang chờ ai, nhưng hắn cố ý một mực không nói ra, vừa giật gối đầu sau lưng nàng lệch ra trên giường vừa chậm rãi mở nắp bình thuốc nói: “Kéo váy lên, ta xem chân ngươi một chút.”
Váy của nương nương thế nhưng không có vén lên, trực tiếp vén tay áo, nắm chặt một quyền giơ lên trược mặt hắn chào hỏi.
Nàng hỏi hắn.
“Ta ngủ suốt hai ngày, hắn có đến xem ta không?”
Thanh Yến không đếm xỉa đến lời nói của nàng, một chưởng bao lại quả đấm của nàng, lúc sau mới chậm rãi nói.
“Ai nha”
Tố Trinh nói: “Đừng ở chỗ đó mà giả ngu.”
Thanh Yến “Ừ” một tiếng, lảo dảo lắc lư tìm tư thế nằm xuống, lại tìm cái tư thế thoải vùi ở trên gối nói:
“Đến chứ. Đứng trước cửa phòng ngươi cả đêm nhưng không có vào. Nào biết yêu tinh nhiều như thế, ta muốn chen chân vào cũng rất tốn sức. Sau đó các yêu tinh đều tản đi, đêm xuống. Có lẽ hắn thấy thời gian không thích hợp, nên trở về phòng mình cầm cái bồ đoàn ra, đứng trước cửa phòng niệm kinh cả đêm.
Thanh Yến nói xong, khoé miệng cong lên, không nhịn được bật cười.
“Ngươi làm sao lại đi coi trọng một kẻ như thế chứ.”
Yêu tinh bị tổn thương, hắn niệm kinh thì có thể là được gì? Định siêu độ cho nàng ta sao? Muốn trông coi nàng ta nhưng lại không vào trong, làm sao người ta biết được ngươi trông coi nàng ta.
Thanh gia quanh năm lăn lộn trong đám nũ nhân, đối với chuyện nam nữ tự giác mười phần thông hiểu. Lời tâm tình xưa nay hắn mở miệng ra liền có thể nói năng lưu loát, làm việc gì cũng đều muốn bày ra ngaoif ánh sáng cho mọi người đều biết. Đây cũng coi như là cách thức lấy lòng phụ nữ.
Thanh Yến cảm thấy tiểu hoà thượng này ngoại trừ bộ dạng bên ngoài cũng không tệ thì chỉ là một một tên ngốc có cái đầu trọc lóc thôi. Nhưng Bạch Tố Trinh ngoại trừ “Cử chỉ thô tục”, “Tính cách ganh tỵ” thì nàng có được tất cả những thứ mà người con gái trên thế gian nên có, có dung mạo, có phong tình, lại ngẫu nhiên có thể hồn nhiên, ngây thơ.
Nữ nhân như vậy sẽ không thiếu nam nhân, Thanh Yến rất hiếu kì: “Tại sao ngươi lại xem trọng tiểu hoà thượng?”
Bạch tố Trinh nói: “Hắn rất sạch sẽ”
Người sống một đời còn yên tồn tại ngàn năm, khó tránh khỏi bản thân lạc lối trong cõi hồng trần.Trên người Bạch Tố Trinh thật ra cũng dày đặc yêu hoả, thích đánh nhau ẩu đả nhưng lại vô cùng biết xem thời thế. Ngươi nhìn nàng xem, từ trước đến giờ nàng ở tiên giới không bao giờ làm càn.
Nhưng mà tiểu hòa thượng tựa hồ liền là một cây ruột thông đến cùng người.
Hắn ta dùng thái độ này với người, đối với yêu(yêu trong yêu tinh) cũng thái độ đó.Thần tiên có tới, ngươi ỏ trên cao đến, ta cho ngươi thêm một cái phật lễ. Dù là lúc nào cũng là một bộ dạng nói đạo lý, vẫn là giảng đạo lý.
Hắn luôn ở trong thế giới của bản thân hắn sống rất tốt, cũng có thể, trong mắt hắn tất cả mọi người đều là những người mắc bệnh. Đối với hắn, có thể trị bệnh thì hắn trị cho một chút, nếu không thể trị thì xem như hoa như nước bình thản sống tốt.
