- Nó là liên minh do một tồn tại vĩ đại Đạt Phong Lĩnh Chủ làm thủ lĩnh thành lập ra. Mười sáu vực giới Đạo Minh liên hợp với nhau, để hòa bình hơn, khi gặp nguy hiểm có thể hỗ trợ nhau, nếu có nguy hiểm gì cũng nhanh chóng biết và thông báo tin tức. Vào phút then chốt mười sáu vực giới rắn như một khối sắt, không sợ kẻ địch bên ngoài nào. Đạt Phong Lĩnh Chủ được mười sáu vực giới tôn làm thủ lĩnh tối cao của liên minh, được mười sáu vực giới công nhận là người mạnh nhất.
Kỷ Ninh kinh thán:
- Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Thiên Nhất Đế Quân ngồi bên cạnh cũng tặc lưỡi:
- Đạt Phong Lĩnh Chủ?
Mạnh còn hơn Thanh Dương tinh của bọn họ.
Kim Tự Đế Quân nói:
- Đạt Phong Lĩnh Chủ khống chế một tòa dị vũ trụ, bản thân có thực lực cực mạnh, lập công rất lớn trong chiến tranh thượng cổ, quản lý binh khí chiến tranh Thanh Dương tinh khủng bố nhất. Được rồi, không nói mấy cái này. Lần này ta đến chủ yếu vì Huyết Vân Đế Quân nhờ Đạo Minh truyền tin, tin tức này cực kỳ quan trọng với Bắc Minh.
Kỷ Ninh, Thiên Nhất Đế Quân nhìn nhau.
Kỷ Ninh có linh cảm không may:
- Là tin gì?
Kim Tự Đế Quân nói:
- Huyết Vân Đế Quân nói Phi Tuyết Thành Chủ bị ngươi truy sát cuối cùng tự sát, vực giới phi chu của hắn rơi vào tay ngươi. Huyết Vân Đế Quân muốn truyền tin này ra. Ngươi cũng biết Đạo Minh rất rời rạc, chỉ có một ít quy định cơ bản nhất, ta không có cách nào từ chối. Dù không nói với ta thì Huyết Vân Đế Quân có thể liên lạc với nhiều Đế Quân của vực giới khác.
Kỷ Ninh biến sắc mặt nói:
- Kim Tự huynh đừng nói nữa, ta hiểu rồi. Từ từ để ta suy nghĩ.
Kim Tự Đế Quân trịnh trọng nói:
- Ừ, ngươi cứ nghĩ đi. giờ tin này đã truyền khắp mười sáu vực giới, tòa dị vũ trụ do Đạt Phong Lĩnh Chủ khống chế, chắc sẽ có Chúa Tể, các Đế Quân cường đại không tiếc mọi giá nhanh chóng tìm đến Viêm Long vực giới chúng ta, giành giật vực giới phi chu từ tay ngươi.
Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Ác.
Quá ác.
Phi Tuyết Thành Chủ không chỉ ác với người khác, cũng ác với chính mình. Bí mật lớn vực giới phi chu trước kia Phi Tuyết Thành Chủ không dám lộ ra, nhưng tại sao gã vừa chết Huyết Vân Đế Quân liền biết Kỷ Ninh có vực giới phi chu? Huyết Vân Đế Quân còn biết Phi Tuyết Thành Chủ bị Kỷ Ninh truy sát cuối cùng tự sát.
Người biết chuyện rõ ràng như vậy trừ Kỷ Ninh ra chỉ có Phi Tuyết Thành Chủ đã chết.
Kỷ Ninh lắc đầu:
- Thật ác, Phi Tuyết, đây là sát chiêu cuối cùng ngươi sắp đặt sao? Ngươi bất chấp mạng sống vào Dao Hỏa cảnh, dụ ta đi qua muốn giết ta, đã sẵn sàng cho điều tệ nhất, không giết được ta thì mượn vực giới phi chu để giết ta.
Thiên Nhất Đế Quân, Kim Tự Đế Quân nhìn Kỷ Ninh, chờ hắn quyết định.
Thiên Nhất Đế Quân không kiềm được khuyên:
- Bắc Minh, hay là bỏ vực giới phi chu đi?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Bỏ? Trao đổi vực giới phi chu với đại năng khác sẽ nhận lại báu vật, có báu vật trong người sẽ khiến một số đại năng thèm muốn.
Thiên Nhất Đế Quân nói:
- Không nhận báu vật nào hết, trực tiếp tặng vực giới phi chu là được.
Kỷ Ninh lắc đầu cười nhạt, mắt lóe tia sáng lạnh:
- Bảo bối của ta tại sao phải tặng đi?
Kỷ Ninh nhìn hướng Kim Tự Đế Quân:
- Kim Tự huynh, làm phiền huynh đi một chuyến.
Kim Tự Đế Quân ôm lòng áy náy nói:
- Cứ nói.
