Mang Em Trở Lại

Chương 4

Một tia sét xé toạc bầu trời đêm, liền theo đó là tiếng sấm đùng đoàng. Trời lại tiếp tục mưa. Đầu năm nay Oklahoma đã trải qua mùa xuân khô hạn nhất trong lịch sử, vậy mà giờ đây khi đã gần thu, vốn là thời điểm khô ráo trong năm, người dân ở đây lại hầu như không có nổi hai ngày nắng ấm liên tiếp.

Khi sấm làm rung cả cửa sổ, Tory nhăn nhó và liếc nhìn lên đồng hồ. Đã quá tám giờ mà Brett vẫn chưa về. Anh đã gọi về nhà trong lúc cô đi mua đồ,và từ tin nhắn ngắn gọn, rời rạc anh để lại, cô biết đã có chuyện bất ngờ nào đó xảy ra. Cô chỉ hy vọng anh không liên quan trực tiếp đến chuyện ấy.

Hồi họ mới quen biết nhau, Brett vẫn còn làm cho sở cảnh sát thành phố Oklahoma, nhưng sau khi đồng sự của anh bị giết trong một cuộc rượt đuổi chóng mặt với nhóm cướp có vũ trang, dường như anh đã mất hết nhiệt huyết để tiếp tục. Chuyện còn tồi tệ hơn nữa khi vụ án được đưa ra xét xử, bọn tội phạm lại được thả tự do vì không đủ chứng cứ định tội. Đó là giọt nước làm tràn ly đối với Brett. Anh trả lại thẻ công vụ, xin nghỉ hưu sớm và phục vụ luật pháp từ phía bên kia của bàn thẩm phán. Với tư cách là điều tra viên của văn phòng công tố hạt, anh cảm thấy mình như thể kiểm soát được phần nào việc mang lại công lý cho những người chịu oan trái. Phần ấy không nhiều, nhưng trong lòng Brett, thế là đủ để anh bước tiếp.

Việc Brett coi mỗi vụ án đều như chuyện của mình khiến Tory lo lắng. Anh đặt cả trái tim và linh hồn mình vào mọi trường hợp, có đôi khi, anh thúc ép mình quá mức và vướng vào rắc rối. Nhưng cô chỉ có thể cầu nguyện và hy vọng anh lành lặn trở về.

Ngoài trời cơn mưa bão đang rú rít, hết đợt sấm này đến đợt sấm khác nối tiếp rền vang, Tory cố gắng tập trung vào công việc mà không được. Tâm trí cô hết nhảy từ Brett sang cơn bão, đến những nguy hiểm trong công việc của anh, rồi lại đến những bức ảnh trên đùi cô và những ghi chú mà cô đang làm.

Bức ảnh chụp đám đông phóng to đang ở ngay cạnh khuỷu tay Tory. Cứ chốc chốc cô lại nhặt nó lên và nhìn vào mặt người đàn ông như để ra lệnh cho ông ta nói. Nhưng cho dù có nhìn chăm chú đến đâu cô cũng chẳng thấy sáng ra điều gì. Không có điều kỳ diệu nào xuất hiện để trả lời cho câu hỏi mà cô còn chưa biết làm sao để gọi ra. Chán nản, cuối cùng cô ném nó sang bên và chuẩn bị làm việc tiếp thì có tiếng lách cách ở khoá cửa. Niềm vui như từng đợt sóng tràn qua người Tory, cô bật dậy và lao ra cửa. Brett đã về!

Brett mệt và đói, anh không thể nhớ được có lúc nào từng bị ướt khủng khiếp thế này chưa. Suốt trên đường về nhà anh cứ nghĩ mãi về vòi tắm nước nóng, quần áo khô và Tory, thứ nào trước cũng được. Thế nhưng khi vừa mở cửa ra anh đã quên hết mọi chuyện, trừ Tory. Cơn đói trong bụng và vũng nước trong ủng chẳng là gì khi cô lao vào vòng tay anh. Brett đá cánh cửa đóng lại sau lưng và cứ như thế ôm cô, nhấc chân cô lên khỏi mặt đất trong lúc hai tay cô vòng quanh cổ anh.

“Được chào đón như thế này thì anh sẵn lòng ra ngoài lại để vào lần nữa.”

Tory thở dài vì sự căng thẳng đã bắt đầu giảm bớt. “Em đã rất lo cho anh.”

