Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 63

Edit: MynMyn

Sau khi Tư Đồ lão gia tử có thể xuống giường, liền vụng trộm rời đi hai lần, mang theo Giản Minh Thần bí mật hội kiến một ít ông bạn già nhằm giành lại quyền lực. Giản Minh Thần xuất hiện thân phận là cháu nuôi của Tư Đồ lão gia tử, tại thời điểm này có thể cùng Tư Đồ lão gia tử cùng lúc xuất hiện, khẳng định đều là người Tư Đồ lão gia tử có thể tín nhiệm.

Mấy tử lão đầu kia ngược lại không có làm khó Giản Minh Thần, Tư Đồ Việt cầm quyền mấy tháng này làm các vị cựu thần tử đã sớm không nhìn nổi, cũng đề cập qua không ít ý kiến, nhưng là Tư Đồ gia tộc đẳng cấp rõ ràng, chỉ cần gia chủ quyết định cho dù ban giám đốc cũng không có biện pháp, ai bảo gia chủ Tư Đồ gia tộc trong công ty cổ phần giữ được 65%, sau khi Tư Đồ lão gia tử mang theo Giản Minh Thần đi gặp mặt hai lần, rất nhiều chuyện toàn bộ đặt ở trên mình Giản Minh Thần, dù sao thân thể Tư Đồ lão gia tử cũng không thích hợp để mỗi ngày bôn ba khắp nơi.

Giản Minh Thần mới đi ra, còn chưa đi ra rừng cây liền thấy cách đó không xa có một chiếc xe, không phải là chiếc xe bình thường tới đón cậu, Giản Minh Thần trong nội tâm lộp bộp hạ xuống, chẳng lẽ mình bại lộ.

‘Tiểu Thần Thần em chừng nào thì đi ra, anh chờ đã lâu.’ Trong tai nghe truyền đến thanh âm Kiều Tử Phỉ, Giản Minh Thần sững sờ. ‘Phỉ, anh đang ở đâu, hôm nay người đến đón em hình như không có tới, ngoài bìa rừng có một chiếc xe lạ.’

‘Bảo bối, an tâm, là lão công tới đón, mau ra đây.’

Trời ạ, Kiều Tử Phỉ đến đây, như thế nào cũng không sớm nói cho cậu biết. Giản Minh Thần trực tiếp bỏ qua mấy lời nổi da gà của Kiều Tử Phỉ, lòng như lửa đốt chạy tới. Kiều Tử Phỉ lá gan cũng quá lớn a, trong tình cảnh giờ cũng dám chạy khắp nơi.

‘Bảo bối, nhớ muốn chết.’ Giản Minh Thần mới đi tới cửa xe, Kiều Tử Phỉ liền mở cửa kéo Giản Minh Thần vào. Ra hiệu bảo lái xe lái đi: ‘Ít buồn nôn, chúng ta không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại sao?’ Giản Minh Thần đem bạch tuộc Kiều Tử Phỉ trên mình kéo xuống, xe này còn có người khác? Cái tay không thành thật lại muốn làm gì?

‘Cho dù mỗi ngày ngủ chung anh cũng chỉ nghĩ tới Thần Thần.’ Kiều Tử Phỉ móng vuốt sói chui vào bên hóng Giản Minh Thần. Mấy ngày nay không có Giản Minh Thần, buổi tối ngủ đều ngủ không thoải mái, tuy mỗi ngày bọn họ gọi điện thoại thời gian rất lâu, chính là chỉ có thể nghe thanh âm sao có thể thỏa mãn Kiều Tử Phỉ đã sớm lang hóa. Chỉ có thể nghe, không thể đụng, Kiều Tử Phỉ cũng không biết mình là như thế nào sống qua.

‘Ngô ngô, Phỉ, không cần phải, còn có người.’ Giản Minh Thần bị Kiều Tử Phỉ hôn mơ mơ màng màng, đai lưng đã sớm bị Kiều Tử Phỉ giật xuống, mắt thấy quần sắp nguy hiểm.

‘Ách, xem ra anh còn là chưa cố gắng đủ, Thần Thần còn có thời gian nghĩ chuyện khác.’ Tuy Kiều Tử Phỉ ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là ra hiệu, lái xe lập tức hiểu ý, đem cửa sổ đóng xuống.

‘Bảo bối, không cần phải chịu đựng, em yên tâm bọn họ nhìn không thấy, nghe không được, anh thích nghe thanh âm của em.’ Quần của Giản Minh Thần đã bị ném đến một bên, Kiều Tử Phỉ cúi đầu hôn lên từng tấc trên đôi chân trắng nõn của Giản Minh Thần.

