Mãng Hoang Kỷ

Chương 155 - Chương 19: Người Canh Cửa Cuối Cùng

Là một trong những người chủ trì lần xét tuyển đệ tử này, Hoa Vân tiên tử đương nhiên nắm rất rõ sự khó khăn của cửa ải cuối. Vãn bối 'Hoa Xung' của nàng chẳng có một tí hi vọng nào vượt qua.

"Tám người các ngươi đi theo ta." Người trung niên tóc đen mở miệng.

Lúc này, sáu vị Nguyên Thần đạo nhân đi trước, tám người nhóm Kỷ Ninh theo sau.

Kỷ Ninh liếc mắt nhìn gã thanh niên áo đen đi bên cạnh. Tên thanh niên áo đen kia vẫn đang mang đầy sự điên cuồng cùng vẻ bất cam trong ánh mắt. Cô cô Hoa Vân tiên tử của hắn...là người có địa vị cực cao trong bộ tộc Hoa tộc. Tuy Hoa tộc chỉ có một vị tiên nhân trấn thủ, nhưng lại có Hoa Vân tiên tử là Nguyên Thần đạo nhân thuộc Hắc Bạch Học cung, nên vẫn có thể so sánh được với tiên nhân thông thường khác.

Bình thường hắn đều rất kính trọng với lời mà Hoa Vân tiên tử nói. Nhưng do...hắn nhất định phải gia nhập vào Hắc Bạch Học cung, hắn muốn giống cô cô vào được Hắc Bạch Học cung nên mới làm vậy!

"Nhất định phải vào."

"Lẽ trời vẫn sẽ để cho người một con đường sống." Thanh niên áo đen nghiến răng nghiến lợi.

...

Dọc theo hang động sâu hun hút, chỉ chốc lát là đã tới một khúc ngoặt. Ở phía trước xuất hiện chín lối rẽ.

"Ngừng." Người trung niên tóc đen mở miệng.

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều dừng lại.

"Trong chín lối rẽ này mỗi lối đều có một đệ tử cấp độ Tử Phủ tu sĩ của Hắc Bạch Học cung trấn thủ." Người trung niên tóc đen dời ánh mắt về phía nhóm người Kỷ Ninh. "Tám người các ngươi. Mỗi người chọn một lối đi."

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều biến đổi sắc mặt.

Cái gì.

Đệ tử chính thức của Hắc Bạch Học cung trấn thủ sao? Đó đều là những đệ tử tu luyện pháp môn, thủ đoạn đứng đầu đó. Mà nhóm người đang đứng ở đây đều mới chỉ luyện khí Tử Phủ tiền kỳ.

"Sau khi các ngươi tới giữa lối thì sẽ gặp được đệ tử trấn thủ. Chỉ cần không bị bọn họ ngăn lại...có thể chạy ra khỏi hang động. Là các ngươi sẽ trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung ta." Người trung niên tóc đen tươi cười. "Yên tâm, đệ tử Tử Phủ trấn thủ chỉ cho phép thi triển ra một loại thủ đoạn thôi. Các ngươi lại có thể dùng mọi cách để giải quyết...Hơn nữa, không nhất thiết phải đánh bại đệ tử, chỉ cần lao ra ngoài hang động là đã thành công rồi. Lúc sau chúng ta sẽ gặp lại ở đỉnh ngọn núi này."

"Dạ."

Tám người nhóm Kỷ Ninh đều đáp.

"Tốt, đi thôi." Người trung niên tóc đen hạ lệnh.

Cả đám liền chia ra chọn lấy cho mình một lối rẽ. Sau một lúc đắn đo, Kỷ Ninh cũng chọn lấy một lối. Chỉ có tên nam tử áo đen là chần chừ lâu nhất nhưng rồi cũng cắn răng chọn một lối.

Tất cả mọi người đều vào lối đi do mình chọn ra.

