Thiền sư Pháp Hải không quay về chùa Kim Sơn mà đưa Bạch nương nương mặt mày bực tức đi đến một huyện có tên là Tiền Đường ở Hàng Châu.
Hắn tính ra rằng kiếp sau của tên tiểu mục đồng đó sẽ đầu thai ở đây, có điều hắn không biết cụ thể là đầu thai vào nhà nào. Mà giờ hắn cũng chẳng phải tìm gấp, trước hết phải sắp xếp một thân phận cho Bạch Tố Trinh này đã.
Một thân phận mà có thể cưới được với người khác.
Điều này quả là khó khăn cho thiền sư Pháp Hải. Trước tiên hãy nhắc lại nhân quả của hắn và Bạch Tố Trinh đã nhé, ngoài việc năm ấy lúc hắn chưa thông tỏ từng làm nghề bắt rắn, suýt giết chết nàng ra thì chính nàng cũng đã trộm mất kim đan của hắn vào lúc hắn sắp đắc đạo, khiến hắn chỉ đành tu lại một kiếp nữa. Vốn dĩ đó coi như là hòa nhau, nhưng mà giữa chừng lại xuất hiện thêm nhân vật tiểu mục đồng.
Một là tiểu mục đồng ấy đã cứu con rắn trắng kia, giúp nó thoát được một nạn, hai là tiểu mục đồng ấy đã cứu Pháp Hải và giúp hắn thoát được một lần giết chóc. Vì vậy, kiếp này của thiền sư Pháp Hải phải trả hết hai món nợ ân tình cho tiểu mục đồng kia.
Hắn phải khiến tiểu mục đồng kiếp này ngộ đạo thành tiên nhưng lại phải khiến Bạch Tố Trinh trả món nợ tình duyên cho tiểu mục đồng kia nữa. Dây mơ rễ má, trăm mối tơ vò, đúng là một mớ bòng bong khó gỡ.
Thế nên, hãy tạm gác lại việc dọc đường đi hai người ẩu đả hơn mười lần, bỏ qua việc Bạch Tố Trinh hiện nguyên hình đến mấy lần dọa nạt người qua đường, thì cuối cùng hai người cũng đã chập choạng vào thành Hàng Châu rồi.
Thiền sư Pháp Hải sắp xếp cho Bạch Tố Trinh một căn nhà, hắn là một hòa thượng, việc dẫn theo một cô gái đi lang thang khắp nơi chẳng ổn chút nào cả.
Thiền sư Pháp Hải cũng đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo vải cho Bạch nương nương rồi.
Vốn định theo kịch bản là, một cao tăng đắc đạo, trên đường đi gặp một cô gái nghèo khổ nên muốn tìm cho nàng một nơi trú chân. Nhưng mà nhìn diện mạo Bạch Tố Trinh mà xem, nàng ta mặc cả mớ vải rách mà có ai thấy vẻ chán nản nào không? Xem kìa, rõ ràng nàng ta chỉ đứng đó thôi, eo như nhành liễu rủ bên bờ, dáng vẻ rồi tư thái vô cùng mềm mại, ánh mắt vô cùng mị hoặc. Lại chẳng phải nàng cố ý ra vẻ ta đây gây khó dễ, đó đều là vẻ phong tình từ trong xương rồi. Kể cả mặt mũi ngươi có đàng hoàng đi nữa, nếu đặt khuôn mặt đó lên nàng ta thì vẫn cứ trêu ghẹo được cả đống người mà thôi.
Cuối cùng thiền sư Pháp Hải bế tắc, quả thật không có mặt mũi nào dám nói với người ta rằng nàng là một “cô gái nhà lành” được. Hắn đành mua hai bộ quần áo, đội một bộ tóc giả lên đầu mình, miễn cưỡng giả làm anh em họ đi vào thành mua nhà.
Bạch nương nương còn ở đó chống đầu cười cợt, nói: “Chẳng phải người xuất gia đều không nói dối ư? Thiền sư Pháp Hải làm họ hàng với yêu tinh mà không sợ Bồ Tát nghe thấy à?”
Hắn mặc kệ nàng.
Nếu như dáng vẻ của Bạch Tố Trinh mà đàng hoàng hơn một chút thì hắn cũng chẳng cần phải nhếch nhác thế này rồi.