“Phỉ, không cần phải như vậy, mau đứng lên a.” Giản Minh Thần trong nội tâm hận a, cậu như thế nào đến phản kháng đều không nổi, toàn để Kiều Tử Phỉ đắc thủ.

Lưỡi ấm áp của Kiều Tử Phỉ từ bắp đùi của hắn tiến vào bên trong, làm cho Giản Minh Thần hít vào một hơi, chết tiệt, Kiều Tử Phỉ là cố ý trêu chọc điểm mẫn cảm của cậu. Giản Minh Thần rõ ràng nghe được tiếng thở dốc của chính mình, “Thần Thần ngoan, yên tâm giao cho anh.” Giản Minh Thần tạc mao, cậu không nghĩ sẽ bị ăn trên xe, vừa định đẩy ra Kiều Tử Phỉ, lại cảm nhận được bên đùi bị cắn nhẹ. Một cỗ dòng điện từ bụng nhỏ luồn lên, Giản Minh Thần chỉ cảm thấy bụng xiết chặt, trong nội tâm thầm mắng hết thảy lý trí đều đi gặp quỷ a.

Nếu nói không muốn Kiều Tử Phỉ là giả, cậu cũng là nam nhân bình thường, bận rộn lâu như vậy mà xem nhẹ nhu cầu của thân thể. Hiện tại bị Kiều Tử Phỉ trêu chọc, dục vọng bị đè nén nhanh chóng thiêu đốt lý trí Giản Minh Thần, chậm rãi phóng nhuyễn thân thể để Kiều Tử Phỉ muốn làm gì thì làm.

Cũng không biết vì cái gì quãng đường đi hôm nay thật âu, lâu đến độ Kiều Tử Phỉ đều đè ép cậu hai lần mới đến nơi. Sửa sang lại quần áo một chút, Giản Minh Thần là bị Kiều Tử Phỉ ôm trở lại khách sạn. Khá tốt là bãi đỗ dành cho xe VIP có thang máy riêng, nếu như là đi theo đường ngoài của khách sạn, phỏng chừng Giản Minh Thần sẽ trực tiếp tìm khối đậu hũ đâm chết a.

Giản Minh Thần đần độn u mê bị Kiều Tử Phỉ ăn sạch lau sạch, sau khi tắm xong, nửa chết nửa sống nằm lỳ ở trên giường, Kiều Tử Phỉ bên cạnh vẻ mặt thoả mãn, một tay ôm đầu Thần, một tay đặt tại eo Thần, tỉ mỉ xoa bóp. Mới đầu Giản Minh Thần còn cảm giác rất thoải mái, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên hừ nhẹ như mèo con. Về sau liền cảm thấy cánh tay lại bắt đầu không thành thật, khắp nơi tùy ý châm lửa.

“Kiều Tử Phỉ anh còn muốn làm gì??”

“Bảo bối lại đến lần nữa, một lần cuối cùng, thật sự.”

“Đứng dậy” Giản Minh Thần tạc mao, một chân đạp Kiều Tử Phỉ xuống giường, vừa định đắc ý, chỉ thấy Kiều Tử Phỉ lại nhảy lên đem hắn áp đảo thân dưới: “Bảo bối Thần Thần, em nói em muốn như thế nào bồi thường anh.”

“Aaaa, hỗn đản bỏ tay ra.”

“Anh mới không bỏ, trong này thật là ấm áp nha, xem ra vừa rồi không có vấn đề. Làm tốt ngày mai không thể rời giường cảm giác ngộ a.” Nói Kiều Tử Phỉ một cái động thân, tiểu gậy gộc tiến nhập dũng đạo ướt át.

“Ân … a … cái đồ đại sắc lang … a … chậm một chút … a … hỗn đản.”

Từng đợt rên rỉ vang vọng bầu trời đêm, xem ra Kiều Tử Phỉ là thật nhịn muốn hỏng, sau khi giằng co cùng Kiều Tử Phỉ nhiều cái tiếng đồng hồ đều không có muốn thả mình ra.

Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại đã là hơn 10 giờ sáng, Giản Minh Thần bủn rủn cử động cái eo, chậm rãi ngồi dậy. Có chút mơ hồ xoa xoa mắt, cậu có chút phản ứng không kịp, vì cái gì cảm giác cái eo lại khó chịu vậy?

‘Bảo bối, tỉnh, ở đâu cảm thấy không thoải mái’ Kiều Tử Phỉ đã bề bộn hơn phân nửa cái buổi sáng, đang mệt mỏi xem văn kiện lại nhìn một cái người đang uốn mình trong chăn, Giản Minh Thần mơ màng bò dậy, làm cho Kiều Tử Phỉ có loại cảm giác rất hạnh phúc.