Mặc dù cô sẽ từ chối nhưng Brett đã nghe thấy một chút hoảng loạn trong giọng nói của cô. Anh nhắm mắt và cố không nghĩ về xác người phụ nữ mình đã tìm thấy. Tóc bà ta cũng màu vàng, giống tóc Tory. Trong một lúc bốc đồng, anh ôm cô chặt hơn chút nữa.

“Anh không sao, nhưng anh đang làm em bị ướt.”

Cô đặt một nụ hôn lên mạch đập nơi cổ anh. “Em chẳng quan tâm. Sao anh không đi tắm rồi mặc cái gì ấm áp và khô ráo nhỉ?”

Brett ôm hông cô rồi đẩy cô lại gần mình, khẽ áp sát vào cô cho đến khi cả hai đều thấy hơi nhức nhối.

“Mặc xác vụ tắm rửa.” anh nói. “Anh không thể bẩn đến thế được. Suốt cả ngày nay anh được tắm nước mưa cơ mà.”

“Em đã làm món lasagna,” Tory nói.

Bụng Brett sôi ùng ục và anh rên rỉ. “Thế là ăn gian. Làm sao anh tập trung vào việc làm tình với em được khi em làm mấy món như thế?”

Tory di một đầu ngón tay xuống áo sơ mi của anh, khẽ gõ vào mặt thắt lưng trước khi trượt xuống chỗ phéc-mơ-tuya bên dưới.

“Việc cần làm trước thì phải làm trước chứ, quí ông. Thức ăn của anh sẽ sẵn sàng khi anh đã sẵn sàng.”

Brett nắm bàn tay cô và ấn nó vào chỗ phồng bên dưới khoá quần. “Anh nghĩ là mình đang sẵn sàng hơn lúc nào hết.”

Tory cười. “Cứ nghĩ thế nhé,” cô nói rồi đi vào bếp.

Brett vừa đi vừa lột quần áo, đến lúc tới nhà tắm thì anh đã trần như nhộng. Chẳng mất chốc anh đã khô ráo và quần áo chỉnh tề, cắm đầu vào món lasagna bốc khói của Tory.

“Ngồi với anh trong lúc anh ăn nhé,” Brett nói. “Kể cho anh nghe em làm đến đâu rồi.”

Tory mỉm cười. “Hay là em chỉ cho anh xem nhé?”

Anh gật đầu và ăn một miếng mỳ to, tận hưởng niềm khoan khoái của việc có thức ăn trong bụng và có người phụ nữ này trong đời. Ngay bây giờ Brett có muốn cũng không tìm được điều gì mà phàn nàn.

Tory trải những tấm ảnh ra bàn trước mặt anh. “Đây là những tấm em sẽ dùng.”

“Cái này để làm gì?” Brett hỏi, chỉ vào tấm ảnh đám đông phóng ta, rồi cau mày với khuôn mặt cô đã đánh dấu tròn đỏ.

Tory nhún vai, “Chẳng có gì. Em chỉ đang làm việc không đâu thôi.”

Chỉ cần nhìn mặt cô là anh hiểu “chuyện không đâu” này thực ra là quan trọng, nhưng rõ ràng cô sẽ không nói, và đêm nay anh cũng không có tâm trạng hỏi han thêm.

“Khuôn mặt thú vị nhỉ,” Brett nói và chỉ vào người đàn ông cô đã khoanh tròn.

Cô nhún vai, “Em đoán vậy,” rồi nhìn lên. “Thành thực mà nói, ông ta làm em sởn cả gai ốc.”

Brett nhìn lại bức ảnh. Thực ra đó là một khuôn mặt tẻ ngắt. Ông ta cần phải cắt tóc, nhưng ngoài chuyện ấy ra anh chẳng thấy còn gì đáng chú ý hết. Rồi anh nhìn kỹ hơn. Có cái gì đó trên má ông ta, bên dưới con mắt phải. Anh chỉ vào điểm đen nhỏ trên ảnh bằng cái dĩa của mình.

“Cái gì kia, hình xăm à?”

Có gì đó xì xào trong trí nhớ cô, giống như một lời đồn thổi xấu xa mà ai đó đang cố truyền đi. Tory nhặt ảnh lên, nhìn chăm chú hơn cả lúc trước.

“Em đã tưởng nó là một vết ố trên phim.”

Brett nhún vai và ăn thêm miếng nữa. “Có thể em nói đúng.” Rồi anh cười toe toét. “Em biết anh rồi đấy, không lúc nào thôi làm cảnh sát. Em nhìn thấy vết bẩn, anh thì chỉ thấy xăm với sẹo.”