"Ngũ Hưu." Gã béo ục ịch đầu bóng cười nói. "Ngươi là người quản lý từ đầu tới đuôi lần tuyển chọn này. Ngươi nói xem trong tám người này ai có thể trở thành đệ tử của Hắc Bạch Học cung?"

"Muốn ta nói sao..." Người trung niên tóc đen chần chừ một chút. "Trong tám người này, Kỷ Ninh là kẻ chắc chắn đạt được."

"Ừ."

"Đúng vậy, hắn chắc chắn sẽ vượt qua được."

"Người nào cũng khẳng định Kỷ Ninh chắc chắn sẽ đạt được. Ngũ Hưu lão đạo. Trong bảy người còn lại thì ngươi nhìn trúng được ai nữa không?

Một đám cười nói bàn tán.

Người trung niên tóc đen suy nghĩ một chút rồi nói: "Trong tám người này, Kỷ Ninh có mười phần nắm chắc rồi. Bảy người còn lại đều có khả năng thất bại. Nếu tính ra...thì tên Mộc Tử Sóc mười bốn tuổi điều khiển con khôi lỗi Thanh Long kia cũng có khả năng rất lớn."

"Ừ."

"Đúng vậy. Ngoại trừ Kỷ Ninh ra thì những người khác đều có khả năng thất bại. Đặc biệt là người cùng tộc với Hoa Vân tiên tử kia. Hắn xông qua đại trận khôi lỗi đã là gắng lắm rồi. Chắc chắn sẽ bị ngăn lại trong thử thách cuối cùng này."

"Ai mà chả biết. Đừng tưởng mỗi ngươi khôn." Nữ tử áo trắng trừng mắt nhìn người trung niên râu dài.

...

Trong lúc đang nghị luận sôi nổi, nhóm Nguyên Thần đạo nhân đều phóng thần thức của mình ra xem xét mọi động tĩnh trong các ngách hang.

"Là Ẩm Huyết Vấn Kiếm."

"Kỷ Ninh chọn vào lối được đứa nhỏ thuộc Ẩm Huyết tộc trấn thủ. Ẩm Huyết Vấn Kiếm rất kiêu ngạo nên chắc chắn sẽ không dễ dàng cho Kỷ Ninh đi qua đâu." Nhóm Nguyên Thần đạo nhân nhàn nhã quan sát mọi chuyện xảy ra trong tám lối đi.

Trong lối đi do Kỷ Ninh chọn.

Ở một chỗ cách cửa hang ba mươi trượng có một thanh niên mặc áo trắng đang đứng đó. Trên ngực của thanh niên áo trắng này có ba vệt máu. Kẻ được mặc áo trắng có ba vệt máu...chính là đệ tử được Ẩm Huyết tộc thừa nhận là thiên tài.

Ẩm Huyết tộc...chính là một bộ tộc hàng đầu ở ngoài quận An Thiền. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

"Bắt ta trấn thủ sao?" Thanh niên áo trắng Ẩm Huyết Vấn Kiếm đứng ở đó, trước người có một thanh phi kiếm lơ lửng. Hắn búng nhẹ ngón tay một nhát. Oang...Âm thanh kiếm rung vang vọng khắp hang động làm hắn không khỏi nhắm mắt lại với vẻ đầy hưởng thụ. "Mặc kệ ngươi thiên tài cỡ nào. Chỉ cần hang động do ta trấn thủ thì đừng hòng mà vượt qua được."

Với thói kiêu ngạo của mình, Ẩm Huyết Vấn Kiếm chưa để một tên hậu bối Tử Phủ tiền kỳ nào vượt qua được.

"Một thanh kiếm..."

"Chỉ cho phép sử dụng có một thanh kiếm này. Có điều như vậy là thừa đủ rồi." Thanh niên áo trắng lại búng lên kiếm, nghe âm thanh kiếm rung như kiểu đang chơi đùa với kiếm vậy. Hắn lộ ra vẻ tươi cười.

