Mang Con Đến Chương Trình Nuôi Trẻ Cùng Đại Lão, Tôi Nổi Tiếng Rồi

Chương 90

Hôn lễ của Trì Dữ và Cố Văn Triều được tổ chức tại thành phố ven biển S ở phía Nam, một địa điểm du lịch nổi tiếng.

Họ bao trọn một khách sạn 5 sao ven biển tại thành phố S trong một tuần, tất cả khách mời tham dự hôn lễ đều có thể ở đó nghỉ dưỡng một tuần, ăn ở hoàn toàn miễn phí.

Trì Dữ và Cố Văn Triều đăng ký kết hôn xong một ngày trước, liền lập tức đến sân bay. Cả nhà bay đến thành phố S, nhiều khách mời cũng đã lần lượt đến nơi.

Đến nơi, Trì Dữ và Cố Văn Triều vừa đặt hành lý xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị người tổ chức hôn lễ gọi đi diễn tập.

Bận rộn đến tối mịt mới có thể nghỉ ngơi.

Đang là mùa đông, Kinh thành đã bắt đầu có tuyết rơi, nhưng ở thành phố S nơi đây vẫn hoa nở rực rỡ, cây cối xanh tươi.

Nhiệt độ không khí vẫn trên hai mươi độ, rất dễ chịu, vô cùng thoải mái.

Trì Dữ tắm xong, quấn áo choàng tắm lên người, đắp một miếng mặt nạ sợi băng lên mặt. Cậu lại cầm thêm một miếng mặt nạ gọi Cố Văn Triều:

"Ông xã, mau lại đây đắp mặt nạ."

Cố Văn Triều thắt chặt dây lưng áo choàng tắm, nhìn Trì Dữ đang đắp mặt nạ, nhíu mày: "Anh không cần đắp."

"Cần thiết phải đắp, đây là mặt nạ sợi băng, đắp rất thoải mái. Tia UV bên này mạnh lắm, còn là bãi biển nữa, buổi chiều phơi nắng hai tiếng, phải chú ý cấp nước, còn phải làm dịu da nữa."

Trì Dữ xé mặt nạ ra đắp lên mặt Cố Văn Triều: "Anh đừng nhúc nhích, em muốn anh ngày mai tươi tắn rạng ngời mà lên sân khấu! Chồng em nhất định phải là người đẹp trai nhất!"

Nghe vậy, Cố Văn Triều đứng yên.

Trì Dữ cong khóe môi, đắp mặt nạ cho Cố Văn Triều, kéo thẳng các mép mặt nạ.

"Có phải mát lạnh rất thoải mái không?"

"Ừm." Trên mặt quả thật rất thoải mái, Cố Văn Triều đáp lời, ngửa đầu nói thêm: "Đắp cho cả cổ nữa."

Trì Dữ lau sạch cho anh, kéo anh đến ghế sofa ngoài phòng khách: "Đến đây nằm."

Cố Văn Triều nằm trên đùi Trì Dữ. Trì Dữ đổ phần tinh chất còn sót lại trong gói mặt nạ lên mặt Cố Văn Triều, thoa đều cho anh.

"Ngày mai chắc sẽ rất mệt, lát nữa đi ngủ sớm một chút."

"Ừm."

Trì Dữ bỗng bật cười, rồi lại nhanh chóng nín lại: "Ai da, không được cười không được cười, đang đắp mặt nạ."

Cố Văn Triều ngước mắt nhìn cậu, hỏi: "Cười cái gì?"

"Em cười cuộc đời chúng ta cũng thật có một không hai." Trì Dữ mát xa mặt cho anh, nói: "Yêu đương cuồng nhiệt với cùng một người hai lần, còn kết hôn hai lần. Ở giữa cũng chưa ly hôn mà lại kết hôn."

Cố Văn Triều ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, nói: "Mệnh trung chú định em là của anh."

"Đúng vậy, mệnh trung chú định." Mắt Trì Dữ cong cong, cúi người hôn lên môi Cố Văn Triều một cái.

Hôn xong, Trì Dữ chép miệng: "Ai da, hôn dính tinh chất mặt nạ rồi."

Cố Văn Triều: "......"

Trì Dữ lấy khăn giấy lau miệng, rồi lau cho Cố Văn Triều.

Hai người nói chuyện một lát, Trì Dữ nhìn đồng hồ: "Đến giờ rồi."

