Mang Em Trở Lại

Chương 14

Nhìn từ đám bụi bốc lên dưới gầm xe Rentshaw, Brett thấy rõ ràng cơn mưa đi qua bãi đỗ xe RV đêm qua đã không tới được Calico Rock. Hai hàng cây và bụi rậm dày dặn bên đường được phủ một lớp đất Arkansas dày. Tuy không thể nhìn được các ngôi nhà, đôi lúc họ vẫn đi qua một chiếc hòm thư gỉ sét ở đầu ngõ, như một cột mốc chỉ đến nơi mọi người sinh sống, trên các ngọn đồi.

Tory lặng lẽ, ánh mắt tập trung vào khung cảnh lướt qua họ, và Brett biết là cô đang tìm kiếm điều gì đó quen thuộc. Cách Calico Rock khoảng năm kilomet, đột nhiên cô ngồi thẳng dậy và chỉ về phía con đường quanh co bên tay trái họ.

“Em nghĩ có người nào đó tên là Wiggins từng sống ở trên kia. Họ có một đứa con gái tên Mary Ellen. Đó là người bạn thân đầu tiên của em.” Và cũng là cuối cùng.

Tory thở dài. Việc đi từ nhà bố mẹ nuôi này sang nhà khác đã không giúp ích cho việc kết bạn và duy trì tình bạn. Nhưng cô cần phải nói. Không cần phải nhắc lại điều mà Brett đã biết rồi.

“Em biết sao không cưng?”

“Sao?”

“Em không mừng vì giờ lại nhớ được cô ấy à?”

Tory ngồi thừ một lúc, hơi ngạc nhiên vì sự thấu hiểu của Brett, cũng như chuyện chính cô đã nghĩ đến điều đó. Cô đã bị bao quanh bởi cái xấu nhiều đến nỗi quên cảm tạ những điều tốt đẹp. Cô mỉm cười.

“Có, Brett ạ, em mừng lắm.”

Anh cười khùng khục thành tiếng khi nhớ lại điều gì đó từ hồi học lớp một.

“Người bạn thân đầu tiên của anh là một thằng bé tên Charlie. Mẹ nó cho nó nuôi rắn như nuôi thú cưng, và nó có thể ợ to hơn bất kỳ đứa nào khác ở lớp một. Đối với một đứa trẻ mới lên sáu thì Charlie đã lớn vượt tuổi.”

Tory cười phá lên, đúng như Brett đã dự đoán, và giây phút ấy trôi qua. Họ tiếp tục đi theo vệt xe bụi bặm của Rentshaw mà không bình luận thêm câu nào và bị bất ngờ khi anh ta phanh kít lại rồi rẽ ra khỏi đường chính, Brett thấy chính mình căng thẳng. Nếu Rentshaw dừng xe thì chắc hẳn họ đã đến nơi.

Tory cúi người tới trước khi Brett đi theo Rentshaw, ánh mắt cô dính vào một ngôi nhà nhỏ, xập xệ ở cuối con đường mà họ đang đi. Một cánh cửa sắt rộng đã chắn lối, và người ta có thể trông thấy bầy gia súc đang gặm cỏ ở nơi từng là khoảng sân nhà. Nhưng chính ngôi nhà mới là thứ giữ chặt ánh mắt cô. Điều gì đó đang van xin ở ngưỡng cửa tâm trí cô, nài nỉ được vào trong. Cô càng ngồi đây lâu thì nó càng gõ cửa mạnh hơn.

Một chiếc xe buýt. Tory đã đi về nhà trên một chiếc xe buýt của trường học! Cô gần như có thể cảm nhận một lần nữa hơi nóng trên da mình khi bước xuống xe để về nhà. Một vệt màu sượt qua những ý nghĩ của cô, rồi vụt biến mất như con bướm cô đã từng một lần đuổi theo từ lâu lắm rồi, và trong đầu mình, cô đang vô tư nhảy chân sáo về nhà, không hề biết sự hủy diệt đang đợi mình ở đó.

Tory nín thở, chờ nỗi hoảng loạn đến tiếp sau nhưng cảm xúc duy nhất của cô lúc này là nỗi buồn choáng ngợp đối với những điều mình đã đánh mất.

“Ôi, Brett.”

Brett vươn tay về phía cô, chạm vào mặt, vào tay, rồi vào tóc cô, ước gì tình yêu của mình đủ sức để xua đi mọi thứ xấu xa, nhưng anh vẫn biết điều đó là không thể, cho dù anh có yêu cô đến thế nào đi nữa. Đôi mắt Tory mở lớn và nhìn đăm đăm vào cảnh vật trước mặt họ, cô chớp mắt lia lịa để ngăn dòng lệ chực trào ra.

“Anh ở đây, Tory. Chỉ cần em nghĩ như thế.”

Cô nắm tay chặt tay anh, ra lệnh cho trái tim mình đập chậm lại để về với nhịp thường lệ. Nhưng việc đó là không thể. Đâu đó trong cảnh làng quê yên bình trước mặt họ, thi thể mẹ cô vẫn nằm trong một nấm mộ không người thăm viếng. Riêng chuyện đó thì cô chắc chắn. Và điều ám ảnh tâm trí Tory nhiều nhất là quãng thời gian ba ngày cô ở lại ngôi nhà đó, không hề biết người mẹ mà mình chờ đợi đang dần dần thối rữa.

Khi họ ngồi nhìn chằm chằm vào nhà và chờ Rentshaw hành động trước, một chiếc xe bán tải thình lình đổi hướng ra khỏi con đường đằng sau họ, đỗ lại gần ghế hành khách của chiếc RV. Tory nhìn vào gương chiếu hậu khi người lái xe bước ra. Anh ta cao, tóc đỏ, bụng hơi phệ. Điều gì đó khiến cô với tay lấy nắm đấm cửa, và không nói một lời nào với Brett, cô bước ra gặp anh ta.

Khi cô gái ấy bước ra khỏi chiếc RV, Art Beckham đột ngột dừng chân. Bụng anh ta thắt lại, cổ họng khô khốc. Khi cô ấy mỉm cười với anh, anh muộn màng giật mũ ra khỏi đầu. Đã nhiều năm rồi anh không trông thấy cô, và nếu ảnh của cô không được chiếu trên truyền hình suốt hai ngày qua, anh sẽ không nhận ra cô. Nhưng giờ anh đã nhận ra, trong trạng thái hồi hộp này, anh đã không hề nghĩ đến tình trạng trớ trêu ấy.

“Victoria? Victoria Lancaster à?”

Tory nghe tiếng cánh cửa xe đóng lại và biết Brett ở ngay sau mình, nhưng lần này cô không cần anh bảo vệ. Khuôn mặt người đàn ông này quá đỗi thật thà.

“Tôi biết anh phải không?”

Anh cúi đầu, ngại ngần không dám gặp ánh mắt cô, rồi hít một hơi dài và nhìn lên.

Cố gượng cười, Art gật đầu. “Tôi cho là vậy. Tôi đã từng chọc phá cô quá trời trên xe buýt đến trường.” Rồi từng nụ cười trượt đi. “Và tôi xin lỗi vì chuyện đó.”

Sự căng thẳng bay vèo ra khỏi người Tory. “Arthur Beckham!”

Arthur cười. “Còn ai vào đây nữa. Nhưng giờ là Art thôi.”

“Vậy thì chào Art Beckham.”