‘Ách. Khá tốt.’ Giản Minh Thần nghe được thanh âm Kiều Tử Phỉ mới nhớ tới ngày hôm qua Kiều Tử Phỉ đến đây, sau liền ôm cậu lăn ga giường, làm hại cậu hôm nay thiếu chút nữa không dậy nổi.

‘Vậy mau đứng lên rửa mặt, để anh cho người đem điểm tâm vào.’ Kiều Tử Phỉ thả văn kiện xuống, bộ dáng như chờ xem mỹ nhân mặc quần áo.

‘Ân, Phỉ, anh công tác bận rộn như vậy, không có khả năng chỉ vì thăm em mà chạy đến LA a, thành thật khai báo anh tới còn có chuyện gì.’ Giản Minh Thần cầm lấy một kiện áo tắm tiện tay mặc lên. Một thân toàn dấu hôn này không muốn bị con lang không bao giờ biết thỏa mãn nào đó nhìn thấy.

‘Bảo bối nói thế làm anh thực thương tâm, em luôn trọng yêu hơn đám công việc kia.’ Kiều Tử Phỉ đã từ trên ghế salon đứng dậy hướng Giản Minh Thần đi tới, anh muốn chứng minh công tác vĩnh viễn đều xếp sau Giản Minh Thần.

‘Hừ, anh cứ chậm rãi thương tâm, em đi tắm rửa.’ Giản Minh Thần tranh thủ thời gian chuồn mất, nếu không tiểu động của cậu sẽ khó mà giữ được.

Nhìn xem Giản Minh Thần giống như con thỏ chạy mất, Kiều Tử Phỉ nụ cười dần dần mở rộng, cười to đi ra. ‘Bảo bối, anh chỉ là muốn an ủi em một chút mà thôi, em không cần chạy nhanh như vậy chứ.’

Tránh ở phòng tắm, Giản Minh Thần mới sẽ không tin tưởng Kiều Tử Phỉ, số bài học cậu rút ra đã quá nhiều. Sau khi từ phòng tắm đi ra, Kiều Tử Phỉ đã chuẩn bị tốt bữa sáng, cử chỉ như vậy làm nội tâm Giản Minh Thần ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật tốt.

‘Phỉ anh còn chưa nói đến LA làm gì?’

‘Thần Thần nhà ta không phải đã sớm biết sao?’

‘Hỗn đản, không nói thì thôi.’ Nhìn bộ dáng cười xấu xa của Kiều Tử Phỉ, cậu không thể không nghĩ đến đêm qua hai người điên cuồng yêu yêu.

‘Ha ha, được rồi, anh thật sự là tới gặp Thần Thần, cũng thuận tiện giúp Thần Thần giải quyết một ít vấn đề nhỏ.’

‘Tỷ như?’

‘Tư Đồ Việt giống như đánh hơi được gì đó, hắn sớm trở lại LA, anh lo lắng mình em ở đây sẽ không an toàn, chỉ có thể tự mình chạy qua xem a.’

Kiều Tử Phỉ hời hợt nói vài câu, nhưng không có nói cho Giản Minh Thần anh rốt cuộc đến LA làm gì vậy? Giản Minh Thần cũng không gặng hỏi, Tư Đồ Việt có thể bò lên trên chức vị gia chủ Tư Đồ gia khẳng định không phải một người đơn giản, cậu mấy ngày nay động tác rất lớn, tuy nhiên giữ bí mật công tác làm rất đủ, nhưng đa đa thiểu thiểu nhất định sẽ để lộ điểm tiếng gió. Nếu không Tư Đồ Việt cũng không thể vội vã chạy về.

‘Phỉ, xế chiều em muốn đi đến chỗ gia gia, anh có thể cùng em đi không?’ Giản Minh Thần biểu hiện ra không đếm xỉa tới, trong nội tâm lại khẩn trương muốn chết. Cậu muốn cho gia gia tiếp nhận Kiều Tử Phỉ, chỉ có tìm được lời chúc phúc của trưởng bối chúc thì tình yêu mới có thể viên mãn.

‘Thần, em đã nghĩ kỹ.’ Kiều Tử Phỉ có chút thụ sủng nhược kinh, mọi người tuy cũng biết mình và Giản Minh Thần đã sớm ở cùng một chỗ, nhưng là Giản Minh Thần còn chưa từng có đem anh chính thức giới thiệu với người trong nhà.