Từ lúc sinh ra tới giờ, hắn đều ôm kiếm gỗ để ngủ.

Cha mẹ đặt cho hắn cái tên 'Vấn Kiếm'. Sau ba mươi năm tu luyện, toàn bộ thành tựu của hắn đều thuộc về kiếm. Hắn đã giống như một thanh kiếm, kiếm chính là bản thân hắn. Tuy hắn có được tuyệt học của Ẩm Huyết tộc. Nhưng Ẩm Huyết tộc vẫn đặc biệt đưa hắn tới Hắc Bạch Học cung quận An Thiền. Hắn cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, gia nhập được vào Hắc Bạch Học cung.

"Tới đây." Thanh niên áo trắng cảm thấy dao động.

Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới một âm thanh bất đắc dĩ. "Chín cái lối đi, tám người xông vào. Lối đi của ta lại không có ai chọn...Các vị huynh đệ, các người đừng để tên hậu bối nào xông qua đấy nhé."

"Ngưu sư huynh yên tâm đi."

"Ngưu sư đệ, ngươi thật đáng thương."

"Thật là tốn công ngồi đợi lâu như vậy."

"Ngưu sư huynh. Tuy ta chỉ có thể sử dụng một pháp bảo. Nhưng đám hậu bối này chắc chắn không thể qua được đâu."

Từng âm thanh vang lên.

Ẩm Huyết Vấn Kiếm lại hô lên: "Ngưu sư đệ. Xin chờ ta một lát. Đợi ta giải quyết xong đứa này rồi chúng ta cùng nhau trở về."

Tiếng bước chân vang lên.

Ẩm Huyết Vấn Kiếm liền lập tức nhìn theo. Chỉ thấy ở sâu trong hang động có một bóng người đang đi tới. Đó là một thiếu niên có vẻ mặt thanh tú, cả người mặc da thú, hai tay cầm hai thanh kiếm, với vẻ mặt mỉm cười bước tới.

"Hậu bối." Ẩm Huyết Vấn Kiếm búng nhẹ vào phi kiếm ở trước mặt. Âm thanh kiếm rung lại vang lên. Hắn hờ hững nói. "Nhớ rõ đây. Người cản ngươi vào Hắc Bạch Học cung là Ẩm Huyết Vấn Kiếm ta."

"Tại hạ..." Kỷ Ninh vừa mở miệng ra.

"Không cần phải giới thiệu đâu." Ẩm Huyết Vấn Kiếm lạnh nhạt nói. "Sau này chúng ta cũng không gặp mặt nhau nữa nên cũng chẳng cần phải báo tên tuổi làm gì."

Kỷ Ninh nhíu mày.

Thật điên cuồng.

Một khi đã như vậy...thì cứ giải quyết sòng phẳng thôi.

"Lôi Trạch Hàng Lâm!" Ẩm Huyết Vấn Kiếm khẽ nói. Âm thanh vừa ra khỏi miệng thì thanh phi kiếm ở trước mặt lập tức phát ra tiếng sấm rền vang. Từng đường sấm sét xuất hiện ở xung quanh. Một thanh phi kiếm được bao bọc bởi vô số sấm sét, ầm ầm bay về phía Kỷ Ninh với uy thế kinh người.

Chỉ riêng uy lực một kiếm này thôi đã hơn hẳn Hứa Ly chân nhân, đại yêu tê giác rồi.

Thanh kiếm như hóa thành luồng sấm sét vô tận. Tấn công với một tốc độ nhanh kinh người.

"Hoa sen nở rộ." Kỷ Ninh mỉm cười. Thủy Hỏa Liên Hoa lập tức nở rộ ở xung quanh. Từng cánh se nở bung ra tạo thành sáu tầng cánh hoa sen.

Xẹt xẹt xẹt...