Trì Dữ tháo mặt nạ của hai người xuống, mát xa để tinh chất hấp thụ thêm một lát, rồi mới đi rửa mặt.

"Em xem nào." Trì Dữ bẻ mặt Cố Văn Triều nhìn, còn đưa tay sờ sờ: "Ừm không tệ, mịn màng căng mọng, hoàn hảo!"

Cố Văn Triều: "......"

Anh nhìn mặt Trì Dữ mới là thật sự mịn màng căng mọng, như trứng gà lột vỏ. Anh đưa tay ôm người lại hôn một cái thật mạnh, cúi người bế ngang cậu lên.

Trì Dữ kinh hô một tiếng, vội vàng ôm chặt cổ chồng: "Làm gì vậy?"

"Ngủ!"

Trì Dữ khựng lại một giây, nói: "Ngày mai hôn lễ, hôm nay không được, phải ngủ sớm một chút."

Cố Văn Triều liếc cậu một cái: "Anh nói ngủ, không làm gì hết."

Trì Dữ: "......"

Hừ, anh cứ giả vờ đi.

***
Hôm nay là ngày hôn lễ, nhân viên đã bận rộn từ sáng sớm.

Vì thời gian bắt đầu nghi thức được chọn là 10 giờ 10 phút, Trì Dữ và Cố Văn Triều đã sớm được trợ lý gọi dậy vệ sinh cá nhân và trang điểm.

Hai người đang ăn sáng, Pi Pi cũng dậy, cùng Diệp Uyển Thanh đến ăn sáng với họ.

"Ba ba, hai người đã kết hôn rồi mà? Tại sao lại kết hôn nữa ạ?"

Pi Pi đã thắc mắc từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy ba ba lại quên hỏi, giờ mới nhớ ra.

"À......" Trì Dữ suy nghĩ một chút, đáp: "Bởi vì trước kia chúng ta kết hôn, mọi người ở đây không biết, nên phải dùng cách này để nói cho họ biết."

"Ồ." Pi Pi gật đầu, hơi hiểu nhưng chưa hiểu rõ lắm: "Con cũng chưa được thấy."

"Đúng vậy, cho con xem luôn." Trì Dữ cười nói.

Pi Pi vui vẻ nói: "Vậy chỉ có con thấy thôi, em trai em gái đều không được thấy."

Trì Dữ: "...... Đúng, các em không được thấy, đáng tiếc quá."

"Vậy thì lúc đó hai người lại kết hôn thêm lần nữa đi, các em sẽ thấy."

Trì Dữ: "......"

Trì Dữ nghiêm túc nói với cậu bé: "Bảo bối, daddy và ba ba chỉ kết hôn lần này thôi, sau này sẽ không kết hôn nữa."

Pi Pi: "A, tại sao?"

"Bởi vì sau này chúng ta sẽ không xa nhau nữa. Con muốn daddy và ba ba chia tay à?"

Pi Pi vội vàng lắc đầu: "Không muốn!"

"Đúng vậy! Đây là lần kết hôn cuối cùng!"

"Ồ, con hiểu rồi."

Cố Văn Triều và Diệp Uyển Thanh lắc đầu, đều bật cười.

Ăn sáng xong, chuyên viên trang điểm đến trang điểm cho Trì Dữ và Cố Văn Triều. Pi Pi cũng được đưa đi thay quần áo, hôm nay cậu bé và Khang Khang là hai hoa đồng.

9 giờ 50, khu vườn sau khách sạn, nơi tổ chức hôn lễ đã được bài trí xong xuôi. Khách mời cũng đã ăn diện lộng lẫy và lần lượt xuống sảnh.

Thời tiết đẹp, gió mát ấm áp dễ chịu.

Trên màn hình LED tinh thể lỏng ở sảnh khách sạn và các tầng đều phát video quảng bá hôn lễ và ảnh cưới của Trì Dữ và Cố Văn Triều.

Khu vực bãi cỏ dưới hàng dừa là nơi tổ chức hôn lễ, phát khúc nhạc vui tươi, nhẹ nhàng.

Hiện trường lấy hoa hồng trắng tinh khiết làm chủ đạo, kết hợp với phong cách nhiệt đới của hàng dừa và cây cọ, bài trí tươi mát và đẹp đẽ.