Ngày 15 tháng Giêng là Tết Nguyên tiêu, nhà nào cũng thắp đèn lồng đỏ biểu thị sự đoàn viên. Đã lâu mọi người không sum họp với nhau nên cũng khó có dịp được ngày rảnh rỗi mà ngồi xuống chuyện trò thế này.
Con trai nhà họ Trương là một người làm thuê dài hạn, cả năm đều vắng nhà, tuy nói không kiếm được nhiều, nhưng nhìn chung đã từng phục dịch cho gia đình giàu có. Hàng xóm thấy y về thì đều háo hức xách ghế ra ngồi nghe y nói chuyện phiếm, kể những điều mắt thấy tai nghe thú vị ít ai biết của những nhà giàu có.
Nhưng năm nay Trương Tam lại nói rằng: “Lý lão gia ở huyện Tiền Đường vẫn ăn đến béo phì ngấn mỡ như trước, đám vợ bé cũng cứ tăng lên một người lại một người, không có gì mới mẻ cả. Hôm nay chúng ta hãy nói đến căn nhà Liễu Cửu Hạng ở phố Tây đi, có chuyện lạ lắm luôn.”
Vương Nhị bên cạnh nghe thấy thế thì nhíu mày nói: “Liễu Cửu Hạng phố Tây ư….đó không phải là chỗ được tổ tiên của vị lão gia mà ngươi phục dịch truyền lại ư? Sao ta nhớ chỗ ấy rất u ám mà nhỉ, thấy bảo có chuyện ma quỷ đã lộng hành ở đó nhiều năm rồi?”
Trương Tam vỗ đùi nói: “Chính là chỗ ấy đấy! Chính bởi vì chuyện ma quỷ lộng hành này mà lão gia ta đã mời không biết bao nhiêu đạo sĩ rồi, ấy vậy mà cũng chẳng tóm được con nào cả. Căn nhà lớn như thế, không lẽ đành bỏ ư, nhưng huynh đoán được không? Mấy hôm trước đã bán được rồi đấy!”
“Bán rồi á?”
Cả toán người ngồi xung quanh nghe xong thì không khỏi lắc đầu, đua nhau hỏi y: “Người mua chắc chắn không phải người ở đây phải không? Người ở đây có ai mà không biết đó là chỗ không nên đụng vào chứ? Những kẻ trước đây mua vào ở, cũng chẳng thấy mấy ai sống sót trở ra.”
“Chứ còn gì nữa, kể cả người tài giỏi, có pháp thuật cao cường cũng đều phải đi đường vòng cả. Không biết cái thứ sinh sống ở bên trong ấy thế nào mà mạnh đến vậy nữa.”
“Đạo sĩ cũng không dám đi vào ấy, thế mà giờ lại có người mua nữa?”
Trương Tam nói: “Mua rồi. Không những mua rồi mà hôm chuyển vào ở cũng chẳng hề chuẩn bị lấy một chậu máu chó mực, cứ thế mà xách đồ đi thẳng vào luôn. Mấy ngày đầu, đám người đưa tin chỗ bọn ta còn dài cổ hóng xem chuyện gì sẽ xảy ra nữa cơ, ai ngờ đâu, bọn họ đứng đó mấy ngày liên tục cũng chẳng thấy chuyện gì xảy ra cả. Lão gia nhà chúng ta giận đến rên rỉ than vãn mấy ngày liền, cho rằng có phải cái thứ “không sạch sẽ” ở trong ấy đã đi rồi hay không, lão gia căm hận vì đã bán giá thấp mà. Nhà kiểu tam tiến tam xuất[1], giá cả lại chỉ như bán cái nhà tranh, đổi lại là người khác liệu có thấy không tiếc hay không?”
Vương Nhị nghe xong hỏi: “Vậy huynh biết người trong ấy là ai không? Chẳng lẽ là một đạo sĩ?”
Trương Tam nhướn mày: “Đạo sĩ?! Ta không nói còn lâu huynh mới đoán được, hai người vào ở đó ấy à, diện mạo nhìn giống y thần tiên luôn.”
Vương Nhị nghe xong thì mờ mịt, hỏi: “Giống thần tiên á?”
“Ừ! Giống thần tiên.”
Trương Tam híp mắt lẩm bẩm: “Lão gia chúng ta gọi vị ấy là Bùi công tử, là một người có dáng vẻ thư sinh, mặt mũi vô cùng thanh tuyển, đúng là đẹp vô cùng. Có điều công tử đó không nói nhiều, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám tiến tới.”