Nụ cười của anh rộng mở hơn. “Chào Tory Lancaster.”

Brett nhanh chóng đến bên Tory, ký ức về đám phóng viên lộn xộn trong văn phòng cảnh sát trưởng vẫn còn quá mới mẻ đối với anh, nhưng Tory đã quay lại nhìn anh và mỉm cười.

“Brett, đây là Art Beckham. Khi còn bé chúng em đã từng đi chung một chuyến xe đến trường.”

Hai người đàn ông bắt tay nhau, rồi Art bắt đầu tỏ ra bồn chồn, hết nhìn xuống chân lại nhìn ra đường chân trời ở ngay phía trên vai Tory. Cuối cùng anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tory, có một chuyện đã đè nặng lương tâm tôi bao lâu nay, và tôi tạ ơn trời vì cuối cùng đã có cơ hội xin lỗi cô.”

“Chuyện gì vậy?” Tory hỏi.

“Ngày mà cô xuống xe buýt ấy…”

Tory nhún vai. “Xin lỗi anh, Art, nhưng tôi không nhớ lắm về những ngày còn nhỏ. Anh đang nói đến ngày nào vậy?”

Anh bắt đầu cạy những hạt bùn đã khô trên vành mũ, cần tập trung vào cái gì đó để nói nốt điều cần nói.

“Cô biết đấy… ngày cuối cô đi xe buýt.”

Tory chợt hiểu ra. “Ý anh là ngày tôi về nhà và phát hiện ra mọi người đều đã đi mất?”

Art nhìn vào cô, đánh giá giọng nói của cô so với biểu hiện trên mặt. Khi đã hài lòng vì cô đang khá bình tĩnh anh nói tiếp:

“Ừ. Cô biết đấy, tôi lớn hơn cô vài tuổi, nhưng lúc đó tôi là một đứa trẻ. Tôi không có ác ý, nhưng suốt nhiều năm nay tôi cứ ăn năn vì hôm ấy đã trêu chọc cô. Sau này, khi tôi nghe bố mẹ nói về chuyện đã xảy ra với cô, và người ta đã đưa cô ra thành phố như thế nào, tôi cảm thấy tội lỗi, giống như tôi là một phần của việc đó.”

Tory đặt tay lên cánh tay anh. “Art, thế thì ngốc quá. Hơn nữa, như anh vừa nói đấy, chúng ta chỉ là trẻ con thôi mà.”

“Dù vậy tôi vẫn xin lỗi vì đã làm thế. Và tôi rất tiếc vì những chuyện đã xảy ra với cô.” Art hít một hơi rồi cười toe. “Chắc cô không biết là hồi ấy tôi đã thích cô. Đó là lý do vì sao lúc nào tôi cũng trêu cô.” Rồi anh lo lắng nhìn sang Brett, giật mình vì đã để lộ một điều riêng tư như thế trước mặt người đàn ông của Tory. “Tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc rồi.”

Brett cười lớn rồi nháy mắt với Tory. “Chính tôi đang lên kế hoạch theo hướng đó.”

Tory đỏ mặt và sự căng thẳng giữa họ trôi qua. Nhưng trước khi chúng tôi kịp nói chuyện tiếp, Rentshaw đã bước vòng qua chiếc RV.

“Anh là Beckham hả?” anh ta hỏi.

Art gật.

“Tốt. Tôi rất biết ơn nếu anh có thể cho chúng tôi vào. Và làm gì đó với mấy con bò,” anh ta nói thêm. Chúng tôi cần hạ cổng này xuống cho đến khi làm xong.”

Tory cau mày. “Có chuyện gì vậy?”

Art thở dài. Một lời thú nhận cuối cùng. Anh tự hỏi cô sẽ đón nhận tin tức này như thế nào. Anh vẫy tay về phía căn nhà.

“Nơi đây đã là đất của tôi,” anh nói. “Tôi mua nó sáu năm trước. Bầy gia súc cô đang thấy là của tôi, và tôi đã dùng ngôi nhà nơi cô lớn lên làm chuồng trại. Không may, trước khi bất kỳ ai có thể chọc ngoáy bên trong, tôi sẽ phải di chuyển khoảng 2 tấn cỏ khô và 1 tấn thức ăn chăn nuôi.”

Thảng thốt, Tory nhìn lại ngôi nhà cũ, chỉ đến lúc này mới nhìn thấy cỏ khô qua những cánh cửa sổ để hở.

“Ôi trời ơi,” Cô thốt lên.

“Đúng thế đấy,” Rentshaw nói. “Phải mất một ngày lôi hết đống đó ra thì chúng ta mới bắt đầu được.”

“Vậy thì làm thôi,” Brett nói. “Tôi sẵn sàng trợ giúp.”

Art cau mày. “Không anh ạ. Thế sao được. Tôi đã gọi mấy người rồi.” Anh hất đầu về phía chiếc RV. “Anh định ở đó trong thời gian lưu lại đây à?”

Brett gật đầu.

“Hai người cứ thoải mái nối nó vào mấy vật dụng tiện ích ở sau nhà. Lúc tôi mới mua chỗ này có một ngôi nhà lưu động cũ ở đằng sau, vì thế vẫn còn mấy mối nối. và tôi vẫn giữ điện cho chuồng gia súc, à, ý tôi là ngôi nhà. Chúng ta chỉ cần lắp cái công tắc cho máy bơm nước.

“Anh thật hào phóng,” Brett nói. “Chúng tôi rất biết ơn.”

Art dành cho Tory cái nhìn hối hận cuối cùng, “Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm.”

Một hàng rào tạm được dựng lên giữa ngôi nhà cũ và con đường, ngăn đám gia súc của Art khỏi sân nhưng vẫn cho chúng tự do gặm cỏ trên phần đất còn lại. Khối cỏ khô từng để trong nhà giờ đã được mang ra sân, chất lên cao tới mái nhà. Art đã kéo những bao thức ăn chăn nuôi về nhà mình. Mặc dù mới đầu giờ chiều, tất cả mọi người đều đã đi mất, ngoại trừ vài điệp vụ liên bang, vài người vẫn còn ở lại để chụp ảnh và vẽ bản đồ đường đi cũng như các ngôi nhà lân cận. Ngày mai mọi việc mới lại bắt đầu.

Brett quan sát từ một chiếc ghế trong bóng râm trong lúc Tory đi vẩn vơ quanh khu đất, nhặt cành cây và chọc lung tung trong đám cỏ dại. Anh biết cô đang làm gì. Cô đang tìm kiếm ký ức. Và chừng nào anh còn trông thấy cô, anh không phải lo lắng. Đây là việc cô cần phải làm một mình.

Nhưng mặc dù đã lang thang gần như hết cả khu đất, Tory vẫn chưa đặt chân vào trong nhà, và Brett biết tại sao. Trong ấy có những bóng ma mà cô còn chưa sẵn sàng đối mặt, như thế cũng không sao. Nhưng khi cô đã sẵn sàng, không đời nào anh để cô vào đó một mình.

Một lát sau, hai điệp vụ lái xe đi, hứa sẽ trở lại vào sáng mai. Giờ chỉ còn lại Brett và Tory.

Khoảng một giờ sau, một chiếc ô tô đi vào đường lái xe rồi dừng lại chỗ họ đậu RV vài mét. Brett nhìn thấy nó từ cửa sổ và ý nghĩ đầu tiên của anh là có một phóng viên nào đó đã đủ gan vượt qua người cảnh sát mà Denton Washburn đã đặt ở cổng vào.