Kiều Tử Phỉ không nghĩ tới người nhà đầu tiên Giản Minh Thần chính thức giới thiệu sẽ là Tư Đồ lão gia tử. Tư Đồ lão gia tử cùng Giản gia, Vân gia không giống nhau. Người này cũng biết bí mật lớn nhất của Giản Minh Thần, trên thế giới tuyệt đối sẽ không có người thứ tư biết rõ Giản Minh Thần chính là Tư Đồ Ninh. Anh vẫn cho là Giản Minh Thần đời này cũng sẽ không dùng thân phận Tư Đồ Ninh giới thiệu mình và Tư Đồ lão gia tử nhận thức, chính giữa liên lụy gì đó rất nhiều, Giản Minh Thần cùng anh cũng biết.

‘Cái gì gọi là em nghĩ kĩ chưa, không muốn thì thôi.’ Giản Minh Thần xem Kiều Tử Phỉ ngây ngốc, liền cắn răng, cậu thật vất vả lấy hết dũng khí để đưa Kiều Tử Phỉ đi gặp gia gia, còn Kiều Tử Phỉ đây là cái biểu lộ gì.

‘Không, không, anh dĩ nhiên muốn đi, đó là gia gia của Thần, có thể cùng Thần cùng một chỗ gặp gia trưởng, anh chỉ là có chút kích động mà thôi.’ Kiều Tử Phỉ thấy Giản Minh Thần sinh khí, tranh thủ thời gian giải thích. Hiện tại bắt đầu gặp gia trưởng, vậy có phải hay không đại biểu anh có thể nói trước lời cầu hôn.

‘Hừ, buổi chiều anh cùng em đi Tư Đồ gia, em muốn che mắt của anh, anh sẽ không để tâm chứ.’

‘Anh là loại keo kiệt thế sao? Nhà ai không có bí mật, anh có thể hiểu được.’

‘Coi như anh thức thời.’

Kiều Tử Phỉ cùng Giản Minh Thần ăn xong điểm tâm, tiếp tục làm chuyện của công ty, trên bàn trà bày đầy văn kiện chờ ký tên.

Giản Minh Thần trong lúc rảnh rỗi, đem thuốc lấy ra chỉnh lý, thuận tiện nhận thức dược liệu. Cậu không giống cameras sống như Lạc Lạc, vài trăm loại dược liệu cậu cần thời gian lớn để nhớ.

Đã gần đến mùa hè, Giản Minh Thần không thích mở điều hòa, hai người bận rộn một hồi liền mồ hôi đầm đìa. Giản Minh Thần nhìn nhìn Kiều Tử Phỉ còn đang gọi điện thoại, lặng lẽ đứng dậy, đóng cửa sổ lại, mở ra điều hòa. Thời gian dài như vậy, Kiều Tử Phỉ không quản chuyện gì cũng đều nhân nhượng cậu, mà cậu giống như đương nhiên hưởng thụ phần ôn nhu này.

Kiều Tử Phỉ tuy người đang ở LA, nhưng chuyện công ty đều cần phải xử lý, trợ thủ đắc lực Leo bị nhi tử cướp đi, anh lại càng thêm bề bộn. Một mực rất chán ghét mùa hè, Kiều Tử Phỉ một bên xem văn kiện, một bên không ngừng lau mồ hôi. Giản Minh Thần không thích mở điều hòa, anh chỉ có thể đem tất cả cửa sổ đều mở ra, làm cho nhiệt độ trong phòng thấp một ít, nhưng mà anh một đại nam nhân hỏa lực từ trước đến nay tràn đầy, cơn gió nhẹ căn bản không có tác dụng gì, Kiều Tử Phỉ cũng không bắt đầu đổ mồ hôi.

Nhưng khi nhìn xem một bên Giản Minh Thần giống như chuyện gì đều không có, Kiều Tử Phỉ cũng chỉ có thể nhẫn, ai kêu lão bà là lớn nhất làm chi?

Không biết khi nào thì Kiều Tử Phỉ cảm giác giống như trong phòng mát mẻ rất nhiều, để điện thoại xuống Kiều Tử Phỉ nhìn thoáng qua Giản Minh Thần, người này còn chui đầu vào một đống thảo dược cùng sách thuốc. Cách đó không xa hình như là điều khiển từ xa của điều hòa.

Kiều Tử Phỉ trong nội tâm giống như được ăn mật, nguyên lai là Giản Minh Thần mở điều hòa, thảo nào anh cảm giác mát mẻ hơn nhiều. Xem ra bảo bối rốt cục đã lớn, bắt đầu biết quan tâm lại mình.

‘Bảo bối, coi chừng lạnh.’ Kiều Tử Phỉ đem một kiện áo khoác mỏng che ở trên vai Giản Minh Thần.

‘Ân, anh nhanh lên, em không sao.’

Hôn lên khóe môi Giản Minh Thần, Kiều Tử Phỉ tiếp tục làm việc, tựa hồ có ái nhân bên cạnh làm động lực, khiến cho năng suất làm việc tăng lên rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment