Mãng Hoang Kỷ

Chương 481 - Chương 4: Đông Lưu Tuyết Và Liễu Hà Xuyên

Giữa không trung điện phán quan xuất hiện một đạo hào quang, trong đó hiện lên một loạt hình ảnh: một thiếu nữ vui đùa ầm ĩ với trưởng bối, thiếu nữ đang hoảng sợ bỏ chạy, Úy Trì Tuyết đã hoàn toàn trưởng thành và Kỷ Nhất Xuyên nhìn nhau, lưu lạc trên biển Bắc Minh, sinh hạ Kỷ Ninh, dạy Kỷ Ninh bộ pháp…

Một loạt hình ảnh chạy qua.

"Đó là kiếp trước." Kỷ Ninh chăm chú nhìn.

Tiên Thiên Linh Bảo ở tiểu luân hồi này, có thể quan sát kiếp trước của vô số quỷ hồn, khác với sổ Sinh Tử, phán quan chỉ liếc qua những hình ảnh kia liền viết: "Úy Trì Tuyết, người Úy Trì tộc, quận Đông Tự, thế giới Đại Hạ, hơi có công đức, phán…" Trong đầu phán quan tự nhiên xuất hiện một ý niệm.

Phán đầu thai làm người, chuyển thế đến tộc Đông Lưu, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, tên là Đông Lưu Tuyết, thọ hai trăm năm!

Ý niệm trong đầu này là do Thiên đạo tự nhiên hiển thị.

Dù sao đảm đương chức phán quan, phụ trợ lục đạo vận chuyển bình thường, đã xem như một phần của Thiên đạo rồi. Phán quan cũng hoàn toàn có thể cưỡng ép sửa lại án, nhưng nếu sửa lại sẽ ảnh hưởng đến công đức. Sửa lại mà càng không hợp thói thường thì công đức bị ảnh hưởng càng lớn, thậm chí có một số bản án còn không thể đưa ra được. Ví dụ như cưỡng ép phán Úy Trì Tuyết đi mười tám tầng địa ngục thụ hình trong ngàn năm, chỉ sợ chưa kịp viết ra, tên phán quan nho nhỏ này sẽ bị tội nghiệt quấn thân, lập tức bị tước đoạt lại chức phán quan rồi!

"Phán đầu thai làm người, chuyển thế đến tộc Đông Lưu, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, tên là Đông Lưu Tuyết, thọ hai trăm năm!" Phán quan đương nhiên sẽ thuận theo Thiên đạo, một quỷ hồn bình thường thì tất nhiên gã sẽ chẳng can thiệp vào.

Nhìn mẫu thân bị áp giải ra ngoài, Kỷ Ninh lại lẩm bẩm nói: "Quả thật là tộc Đông Lưu, quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung, không có gạt ta." Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

"Có muốn xem Kỷ Nhất Xuyên nữa không?" Duyên Vương hỏi.

"Xem, tất nhiên là muốn xem." Kỷ Ninh gật đầu, lập tức nói, "Duyên Vương, làm phiền ngài."

"Không sao, nếu là ta chỉ sợ cũng gấp như vậy. Có điều… nếu không thành Thiên Tiên sẽ vĩnh viên luân hồi trong lục đạo, nếu may mắn thì có thể siêu thoát, nhưng khả năng đó chỉ có một phần tỉ mà thôi, còn không tất cả sẽ trầm luân, thậm chí hồn diệt mà chết." Duyên Vương nhìn Kỷ Ninh, "Ngươi vẫn muốn nhìn ."

Kỷ Ninh khẽ gật đầu.

"Đi, tới điện phán quan khác." Duyên Vương dẫn đi tiếp.

Lại thêm một điện phán quan đang không ngừng phán phạt phải gián đoạn công viêc. Đám phán quan và quỷ binh đều sợ hãi đi ra. Trong đại sảnh kia chỉ còn lại Duyên Vương và Kỷ Ninh, Duyen Vương lại một lần nữa thi triển thuật đảo lưu thời gian, xem lại tình cảnh xảy ra trong qua khứ, nhìn thấy lúc Kỷ Nhất Xuyên bị phán phạt.

"Phụ thân." Kỷ Ninh nhìn Kỷ Nhất Xuyên áo trắng, nghe bản án, "Đúng là quận Hoa Sơn, thế giới Ngô Khung."

"Ta muốn đi thế giới Ngô Khung xem." Kỷ Ninh nói.