Anh có thể nhìn thấy anh cảnh sát đang cúi xuống cửa xe, nói chuyện với người phụ nữ bên trong, nhưng khi chị ta đi ra và bắt đầu chỉ vào chiếc RV, Brett ra ngoài tìm Tory, mong cô không bị làm phiền.

Tory đang ở phía bên kia ngôi nhà thì nghe có tiếng người phụ nữ gọi mình. Trước khi trông thấy chị ta, phản ứng đầu tiên của cô là hoảng sợ. Một phóng viên khác? Một người lạ khác mà cô không thể xử lý được?

Rồi cô trông thấy một người phụ nữ thấp bé, tóc cắt ngắn màu đỏ, mặc chiếc quần soóc rộng màu đen và áo phông kẻ ca rô đen trắng đang đứng ở cuối đường. Trông chị ta giống như một vị trọng tài hơn là khách ghé qua.

“Tory Lee. Tory Lee.”

Do giọng người phụ nữ hay do chị ta đang gọi Tory bằng cả tên lẫn đệm của cô, không ai biết nhưng Tory chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô bắt đầu chạy lên đường lái xe, quên mất chuyện lo lắng hay sợ hãi.

Khi Brett trông thấy cô, anh kêu to bảo cô chờ, nhưng Tory cứ bước tiếp, như là không nghe thấy anh.

“Lại cái gì nữa đây?” Brett lẩm bẩm và đi ra đằng sau cô.

Khi đã đến gần cuối đường lái xe, Tory cứ có cảm giác như mình đã từng làm tất cả những việc này.

Một chú thằn lằn phóng lên chặn đường cô, và cô dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào những dấu vết bé tý nó để lại trên bụi đất.

“Tory Lee. Này này, Tory Lee.”

Cô nhìn lên và lại cất bước. Cảm giác mình đang lặp lại chuyện cũ càng tăng lên.

Ở nơi nào đó trước đây, Tory đã từng nghe thấy giọng nói này gọi tên mình. Nhìn thấy một chú thằn lằn chắn ngang đường. Cảm nhận hơi nóng trên mặt và gió thổi vào tóc mình, y như thế này. Nghe thấy tiếng tim của mình đang đập. Cảm giác ấy sống động theo một cách mà chỉ những người hiểu rõ bản thân mới có. Cô đến gần hơn, và khuôn mặt tròn trịa đang mỉm cười kia làm tim cô thắt lại. Chúa ơi, cô biết khuôn mặt này. Cô đã từng ngủ chung với cô ấy. Cười với cô ấy.

“Mary Ellen?”

“Thấy chưa!” người phụ nữ kêu lên, đẩy tay anh cảnh sát ra và đi tới. “Tôi đã bảo anh là cô ấy biết tôi mà.”

Mary Ellen vòng tay quanh eo Tory và ôm lấy cô, thiếu chút nữa thì nhảy lên vì vui sướng.

“Đúng là cậu rồi!” Tory nói, rồi ôm Mary nồng nhiệt như cái ôm cô vừa được nhận.

Rồi cô nghe tiếng Brett gọi tên mình và quay phắt lại.

“Không sao,”cô gọi. “Cô ấy là bạn em.”

Brett dừng lại cách đó một quãng. “Em sẽ không sao chứ?” anh kêu.

Tory gật đầu. “Bọn em ở đây thêm vài phút nữa được không?”

Anh vẫy tay rồi trở lại chiếc RV, sẵn sàng cho cô mọi khoảng không cô cần.

“Không sao đâu anh,” Tory nói với người cảnh sát, trông vẫn có vẻ lo lắng. “Chúng tôi đã đi học cùng với nhau. Phiền anh trông chừng xe cô ấy cho chúng tôi đi bộ một lát nhé?”

“Vâng, chắc chắn là được rồi thưa cô,” anh ta nói, gảy nhẹ vào vành mũ, mỉm cười nhẹ nhõm khi hai người phụ nữ bắt đầu đi ngược trở lại.

“Làm sao cậu biết mình ở đây?” Tory hỏi.

Mary Ellen cười khúc khích, và đó là âm thanh ngọt ngào nhất Tory từng nghe thấy.

“Ôi cưng ơi. Ai mà chẳng biết cậu ở đây. Cậu là ngôi sao mà, không biết hả?”

Tory lắc đầu, “Mình không phải là ngôi sao gì cả, và đây là một cơn ác mộng.”

Tiếng cười của Mary Ellen ngừng hẳn, và cô vô thức trượt tay mình vào tay bạn, y như hồi họ còn bé.

“Mình rất tiếc vì mọi chuyên.” Cô nói. “Mình đã khóc suốt mấy ngày sau khi họ mang cậu đi. Bố mẹ chả chịu kể gì với mình. Mình chỉ biết là cậu đã đi mất.” Mary thở dài và nhìn Tory bẽn lẽn. “Cậu là người bạn thân đầu tiên của mình.” Cô khẽ nói.

Tory siết chặt tay cô. “Cậu cũng thế.”

Mary Ellen mỉm cười. “Mình nhớ cậu lắm, Tory Lee.”

Tory thở dài. “Mình cũng nhớ cậu, nhiều hơn là cậu biết.”

Họ đã đi tới chiếc RV. Tory kéo tay Mary Ellen. “Vào gặp Brett nhé.”

“Anh ấy là chồng cậu à?”

Tory lắc đầu. “Chưa.”

Mary Ellen cười khúc khích. “Nếu là mình thì sẽ chẳng chần chừ đâu. Anh ấy là một người đàn ông tuyệt vời.”

Tory cười toe. “Mình sẽ bảo anh ấy là cậu nói vậy.”

“Ôi đừng!” Mary Ellen ré lên. “Cậu không được làm thế. Anh ấy sẽ nghĩ gì chứ?”

Nụ cười của Tory rộng hơn. “Có lẽ anh ấy sẽ nghĩ cậu là người phụ nữ thông minh nhất mà anh ấy từng gặp.”

Mary Ellen lại cười. “Thế thì mình phải gặp anh ấy mới được.”

Brett thò đầu ra khỏi cửa. “Hình như có ai đó đang gọi tên anh?”

Tory lắc đầu. “Rõ là anh đang nghe lỏm.”

Brett cười toe toét. “Tội lỗi quá!” Rồi anh cười với bạn của Tory. “Hay em vào uống chút gì mát lạnh nhé?”

Mary Ellen cầm tay Tory. “Mình có ý này hay hơn… và phải thú thật một điều nữa,” cô nói thêm. “Đến nhà mình đi. Có mấy người bạn cũ của cậu đang ở đó, chờ để chào mừng cậu.” Cô nhìn vào căn nhà đổ nát, nhận thức rõ ràng vì sao họ ở đây. Nhưng cô sẽ không chùn bước trước nhu cầu nối lại quan hệ với một người bạn cũ. “Đây không phải là tiệc tùng gì cả. Mình biết giờ không phải lúc thích hợp. Nhưng bọn mình đều rất yêu cậu Tory Lee ạ. Hãy để bọn mình giúp cậu vượt qua chuyện này theo cách của bọn mình.”

Brett bước khỏi chiếc RV. “Em có muốn đi không, em yêu?”

Tory nhìn Brett, rồi nhìn lại bạn mình. “Mình không thể nghĩ ra việc gì muốn làm hơn,” cô khẽ nói.

