Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 22

Edit: MynMyn

Câu hỏi ngoài lề:

Có ai muốn làm cùng tui bộ Thừa Ảnh cùng Boss Thôi Đảo Ký hem

Có thì rep cho tui nha >”< Giữa trưa được ăn một bữa tiệc lớn toàn món Pháp, không khí thật không tệ, Giản Minh Thần cùng Kiều Tử Phỉ hàn huyên rất nhiều, bất quá nói đều là chuyện của Giản Minh Thần, cũng không có nói chuyện của Tư Đồ Ninh. Kiều Tử Phỉ cũng quanh co lòng vòng hỏi qua một ít nghi ngờ của hắn, Giản Minh Thần đều xảo diệu dẫn dắt rời đi đề tài, cũng không có chính diện trả lời. Đối với tiểu hồ ly này Kiều Tử Phỉ là thật không có cách nào, đôi khi hắn cũng rất hoài nghi tiểu gia hỏa 20 tuổi này tâm trí là như thế nào lớn lên. Nói cậu đơn thuần, thật sự đôi khi đơn thuần đến đáng yêu, nói cậu khéo léo, làm cho Thiên Viêm tổng tài phải nhìn bằng một con mắt khác. Cậu uyển chuyển trả lời các câu hỏi, nhưng cái gì cũng hỏi không ra. Xem ra cậu nhóc này đối với mình vẫn rất là đề phòng. Nếm qua cơm trưa, Kiều Tử Phỉ đưa Giản Minh Thần trở lại Trang Viên Hoa Hồng, gia cụ làm theo yêu cầu ngày hôm nay cần ít nhất 5 ngày để hoàn thiện, Trang Viên Hoa Hồng là không có cách nào khác ở, chỉ có thể trước đi đến nhà Cốc Tiểu Bắc ở nhờ vài ngày. “Gia cụ khi nào làm xong anh sẽ gọi điện cho em.” “Vâng, phiền toái Kiều ca, vậy em về trước, hôm nay còn phải đóng gói vài thứ, hôm nào em sẽ mời anh uống rượu.” “Tuyệt, anh rất mong đợi đấy.” Kiều Tử Phỉ hướng Giản Minh Thần phất phất tay, nhìn xem cậu đi vào bên trong mới lái xe rời đi. “A lô, cha à, con đều chọn xong gia cụ rồi, bất quá phải mất 4-5 ngày mới có thể xong, chúng ta chỉ có thể trước chuyển đến nhà Cốc thúc thúc.” “Vâng, con đang ở nhà, dù sao ở có vài ngày, chỉ cần cầm mấy bộ y phục là được, Vân Minh cũng đang ở, cha cũng không cần đã trở lại, một hồi con gọi cho Cốc thúc thúc qua đón là được rồi.” Cùng Giản Vân Phong báo cáo xong, Giản Minh Thần lại gọi cho Cốc Tiểu Bắc, buổi chiều kêu thúc tới giúp một chút, dù sao cậu cũng biết đồ của ba Phong để ở đâu a, chuyện này cứ để Cốc thúc thu thập là được. “Vân Minh cuối tuần có bận gì không? Ta mời vài người đồng học đi quán cà phê chơi, ngươi cũng cùng đi a.” Giản Minh Thần đi vào gian phòng Vân Minh, nhìn hắn thu thập quần áo. Ở trên giường là một đôi quần lót báo. Không ngờ vẫn còn a! Cậu phát hiện mình giống như bị thân thể này lây bệnh, đối với mấy cái quần lót tình thú này vẫn rất thích, chẳng lẽ là do mặc thành thói quen?! Vân Minh lần trước mua không ít quần lót bình thường, bản thân giống như cũng có tiện tay nhét vào trong tủ quần áo, còn đâu vẫn mặc những bộ Giản Minh Thần trước kia mua, những thứ kỳ lạ quý hiếm cổ quái. Chẳng lẽ cái này cũng có thể thành thói quen!!! (há há =))))) sở thích quần tình thú:”>)

“Tốt, dù sao ta cũng không có gì làm, không bằng đi cùng người khác chơi đùa.”

“Vân Minh vì cái gì ngươi không đến trường học cùng ta, học phí cũng không đáng lo a.”

“Không nghĩ học, cảm giác những thứ đó có cái gì đó. Lần trước ta xem qua sách giáo khoa của ngươi, giống như trước kia ta đều học qua.”

“Trí nhớ của ngươi còn không có hồi phục sao? Đều đã lâu như vậy, muốn đi gặp bác sĩ không?”