“Đi cùng công tử ấy còn có một cô gái nữa, họ Bạch. Diện mạo ấy à, nói thế này nhé, các bà vợ bé cũ mới trong phủ chúng ta nếu đứng cùng cô nương ấy còn chẳng xứng xách dép cho người ta nữa cơ.”
“Mà tính cách của hai người này cũng khác nhau một trời một vực luôn. Bạch cô nương thì luôn tươi cười, nói năng dễ nghe, nói chuyện đều rất dịu dàng nhu mì. Lúc bàn chuyện cũng đều là Bạch cô nương nói, trái lại, Bùi công tử kia cứ y như người câm vậy.”
“Lão gia chúng ta hỏi bọn họ là quan hệ gì, Bùi công tử kia cũng chẳng nói, vẫn là Bạch cô nương ở bên cạnh đáp lời một câu,
‘Họ hàng’.’ Cô nương ấy bảo Bùi công tử là đệ đệ của mình, hai tỷ đệ cùng tới Hàng Châu làm ăn.”
Vương Nhị không kiềm được mà đế một câu: “Không phải Bùi công tử kia bị câm thật đấy chứ?”
Trương Tam đáp: “Không phải, lúc đi từ nhà ra cửa cũng có nói một câu mà.”
Vương Nhị hỏi: “Nói gì cơ?”
Trương Tam gãi đầu: “Công tử ấy bảo Bạch cô nương… đứng thẳng lên đi…”
“Lại nói đến câu này, Bạch cô nương kia đi lại hình như không được tốt cho lắm, luôn cảm thấy cô nương ấy cả người biếng nhác. Bùi công tử bảo rằng, đó là vì hồi nhỏ cô nương ấy bị què chân, sau đó để lại di chứng như vậy. Bạch cô nương nghe xong thì trợn mắt nhìn công tử ấy một cái.”
Trương Tam chưa từng thấy cô nương nào lườm người khác mà vẫn còn có thể đẹp như vậy, hàng mi dài nhướn lên một cái tựa như vừa hờn vừa giận, có thể khiến người nhìn si mê.
Cùng lúc đó, vị Bạch cô nương có thể khiến người nhìn si mê kia cũng đang nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ coi như Bạch phủ của mình đánh giá cậu em họ “Bùi công tử” của nàng từ trên xuống dưới. Từ khi quen biết Pháp Hải cho tới nay, nàng đều thấy cái đầu bóng loáng phối với chiếc áo tăng bào của hắn chẳng bao giờ thay đổi. Nay thấy hắn đầu đội thúc quan[2], mặc đồ thêu Quảng Đông kểu dáng nho sinh, đúng là thấy vô cùng mới mẻ.
Nàng cảm thấy tên hòa thượng này sau khi xuất gia là một hòa thượng ưa nhìn, mà diện mạo nếu không xuất gia lại là một cậu ấm anh tuấn, quả thực không nên ngày ngày niệm kinh gõ mõ trong Kim Sơn tự làm gì.
Nàng nằm trên giường trở mình nằm sấp lại, hai tay xếp lên nhau, kê đầu lên, hai chân gập lên chụm thành một, ung dung đung đưa lên xuống hai cái và nói: “Tiểu hòa thượng, ngài cho rằng trước mặt viên ngoại Trương ngài không nói gì thì không tính là mình nói dối đúng không? Ngài đưa ta xuống núi, giấu giếm thân phận yêu tinh của ta chính là việc không đàng hoàng rồi.”
Thiền sư Pháp Hải nhìn ra cửa sổ cũng chẳng ngoảnh đầu lại, bóng lưng có phần ủ rũ.
Hắn không muốn nói dối.
Nhưng hắn lại buộc phải mang theo con rắn thành tinh này cơ.
_______
Chú thích:
[1] Là nhà gồm có ba viện chính, mỗi viện đều có phòng chính, sương phòng, và phòng dưới (thường là nơi dành cho người giúp việc), thậm chí có cả mái hiên, vv… Tam tiến tam xuất, là từ cổng đi vào là viện, bên trong lại có hai cửa, vào hai cửa là sân, trong đó vẫn còn một cửa nữa, đi vào tiếp sẽ có một căn phòng. Mỗi lần di vào trong viện đều có một cửa nhỏ khác dẫn qua, đây chính là ý của tam tiến tam xuất
[2] Thứ buộc tóc trên đầu đàn ông
Hết chương 6