“Tốt lắm,” Mary Ellen nói. “Theo mình nào. Mình hứa sẽ mang cậu trở lại ngay khi đã sẵn sàng.”

Vài phút sau, họ đi hết. Và ngoại trừ người cảnh sát đứng gác ở cuối đường lái xe, ngôi nhà cũ của gia đình Lancaster lại bị bỏ trống.

Mary Ellen nói huyên thuyên suốt. Vài điều không bao giờ thay đổi, Tory nghĩ. Nhưng trái tim cô đang nảy lên vì háo hức. Cô liên tục nhìn lại ghế sau nơi Brett đang ngồi, cảm nhận sự vững chãi của anh trong lúc mong chờ điều sắp đến.

Khi Mary Ellen bắt đầu chạy chậm lại, Tory nhìn lên ngạc nhiên. “Đây chẳng phải nơi cậu từng sống à?” cô hỏi.

Nụ cười của Mary Ellen nở rộng. “Mình đã thừa kế trang trại này sau khi bố mẹ mình mất. David, chồng mình, làm việc ở cửa hàng chăn nuôi trong thị trấn. Hai đứa mình có ba con, chúng đang ở nhà bà nội Miller. Bọn mình sẽ không bị mấy chú chuột nhắt làm phiền đâu.”

Brett cười phá lên. Anh bắt đầu thích người phụ nữ bé nhỏ này, dẫu cô ấy không biết khi nào nên ngừng nói.

“Nghe giống như nhà anh thế,” anh nói. “Không một phút nào bình yên.”

Mary Ellen gật đầu. “Đúng thế đấy.” Rồi cô phanh lại. “Rồi, chúng ta đã đến nơi. Nhảy ra và chào hỏi thôi.”

Khoảng sân chật cứng ô tô. Tory trông thấy gần chục chiếc xe. Mặc dù rất háo hức vào trong, cô vẫn thấy rùng mình căng thẳng, và có cảm giác như một đàn bướm đang bay lượn trong dạ dày. Rồi Brett nắm tay cô và mọi thứ đều trở về đúng chỗ.

“Sẵn sàng chưa?” anh hỏi.

Tory nhìn lên anh và mỉm cười. “Rồi.”

Brett cười toe. “Dù sẵn sàng hay chưa, mình cũng vào thôi.”

Mary Ellen dẫn đường, mở cửa rồi bước vào trong trước họ.

“Bọn mình về rồi,” cô gọi và hơn mười người quay lại nhìn.

Vài người mỉm cười. Vài người nhổm đứng dậy. Và vài người trông có vẻ hồi hộp, mà trong trường hợp này là có thể hiểu được.

“Mọi người, đây là vị hôn phu của Tory, Brett Hooker. Tory, mình biết cậu không nhớ hết bọn mình, nhưng chắc chắn bọn mình nhớ cậu.”

“Tôi đã trông thấy vài bức ảnh của bạn trên tờ phụ trương ngày chủ nhật,” một anh chàng nói rồi cười toe. “Bạn là một nhiếp ảnh gia rất cừ.”

Mary Ellen giới thiệu thêm. “Đó là Edward Bailey. Cậu nhớ bạn ấy không… lễ Halloween hồi bọn mình năm tuổi, bạn ấy đã đặt con dê vào xe của ông Pilzner đấy.”

Tory cười toe toét, không phải vì điều Edward Bailey đã làm từ nhiều năm trước, mà vì cô nhớ ra việc đó.

“Tất cả chúng tôi đều rất tiếc về chuyện của mẹ cậu.”

Ánh mắt Tory di chuyển đến chỗ người phụ nữ vừa chia buồn.

“Cảm ơn bạn. Mình không nhớ hết mặt các bạn. Các bạn sẽ phải giúp mình.”

Cô ấy mỉm cười, “Mình là Mavis Candy, trước là Ellie. Bố mình là chủ cửa hàng thực phẩm cạnh rạp chiếu phim.”

Và cứ thế, lần lượt từng người một, những người đã cùng chia sẻ cuộc sống với đứa trẻ sáu tuổi ngày xưa tới để chia buồn và chào hỏi.

Khuôn mặt Tory phản chiếu niềm vui của cô khi họ tụ tập bên cạnh cô, mỗi người đều bày tỏ cảm thông theo cách họ có thể… bằng sự hiện diện của mình.

Brett muốn ôm tất cả mọi người. Họ không thể biết được với Tory, hòa mình vào đám đông một cách thoải mái là việc khác thường đến thế nào. Anh đã dành bốn năm theo dõi cô thu mình lại trong những sự kiện giống y như thế này, nhưng giờ, anh được nhìn thấy cô với đôi mắt sáng ngời và nụ cười nở trên môi, một điều thật hiếm hoi.

Mary Ellen đóng vai trò chủ nhà với năng khiếu bẩm sinh. Các cuộc nói chuyện không bao giờ đứt mạch, và bữa tiệc buffet dường như không bao giờ hết món. Brett cố tình ngồi ở vòng ngoài, luôn dõi mắt tìm kiếm những dấu hiệu căng thẳng ở Tory. Nhưng chúng không xuất hiện, và anh tạ ơn trời vì điều đó.

“Nào tất cả mọi người,” Mary Ellen đột nhiên tuyên bố. “Hẳn là bụng các bạn đã đầy và hàm đã mỏi vì nói chuyện rồi. Nếu không thì cũng đã đến lúc. Mình đang thấy như thế đấy. Giờ khuya rồi mà Tory và Brett còn một ngày dài phía trước. Tuy nhiên…” Rồi cô cười khúc khích, và bởi nụ cười ấy rất dễ lây, mọi người đều cười theo. “Tuy nhiên,” cô nhắc lại, “chúng ta có một thứ đặc biệt dành cho Tory trước khi cô ấy đi, đúng không nào?”

Một dàn đồng thanh “đúng” và “chắc chắn rồi” vang lên khắp phòng.

“Được rồi, Tory Lee. Cậu ngồi đây,” Mary Ellen ra lệnh, chỉ vào chiếc sofa nhỏ vừa được bỏ trống. “Còn anh, anh chàng đẹp trai, anh ngồi bên cạnh cô ấy nhé.”

Brett cười toe và làm như được bảo, ngồi xuống bên cạnh Tory rồi khẽ ôm cô trước khi buổi lễ ngẫu hứng bắt đầu.

Tory cảm thấy mình như đang bay. Cô không thể nhớ ra lần nào trong đời mình được mọi người yêu mến như thế. Cô mỉm cười với Brett và với đám đông, ước sao mình có thể đóng chai cảm xúc này và lưu giữ nó mãi mãi.

“Nào, Mavis, cậu để cái gói ấy ở đâu? Chạy đi lấy đi. Nhanh lên nào. Mình không chờ nổi khi nhìn mặt Tory Lee.”

“Các cậu không cần mua gì cho mình đâu,” Tory nói. “Nối lại tình bạn của chúng ta đã là món quà tuyệt vời nhất mà mình được tặng rồi.”

“Ồ, bọn mình có mua đâu,” Mary Ellen nói. “Trừ quyển album. Ồ mình làm lộ mất rồi.” Cô đảo mắt rồi lại cười khúc khích. “Các bạn đáng bị như vậy vì đã nói cho mình biết nó là cái gì. Mọi người đều biết mình không giữ nổi bí mật mà.”