“Còn là rất mơ hồ, về sau có thời gian mới nói a!”

Ba người bận rộn suốt một buổi chiều, cuối cùng đem đồ dọn qua biệt thự của Cốc Tiểu Bắc. Giản Minh Thần đến cũng không phải là nhiều, cơ bản đều là Lạc Lạc. Lạc Lạc quả thực chính là một thiên tài nhi đồng, cậu nhóc đối với mỗi vật trên thế giới đều hiếu kỳ. Bây giờ đối với máy tính đột nhiên cảm thấy hứng thú, trong nhà tất cả đều là sách. Giản Minh Thần sợ Lạc Lạc dọn đi nhà Cốc Tiểu Bắc sẽ muốn đọc sách. Vận chuyển những sách này đủ đánh gãy eo nhỏ của cậu.

Giản Minh Thần đem hành lý vào phòng đã được Cốc Tiểu Bắc an bài. Giản Vân Phong đương nhiên cũng không cần cậu quan tâm, đương nhiên là ở chung phòng ngủ với Cốc Tiểu Bắc. Giản Minh Thần nhìn xem Cốc thúc thúc khoái hoạt giống như con chim nhỏ chạy qua chạy lại, đáy lòng thay Giản Vân Phong cảm thấy cao hứng. Hai người chia lìa 20 năm, cảm tình còn có thể giống như trước đây.

Ngẫm lại mình trước kia, lúc cùng Lăng Dạ một chỗ tuy cũng có hạnh phúc, nhưng hạnh phúc này quá mức đắng chát. Cho dù hiện tại Tư Đồ Ninh còn sống, phỏng chừng cũng sẽ không có kết quả tốt. Tư Đồ Linh Lung đến hài tử đều có, cậu lấy cái gì cùng nàng tranh Lăng Dạ. Cho dù bọn họ có vài chục năm cảm tình, nhưng những thứ này có lẽ tại trong mắt Lăng Dạ không đáng kể chút nào. Có cái gì có thể so sánh với con của mình.

Đúng a, có cái gì có thể so sánh với con của mình?

Cậu bây giờ không phải là cũng rất yêu Lạc Lạc sao? Cả đời này cậu xem như cái gì cũng có. Giờ cầm tình yêu đổi sang thân tình. Cái này liệu có phải là lời hay không? Tình yêu chỉ tồn tại ở một bộ phận, mà cậu sau này có lẽ sẽ gặp phải ở đâu đó, chỉ là không cần yêu đến mù quáng, yêu đến hèn mọn mà thôi.

Cậu sẽ là chính mình, không thuộc về bất cứ kẻ nào. Tư Đồ Ninh đã từng thuộc về Lăng Dạ đã chết dưới biển rồi.

“Thần Thần phát cái gì ngốc a, mau dẫn Lạc Lạc tắm rửa đi, tiểu tử này hôm nay rõ ràng cùng người khác đánh nhau, xem một thân toàn bẩn.” Cốc Tiểu Bắc đã đón Lạc Lạc trở về, vừa trở về đã nhìn thấy Giản Minh Thần trong phòng ngẩn người. Đứa nhỏ này vì cái gì vẻ mặt lại có biểu tình thoải mái như vậy!!

“Cái gì, Lạc Lạc đánh nhau.” Giản Minh Thần sững sờ, nhìn về phía Lạc Lạc sau lưng Cốc Tiểu Bắc. Có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Ba ba, không phải lỗi của Lạc Lạc, là An Thụ Dương động trước tay, bọn họ khi dễ Lạc Lạc nhỏ, bảo con là tiểu yêu tinh. Sau đó Kiều Nhạc Ninh cùng con đánh nhau với bọn họ. Con mới không phải tiểu yêu tinh, nhưng An Thụ Dương nói, mẹ hắn nói cho hắn biết nam hài lớn lên xinh đẹp đều là tiểu yêu tinh.” Lạc Lạc nhu nhu giải thích, Lạc Lạc bình thường thích khóc, thế nhưng lần này con mắt đều không có hồng. Hắn cảm giác lần này mình đánh nhau một chút cũng không có sai. Có Kiều Nhạc Ninh trợ giúp, hai người bọn họ liền toàn thắng, mặc dù trên mình giờ treo màu. Bất quá hắn thật cao hứng, ít nhất Kiều Nhạc Ninh không cho rằng mình là yêu tinh.

Lời nói của Lạc Lạc làm cho Giản Minh Thần dở khóc dở cười, hiện tại học sinh tiểu học thật sự là cái gì cũng biết a! Cái Kiều Nhạc Ninh kia là nhi tử của Kiều Tử Phỉ a! Khi nào lại thân thiết cùng Lạc Lạc như vậy. Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sưng đỏ của Lạc Lạc: “Chính là Lạc Lạc đánh nhau là không đúng, từ nay về sau bọn họ nói cái gì con cũng coi như không nghe thấy, không cần để ý tới bọn họ, bọn họ cảm giác không có ý nghĩa cũng sẽ không tìm con phiền toái. Đến, ba ba giúp con tắm rửa sạch sẽ, nhìn xem bẩn thành bộ dáng gì nữa đây.” Giản Minh Thần liền ôm lấy Lạc Lạc chuẩn bị trở về gian phòng, đi Mộng Tưởng đảo ngâm ôn tuyền.

Gien Giản gia thật quá tốt, đến Lạc Lạc trong này đã siêu cấp tiến hóa. Tuy hiện giờ Lạc Lạc còn nhỏ, nhưng bộ dáng đáng yêu này nhất định lớn lên sẽ là kẻ gây tai họa a, không biết muốn bao nhiêu nữ hài sẽ vì hắn mà khóc. (chậc thế thì khổ anh kiều nhạc ninh rồi:”>). Giản Minh Thần nhẹ nhàng thở dài, hắn trọng sinh đến nay giống như tiếp xúc đều là mỹ nhân. Nhỏ thì như Lạc Lạc, lớn hơn 30 tuổi thì có Cốc Tiểu Bắc, đều là yêu nghiệt a.

“Cốc thúc thúc, không có việc gì, chỉ là tiểu hài tử có chút xích mích thôi? Đúng rồi, Kiều Nhạc Ninh không có sao chứ.”

“Ân, Kiều Nhạc Ninh có thể so sánh Lạc Lạc lợi hại nhiều hơn, mới 10 tuổi nhưng thân thủ cực kỳ tốt.”

“Đúng vậy đúng vậy, Ninh ca ca rất lợi hại, bọn họ hai người cũng đánh không lại Ninh ca ba, cuối cùng bọn con toàn thắng nha.” Lạc Lạc vừa nghe nói đến Kiều Nhạc Ninh hai mắt phát quang mang, hắn quả thực là quá bội phục Kiều Nhạc Ninh. “Phải không? Có thời gian Lạc Lạc có thể mời tiểu bằng hữu đến nhà cùng nhau chơi đùa nha. Người ta còn giúp con đánh nhau.”

“Thật sự có thể sao, vậy ngày mai con sẽ nói cho Ninh ca ca, kêu hắn khi nào có thời gian thì đến nhà chúng ta chơi.”

Giản Minh Thần nhìn xem Lạc Lạc vẻ mặt hưng phấn, không khỏi cười ha hả: “Vậy thì cuối tuần này đi, chờ nhà chúng ta thu thập xong, con mời Ninh ca ca đến nhà ăn bánh ngọt. Thấy thế nào?!”

“Tốt … Tốt.” Lạc Lạc cùng Vân Minh đồng dạng cũng là ham ăn, vừa nghe có bánh ngọt ăn cái gì cũng đều tốt.

Cuối tuần quán cà phê Lục Minh coi như yên tĩnh, không náo nhiệt giống thường ngày, buổi sáng Giản Minh Thần tới đây, mang đến hoa quả cùng rau dưa trong Mộng Tưởng đảo. Giữa trưa cậu có hẹn bọn Vân Dịch Chi, còn có Tiểu Ngạn cùng đi quán cà phê chơi.

“Thần ca, đã lâu không gặp.” Tiểu Ngạn ôm một con gấu bông kích động đi vào. “A, Tiểu Ngạn cái này không lẽ là đưa cho ta sao?” Giản Minh Thần xem xét con gấu đồ chơi liền ứa ra hắc tuyến. Tiểu Ngạn đây là đang câu dẫn mình sao? Vốn tướng mạo dễ thương lại ôm một theo một con gấu đáng yêu, mỹ cảm mười phần. Phỏng chừng dọc theo con đường này thu hút không ít ánh mắt a.

“Đây là cho Lạc Lạc, ngươi lớn như vậy còn muốn gấu bông làm cái gì, chẳng lẽ ngươi buổi tối thích ôm gấu bông ngủ.” Tiểu Ngạn vẻ mặt nghi hoặc, hắn biết rõ Giản Minh Thần thương nhi tử như tính mạng, Lạc Lạc mà vui vẻ thì trong lòng Giản Minh Thần chẳng phải cũng sẽ vui lây sao.