Cánh hoa hồng trắng rải thành con đường hạnh phúc của hai chú rể.

Ghế ngồi hai bên được bọc ghế trắng xếp ngay ngắn. Sân khấu chính của hôn lễ phía trước được trang trí bằng hoa tươi và lụa trắng.

Gió mát thổi qua, lụa trắng bay nhẹ nhàng theo gió, hơi thở ngọt ngào tràn ngập mọi ngóc ngách.

Phía sau sân khấu là bãi cát trắng tinh và biển xanh thẳm.

10 giờ 10 phút, tất cả khách mời đã an tọa. Người dẫn chương trình hôn lễ đúng giờ bước lên trước, vui vẻ tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu.

Nhạc du dương vang lên, hai hoa đồng tay cầm giỏ hoa bước ra, tiếng vỗ tay vang dội khắp hiện trường.

Hai hoa đồng là Pi Pi và Khang Khang. Khang Khang đi trước Cố Văn Triều, Pi Pi đi trước Trì Dữ.

Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, quần với dây đeo màu đen, thắt nơ đỏ, trông như hai hoàng tử nhỏ.

Hai cậu bé cầm giỏ hoa trên tay trái, vui vẻ bước theo điệu nhạc, bắt đầu tiến vào từ cổng hoa, vừa đi vừa tung cánh hoa hồng đỏ lên đầu.

Cánh hoa hồng đỏ bay lả tả, rơi xuống thảm cỏ phủ đầy cánh hoa hồng trắng.

Sự thuần khiết và nhiệt liệt gặp gỡ, tạo nên tình yêu của Cố Văn Triều và Trì Dữ.

Đối với Pi Pi và Khang Khang, đây là một trò chơi vừa vui lại vừa thú vị.

Hai tân lang liếc nhau sau cổng hoa, tay trong tay đi theo sự dẫn dắt của hai hoa đồng, bước lên con đường hạnh phúc được dệt nên từ hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ này.

Cố Văn Triều mặc vest đen với sơ mi trắng, Trì Dữ mặc một bộ lễ phục trắng, một đen một trắng, bổ sung cho nhau.

Cả hai đều cao ráo, chân dài, tuấn tú và rạng ngời, trên mặt là nụ cười không thể kìm nén.

Trong tiếng vỗ tay của bạn bè và người thân, hai người đi đến trước đài, đứng ở giữa.

Sau lời giới thiệu của MC, người chứng hôn và chủ hôn lần lượt lên phát biểu.

Người chứng hôn là cậu ruột của Cố Văn Triều, chủ hôn là Diệp Uyển Thanh. Cả hai đều gửi lời chúc phúc tốt đẹp nhất đến đôi tân nhân.

Tiếp theo là nghi thức trao nhẫn của hai tân nhân.

Khang Khang và Pi Pi lấy hộp nhẫn từ giỏ hoa ra, đưa cho họ.

Trì Dữ và Cố Văn Triều trao nhẫn cho nhau, sau đó ôm hôn dưới tiếng vỗ tay của mọi người.

Pi Pi ngửa đầu nhìn ba ba và daddy cười híp mắt, vui vẻ vỗ tay theo mọi người.

Khang Khang che mắt lại, hé một kẽ hở ngón tay lén nhìn.

Pi Pi gạt tay cậu bé xuống, khó hiểu hỏi: "Anh Khang Khang, anh che mắt làm gì?"

Mặt Khang Khang đỏ bừng: "Trẻ con không được xem hôn nhau."

Pi Pi chớp chớp mắt: "Em thường xuyên xem daddy và ba ba hôn nhau mà. Chỉ cần ba ba ở nhà, mỗi ngày daddy đi làm sẽ hôn ba ba, hôn bye bye."

Khang Khang há hốc miệng: "...... Em còn thường xuyên xem à?"

"Đúng vậy nha, điều đó chứng minh daddy và ba ba rất yêu nhau mà."

"Thật vậy sao?"

"Đúng vậy nha. Ba và mẹ anh không hôn nhau à?"

Khang Khang ngửa đầu nhìn chú Trì và chú Cố vẫn đang hôn nhau, rồi quay lại nhìn ba mẹ dưới đài, rơi vào trạng thái bối rối......

Trì Dữ và Cố Văn Triều hôn xong, Cố Văn Triều ôm Pi Pi lên.

Pi Pi vui vẻ hôn lên má daddy và ba ba, rồi nhận được nụ hôn đáp lại của daddy và ba ba.

Cả gia đình ba người trên mặt đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Sau đó, bạn bè và người thân của tân nhân lên đài chúc mừng. Lâm Cảnh và Tống Hiểu đều được mời lên đài.

Sau khi họ nói xong, MC nhìn thấy Pi Pi trong lòng Cố Văn Triều, liền quay sang hỏi cậu bé một câu.

"Pi Pi, daddy và ba ba kết hôn, con muốn nói gì với họ nhất?"

Pi Pi nghĩ nghĩ, hỏi: "Daddy, ba ba, em trai em gái của con khi nào mới đến ạ?"

Mọi người cười ồ lên.

Lâm Cảnh ở dưới đài hò reo: "Đúng vậy, lão Cố, hai người nhanh chóng sinh cho Pi Pi một đứa em trai hay em gái đi! Mọi người nói có đúng không?"

Mọi người đồng thanh: "Đúng!"

Trì Dữ bất đắc dĩ: "Mới kết hôn mà mọi người đã giục sinh đứa thứ hai rồi, còn sốt ruột hơn cả tôi."

Mọi người cười vang.

Trì Dữ thấy chiếc khay đựng hoa cưới bên cạnh cô lễ tân, liền đoạt lấy công việc của MC, nói: "Tiếp hoa cưới nào! Bất kể là trai hay gái, còn độc thân, muốn có bạn trai bạn gái, mau lên nào! Chúng tôi chia sẻ không khí vui vẻ này cho các bạn, người kết hôn tiếp theo chính là bạn!"

MC cười nói: "Trì lão sư, không được giành việc như thế."

Mọi người cười.

Các nam thanh nữ tú độc thân đều chen lên trước đài.

Trì Dữ thấy Lâm Cảnh vẫn ngồi yên, liền điểm danh: "Lão Lâm, lại đây đi, không cần ngại ngùng."

"Tôi còn chưa muốn kết hôn đâu." Lâm Cảnh ngồi tại chỗ trả lời với vẻ mặt ung dung.

Cố Văn Triều nhìn chằm chằm anh ta: "Cậu mau lại đây cho tôi."

Lâm Cảnh: "......" Mới kết hôn đã sợ vợ rồi.

Lâm Cảnh cười đi đến phía sau đứng, khoanh tay đứng: "Thôi được, dù sao cũng không ném trúng......"

Ngay sau đó, một bó hoa cưới trắng tinh bay thẳng về phía anh ta. Anh ta theo bản năng đưa tay ra bắt lấy.

Lâm Cảnh ngơ ngác nhìn bó hoa trong tay: "...... Vãi!"

Mọi người: "......"

"Ha ha ha ha ha ~"

"Chúc mừng Lâm tổng, người kết hôn tiếp theo chính là cậu!"

"Ai da, vẫn là Lâm tổng cậu may mắn, tôi muốn chụp mà không chụp được."

Lâm Cảnh: "......" Cảm ơn, cái may mắn này tôi không muốn.

"Cho cô." Lâm Cảnh dở khóc dở cười nhét bó hoa vào tay một cô gái xinh đẹp bên cạnh: "Người kết hôn tiếp theo là cô."

Cố Văn Triều và Trì Dữ mỉm cười nhìn anh ta.

Nghi thức hôn lễ kết thúc trong tiếng cười vui của mọi người. Mọi người lần lượt trở lại khách sạn tham gia tiệc.

Buổi trưa là tiệc cưới kiểu Trung Quốc, kéo dài hai tiếng. Cố Văn Triều và Trì Dữ đều uống không ít rượu.

Tiệc cưới kết thúc, hai người trở về phòng tổng thống đã được bố trí thành phòng tân hôn.

Cố Văn Triều ôm Trì Dữ đứng trước cửa sổ sát đất lớn. Hai người ôm hôn một lát, lặng lẽ nhìn cảnh biển mê hoặc ngoài cửa sổ.

Biển xanh trời xanh, bầu trời như được gột rửa.

Trên mặt biển, ánh vàng lấp lánh, sóng nước long lanh, ấm áp và tươi đẹp.

Ánh dương rạng ngời vạn dặm, tương lai đáng mong chờ.

(Chính văn đã hoàn thành)

Bình Luận (0)
Comment