Họ cùng cười khi Mavis đưa ra một chiếc hộp, Tory liền mở nó nó ra. Nụ cười của cô tươi hơn nữa khi cô đưa bàn tay lên lớp da đẹp viền quanh album.

“Một album ảnh. Với nghề chụp ảnh của mình, món quà các bạn chọn thật hơn cả tuyệt vời.”

“Ôi, ngốc ơi, bọn mình có mua một quyển trắng cho cậu lấp đầy đâu. Cái này đã có sẵn ảnh ở trong rồi,” Mary Ellen kêu lên rồi giở trang bìa ra cho cô, không chờ nổi Tory tự làm.

“Bọn mình nghĩ vì mọi đồ đạc của cậu đều đã bị mất từ khi còn nhỏ nên cậu sẽ chẳng có mấy ảnh này. Mà cậu biết người dân ở Calio Rock này nặng tình thị tộc thế nào rồi đấy.” Mary Ellen nhìn vào Brett, cho rằng anh cần một lời giải thích. “Gia đình rất quan trọng đối với người dân ở đây.”

“Nếu bạn chẳng có người thân nào thì dù ở đâu nó cũng quan trọng.” Tory nói.

Cả căn phòng im phắc. Lời nhắc nhở lặng lẽ của cô về lý do tại sao cô trở về đã quá đủ để làm giảm sự hưng phấn của họ.

Mary Ellen suýt khóc và gắng chặn đứng nước mắt trước khi nó tuôn trào.

“À, giờ thì cậu đã có bọn mình rồi. Và còn cả anh chàng đẹp trai đang ngồi bên cạnh kia nữa, vì thế đừng có mong mình thương hại cậu. Nào, xem thứ bọn mình đã làm cho cậu đi.”

Tory nhìn xuống và phải chớp mắt để tập trung nhìn. Đã hai mươi lăm năm nay cô mới trông thấy khuôn mặt này, nhưng ngay giây phút nhìn thấy cô đã nhớ ra. Đó là mẹ cô.

“Đó là bố mẹ của bạn,” Mavis Candy nói. “Bọn mình đã lấy bức ảnh từ một tờ báo. Nó chỉ là bản copy đen trắng, nhưng nó có trên báo khi họ kết hôn. Mình nghĩ là cậu muốn có một bản.”

Tory di bàn tay theo hình khuôn mặt bố mẹ, lưu luyến lâu hơn trên đường viền má mềm mại của mẹ. Tim cô thắt lại, nhưng vì một lý do tích cực. Khi cánh tay Brett vòng qua vai, cô dựa vào anh, cần sức lực của anh bởi cô đã đánh mất sức mạnh của chính mình.

Brett chỉ vào bức ảnh. “Trông em giống mẹ, nhưng anh nghĩ em có đôi mắt và màu tóc của bố.”

Edward Bailey nói. “Đúng vậy. Mẹ tôi nói chú Danny Lancaster có màu mắt xanh nhất và màu tóc nhạt nhất mà bạn từng thấy ở một người đàn ông. Bà nói vào mùa hè nó nổi bật đến nỗi gần như thành màu trắng. Nhưng chú ấy không ẻo lả một chút nào. Khi làm việc chú ấy cũng mạnh mẽ như ai. Cái chết của chú ấy đúng là kỳ lạ. Chắc chắn nếu còn sống chú ấy sẽ là một người cha tốt.”

Và chắc mẹ sẽ vẫn còn sống.

Tory không nói ra, nhưng ý nghĩ vẫn ở đó. Và khi nhìn lên, cô hiểu rằng mọi người đều chia sẻ ý nghĩ ấy với mình.

“Có nhớ bữa tiệc đồ ngủ của mình không?” Mary Ellen hỏi. “Nhớ mẹ mình cứ chạy quanh nhà chụp ảnh bọn mình bằng chiếc camera Brownie cũ không? Mình đã rửa vài tấm cho cậu giữ. Cậu còn ảnh chụp chung nữa.” Cô chỉ ra. “Nhìn xem này. Cậu đấy. Mái tóc dài màu vàng này không lẫn đi đâu được.”

Hết tấm này đến tấm khác, Tory xem hết quyển album với từng người bạn của mình, lắng nghe họ chia sẻ những ký ức đằng sau bức ảnh họ đã đóng góp. Cô sợ rằng mình sẽ khóc mất. Nhưng khi Mary Ellen đột ngột cúi xuống và hôn vào má cô, Tory chợt nhận ra là mình không cần phải cố kiềm chế nữa. Đây là bạn bè cô. Họ chấp nhận cô bất kể thế nào. Vì thế cô để niềm vui và nỗi đau tuôn trào.

Rất lâu sau khi Mary Ellen đã đưa họ về nhà, Tory vẫn ngồi với quyển album để trên đùi, nghiền ngẫm từng bức ảnh. Nhờ có những người quen biết từ lâu cô đã tái hiện được một phần đời đã mất của mình.

“Em yêu, anh đã nấu một ít đồ ăn tối.”

“Nhưng em chỉ muốn…:

Anh cầm quyển album và đặt nó lên bàn. “Nó sẽ vẫn ở đây vào sáng mai. Sao em không ăn một chút, rồi chúng mình ra ngoài đi dạo nhỉ? Mình ở trong này khá lâu rồi đấy.”

Tory gật đầu.

Chập tối, Brett ngồi trên ngưỡng cửa, nhìn Tory đi dạo trong sân. Anh lùa tay qua tóc, xoa nắn điểm đau nhức ở sau cổ. Căn nhà di động của Ryan rất tuyệt, nhưng giường ngắn quá. Anh rất muốn được về nhà và ngủ trong chiếc giường cỡ lớn của mình.

Brett nhìn lên, tập trung chú ý vào Tory rồi lại tiếp tục thư giãn. Chừng nào còn trông thấy cô, anh không có gì phải lo lắng. Anh liếc nhìn ra ngoài đường. Người đứng gác đã thay ca, nhưng nhờ Denton Washburn, lúc nào cũng có một người ở đó. Ngay bên kia hàng rào, ba chiếc xe tải tin tức đã đến nơi. Rồi anh khẽ huýt sao. Một trong ba chiếc thuộc về một kênh tin tức quốc gia. Câu chuyện của Tory nổi tiếng quá rồi.

Anh nhớ lại bữa tiệc ở nhà Mary Ellen và niềm vui Tory đã có. Lý do khiến cô trở về đây thật tồi tệ, nhưng chuyện cô nối lại được quan hệ với những người bạn cũ lại là điều tuyệt vời nhất từng đến với cô.

Không biết là mình đang bị theo dõi, Tory dừng lại bên cạnh ngôi nhà và xòe bàn tay ấp vào mặt gỗ cũ kĩ, mục nát. Mặc dù ngôi nhà ở trong bóng râm, lớp gỗ vẫn còn lưu hơi ấm ban ngày. Một mảng màu gần móng nhà bắt mắt cô, và cô quỳ xuống, dùng gậy chọc lớp đất cho đến khi lôi được vật ấy lên. Nhìn xuống, cô thấy một niềm vui trào lên trong lồng ngực. Đó là một chiếc cốc tý hon trong bộ đồ chơi uống trà của trẻ con. Và cô biết, trước cả khi nhặt đất ở bên trong nó ra, rằng đáy cốc có một bông hoa nhỏ màu hồng.