“Cắt, không phải cho ta sao, cao hứng hụt một hồi, Lạc Lạc đang ở bên trong cùng Vân Dịch Chi chơi bài, ngươi cũng vào đi. Chỗ này của ta rất nhanh thì xong rồi, một hồi cho các ngươi nếm thử thủ nghệ của ta.” Giản Minh Thần vén tay áo lên tiếp tục làm. Hôm nay bọn họ chỉ có thể ăn cơm Tây, đồ ăn Trung Quốc làm rất phiền toái, quán cà phê cũng không có nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy.

“Có muốn ta hỗ trợ hay không.”

“Không cần, ngươi nhanh đi chơi a.” Giản Minh Thần thúc giục Tiểu Ngạn tranh thủ thời gian, lần này cậu gọi Tiểu Ngạn đến chính là hy vọng để cho hắn nhận thức bọn người Vân Dịch Chi, không phải nói bằng hữu xung quanh có thể ảnh hưởng chính mình sao? Tiểu Ngạn nếu cùng những công tử thượng lưu tiếp xúc, có lẽ cũng sẽ học được vài thứ a! Hiện tại Tiểu Ngạn còn quá mức đơn thuần. (đơn thuần mà dám chuốc thuốc người khác ==” đơn thuần cái khỉ)

[ Coi như đây là một đoạn spoil của tác giả nha: Kỳ thật Giản Minh Thần có suy nghĩ này là hoàn toàn sai lầm, Tiểu Ngạn cùng bọn Vân Dịch Chi bất kể là địa vị xã hội hay là quan niệm nhân sinh đều kém quá nhiều, hoàn toàn là người của hai thế giới sao có thể có cùng xuất hiện. Quyết định sai lầm này của cậu thiếu chút nữa hại chết chính mình, cũng thiếu chút hủy đi Tiểu Ngạn. Về sau Giản Minh Thần nhớ tới chuyện này luôn vô cùng hối hận. ]

Tiểu Ngạn tại quán bar công tác 2 năm hạng người gì chưa từng gặp qua, chuyện tình không có gặp phải, tại “Đêm Khuya” rồng rắn lẫn lộn, một mực có thể bo bo giữ mình khẳng định có phương thức sinh tồn của riêng hắn. Cùng bọn Vân Dịch Chi cùng một chỗ nói chuyện phiếm thời điểm cũng không có quá câu nệ, thứ gì nói nên nói, lúc nào cười nên cười.

Bất quá tại trong mắt Vân Dịch Chi, hắn đối với tiểu nam hài lần đầu gặp này cũng cũng không để lại cái ấn tượng gì tốt. Người này hẳn cũng thích Giản Minh Thần a! Lúc ăn cơm con mắt kia luôn đảo quanh trên người Giản Minh Thần. Còn cố ý tới gần Giản Minh Thần, để cho Giản Minh Thần giúp hắn cầm gì đó.

Giản Minh Thần tên ngu ngốc này giống như cũng rất để ý cái nam hài gọi Tiểu Ngạn này, cầu được ước thấy. Đây cũng không phải là hiện tượng tốt. Giản Minh Thần chính là vừa ý cậu nhóc này. Hiện đã có một cái Kiều Tử Phỉ cùng mình tranh, hiện tại lại thêm một cái Tiểu Ngạn, giá của Giản Minh Thần trên thị trường đúng là không chỉ có một đường.

Vân Dịch Chi đang nghĩ đến Kiều Tử Phỉ, bên kia Kiều Tử Phỉ đã gọi điện cho Giản Minh Thần.

“Uy, Minh Thần, là anh, Kiều Tử Phỉ, vừa rồi anh gọi điện đến nhà xưởng, họ nói gia cụ đã làm xong, buổi chiều để cho chúng ta đi xem.”

“A, không, không có vấn đề, buổi chiều 4 giờ gặp sao? Ân, buổi tối em rảnh.”

Giản Minh Thần treo điện thoại Kiều Tử Phỉ, nghĩ thầm không phải 5 giờ sao? Vì cái gì 3 giờ đã kêu cậu chuẩn bị cho tốt.

Kiều Tử Phỉ cũng đã nghe nói Vân Dịch Chi cùng Tiểu Ngạn hôm nay đều chạy đến trong tiệm chơi, khiến cho Kiều Tử Phỉ rất không thoải mái. Có một loại cảm giác bảo bối của mình đang bị rình rập. Đương nhiên muốn tìm lý do can thiệp rồi a!!
Bình Luận (0)
Comment