"Được, ta đưa ngươi đi xem, chỉ sợ đến đó ngươi vẫn cần ta thi triển thuật đảo lưu thời gian." Duyên Vương gật đầu, rồi nhắc nhở, "Nhưng mà Kỷ Ninh ngươi phải cẩn thận, thế giới Ngô Khung này không giống như thế giới Đại Hạ. Căn cơ thế giới Ngô Khung không thâm hậu như Đại Hạ chúng ta, cho nên Vô Gian Môn kia càng thêm điên cuồng. Chúng ta tới đó chỉ vì tra xét tình hình cha mẹ ngươi, tốt nhất là đừng nhúng tay vào việc gì."

Kỷ Ninh khẽ nói: "Ta hiểu, Duyên Vương cứ yên tâm, ta không phải là một tên tiểu tử ngốc nôn nóng."

"Ừ." Duyên Vương gật đầu.

Lúc này hai người đã ra khỏi điện phán quan, lập tức xuyên qua hư không tiến về thế giới Ngô Khung.

Thế giới Ngô Khung, cũng là một trong mấy chục đại thế giới dưới trướng Xích Minh Đạo Tổ, kỳ thực thì dưới trướng Xích Minh Đạo Tổ, tình thế ở thế giới Đại Hạ còn xem như là khá tốt, nhiều nơi so với Đại Hạ còn tồi tệ hơn nhiều. Như đại thế giới Bi Sơn, gần như đã hoàn toàn thuộc về Vô Gian môn rồi.

Thế giới Ngô Khung cũng đang lâm vào tình cảnh chiển hỏa phân tranh.

"Đây là chỗ Đông Lưu tộc ở quận Hoa Sơn." Giữa bầu trời đêm, Duyên Vương quan sát phía dưới, bên trong tòa thành ở dưới có rất nhiều yêu quái chiếm giữ.

"Đông Lưu tộc đã xong rồi ư?" Kỷ Ninh nhíu mày.

"Chỉ duy trì chút hơi tàn sót lại." Duyên Vương quan sát phía dưới, "Hiện này toàn bộ thế giới Ngô Khung đều rất loạn, những tông môn, bộ tộc lớn còn có thể ngoan cường chống lại, còn rất nhiều những nơi nhỏ bé, đã sớm không ngừng giết chóc rồi. Vô Gian môn không quan tâm tới trật tự, ngược lại càng gây sóng gió, tựa hồ như càng loạn càng tốt."

Kỷ Ninh gật đầu.

Hắn cũng phát hiện ra điểm đó.

Nhân tộc thống trị, chú ý duy trì trật tự.

Còn Vô Gian môn lại cổ vũ chém giết, hơn nữa lại liên tục châm ngòi, muốn càng loạn càng tốt.

"Thành thị này của Đông Lưu tộc đã bị dám yêu quái công phá, chiếm giữ rồi, chắc những tộc nhân còn sót lại của Đông Lưu tộc đã lưu vong bỏ trốn đi." Duyên Vương nói, "Để ta thi triển thuật đảo lưu thời gian."

"Được." Kỷ Ninh gật đầu.

Kỷ Ninh nhìn thoáng qua thành thị bên dưới, lập tức chấn động vô hình của thần hồn tràn ngập bên dưới.

Bên trong toàn bộ tòa thành có rất nhiều yêu quá, đối lập với đám yêu quái đó là một số thân thể nhân tộc đã mềm nhũn, tất cả đều đã ngã xuống đất. Trong giây lát.. toàn bộ thành thị đều lâm vào trang thái ngủ mê.

"Thời gian nghịch chuyển." Duyên Vương nhìn xuống dưới, thi triển pháp thuật.

"Oa"

Trong tiếng khóc oe oe, một đứa trẻ vừa mới được sinh ra.

"Ha ha, con gái của ta tên là Đông Lưu Tuyết a." Một gã hán tử cao lớn vui vẻ nói.

Đông Lưu Tuyết dần dần lớn lên, nàng thông minh nhu thuận, theo phụ thân học pháp môn luyện khí, chơi đùa cùng đám bạn đồng trang lứa.

Kỷ Ninh đứng bên cạnh yên lặng quan sát.

"Giống như."

"Giống như cùng lớn lên với mẫu thân vậy." Kỷ Ninh yên lặng nói, Đông Lưu Tuyết ở kiếp này luôn sống vô tư vô lo, tràn đấy sức sống, ngược lại với Úy Trì Tuyết ở kiếp trước luôn mang theo một nỗi u buồn.

Đông Lưu Tuyết dần dần lớn lên, sau khi mười sáu tuổi, cũng ra ngoài lưu lạc giống như những tộc nhân khác.

Xông xáo bên ngoài một thời gian…

Nàng gặp một thiếu niên khác, người này đã cứu nàng.

"Ngươi là ai?"

"Ta tên là Liễu Hà Xuyên."