“Tory?”

Cô quay người lại, chiếc cốc vẫn nắm chặt trong tay.

“Em tìm được kho báu đấy à?”

Chuyện Brett chưa từng can thiệp vào những chuyến đi loanh quanh của cô không lọt khỏi mắt Tory. Cô biết anh sẽ hiểu những điều cô cảm thấy mình cần buộc phải làm. Nhưng cô cũng biết ơn vì anh đã ở đây khi cô sẵn sàng chia sẻ. Cô mở lòng bàn tay ra.

“Nhìn này.”

Brett cúi xuống thấp hơn, nhìn mảnh sứ bé tí lấm đất bẩn. “Của em à?”

Đôi mắt Tory sáng rỡ. “Nếu ở đáy cốc có một bông hoa hồng thì chắc chắn là của em.”

Brett nhìn cô, nhìn vào niềm hy vọng và sự trông đợi trên mặt cô, muốn ôm cô vào lòng. Anh cầm chiếc cốc nhỏ từ tay cô lên và nghiêng nó về phía ánh sáng đang nhạt dần.

“Muốn biết không?” anh hỏi.

“Có chứ!”

“Vậy thì chúng mình rửa nó xem sao.”

Tory nắm tay Brett và họ cùng đứng dậy, trái tim cô nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Có nhiều chuyện cô không trông đợi đã xảy ra ở đây. Cô đã gồng mình đón nhận sự tuyệt vọng nhưng không hề chuẩn bị tinh thần cho những điều còn lại. Mỗi giờ trôi qua, cô càng cảm nhận được sự bình yên trong lòng mình, như thể cô đang trở về với con người thật của mình vậy.

Bên trong chiếc RV, Brett giơ cái cốc ra dưới dòng nước, nhẹ nhàng chà đi lớp đất bẩn đóng ở đó nhiều năm, rồi dùng một cái tăm để lôi chỗ đất bên trong ra ngoài. Khi cái khối ấy rơi ra, Tory đứng sát bên tay anh, nôn nóng muốn nhìn vào.

Brett đặt cái cốc dưới vòi nước lần nữa để rửa nốt chỗ đất còn lại, rồi đưa nó cho cô.

“Của em đây, cưng. Một mảnh gia đình.”

Tory nhìn vào trong, và sự căng thẳng trong cô bắt đầu giảm dần. Hình ảnh bông hồng sơn bằng tay dù đã ngả màu thành gần như trắng, nhưng vẫn hiện rõ ràng.

“Ôi trời.”

Có cả một biển ý nghĩa nắm trong hai chữ bé nhỏ ấy. Brett không có gì để thêm vào ngoài một cái ôm. Và trong lúc họ đứng ôm nhau, mặt trời lặn xuống, theo sau nó là một đêm trăng sắp tròn đầy.

Mặt đất phủ dày một lớp tuyết mới, và vẫn còn nhiều băng tuyết đang tiếp tục rơi. Ngoài tời, gió rú rít như thể đang quật lên những mái hiên nhà, nhưng bên trong, những bức tường cũ vẫn lưu giữ được tốt hơi ấm từ chiếc lò đun củi.

Cô bé đang quỳ trên ghế, cạnh bàn bếp, cần mẫn đặt những đôi mắt, cái mũi và rốn bằng quả nho khô lên những chú bánh gừng chưa được nướng.

Bên ngoài vẫn đang là mùa đông, nhưng trong ngôi nhà này mùa xuân đã tới. Người phụ nữ lăn và cắt phần bột cuối cùng, biết rằng khi cô đưa cho con gái khay bột để trang trí, cô bé sẽ rất vui mừng. Khay bột này toàn là thỏ, hoa tulip và trứng Phục sinh, chỉ chờ cô bé chạm vào.

“Con chong rồi, mẹ ơi.”

“Bé ngoan. Thêm một khay nữa là mẹ con mình xong.”

Khi nhìn thấy hình dạng của những chiếc bánh quy mới, cô bé cười khúc khích và vỗ tay, tin chắc rằng mẹ mình là người vui tính nhất trên đời.

Mẹ bé đang đứng trước lò nướng. Những lọn tóc của mẹ đã bị rơi ra và rủ xuống trán. Mặt mẹ hồng hào và đỏ ửng vì hơi nóng, vạt váy trước phủ một lớp bột mỏng.

“Mẹ ơi, nhớn nhên con có chinh như mẹ không?”

Người phụ nữ mỉm cười và thảy một hạt nho khô vào miệng con gái. “Con đã xinh lắm rồi, Búp bê Cưng, xinh lắm rồi.”

Tory tỉnh dậy với cảm giác quặn thắt ở bụng và đau nhói trong tim. Cô quay sang nhìn Brett đang ngủ ngon lành bên cạnh mình. Ánh trăng soi tỏ qua một phần tấm rèm, nhảy múa trên bụng anh tạo nên những đường nét mảnh và trắng, và làm nổi bật vết sẹo trên ngực.

Cô lăn về phía anh, cần được cảm nhận hơi ấm cơ thể anh để xua đi giá lạnh trong tâm hồn mình. Chiều nay cô đã đi đi lại lại khắp sân và lên xuống đường xe chạy hàng chục lần, lần nào cô cũng cố tình lờ đi cánh cửa đang mở toang của căn nhà. Ý nghĩ đi vào bên trong thật đáng sợ. Nhưng cô không thể lờ nó đi mãi mãi. Ngày mai họ sẽ bắt đầu tìm kiếm thi thể mẹ cô. Họ sẽ hỏi cô những điều mà cô không muốn nhớ. Họ sẽ trông đợi cô đi vào nhà. Và cô sẽ vào. Nhưng không phải với họ. Lần đầu tiên, cô cần làm một mình.

Vậy là Tory nằm đó, mắt mở trừng trừng và run rẩy chờ ánh sáng đầu tiên của ngày mới hoàn tất cuộc hành trình của mình. Brett đã mang cô trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng cô sẽ phải một mình bước những bước cuối cùng về nhà.

Lớp cỏ đẫm sương làm ướt gấu quần jeans của Tory. Cô đang đi về phía ngôi nhà, hai tay nắm chặt chiếc đèn pin như thể nó là thanh gươm của Jedi[1]. Mặc dù không khí ban đêm vẫn còn mát mẻ, cô đã bắt đầu đổ mồ hôi dưới lớp áo khoác. Căng thẳng. Chỉ có thể. Chỉ là căng thẳng mà thôi.

[1] Biệt danh dành cho nhân vật Jaina Solo trong loạt phim truyền hình nổi tiếng Star War (Chiến tranh giữa các vì sao).

Một con chim đớp muỗi cất tiếng từ cái cây gần đấy, và đâu đó bên phải Tory, bạn tình của nó trả lời. Vào giây phút ấy, thôi thúc trở lại với Brett bùng lên. Nhưng cô vẫn bước tiếp, đôi mắt tập trung vào ngưỡng cửa tối om. Không khí im ắng, không một âm thanh hay cử động nào. Mọi thứ quanh cô dường như đều đang chờ đợi. Nhưng chờ cái gì? Những con ma xưa cũ nằm yên ư? Những ký ức cuối cùng hiện ra? Hay những vết thương cũ mở miệng… hoặc biết đâu là được chữa lành?