Kim Tự Đế Quân không có cách nào, quy định Đạo Minh đặt ở đó, Huyết Vân Đế Quân cũng có thể tự liên lạc với nhiều Đế Quân bên ngoài. Có nhiều Đế Quân phiêu bạt bên ngoài, để lại pháp thân ở quê nhà, mời những Đế Quân này cũng có thể truyền tin tức dễ dàng.
Đã không thể ngăn cản thì Kim Tự Đế Quân sẽ không làm trái quy tắc Đạo Minh.
Kỷ Ninh cười nói:
- Huynh cũng biết là ta luôn muốn đảo ngược thời không hồi sinh đạo lữ của ta. Giờ có vực giới phi chu, ta muốn dùng nó mời Chí Tôn ra tay sống lại đạo lữ của ta.
Kim Tự Đế Quân, Thiên Nhất Đế Quân rung động:
- Mời Chí Tôn?
Bọn họ có nghe nói về Chí Tôn nhưng mà...
Dù là các Chúa Tể đa số chỉ nghe chứ chưa từng gặp mặt Chí Tôn.
Kim Tự Đế Quân gật đầu lia lịa:
- Được, cách này hay. Nếu bảo bối của ngươi vào tay Chí Tôn thì ai cũng không làm gì được. Nhưng Bắc Minh, ta phải nhắc nhở ngươi rằng Đạo Minh chỉ có thể đưa tin đi, nhanh chóng truyền tin đến chỗ Chí Tôn. Còn khi nào Chí Tôn đến thì ta không dám khẳng định. Dù sao đối với Chí Tôn thì vực giới phi chu chỉ xem như món báu vật không tồi, Chí Tôn sẽ không quá để bụng, bọn họ làm việc chỉ theo trao đổi công bằng cơ bản nhất.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Chí Tôn đứng trên đỉnh cao nhất văn minh tu hành giả, có thể nhẹ nhàng sáng tạo dị vũ trụ. lúc trước Tây Tư tộc chiến thua, các Chí Tôn được biết bao nhiêu là chiến lợi phẩm. Đến trình độ như bọn họ một số báu vật ngoài thân hầu như không chút hấp dẫn. Nhưng bọn họ không thể hoàn toàn bỏ mặc tu hành giả nhỏ yếu rồi lại không được quan tâm quá nhiều, ai đến xin cũng giúp thì kỳ.
Vì vậy Chí Tôn có nguyên tắc cơ bản nhất là mời Chí Tôn làm việc khó khăn cỡ nào thì trả giá tương ứng bấy nhiêu.
Kim Tự Đế Quân nói:
- Ừm, vậy ta truyền tin, cố gắng nhanh chóng cho ngươi trả lời.
- Được.
Lòng Kỷ Ninh kích động rạo rực. Mời Chí Tôn, dùng một chiếc vực giới phi chu mời Chí Tôn, không biết khi nào Chí Tôn sẽ đến.
Tin tức rất nhanh truyền đến chỗ Đạt Phong Lĩnh Chủ.
Đạt Phong Lĩnh Chủ có địa vị rất cao, nguyên liên minh mười sáu vực giới chỉ mình lão có cách liên lạc với Chí Tôn.
Đạt Phong Lĩnh Chủ biết việc này thì cười:
- Dùng một chiếc vực giới phi chu mời Chí Tôn sống lại đạo lữ của hắn? Bắc Minh Đạo Quân là một kẻ si tình.
Đạt Phong Lĩnh Chủ lập tức truyền tin giùm.
***
Trong một nơi hắc ám xa xôi.
Giữa hư không hắc ám có một khu vực hình tam giác to lớn, trung tâm khu vực tam giác có các cung điện hoa mỹ rực rỡ, mỗi cung điện lơ lửng tỏa ánh sáng vàng.
Trong một tòa cung điện nguy nga nhất, cao nhất.
Một thiếu niên áo xanh toát ra hơi thở Vĩnh Hằng Đế Quân cung kính đến trước cửa tĩnh phòng:
- Chủ nhân.
Trong tĩnh phòng.
Một lão nhân đầu hói mặc trường bào màu đen, trên đầu có hai xúc tu thịt ngoe nguẩy, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm trước mặt. Một quả cầu màu xám có nhiều hoa văn lơ lửng trước mặt lão.
Xúc tu thịt của lão nhân đầu hói ngoe nguẩy, mắt tỏa sáng hưng phấn, tay điểm nhẹ quả cầu xám. Vô số hoa văn trên quả cầu xám thay đổi, một uy năng đáng sợ đang uấn nhưỡng.
Lão nhân đầu hói lắc đầu nói:
- Không đúng.
Lão nhân đầu hói vươn ra tay phải nhợt nhạt điểm nhẹ, quả cầu xám trở lại bình tĩnh.