Nhưng ý tưởng đó đã cắm rễ trong đầu óc Tory, và trong lúc Brett tiếp tục ăn, cô chẳng nói chẳng rằng đứng dậy đi vào phòng tối.

“Món Lasagna ngon lắm,” anh gợi ý, và tự lấy thêm một suất nữa cho mình, nhưng cô đã đi mất rồi.

Gus Huffman đã tốn mất 255 đô la để biết được tên kẻ đã bắt quả tang bọn chúng ở nhà kho, và thêm 200 đô nữa để biết kẻ đó làm việc cho ai. Việc phát hiện ra tên khốn đó làm việc cho gã công tố viên đang thụ lý vụ án của Manny Riberosa, cánh tay mặt của Leeds, khiến cho hắn rất lo lắng. Gus liên tục tự nhủ rằng mọi chuyện đã có thể tệ hơn, nhưng ngay lúc này thì hắn còn chưa biết tệ hơn thế nào. Tất nhiên Romeo Leeds muốn bưng bít và hủy mọi mối liên hệ với ông ta. Nhưng lần này sẽ đòi hỏi nhiều mánh khoé hơn mọi lần một chút. Brett Hooker đâu phải thường dân. Gã là một tay chuyên nghiệp. Phải, Gus đã nhận lệnh, nhưng việc này thay đổi mọi chuyện. Hắn cần thêm thời gian để lên kế hoạch. Nếu phạm sai lầm một lần nữa, chúng sẽ không đủ sức để trả giá.

Cơn bão đã tan vào khoảng giữa đêm, để lại sau nó một bầu không khí vừa được gột rửa sạch sẽ. Brett đứng trên ban công căn hộ ở tầng hai, nhìn lên trời rồi theo dõi những chiếc xe đi qua đi lại con phố bên dưới. Khi anh liếc vào phòng ngủ để trông chừng Tory vẫn đang ngủ say, trái tim anh khẽ nảy lên. Tình yêu anh dành cho cô lớn đến mức anh thấy lòng mình trở nên mềm yếu.

Đêm qua cô ngủ không ngon giấc. Anh nghĩ là vì cơn bão mới vừa đi qua, nhưng khi nghe cô nói mơ, anh bắt đầu cau có. Cô không bao giờ nói mơ. Ít nhất, cô chưa từng như thế. Cô cũng chưa bao giờ có vẻ kích động hay gặp phải ác mộng, vậy mà kể từ lúc về đến giờ có vẻ cô đã bị cả hai.

Anh quay lại cảnh đường phố bên dưới, nhưng tâm trí thì vẫn để nơi Tory. Một vài giờ trước họ đã làm tình với niềm đam mê khiến anh choáng váng. Sau đó anh ôm cô cho đến khi cô thiếp ngủ, nhưng giấc ngủ lại không đến với anh. Brett không còn lờ chuyện Tory hành xử như thể đang rơi vào tuyệt vọng được nữa. Mọi bản năng nơi anh mách bảo rằng có điều gì đó đã xảy ra. Anh chỉ không biết rắc rối đó nằm trong chính con người Tory, hay có điều gì đó còn thiếu trong mối quan hệ của họ đã thúc đẩy nên những hiện tượng bấn loạn kia.

Đêm nay đã hơn một lần anh thử gợi đề tài quá khứ của cô, nhưng lần nào Tory cũng đều tìm cách lảng chuyện. Brett yêu Victoria Lancaster hơn cả mạng sống, nhưng anh đã bắt đầu tự hỏi liệu Victoria mà mình biết có phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của mình không. Phải chăng ta có thể sống với một người suốt ba năm mới biết được rằng ta chẳng hiểu gì về người ấy?

Nơi nào đó ở phía nam, một tiếng còi báo động bắt đầu rú lên, trong anh bỗng có thôi thúc lao về phía ấy. Rồi anh nhớ ra là mình đã từ bỏ phần đời ấy, một cách tự nguyện. Gọi đó là vỡ mộng, hay kiệt sức, hay là chán ngán với chế độ cũng được, nhưng anh không hối hận vì mình đã ra khỏi ngành cảnh sát. Điều duy nhất Brett giữ lại bên mình khi thay đổi cuộc đời là Tory, và anh sẽ không từ bỏ cô. Bây giờ và mãi mãi.

“Vòng quanh bụi hồng, túi đầy chùm hoa, tần bì, tần bì, rơi mất hết[1]”

[1] Một bài đồng dao. Nguyên văn: “Ring around the rosey, pocket full of posies, ashes! Ashes, all fall down.

Cô bé cười lớn khi con búp bê vải của nó rơi xuống cỏ. Bím tóc đuôi ngựa màu vàng và bộ váy kẻ màu xanh dương nổi bật lên giữa đám cỏ xanh mướt. Đôi mắt bằng cúc áo màu xanh nhìn thẳng lên bầu trời và cái miệng làm từ chỉ thêu nở nụ cười vĩnh cửu trước trò chơi cô bé đang chơi.

Cô bé đặt hai bàn tay lên hông con búp bê và giả vờ nhăn mặt, “Búp bê cưng, em đứng dậy ngay lập tức, nghe chị nói không? Em làm bùn bẩn dính hết vào váy bây giờ.”

Ôm chặt con búp bê vào ngực, cô bé nhảy tới cái xích đu đang treo lủng lẳng trên một cành cong của cây hương phong và thả mình xuống chỗ ngồi, lơ đãng ngân nga một giai điệu không lời. Một chú ong mật bay vo vo quanh chỗ đầu gối bị xước của cô bé trong lúc chú chim nhại gắt gỏng từ cành cây ở trên đầu. Mùi bánh quy mới nướng thoảng trong không khí cùng với âm thanh tiếng cười văng vẳng phát ra từ ngôi nhà.

Và rồi những bản lề trên cánh cửa chắn kêu cọt kẹt, cô bé nhìn lên. Ai đó đang đứng ở ngưỡng cửa, gọi tên nó, nhưng nó không nghe thấy người đó nói gì. Nó đứng dậy, và vì thế Búp bê Cưng bị rơi khỏi đùi nó xuống mặt đất.

“Con đây,” nó kêu, vẫy tay lia lịa nhưng không ăn thua. Như thể nó đã trở nên vô hình.

Cô bé chuẩn bị chạy về phía ngôi nhà thì nhớ ra Búp bê Cưng và quay đầu lại. Nhưng khi nó nhìn lại thì cái cây đã biến mất, cả cái xích đu nó vừa ngồi lên cũng vậy. Và con búp bê của nó cũng chẳng thấy đâu nữa. Nó quay ngoắt lại và rồi chết đứng. Ngôi nhà cùng với bánh qui và tiếng cười đã biến mất, y như chúng chưa từng tồn tại.

Cô bé bắt đầu chạy vòng quanh sân và tìm kiếm gì đó, nhưng nó không nhớ được là cái gì. Nó cứ chạy mãi, chạy mãi thành một vòng tròn không ngừng nghỉ, cho đến khi đôi chân nó phát đau, bàn chân trần rướm máu và chẳng còn nơi nào để đi nữa ngoài cái chỗ mà nó vẫn đang đứng. Người nó lúc nóng lúc lạnh, một nỗi kinh hoàng không tên chụp xuống. Giờ đây cô bé đang vừa vặn hai tay vào nhau vừa khóc, nhìn về phía đường chân trời và vầng dương đang lặn. Đột nhiên trời tối đen và cô bé chỉ có một mình. Trong nỗi sợ hãi tột cùng, nó ngửa đầu ra sau và gào lên một tiếng thê lương.

Tory tỉnh dậy gào thét rồi lăn ra khỏi giường trước khi Brett có thể giữ được cô.

“Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, Chúa ơi.”

Hai bàn tay cô run rẩy, mặt cô thì ướt đẫm nước mắt dù cô không hề biết là mình đã khóc. Tim cô đau đớn như một người vừa trải qua nỗi buồn sâu sắc, nhưng tất cả những gì Tory nhớ được chỉ là nỗi sợ hãi choáng ngợp và cảm giác mất mát.

Chỉ vài giây sau Brett đã ở sau lưng và giữ lấy cô, ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cô vào người mình, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.

“Tory, em yêu, chỉ là một cơn ác mộng khác thôi mà!”

Cô bám lấy anh như một đứa trẻ, không tài nào nói được.

“Em có nhớ mình mơ thấy gì không?”

Tory lắc đầu.

“Em chắc không? Bất kể đó là chuyện gì, em đều có thể kể với anh mà. Đôi khi chỉ cần nói ra được là sẽ cảm thấy khá hơn đấy.”

Cô tiếp tục lắc đầu. “Em không nhớ… Em không nhớ.”

Nỗi sợ của Tory rành rành ra đó, và Brett sẽ làm bất cứ điều gì trên đời để quẳng nó đi, nhưng anh không biết phải làm sao, mà cô thì không chịu giúp anh.

“Có lẽ là do cơn bão làm em bồn chồn,” anh gợi ý rồi bế Tory lên như thể cô là một đứa bé.

“Anh mang em đi đâu đấy?” Tory hỏi.

“Tin anh đi.”

Tory co rúm người. Tin tưởng ư? Liệu niềm tin có tồn tại thật không?

Phòng khách lẩn khuất những cái bóng do ngọn đèn an ninh chiếu qua rèm cửa tạo ra. Anh mang cô tới chỗ ghế tựa rồi ngồi xuống, ôm cô vào lòng. Khi Tory đã ngồi yên ổn trên đùi anh, đầu đặt dưới cằm anh, Brett mới bắt đầu đung đưa ghế.

“Anh đang làm gì đấy?” Tory hỏi.

“Thư giãn nào Tory. Mình sẽ ngồi đây một lúc và để mọi thứ qua đi.”

Nhịp điệu của chiếc ghế như xoa dịu, dỗ dành, hoà với nhịp tim của Brett đập mạnh mẽ bên cạnh tai cô. Mùi hương thân thuộc của cơ thể anh, cảm giác từ sức mạnh của anh, cũng như cách anh đang ôm cô chống lại bóng tối, mang đến cho cô sự bình yên. Sự trống rỗng trong sâu thẳm lòng cô bắt đầu được lấp đầy. Tory nhắm mắt lại, thả lỏng người, những giọt nước mắt dần khô đi.

Brett cứ đung đưa như thế đến sáng cho Tory ngủ một giấc không mộng mị trong tay mình. Nhưng nỗi sợ của anh đã không dễ dàng qua đi như cô. Anh không thể gạt được ý nghĩ là cuộc sống của họ sắp bị hủy hoại.

Nhiệt độ trong bóng râm hôm nay là ba mươi hai, nhưng chiếc nhiệt kế điện tử ở ngân hàng bên kia phố đang hiển thị ba mươi tám độ. Mặc dù chiếc xe Gus Huffman đang ngồi có điều hoà không khí nhưng hắn vẫn vã mồ hôi như một con lợn bị mắc kẹt. Và tồi tệ hơn thế nữa là hắn cần phải đi tiểu, Nhưng để giải toả, hắn sẽ phải rời khỏi đây, mà như thế nghĩa là hắn sẽ mất dấu Hooker.

Gã này cứ như một con kiến chết tiệt. Lừa mụ đàn bà đến nhà kho mới dễ dàng làm sao. Tại sao Hooker không thể hợp tác dễ như thế nhỉ? Phút này gã ở đây, phút sau đã ở chỗ khác. Sau những gì Gus trông thấy ngày hôm nay, kế hoạch hắn nghĩ ra đêm qua rõ ràng sẽ không thực hiện được. Hooker chẳng chịu ở yên một chỗ đủ lâu để ai đó nhìn kỹ mặt gã, chưa nói gì đến bắn trúng gã. Và Gus biết rằng lần này tốt hơn hết là mình nên bắn trúng. Nếu trượt thì hắn quay súng vào chính mình cho rồi. Romeo Leeds không cho ai cơ hội lần thứ hai.

Vì thế hắn tiếp tục chờ đợi, mỗi phút qua đi lại càng thấy khó chịu thêm. Ba mươi phút đã qua và một mùi lạ bắt đầu bốc lên trong ô tô. Hắn cau mày liếc nhìn bảng điều khiển, khi nhìn vào nhiệt kế hắn bắt đầu chửi thề. Nó đã lên đến vạch đỏ. Trước khi hắn kịp hành động, khói đã bắt đầu len vào trong xe.

“Khốn nạn! Xe tôi bị cháy!”

Hắn vươn tay xuống mở mui xe trước khi nhảy ra. Mui xe nóng bỏng tay, nhưng chưa là gì so với ngọn lửa bốc lên khi hắn mở nó ra. Hai người khách bộ hành dừng lại để xem.

“Gọi cứu hoả mau! Xe tôi cháy rồi,” hắn hét lên.

Người phụ nữ chạy vào toà nhà gần đó, còn người đàn ông vẫn đứng nhìn vận rủi của Gus đang tiếp diễn.

“Ôi, nhìn ngọn lửa này,” ông ta nói.

Gus trừng mắt. “Ông im đi.”

Hành vi của hắn lỗ mãng đến nỗi người kia quay đi và chạy theo vợ ông ta, để mặc Gus nhìn ngày tàn của chiếc xe. Như để thêm muối vào vết thương, đúng lúc ấy Brett Hooker ra khỏi toà nhà. Gus bất lực đứng nhìn Hooker vào trong xe của mình rồi lái đi.

Đến lúc xe cứu hoả tới thì xe của Gus đã chìm trong lửa. Lính cứu hoả vội vã đỗ xe và nối ống. Nhưng khi họ chĩa cái ống nước vào lửa thì chỉ có một dòng nước bé tí chảy ra. Ý nghĩ đầu tiên của Gus là: Trời ạ, có khi mình đái vào cái xe còn mạnh hơn thế.

Brett chỉ liếc nhìn chiếc xe bị cháy một cái rất nhanh. Anh đang mải nghĩ xem cuộc gọi mình vừa nhận được ảnh hưởng tới vụ Riberosa của Lacey như thế nào. Họ đã xác định được danh tính cái xác trong nhà kho. Đó là Linda Tribbey, vợ cũ của Harold Tribbey, nhân chứng đang mất tích của Lacey. Anh chắc chắn việc người phụ nữ này xuất hiện ở chỗ lẽ ra là của Harold Tribbey không phải là trùng hợp, nhưng anh vẫn thấy khó hiểu. Loại bỏ nhân chứng chủ chốt là một chuyện, nhưng còn giết vợ của nhân chứng chủ chốt lại là chuyện hoàn toàn khác. Ngoài việc thúc đẩy Tribbey trốn tránh kỹ hơn nữa thì nó còn phục vụ cho mục đích nào khác nữa?

Anh vào xe và đã chuẩn bị lái đi thì một ý nghĩa chợt nảy ra, về mặt nào đó anh vừa mới trả lời câu hỏi của chính mình. Brett không thể là người duy nhất đang truy lùng Tribbey. Và nếu Brett đã không thể tìm được ông ta thì kẻ kia chắc cũng đang gặp vấn đề tương tự. Vụ giết Linda Tribbey chẳng qua chỉ là một lời cảnh cáo với Harold để ông này tiếp tục lẩn trốn.

Nhưng việc biết được danh tính của thi thể lại càng thúc đẩy Brett quyết tâm chiến thắng hơn. Nếu anh không tìm được Harold thì Leeds sẽ thoát tội giết người, không chỉ một, mà những hai lần.

Đầu mối vừa có từ một người bán bảo hiểm có thể là bước đột phá mà anh chờ đợi. Anh ta đã nhận ra ảnh Harold Tribbey giống một người tự gọi mình là Ratchet. Có một đặc điểm nữa mà Brett đã biết về Harold có thể chính là chìa khóa giúp tìm được ông ta. Hôm nay là thứ Bảy, ở sở thú Amphilheater có một buổi biểu diễn nhạc đồng quê và miền Tây. Harold Tribbey là người hâm mộ nhiệt thành nhạc đồng quê.

Brett rời khỏi xa lộ và bắt đầu đi về nhà. Đến tận chín giờ đêm buổi biểu diễn mới bắt đầu. Ít nhất anh có thể ăn tối cùng Tory và dành chút thời gian ở bên cô trước khi phải đi.

Dù cần thêm một chút tỉ mỉ nhưng Tory đã đạt được mục đích. Với sự giúp đỡ của một người bạn và một chiếc máy tính công nghệ cao, cô đã lấy được mặt người đàn ông ra khỏi đám đông rồi liên tiếp phóng to nó lên cho đến khi thu được hình ảnh rõ nét. Điểm đen trên má ông ta đã hiện ra rõ ràng. Cô nhìn vào hình xăm nhỏ màu đen dưới mắt phải rồi rùng mình một cái trước khi cất ngay những bức ảnh vào trong chiếc phong bì vàng. Cảm ơn rối rít người bạn của mình xong, cô vội vàng bỏ đi. Cô lái xe một cách bất cẩn, lao qua cả đèn vàng, hoà mình vào dòng xe cộ. Trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi hoảng loạn vô cớ. Cô chỉ có thể nghĩ đến việc trở lại căn hộ. Ở đó cô sẽ an toàn.