Rồi Tory đã ở đó, đứng trước ngưỡng cửa và nhìn chằm chằm vào bóng tối. Thứ gì đó vụt qua sàn nhà ở bên trong. Cô xoay đèn pin, bắt được một thoáng hình chú chuột chạy hối hả trước khi nó biến mất vào trong một cái lỗ trên sàn nhà. Cô hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng.

Tao biết mày sợ mà, anh bạn nhỏ. Mày cũng làm tao sợ nữa đấy.

Rồi cô ngẩng cao đầu và bước vào quá khứ.

Có một công tắc đèn ở trên tường gần cửa. Cô bật lên. Ánh sáng đột ngột của ngọn đèn bốn mươi watt treo lơ lửng từ trên trần nhà xuống quá đủ với chỗ này.

Bên ngoài, không khí đột ngột xáo trộn khi làn gió sớm mai bắt đầu thổi, đưa gió vào ngôi nhà cũ và làm bay tóc gáy Tory. Cô rùng mình rồi khẽ rên rỉ khi những ngón tay ma quái của gió chạm vào mặt mình.

Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, xin hãy giúp con vượt qua chuyện này.

Cô đi sâu hơn trong phòng, rồi nhắm chặt hai mắt, để cho mình nhớ lại, để cho mình bước đi.

Brett không biết cái gì đã đánh thức anh dậy, nhưng ngay khi vừa quay sang và nhận ra còn có một mình trên giường, anh biết Tory đi đâu. Anh lăn ra khỏi giường và trong cơn hoảng hốt, bắt đầu tóm lấy quần jeans và giày.

Anh lao ra ngoài, chỉ đến lúc đó mới nhận ra tia sáng đầu tiên vẽ nên sự khác biệt giữa những cái cây và những cái bóng đã đi mất rồi. Suốt trên đường tới ngôi nhà, anh không ngừng nhắc nhở mình rằng Tory là một người phụ nữ mạnh mẽ. Cô dũng cảm đi xa đến thế này. Cô cũng có thể đi nốt hành trình còn lại một mình. Nhưng càng đến gần cửa nhà anh càng trở nên lo lắng, mặc dù chẳng nghe thấy gì đáng báo động, Brett vẫn nhớ tới sợi dây kiềm chế mong manh của cô vài tuần trước đây.

Khi vòng qua góc nhà, anh thấy ánh đèn chiếu qua ngưỡng cửa và tự dặn mình giữ bình tĩnh. Anh không cần phải lao vào trong và làm cô sợ. Nhưng sự nóng ruột đã chiến thắng, và anh nhảy qua bậc đầu tiên, gọi tên cô:

“Tory?”

Chỉ có tiếng gió trả lời anh. Gió kêu gào qua cửa sổ mở toang như một người đàn bà đang than khóc. Tóc gáy Brett đột nhiên dựng đứng cả lên khi anh nghĩ rằng đứa trẻ 6 tuổi ấy đã phải trở về với sự trống trải này.

“Tory? Anh đây. Em ở đâu?”

Cái gì đó vụt chạy bên phải anh, cào vào lớp gỗ cũ như tiếng ủng đi trên cát, và anh nghĩ đến khẩu Glock đang để trong hộp đựng găng của chiếc RV.

“Tory, cưng ơi, có phải em không?”

Rồi Brett nghe thấy tiếng thở dài, giống như hơi cuối thoát ra khỏi một chiếc bóng bay mừng sinh nhật, và anh quay lại, chỉ đến khi đó mới nhận ra chiếc tủ quần áo nhỏ bên tay phải. Cánh cửa hơi hé mở. Khi nhìn vào trong, anh nghĩ mình đã thấy một cử động nào đó.

Giây phút ấy, tâm trí anh chợt lóe lên hình ảnh Tory, khi anh trở lại căn hộ cũ của họ và tìm thấy cô ngồi xổm trong tủ quần áo ở phòng ngủ, tay ôm chặt con búp bê. Trái tim anh chùng xuống.

Xin Chúa hãy giúp cô ấy bình an.

Khi bắt đầu đi về phía đó, nỗi sợ hãi trước điều mình có thể tìm thấy làm chùn bước chân Brett. Nhịp đập tim anh đã loạn, nó đang thình thịch lao từ bên này sang bên kia lồng ngực.

Xin Chúa, cầu xin Người.

Brett nghe thấy tiếng nấc nghẹn của Tory, và hơi thở anh ngưng lại. Với những ngón tay run rẩy, anh nắm tay cầm và kéo, để ánh sáng lọt vào nội tâm u ám của Tory Lancaster.

Tory đi từ phòng này sang phòng kia, ngạc nhiên vì kích thước của chúng. Trong tâm trí cô, các căn phòng đều to lớn và rộng thênh thang. Giờ thì nó bé tí và chật chội. Khi cô đứng ở hành lang, nhìn vào phòng mình, Tory phải chấp nhận rằng thứ duy nhất thay đổi là nhận thức sau hai mươi lăm năm.

Cô trở lại ngưỡng cửa. Không cần thiết phải đi xa hơn. Bất kể cô đã bỏ lại phần nào của bản thân, nó cũng không có ở đây. Một cánh cửa nhỏ mời gọi ở cuối hành lang, nhưng cô không đi về phía nó. Cô thấy rõ từ chỗ mình đứng là các đồ vật trong phòng tắm đã bị chuyển đi từ lâu. Và lát nữa đây cả sàn nhà cũng sẽ được dỡ ra. Sau đó là…

Tory rùng mình và quay ngoắt lại, trở về đằng trước nhà. Con ma của cô không nằm dưới sàn phòng tắm trong ngôi nhà này. Nếu nó vẫn còn ở đây thì cô biết nó sẽ ở đâu. Trong cái tủ quần áo ấy.

Vài phút sau cô đã đứng trước mặt nó, tranh luận với chính mình về việc sắp làm. Và trong lúc phần lý trí bảo cô trở lại với Brett, những ký ức cũ không chịu buông tha cô. Với một tiếng thở dài đầu hàng, cô vươn tới tay cầm và mở cửa ra.

Một cái mạng nhện nhỏ giăng trong góc, một chồng bao thức ăn gia súc cũ chất trên sàn. Chúng đã được gấp gọn ghẽ với nhau rồi buộc bằng dây thừng bện. Art rõ là người ngăn nắp.

Tory chuyển ánh đèn pin lên từng bên thành tủ một, vẽ lại từng phân chiếc quan tài cô đã dùng để chôn vùi sáu năm đầu đời của mình. Thôi thúc bỏ chạy càng lớn hơn nữa. Chạy đi trước khi nỗi sợ cũ quay lại. Nhưng Tory vẫn đứng vững, không chịu đầu hàng, không chịu bỏ trốn. Thay vào đó, cô kiên quyết bước lên một bước, rồi một bước nữa, bước nữa. Khi đã ở sâu bên trong, cô quay lại, nhìn vào căn phòng trước mặt. Rồi cô hít một hơi thật sâu, tắt đèn pin và vươn tay ra cửa.

Tory ngồi xổm trong góc, cằm đặt trên hai đầu gối, và khi Brett trông thấy cô lần đầu, tim anh đã lỡ một nhịp. Không dám cử động, anh gọi tên cô.

“Tory?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên.

“Brett. Em biết là anh sẽ tới.”

Anh thở ra một hơi run rẩy rồi vươn tay. Khi Tory quấn ngón tay quanh cổ anh, trái tim Brett mới đập lại nhịp bình thường.

“Nào em. Anh cá là em đói ngấu rồi. Anh làm một ít bánh kếp nhé?”

Mượn sức anh, Tory kéo mình đứng dậy rồi bước ra khỏi tủ quần áo để rơi vào vòng tay Brett. Anh ôm cô, chiến đấu với thôi thúc mang cô bỏ chạy.

“Em ổn cả chứ?”

Tory thở dài. “Chưa… nhưng rồi sẽ ổn. Em thực sự nghĩ là em sẽ ổn cả.”

Mắt Brett mờ đi khi anh nhìn khuôn mặt cô, rồi anh cúi xuống để hôn viền môi đang run rẩy.

“Cô gái của anh.”

Nỗi đau trong tim Tory nhẹ đi sau từng hơi thở, nhưng điều cô phát hiện ra trong tủ quần áo còn hơn cả trông đợi. Giờ khi đã đối mặt với nó, cô muốn để nó lại phía sau. Và để làm thế, cô biết mình cần phải nói ra.

“Em đã trông thấy hắn khi hắn đi vào.” cô nói.

Brett đông cứng người. Anh không biết Tory định nói gì, nhưng anh sẽ không chen ngang bằng cách yêu cầu giải thích. Nếu cần thiết, anh sẽ hỏi sau.

“Em đang ở trong tủ áo, và em nghĩ nếu mình không cử động hắn sẽ không trông thấy. Cánh cửa chỉ hơi he hé, nhưng em có thể thấy hắn đi đi lại lại. Hắn liên tục nguyền rủa Ollie vì đã nợ hắn tiền. Rồi em thấy hắn dừng lại. Em thấy hắn dừng lại. Em thấy hắn nhìn về chỗ em đang trốn.” Tory nhìn lên, cô cần được thấy mặt Brett khi nói điều này: “Khi trông thấy em, hắn đã nhe răng cười.”

Không! Chúa ơi! Không! Điều gì đó bên trong Brett bắt đầu mất kiểm soát. Một nỗi kinh hoàng lớn dần tới mức anh không thể lờ đi được nữa. Anh muốn ngăn cô nói ra những điều mà anh đã biết. Nhưng cô đã chối bỏ quá khứ nhiều năm rồi. Đã đến lúc đối mặt với nó, bất kể nó là gì. Anh cúi xuống, đặt trán mình lên trán cô và cảm nhận hơi thở của cô trên mặt.

“Được rồi, em yêu. Cứ nói đi.”

Nước mắt Tory chảy dài xuống má. Giọng cô chuyển sang một tông nhẹ hơn, cao hơn, như giọng trẻ con.

“Em đái ra quần và bắt đầu gào lên.” Cô rùng mình hít vào. “Rồi hắn nói hắn sẽ lấy lại những gì Ollie còn nợ từ chỗ em.”

Ôi chúa ơi! Brett bế cô lên và ôm cô, không tài nào di chuyển được.

“Hắn đã hiếp em, Brett ạ. Em chỉ là một đứa bé, thế mà hắn hiếp em.”

“Anh yêu em, Tory.”

Cô nức nở nghẹn ngào và giấu mặt đi.

Nỗi căm giận với những gì Tory đã phải chịu khiến anh buồn nôn, nhưng nếu Brett đầu hàng cảm xúc của mình, anh sẽ làm tổn thương cô. Và cô đã bị tổn thương quá nhiều lần trong đời rồi.

“Đừng quay mặt khỏi anh, em yêu. Đừng bao giờ ngoảnh mặt khỏi tình yêu. Anh rất buồn, những điều đó không thay đổi cảm xúc anh dành cho em. Không điều gì có thể thay đổi nó, em có hiểu không?”

Tory vòng tay quanh cổ Brett và dụi đầu vào dưới cằm anh.

“Brett, cám ơn anh.”

Anh nói với giọng tràn đầy cảm xúc khi hôn lên đỉnh đầu cô. “Vì cái gì?”

“Vì đã chung thủy.”

Brett xốc cô trên tay rồi đi ra phía cửa. “Không có gì… và cảm ơn em.” Anh nói thêm khi bước ra ngoài.

Lần này đến lượt Tory khó hiểu. “Vì cái gì?”

“Vì đã trở về với anh, hết lần này đến lần khác.”

Cô thở dài. “Anh là tất cả những gì em có. Em sao dám buông tay.”

“Tạ ơn Chúa vì những ân huệ nhỏ.”

Brett đặt Tory xuống ngay bên ngoài cửa chiếc RV, lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay và bắt đầu lau nước mắt cho cô.

“Tory… em yêu?”

“Vâng?”

“Em đã bao giờ kể cho ai nghe chuyện đó chưa?”

Tory lắc đầu. “Chưa.”

Brett ôm một bên mặt cô, đẩy cằm cô lên để cô buộc phải nhìn vào mắt anh.

“Tại sao không?”

Vai Tory so lại.

“Vì mãi đến tận sáng nay em mới nhớ ra.”

Brett đỏ bừng mặt. Anh nhớ lại điều đã đọc trong hồ sơ của cô. Về những ngày cô bị kích động và nhiều tháng bị câm. Chẳng trách. Thế giới của cô bị hủy hoại còn chưa đủ. Thân thể cô lại còn chịu sự giày vò tương đương, thậm chí là tệ hơn. Nỗi tức giận trào lên, nổ ra thành một câu chửi thề ngắn gọn, nhưng chính xác.

“Thằng con hoang.” Khi Tory rúm người lại, Brett hít một hơi thật sâu rồi ôm cô. “Anh xin lỗi, em yêu. Anh chỉ giận dữ thay cho em, chứ không phải giận em.”

“Em biết.”

“Em có nhớ tên hắn không?”

Tory lắc đầu. “Em chưa bao giờ biết.”

Sự căm hận trong anh lại sùng sục. “Anh sẽ tìm ra tên hắn và hắn, đến lúc đó anh sẽ…”

Tory ấn ngón tay lên miệng Brett, nhẹ nhàng chặn lại một lời hứa anh không bao giờ có thể thực hiện được.

“Đừng,” cô nói. “Không cần phải thế. Chúa sẽ xử lý những kẻ như vậy theo cách của mình. Như Oliver Hale. Ông ta đã không thể thoát khỏi công lý, gã đàn ông kia cũng vậy. Em đã chấp nhận điều đó, anh cũng có thể làm thế.”

Brett nắm tay cô trước khi Tory kịp rút tay lại rồi luồn ngón tay mình vào đó.

“Tình yêu của anh, em đúng là một quý cô.” Anh cúi đầu xuống và đưa bàn tay cô lên môi.

Tory nhìn vào những lọn tóc đen trên đỉnh đầu Brett. Cô nhớ mình đã suýt mất anh thế nào, và tim cô thắt lại vì tình yêu.

“Này anh. Thế còn bánh kếp thì sao?”

Brett ngẩng đầu lên. “Ừ nhỉ!” anh nói rồi mở cửa và giúp cô bước lên bậc thang vào trong xe.

“Để em rửa ráy đã, rồi em sẽ giúp anh,” Tory nói và đi vào phòng tắm. Brett nhìn theo cho đến khi cô khuất dạng. Không hề nghĩ ngợi, anh xoay khóa cửa, nhốt họ bên trong xe tránh xa cả thế giới. Ngay lúc này, đó là điều duy nhất anh làm được.
Bình Luận (0)
Comment