Đông Lưu Tuyết mới mười sáu tuổi và Liễu Hà Xuyên vẫn còn non nớt đã quen biết nhau như vậy.

"Mẫu thân, phụ thân?" Kỷ Ninh, Duyên Vương đứng một bên yên lặng quan sát.

Bọn họ cùng nhau lưu lạc, vóc dáng Liễu Hà Xuyên dần dần cao lên, mặc dù nhỏ tuổi hơn nhưng chiều cao phát triển rất nhanh, mà Liễu Hà Xuyên lại là Thần Ma luyện thể nên so với Đông Lưu Tuyết đã cao hơn nhiều. Cùng xông xáo bên ngoài khoảng hai năm, hai người bọn họ giống như trời sinh một cặp, tự nhiên thân mật với nhau. Trong thời gian này Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết cùng đột phá đến cấp độ Tiên Thiên sinh linh! Có điều Liễu Hà Xuyên thì đột phá cả Thần Ma luyện thể, còn Đông Lưu Tuyết thì chỉ đột phá mỗi luyện khí lưu.

"Xuyên đệ đệ, phụ thân đã phái người gọi ta về, lần này ta phải trở về."

"Tuyết tỉ, ta sẽ đi tìm nàng, ta muốn phụ thân nàng gả nàng cho ta."

"Ta sẽ chờ."

"Ừ, nhất định ta sẽ đến."

"Ha ha ha, Tuyết nhi, ngươi rất có nhãn lực đấy. Liễu Hà Xuyên này có thể trở thành Tiên Thiên sinh linh, cũng coi như là thiên tài trong Liễu Hà tộc rồi. Có điều Liễu Hà tộc… dù sao cũng chỉ là một bộ tộc nhỏ, không cách nào so sánh cùng Đông Lưu tộc chúng ta được."

"Phụ thân." Đông Lưu Tuyết nóng nảy.

"Ha ha ha, trêu chọc ngươi thôi, ngươi đã nhìn trúng hắn, ta sẽ không gây trở ngại."

Mấy tháng sau.

"Xuyên, đừng có gấp, thật ra phụ thân đã đồng ý." Đông Lưu Tuyết lặng lẽ chạy tới khách điếm nơi Liễu Hà Xuyên ở, nói cho hắn biết.

"Thì ra là như vậy, ta quá sốt ruột rồi." Liễu Hà Xuyên sờ lên đầu, "Tuyết tỉ, nếu phụ thân nàng không ngăn cản, ta liền trở về chuẩn bị sính lễ, dựa theo quy củ của bộ tộc, chuẩn bị chín đỉnh sính lễ."

"Ừ." Đông Lưu Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, có vẻ thẹn thùng.

Chín đỉnh sính lễ là quy chế rất cao rồi, có điều Liễu Hà Xuyên có thể sớm trở thành Tiên Thiên sinh linh, địa vị trong bộ tộc cũng rất cao, chuẩn bị sính lễ rất nhanh. Đông Lưu tộc mặc dù cường đại hơn nhiều, nhưng thực sự cũng không gây trở ngại chuyện này, nhanh chóng chọn ngày tốt lành, mùa xuân năm sau sẽ tổ chức thành hôn.

Trong phủ đệ Đông Lưu tộc.

"Liệt Băng chân nhân, sau khi ba tên tiểu tử này bái nhập Hoa Sơn tiên môn, còn phiền toái Liệt Băng chân nhân nhiều, đây là lễ bái sư, kính xin chân nhân nhận lấy."

"Dạy bảo đệ tử vốn là lẽ thường rồi, lễ bái sư này cũng không cần. Ta đến Đông Lưu tộc đã được một thời gian, cũng nên trở về. Ngươi gọi ba tên tiểu tử kia ra đi, ta dẫn bọn chúng trở về Hoa Sơn tiên môn."

"Vâng, chân nhân."

Đông Lưu tộc cẩn thận hầu hạ vị Liệt Băng chân nhân của Hoa Sơn tiên môn này từng li từng tí. Trong toàn bộ quận Hoa Sơn, Hoa Sơn tiên môn thuộc những môn phái lơn đỉnh tiêm nhất, tục truyền rằng trong môn còn có một vị Thiên Tiên, mà Hoa Sơn tiên môn dạy bảo đệ tử rất nghiêm khắc, thậm chí nếu đệ tử bị tội nghiệt quấn thân, sẽ bị trục xuất ra khỏi môn phái, như thế có thể thấy môn quy sâm nghiêm thế nào.

Môn phái chính đạo mạnh mẽ như thế, tất nhiên là có rất nhiều người bái nhập.