Một kiếm sấm sét ầm ầm kia liền xuyên thẳng qua sáu tầng cánh sen, nhưng tốc độ cũng đã giảm đi rõ rệt. Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trong tay, quay một nhát đơn giản là đã đánh bay thanh kiếm mạnh mẽ kia đi.

"Uy lực thật mạnh." Kỷ Ninh nhíu mày. Một kiếm này nhìn như đơn giản mà đã làm cho hổ khẩu của mình muốn nứt ra rồi.

"Quả nhiên cũng có chút thực lực. Nhưng cũng vô dụng thôi!" Ẩm Huyết Vấn Kiếm hét lên. "Lôi Thần Chi Ngục!"

Chỉ thấy một thanh phi kiếm lơ lửng trên không trung. Không khí xung quanh bắt đầu hiện ra những tia điện tím. Từng đường điện tím dần đần xếp lại thành một nhà giam. Một luồng uy thế lớn mạnh tràn ngập trong hang động.

"Thua dưới chiêu này thì ngươi cũng đáng được tự hào rồi." Ẩm Huyết Vấn Kiếm lạnh lùng quát. "Đi."

Uỳnh!

Nhà giam bằng điện nhanh chóng bao phủ Kỷ Ninh.

"Không hổ là đệ tử của Hắc Bạch Học cung. Chỉ cần một thanh phi kiếm mà đã có thể dẫn động lực lượng trời đất phát huy tới uy lực thế này rồi." Kỷ Ninh khen ngợi. Quanh người lập tức xuất hiện từng thanh phi kiếm. Có tổng cộng bảy trăm hai mươi chín thanh phi kiếm hiện ra.

"Kiếm trận!" Ở xa xa, Ẩm Huyết Vấn Kiếm lập tức biến đổi sắc mặt.

Những thứ liên quan tới 'trận' đều không thể coi thường được. Hơn nữa phi kiếm càng nhiều, lại có thể đem toàn bộ uy lực hội tu thành một thể thì uy lực sẽ tăng lên rất nhiều! Ẩm Huyết Vấn Kiếm là đệ tử của Hắc Bạch Học cung nên dĩ nhiên cũng có pháp thuật kiếm trận. Nhưng do lần này đi giữ cửa nên hắn chỉ có thể sử dụng duy nhất một thanh kiếm mà thôi.

Bảy trăm hai mươi chín thanh phi kiếm lơ lửng.

Trong đó có tám mươi mốt thanh phi kiếm nhân giai. Theo thứ tự là chín lưỡi phi kiếm 'Cửu Dương kiếm trận' mà Kỷ Ninh thu được trong Thủy Phủ. Cùng với bảy mươi hai thanh phi kiếm thu được sau khi giết chết Hứa Ly chân nhân. Tuy còn có thêm một vài thanh phi kiếm nhân giai nữa, nhưng lại không đủ số lượng với loại hình hỗn tạp nên Kỷ Ninh cũng không dùng tới.

Chín thanh phi kiếm của Cửu Dương kiếm trận được bố trí làm trận cơ trung tâm. Bảy mươi hai thanh phi kiếm nhân giai khác được bố trí ở xung quanh đó, hình thành đại trận gồm tám mươi mốt thanh phi kiếm.

Tám mươi mốt phi kiếm này dẫn dắt hơn sáu trăm phi kiếm không phẩm cấp khác.

"Oang..."

Kỷ Ninh truyền nguyên lực vào phi kiếm để chuyển hóa. Vì thần hồn đã đạt tới cấp độ thần thức nên hắn hoàn toàn đủ khả năng thao tác được bảy trăm thanh phi kiếm. Rất nhanh ở trước ngực đã ngưng tụ ra một luồng kiếm quang có uy lực kinh người.

Uy lực to lớn tức mức làm kẻ khác phải sợ hãi.

Sở dĩ có uy lực lớn như vậy, chủ yếu là do có được chín thanh phi kiếm hiếm thấy ở Thủy Phủ. Mỗi thanh đó đều không thua gì pháp bảo địa giai, lại cùng một nguồn nên cực kỳ khó kiếm.

"Giết!"

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh.

Rầm rầm!

Sau khi kiếm quang đã hoàn toàn ngưng tự ra thành hình một thanh phi kiếm thì liền xé gió bay đi, đánh thẳng lên nhà giam sấm sét kia. Uỳnh...nhà giam sấm sét kia chỉ trụ được trong chốc lát rồi nổ ầm ầm.

"Đi, đi, đi." Kỷ Ninh ngưng tụ thêm ba đường kiếm quang nữa. Tất cả đều đánh thẳng tới chỗ xa xa.

"Không tốt."

Ẩm Huyết Vấn Kiếm biến đổi sắc mặt trầm trọng.

Dù sao thì hắn cũng là Tử Phủ viên mãn, mà kiếm quang Tiểu Thiên kiếm trận do Kỷ Ninh chuyển hóa lại có độ hoàn mỹ tới mức Vạn Tượng chân nhân. Nếu nói riêng về kiếm pháp...hắn học được tinh hoa của Ẩm Huyết tộc và Hắc Bạch Học cung nên dĩ nhiên mạnh hơn. Nhưng nếu xét về cảnh giới thì Kỷ Ninh lại cao hơn một bậc. Cho nên khi Kỷ Ninh vừa thi triển ra Tiểu Thiên kiếm trận là hắn phải rơi xuống thế dưới.

"Bắc Đẩu." Ẩm Huyết Vấn Kiếm thật sự không còn cách nào khác. Trong nháy mắt, có bảy thanh phi kiếm sáng chóe xuất hiện. Bảy thanh phi kiếm quay xung quanh tạo thành từng ngôi sao sáng. Đúng là Bắc Đẩu Thất Tinh (bảy ngôi sao bắc đẩu)

"Đè xuống!" Ẩm Huyết Vấn Kiếm gầm lên.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Ba đường kiếm quang của Kỷ Ninh đều bị bảy ngôi sao bắc đẩu từ từ đánh bay.

"Hừ." Ẩm Huyết Vấn Kiếm quay đầu đi, thu hồi phi kiếm lại, rồi cả người hóa thành một đường sáng bay đi. Theo lý thì hắn chỉ được dùng một thanh phi kiếm...nếu bỏ pháp bảo ra sử dụng thì dĩ nhiên là thua.

"Thật là lợi hại." Kỷ Ninh nhìn theo đệ tử Hắc Bạch Học cung có tên 'Ẩm Huyết Vấn Kiếm" kia đang rời đi, không khỏi thầm hãi. "Chắc là do Học cung hạn chế nên hắn chỉ có thể sử dụng được một thanh phi kiếm. Một khi mà vận dụng toàn bộ thủ đoạn của mình...là có thể trong nháy mắt ngăn Tiểu Thiên kiếm trận của ta lại. Dù sao thì hắn cũng là Tử Phủ viên mãn, mà ta mới chỉ là Tử Phủ tiền kỳ...lượng nguyên lực giữa hai bên vẫn còn chênh lệch. Khi gặp được thiên tài tuyệt thế giống mình thì liền thi triển ra ngay."

Kỷ Ninh lại không biết...

Kỳ thật chỉ cần bay ra khỏi cửa hang là đã đủ rồi. Nhưng Kỷ Ninh lại ép được người canh cửa phải thi triển ra thủ đoạn thực sự.

"Hắc Bạch Học cung." Kỷ Ninh bước từng bước ra khỏi hang động rồi bước chân lên con thuyền lá, đôi mắt vẫn ngắm nhìn cảnh núi non trùng điệp ở xung quanh. Từ giờ phút này, hắn đã thực sự trở thành một thành viên của Hắc Bạch Học cung.

Bình Luận (0)
Comment