Cảm giác hoảng hốt biến mất khi Tory bước qua cánh cửa. Cô thở dài, đắm mình trong bầu không khí mát mẻ, tĩnh mịch. Ngoài trời đang nóng như lửa, đúng kiểu điển hình ở Oklahoma sau một cơn bão. Trận mưa đêm qua đã làm không khí giống như ở nhà tắm hơi. Quần áo của cô dính bết còn những lọn tóc xù ra khỏi bím đuôi ngựa trên đỉnh đầu thì ướt và bám chặt vào cổ cô.

Cô đá văng giày ra và tóm lấy một lon nước trong tủ lạnh trước khi đi vào phòng khách. Chiếc phong bì như đốt cháy một lỗ trên tay cô lúc cô ném nó lên bàn cà phê. Cô vừa tha thiết mong muốn được nhìn lại những bức ảnh lần nữa, lại vừa không thể lờ đi cảm giác bất an trong dạ.

Tại sao? Tại sao việc này lại xảy ra với mình?

Tory uống thêm một ngụm nước nữa rồi đặt nó sang bên. Chùi mồ hôi tay vào ống quần, cô hít một hơi thật sâu và với tay lấy phong bì.

Hết tấm này đến tấm khác, cô bày đầy những bức ảnh lên bàn. Có sáu bức tất cả và với mỗi hình ảnh lớn hơn thì cái điểm đen trên mặt người đàn ông lại càng rõ hơn, cho đến khi không thể phủ nhận đó là một hình xăm màu đen được nữa. Cô dùng đầu ngón tay chạm vào nó và lập tức thấy choáng váng vì cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Máu rút hết ra khỏi mặt cô và bất chấp nhiệt độ ban ngày, cô vã mồ hôi lạnh. Căn phòng bắt đầu tròng trành quanh cô, Tory nhắm mắt và cúi xuống, thả đầu giữa hai gối cho đến khi cơn chóng mặt qua đi.

Đó là lúc Brett tìm thấy cô.

“Tory ơi, anh…”

Anh im lặng giữa chừng và đến bên cô chỉ sau vài giây.

“Em yêu! Có chuyện gì thế?”

Cô nhìn lên và phải gắng lắm mới nhớ được tên anh.

“Brett à?”

“Ừ, cưng ơi, anh đây. Có chuyện gì? Em ốm à?”

Cô dùng một bàn tay run rẩy lau trán và mỉm cười.

“Em không biết. Chắc em bị cảm nắng. Em đang ngồi bỗng dưng thấy chóng mặt. Có lẽ em mắc chứng bệnh gì đó.”

Brett đưa tay đỡ cô lên. “Lại đây em. Anh nghĩ em cần nằm xuống một lúc. Anh sẽ nấu món gì đó cho chúng ta ăn rồi em đi ngủ sớm nhé!”

Mọi thứ đã trở lại như cũ khi Brett dẫn Tory vào phòng ngủ. Trong giây lát, những bức ảnh đã bị lãng quên. Anh giúp cô cởi quần áo rồi chỉnh lại chăn. Khi cô đã nằm thoải mái và ấm áp, anh cúi xuống hôn vào một bên má cô.

“Gọi anh nếu em cần gì nhé!”

Tory gật đầu rồi quay sang một bên và nhắm mắt. Chăn mát lạnh trên da cô và cô thấy thư giãn khi biết rằng mình không còn cô độc nữa. Được một lát cô đã thiếp ngủ.

Brett lột bỏ quần áo rồi tắm qua. Vài phút sau anh để mình trần, mặc độc một chiếc quần thun bước ra khỏi phòng ngủ và lo lắng cau mày. Khi dừng lại ở phòng khách để kiểm tra các tin nhắn, anh chú ý tới những bức ảnh nằm vương vãi trên bàn. Tò mò nhặt lên một bức, rồi một bức khác, anh ngạc nhiên thấy rốt cuộc mình đã đúng. Điểm đen trên má người đàn ông nọ đúng là một hình xăm.

Brett ném những bức ảnh sang một bên rồi đi vào bếp, vừa đi vừa thắc mắc không biết người đàn ông này mắc cái chứng gì mà muốn mang một con bọ cạp trên mặt suốt cả cuộc đời. Đang chuẩn bị được một nửa buổi tối thì anh bắt đầu tự hỏi tại sao Tory phải tốn công sức đến thế. Rồi anh tự nhắc nhở mình. Có lẽ nguyên nhân cũng giống như khi anh không thể từ bỏ một đầu mối, cho dù có vẻ như nó chẳng dẫn đến đâu cả. Bất kể đó là niềm tự hào nghề nghiệp hay là bệnh tò mò nghề nghiệp thì anh cũng thông cảm được.