"Đây là cho chân nhân, nhờ chuyển giao cho chân nhân." Đông Lưu tộc trưởng yên lặng đem lễ bái sư lại cho người hầu đi theo Liệt Băng chân nhân, người này lại trực tiếp nhận lấy.

Ba gã thanh niên nhanh chóng đi ra.

"Tới tiên môn, nhất định phải nỗ lực."

"Các ngươi là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Đông Lưu tộc chúng ta, tương lai bộ tộc còn phải dựa vào các ngươi."

"Tiểu thúc, nhớ phải trở lại thăm ta."

"Nhị ca, phải cẩn thận nhé."

Một số thân nhân của ba gã thanh niên này cũng tới tiễn biệt, trong đó có cả Đông Lưu Tuyết.

Ánh mắt Liệt Băng chân nhân đang đứng nơi xa xa quét qua, đột nhiên dừng lại trên người Đông Lưu Tuyết, liền truyền âm nói: "Đông Lưu tộc trưởng."

"Chân nhân." Đông Lưu tộc trưởng vội đáp.

"Nha đầu mặc áo trắng kia cũng không tệ." Liệt Băng chân nhân truyền âm nói, "Bản chân nhân đang cần một thị nữ, nàng ta lại có vẻ rất nhu thuận, rất thích hợp. Ngươi nói giúp ta, nếu nàng ta nguyện ý thì đưa đến chỗ ta, nếu nàng ta không muốn thì thôi."

Nói xong Liệt Băng chân nhân lập tức dẫn theo ba gã thanh niên mới Tử Phủ tiền kỳ, điều khiển pháp thuyền rời khỏi Đông Lưu tộc.

Đông Lưu tộc trưởng chần chừ đôi chút, rồi tới nói chuyện với phụ thân của Đông Lưu Tuyết.

"Tộc trưởng, ngươi nói muốn đưa Tuyết nhi cho Liệt Băng chân nhân kia ư? Như vậy sao được, hơn một tháng sau Tuyết Nhi thành hôn rồi, chẳng lẽ không thể từ chối được sao?"

"Sao có thể từ chối, chẳng lẽ ngươi không biết tính nết tên Liệt Băng chân nhân này. Xem thì có vẻ quân tử, nhưng đằng sau thì rất tham lam, háo sắc! Chính vì hắn tham lam, nên Đông Lựu tộc chúng ta mới có thể đưa được ba người vào Hoa Sơn tiên môn, có thể nếu chúng ta không đưa Tuyết nhi đi, sợ rằng hắn thẹn quá hóa giận, liên lụy đến ba người kia. Ba người bọn hắn là tương lai của Đông Lưu tộc chúng ta, vì Đông Lưu tộc, một tiểu cô nương nhưng Tuyết nhi cũng đành phải hi sinh."

"Liễu Hà tộc kia?"

"Liễu Hà tộc kia mới chỉ có hai gã Tử Phủ tu sĩ, bộ tộc như thế, sao dám đắc tội Đông Lưu tộc ta? Không cần quan tâm tới họ. Vì bộ tộc, ta cũng có thể hi sinh! Đừng nói với Tuyết nhi, ta cũng chỉ nói qua với ngươi một tiếng, quay lại ta sẽ tự mình nói với Tuyết nhi, tin rằng Tuyết nhi cũng biết phân nặng nhẹ. Còn nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi không nên gặp Tuyết nhi nữa, phòng ngừa sơ suất, tất cả tự ta lo."

"Tộc trưởng, ngươi, ngươi thả ta ra… Không, không… ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp phụ thân."

"Ngươi phải biết nặng nhẹ, người đâu, giam xuống dưới, ngày mai ta tự mình áp giải."

Trong hoang dã bao la mù mịt.

"Tuyết tỷ, có chuyện gì mà bóp nát tín phù, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta dùng tiểu na di đạo phù trốn thoát, chúng ta không có thời gian, ta muốn ngươi vứt bỏ tất cả, cùng ta rời khỏi đây, thậm chí rời khỏi quận Hoa Sơn, hai chúng ta cùng ở một chỗ, được không?"

Lựa chọn giữa tình yêu và tình thân.

Liễu Hà Xuyên quỳ xuống, quay về phương hướng nơi có bộ tộc dập đầu: "Phụ thân, mẫu thân, đành để cho đại ca và nhị ca hiếu thuận hai người, thứ cho hài nhi bất hiếu, đợi tương lai có cơ hội, hài nhi sẽ trở lại đây."

"Đi."

Màn đêm buông xuống.

Liễu Hà Xuyên và Đông Lưu Tuyết rời khỏi gia hương, bỏ trốn.

Quyển 17: Thiên Tiên

Bình Luận (0)
Comment