Một đoạn thời gian dài, Bùi Văn Đức nhìn Bạch Tố Trinh với ánh mắt như đang nhìn một bệnh nhân.
Có lẽ hắn cảm thấy nàng bệnh nguy kịch, muốn nghiên cứu cách “Cứu chữa” nhưng về sau phát hiện không có thuốc chữa, buộc lòng phải coi như không có gì.
Tố Trinh nghĩ như vậy, lại cảm thấy quá là thú vị, vừa lắc đầu cười khẽ vừa hỏi Thanh Yến: “Bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, ngươi đã từng nghĩ xem sẽ cùng với nhười như thế nào cùng nhau sống cả đời chưa?
Ánh mắt Thanh Yến có cái chớp mắt đình trệ, nhưng rồi lập tức nở nụ cười: “Giống như đều yêu, nhưng lại như chưa từng yêu.”
Sau khi nói xong thì chậm rãi ngồi dậy, không nói một tiếng đã đi.
Thanh Yến là cái quái nhân, nhiều thời điểm miệng nói rất ti tiện, lại có thời điểm trầm mặc, có thể liên tiếp mấy ngày không nói lời nào. Ngươi không biết hắn lúc nào sẽ yêu ngươi, cũng không biết, lúc nào sẽ đột nhiên không yêu ngươi nữa.
Thanh Yến sống ở bên trong thế giới ôn nhu hương, có khi khoái hoạt, có khi rất cô đơn. Yêu tinh luôn luôn muốn sống lâu như thế, nếu như thật sự yêu ai đó thì có được mấy đôi tình nhân có thể yêu đến thiên thu vạn đại.
Bạch Tố Trinh nói nàng yêu tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng nếu không thể độ nàng, chính hắn cũng khó thành tiên. Không thành tiên được người sẽ già đi rồi chết, hắn thể đi cùng nàng ta bao lâu đâu?
Thanh gia lần đầu tiên suy nghĩ chuyện của người khác, suy nghĩ xong sau đó lại cảm thấy thật nhàm chán. Dưới chân đi lại vài vòng, rồi lại dạo ra ngoài đi trêu đùa các cô nương.
Nước ở huyện Tiền Đường dường như là so với người cùng huyện thì muốn nuôi “Người” hơn.
Tiểu hòa thượng sau khi đã ăn cơm tối xong mới biết được Bạch Tố Trinh đã tỉnh, hắn xem sắc trời khi đó còn sớm, liền gõ mở cửa sổ phòng Bạch Tố Trinh, cái đầu ngó vào dò xét nhìn nàng một chút.
Ngày thường, thiền sư Pháp Hải hiếm khi đi vàophòng Tố Trinh, trừ khi nàng ngủ đông, lúc ấy sợ nàng ngủ chết nên trông coi vài ngày, còn lại đa số thời điểm đều chỉ đứng ở bên ngoài nói chuyện vài câu với nàng. Thời điểm nói chuyện cũng sẽ gõ cửa hoặc gõ cửa sổ, từ trước đến giờ không giống như nàng, khi vào phòng của hắn chưa bao giờ như thế, đều là là trực tiếp đẩy ra. Hắn dường như là là muốn dùng loại phương pháp này để Bạch Tố Trinh biết, ngươi đến nhà người khác trước hết phải gõ cửa nhà.
Nhưng Bạch Tố Trinh vẫn không thay đổi, nếu không đẩy cửa vào thì sẽ leo cửa sổ, nếu không bò vào được thì sai Tiểu Hôi đào một đường hầm từ ngoài vào trong phòng. Mỗi lần nàng và tiểu hoà thượng cãi nhua ầm ĩ hung hăng nhất nàng đều làm như thế.
Bạch nương nương sau khi nhìn thấy trên giấy cửa sổ chiếu lên hình bóng ai đó thì liền mỉm cười. Không sợ đau chân bị thương, nàng đi lên phía trước cái bàn nhỏ bên cạnh cửa sổ, đón cái đầu trọc lóc của Pháp Hải khẽ cười nói: “Đồ đần, đên có còn dài đâu, ngươi tại sao không vào trong?”
Pháp Hải chưa kịp rụt đầu lại đã bị nàng tập kích, hai tai đỏ bừng lên, vừa nhíu mày vừa xoa nhẹ mặt mấy cái nói: “Đến nhìn xem ngươi có khoẻ không thôi.”
Tố Trinh nói: “Nếu ngươi muốn đến xem chân của ta, nhưng cửa sổ cao thế kia, ngươi làm sao thấy được chân của ta?”
Pháp Hải nói: “Ta không đến xem chân ngươi, ta hỏi qua Khỉ tinh, nó nói da rắn rất rắn chắc. Ngươi đàng hoàng tĩnh dưỡng vài ngày, qua vài ngày nữa là có thể tốt lên.”
Nói đến chuyện này lão Bạch cảm thấy thật bực mình, con khỉ kia thật không có nhãn lực, thực ngu ngốc, sợ nàng làm làm cho viết thương xấu đi sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, thừa dịp lúc nàng ngủ trưa mang theo nhóm tiểu yêu nhanh chóng trói chặt chân nàng.
Lúc đày đã trói chặt chân nàng, Bạch Tố Trinh chỉ có thể nói: “Điều này ngược lại là lời nói thật, khỉ tinh “rất biết” chăm sóc ta. Nói một nửa, đầu lưỡi lại vòng một vòng, liếc nhìn Pháp Hải nói: “Không phải vì mấy tên lang băm kia sao, chỉ sợ là không có bệnh cũng thành có bệnh.”
“Mấy tên lang băm” không nói, vừa nghiêm túc, trầm mặc giống như muốn tìm một chút gì đó để phản bác lại.
Không nghĩ rs được, cũng không phản bác, cúi đầu từ trong lồng ngực móc ra một cái bình thuốc nhỏ màu đỏ đặt ở bàn nhỏ bên cạnh chỗ nàng ngồi nói:
“Ngày ba lần, để bọn chúng giúp ngươi thay thuốc, có thể giúp ngươi bơt đau.”
Tố Trinh vuốt vuốt cái bình thuốc nhỏ cười cười, cái chân không bị thương đá đá cạnh bàn nói: “Ngươi đã từng dùng qua sao?”
Ngày ấy hắn bị thương so với nàng cũng không ít hơn là bao, nàng nhớ rõ lúc hắn che chở nàng cũng phải chịu qua nhiều lần Hưởng Vĩ ra đòn trí mạng.
Pháp Hải thền sư lắc đầu nói: “Ta không bi thương.”
Nói xong muốn quay đầu trở về phòng.
Tố Trinh cứ khăng khăng phòng bị không muốn hahwns đi, tay mắt lanh lẹ kéo lại tăng bào của hắn nói: “Mới trò chuyền được một lúc, ngươi gấp cái gì?”
Pháp Hải thiền sư vẻ mặt vô tội, chỉ chỉ sắc trời nói: “Đã đến giờ ta nên đi ngủ.”
Vẻ mặt kia thật thành thật.”
Thiền sư Pháp Hải vẫn luôn sinh hoạt quy luật như một “người già”. Sáng sớm thì rèn luyện công phu, cũng chưa từng thức đêm, “Thực phẩm rác” tự nhiên cũng sẽ không ăn.
Cuộc đời Bạch nương nương thì lười biếng tuỳ tiện, lại cũng chưa từng bắt hắn sửa đổi cái gì, lúc này nghe hắn nói muốn ngủ, cũng không phải vui vẻ.
Nàng ngủ bảy ngày, lại như rất lâu rồi chưa được gặp hắn.
Lúc Bạch Tố Trinh vui vẻ khó tránh được nàng sẽ làm ra hành động dại dột. Chính như lúc này, nàng thuần thục phá huỷ đi vải trắng băng bó trên chân mình, làm bộ đáng thương cùng với hai hàng nước mắt nhìn Pháp Hải nói:
“Ai ui, chảy máu rùi.Ngươi đến bôi thuốc cho ta nhanh đi.”
Hết chương 44