“Anh đã vượt qua chính mình đấy,” Tory nói.

Brett cười toe. “Chỉ là bánh hamburger thôi mà em. Anh làm món bánh hamburger, không phải sườn hảo hạng.”

Nhưng cô cứ khăng khăng nói cho anh biết cô cảm kích thế nào vì sự chu đáo và quan tâm của anh.

“Nhưng chúng là những chiếc hamburger ngon tuyệt, làm đúng kiểu em thích.”

Anh càng cười tươi hơn. “Ừ, đen ở ngoài…”

“…và đen cả ở trong,” cô nói thêm, cả hai cùng cười phá lên. Brett không chịu ăn món gì sống, kể cả rau.

“Trông em khá hơn rồi,” anh nói, nhìn hai gò má đang ửng hồng của cô.

“Em cảm thấy ổn rồi,” cô nói, “Đúng như em nói lúc nãy, em bị cảm nắng thôi.”

Anh nhìn cô chăm chú, cố thuyết phục mình là cô sẽ không sao.

“Anh ước gì mình không phải ra ngoài.”

“Này, có phải ngày nào anh cũng được vừa làm nhiệm vụ vừa nhún nhảy theo nhạc đâu.”

Brett cười toe. “Chắc chắn là thế.” Rồi nụ cười của anh nhạt đi. “Nếu không phải làm việc thì anh đã đưa em đi cùng. Nhưng chẳng ai biết trước chuyện gì có thể xảy ra ở đó.”

“Không sao. Em hiểu mà. Hơn nữa em phải cắm đầu làm thôi nếu không sẽ không kịp hạn chót.”

“Anh cũng nghĩ thế.”

“Anh cứ coi như đêm nay được ra ngoài với đám đàn ông đi,” cô nói.

Anh cười, ”Ừ đúng, kha khá đàn ông. Buổi biểu diễn cho vào cửa tự do và ngoài trời đang nóng như thiêu như đốt. Chắc sẽ đông lắm đấy. Phải nhờ tới phép thần thông thì may ra anh mới tìm được Tribbey.”

Tory thấy thông cảm với anh. Brett đã mải miết truy tìm nhân chứng cho Lacey nhiều ngày nay. Cô không biết gì cụ thể nhưng cô biết việc đó rất quan trọng. Cô trượt hai tay quanh cổ anh.

“Anh sẽ tìm được ông ta.”

Brett hôn lên tai cô rồi đưa một đường những nụ hôn dọc theo xương đòn. “Và làm sao em biết được, hả cô nàng xinh đẹp thông thái?”

Tory cười khúc khích và nhìn xuống. “Bởi vì anh làm gì cũng giỏi.”

Anh cười lớn. Ngầm ý trong câu nói của cô cũng rõ ràng y như chỗ phồng ở quần anh vậy. “Ừ, anh đoán là em cũng nói thế với mọi chàng trai.”

Tory ngửa đầu ra sau để nhìn anh, mái tóc liền xổ ra khỏi búi và đổ tràn xuống tay anh.

Brett rên rỉ khe khẽ trong lúc đặt môi lên môi cô. Cô mềm mại và sẵn sàng quá, anh chưa bao giờ muốn bất kỳ điều gì như muốn đưa cô lên giường ngay lúc này. Anh hôn cô nồng nàn thêm một lần nữa rồi dứt ra.

“Victoria…”

Cô tựa vào người anh, điều chỉnh để những đường cong của mình khớp với cơ thể cứng rắn, phẳng lì của anh.

“Vâng?”

“Anh cần em làm cho anh điều này trong lúc anh đi vắng.”

“Điều gì?”

Anh cười. “Hãy giữ ý nghĩ ấy cho đến khi anh về.”

Cô mỉm cười và anh không thể không nếm cả nụ cười đó, lần theo khuôn miệng cô bằng đầu lưỡi anh trước khi cướp thêm một nụ hôn cuối.

Đang trên đường ra cửa thì anh đột ngột dừng chân và quay lại.

Tory đang nhìn theo anh từ bên kia phòng, choáng váng trước tình cảm sâu nặng mình dành cho Brett.

“Anh yêu em,” anh khẽ nói rồi nháy mắt khi đóng cửa lại sau lưng.

“Ôi, Brett, em cũng yêu anh” Nhưng Brett đã đi mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment