Mang Không Gian Dụ Mỹ Nam

Chương 9

Bề bộn hơn nửa buổi chiều, Giản Minh Thần thu thập một chút, anh còn muốn đi tìm việc làm.

Lần lượt đi các cửa hàng, không phải người ta cảm giác anh nhỏ, chính là anh cảm thấy thời gian làm việc quá muộn, quán ăn đêm cơ bản đều là buổi chiều tối từ lúc tan tầm đến 12 giờ đêm. Phụ thân tuyệt đối sẽ không cho phép a.

Giản Minh Thần cầm tờ báo từ một quán cà phê đi ra, đang lúc buồn bực, đột nhiên nhìn thấy quán bar đối diện bên đường có dán thông báo. Bước nhanh đi qua, thông báo tuyển dụng phục vụ, thời gian ca A là 3 giờ chiều đến 9 giờ tối, ca B là 7 giờ tối đến 1 giờ sáng. Thời gian ca A có vẻ thích hợp a, hy vọng bọn họ còn nhận người.

Quán bar “Đêm khuya” ba giờ chiều mới bắt đầu mở cửa, Tiêu Nham còn đang mơ màng buồn ngủ đã bị phục vụ sinh thông báo là có một nam hài xinh đẹp muốn làm phục vụ. Hiện đang im lặng ngồi trên ghế dài trong quán, tóc ngắn màu đen, rất gầy nhưng khí sắc không tệ lắm. Mặc một kiện áo đen, ngón tay thon dài đang cầm một ly nước.

“Ta là lão bản của quán bar, Tiêu Nham, nghe nói ngươi là đến xin làm phục vụ.”

Giản Minh Thần đứng lên mỉm cười: “Đúng vậy, ta là Giản Minh Thần, ta muốn nhận làm phục vụ ca A.” Giản Minh Thần dò xét nam nhân đối diện, khuôn mặt cương nghị, làn da tiểu mạch sắc khỏe mạnh, cao tầm 1m90, dáng người thon dài, mặc một bộ áo sơmi đen, cổ áo sơmi mở rộng ra, quần dài cũng cùng màu, làm cho đôi chân thon dài của Tiêu Nham mỹ cảm mười phần.

Lại là một mỹ nam a, không làm người mẫu thật sự là đáng tiếc. Nếu mình còn là Tư Đồ Ninh lúc trước thì áp đảo mỹ nam này không có vấn đề gì, nhưng nhìn xem mình bây giờ so với người ta vẫn nhỏ bé hơn. Cơ ngực như ẩn như hiện càng làm cho Giản Minh Thần chảy nước miếng.

“Ân, thời gian công tác ta cũng không có gì để nói, một tháng 2000, hiện không có thêm phúc lợi, tiền boa có thể giữ lại, buổi tối tan tầm có xe tuyến, đồng ý làm thì báo trước với quản lý. Nếu như không có vấn đề ngày mai có thể bắt đầu công tác.” Tiêu Nham đứng dậy hướng quầy bar gọi tới một người nam nhân trẻ tuổi: “A Dân, ngươi từ nay về sau giúp đỡ Tiểu Thần.” Nói xong xoay người rời đi, lưu lại A Dân cùng Giản Minh Thần.

Lúc bỏ đi, Tiêu Nham tuy còn vẻ mặt băng lãnh, chính là trong nội tâm đã sớm vui mừng nở hoa, hôm nay trời đúng là giúp ta nhặt được một bảo bối xinh đẹp, hắc hắc ngày mai quán rượu này hẳn sẽ rất náo nhiệt đây.

Tìm được công tác, Giản Minh Thần thật cao hứng, đi siêu thị mua chút thịt bò để buổi tối làm cơm chúc mừng. Giản Minh Thần còn đang ở phòng bếp rán thịt bò, chợt nghe thanh âm non nớt của Lạc Lạc bên ngoài cửa: “Ba ba mau tới, Lạc Lạc hôm nay thi được điểm tuyệt đối nha.” Còn không đợi Giản Minh Thần buông tạp dề, một thân thể nhỏ bé mập mạp liền ôm lấy chân của anh.

Sủng nịch sờ sờ mái tóc mềm mại của Lạc Lạc, ôm lấy nhi tử càng ngày càng đáng yêu, “Chụt” một tiếng, Giản Minh Thần thơm Lạc Lạc một cái thật to: “Đến, Lạc Lạc cho ba ba xem hôm nay thi cái gì được điểm tuyệt đối.”

“Là số học, hôm nay Lạc Lạc tìm tiểu ca ca chơi, anh đang thi không theo ta chơi, ta liền trộm cầm bài lão sư thi chung với anh, sau đó lão sư còn cho ta điểm 100 nha, tiểu ca ca còn nói ta rất lợi hại.”

Giản Minh Thần có chút không rõ nhìn phụ thân, Giản Vân Phong nhún nhún vai: “Là Tiểu Bắc tiếp Lạc Lạc, ta cũng chưa biết cái này, vừa rồi chỉ là trùng hợp cùng vào cửa mà thôi.”

Từ khi Lạc Lạc đến nhà trẻ Tỉnh Đức, Cốc Tiểu Bắc thành bảo mẫu của Lạc Lạc, mỗi ngày tan học không quản bề bộn nhiều việc, y đều đi đón Lạc Lạc trở về. Buổi tối theo chân bọn họ cùng một chỗ ăn cơm tối xong mới đi. Bất quá cụ thể mấy giờ đi thì anh không biết.

“Ngạch, cũng không có cái gì a, chính là lúc vừa mới bắt đầu đưa Lạc Lạc đi nhà trẻ, ta giúp bé làm khảo thí, cảm giác bé rất thông minh liền trực tiếp tống đi lớp chồi, ai biết tiểu tử này trong đại não đựng gì, hôm bên lớp lá có cuộc thi, bé rõ ràng cũng đi tham gia náo nhiệt, còn thi được điểm lớn, ta nghĩ có lẽ không cần đưa Lạc Lạc đi nhà trẻ nữa, để ta mời lão sư đến, hảo hảo dạy dỗ nói không chừng có thể lên thẳng lớp một.”

Cốc Tiểu Bắc vừa nói vừa lấy trong bọc ra một quyển sách [ thần đồng phát triển ], Giản Minh Thần xấu hổ a, Lạc Lạc thông minh,anh biết, nước ôn tuyền kia cũng không phải là bọt trắng, bé bây giờ còn quá nhỏ, hẳn là nên được thoải mái vui chơi, chứ không phải dính vào vô số sách vở.

“Cốc thúc thúc, ta thấy dạy kèm cũng được, nhưng nhà trẻ vẫn nên đi, ta muốn để Lạc Lạc cùng hài tử bình thường đồng dạng lớn lên.”

“Ân, ta đồng ý với Thần Thần.”

“Được, ngày mai ta sẽ mời lão sư, sáng để Lạc Lạc đi nhà trẻ, buổi chiều bắt đầu mời các lão sư dạy dỗ.”

1h30 Giản Minh Thần bắt đầu ra khỏi cửa, hiện tại anh khá hưng phấn, kiếp trước anh chưa từng có cơ hội trải nghiệm qua mùi vị của đi làm. Lần này đi làm phục vụ khiến Giản Minh Thần cảm giác rất mới lạ, rất thú vị.

“A Dân ca, phục vụ phải làm cái gì?”

“A Dân trong quán bar, loại khách nào sẽ nhiều a?”

“A Dân ca…..”



Sau khi bị Giản Minh Thần hỏi liên tục, A Dân: “Tiểu Ngạn tới, ngươi mang Tiểu Thần làm quen một chút, Tiểu Thần từ nay về sau có chuyện gì có thể hỏi Tiểu Ngạn.”

Giản Minh Thần bị Tiểu Ngạn mang đi, A Dân thở dài, có phải đứa nhỏ này đầu óc có vấn đề không. Đáng tiếc cậu lại không trông thấy nụ cười mờ ám của Giản Minh Thần sau khi xoay người. Lúc tiến vào quán bar thấy hai người A Dân cùng Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn thoạt nhìn bộ dáng mới 18-19 đáng yêu. Giản Minh Thần đã sớm hai mắt tỏa ánh sáng. Để cho anh đi theo A Dân còn không bằng đi theo Tiểu Ngạn, nói không chừng mấy ngày nữa là anh có thể ăn tiểu bạch thỏ Tiểu Ngạn này rồi.

Đến 7 giờ, quán rượu bắt đầu có thêm khách, đều đang thấp giọng nói chuyện, cũng không cần đến anh. Giản Minh Thần cùng Tiểu Ngạn hàn huyên một buổi chiều, hai người giống như bằng hữu đã nhận thức nhiều năm.

Màn đêm dần dần kéo xuống, nửa đêm mới bắt đầu chân chính trình diễn kích tình vốn có, trong quán rượu bắt đầu vang lên một bài hát của ca sĩ Chester – Linkin Park, có thể gợi lên mong muốn ẩn sâu trong trái tim. Giản Minh Thần thích ca khúc như vậy. Bản thân không ngừng bận rộn đi qua đi lại, anh tựa hồ cảm giác mình có tinh lực vô cùng, từ lúc trọng sinh đến nay đây là ngày anh vui sướng nhất. Trong lúc đang hưng phấn, Giản Minh Thần tựa hồ không phát hiện trong đám người, có một đôi mắt một mực địch ý nhìn thẳng anh.

“Tiểu Thần, bàn số 32 có người kêu ngươi, giống như là người quen của ngươi.” Giản Minh Thần nhìn theo hướng Tiểu Ngạn chỉ, không khỏi cau mày, Giản Minh Khê làm sao tới nơi này. Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Giản Minh Thần còn không biết Đêm Khuya chính là quán gay bar nổi danh, mỗi đêm người trong quán rượu đều chật ních.

Giản Minh Khê nhìn người đi tới vẻ mặt là không cam tâm tình nguyện, trong nháy mắt xuất hiện cơn giận dữ, anh đây là lạt mềm buộc chặt sao? Sau khi trở về giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không có liên hệ với hắn ta. Vốn hắn ta muốn đợi Giản Minh Thần sau khi dọn nhà gọi điện thoại cho mình xin giúp đỡ, nhưng đợi nửa tháng cũng không thấy xuất hiện cuộc gọi nào. Hôm nay cùng bằng hữu đi quán bar uống rượu lại trông thấy Giản Minh Thần làm phục vụ ở quán bar. Điều này làm cho hắn ta rất kinh ngạc, chẳng lẽ nhị thúc lại khó khăn đến mức này sao?

“Đại ca ngươi tìm ta.”

“Tại sao tới làm phục vụ, chẳng lẽ nhị thúc nuôi ngươi không nổi sao?”

“Không phải, là ta tự muốn đi làm.”

Giản Minh Khê còn muốn hỏi thêm, những người đi cùng anh bắt đầu ồn ào: “Minh Khê khi nào thì nhận thức nam hài xinh đẹp như vậy, cũng không giới thiệu huynh đệ một chút a.”

“Câm miệng, nó là đệ đệ của ta.”

Giản Minh Thần nhìn Giản Minh Khê, trong lòng cười lạnh, nếu quả thật coi mình là đệ đệ, Giản Minh Thần trước đây là chết như thế nào. Giản Minh Khê không phải không biết tình cảm trước kia Giản Minh Thần đối với hắn ta là ái mộ, hắn ta chỉ là cảm thấy hảo ngoạn, lại đem tình cảm của Giản Minh Thần chà đạp dưới chân, thậm chí còn đem chuyện này giễu cợt Giản Minh Thần, làm cho anh tại Giản gia căn bản không ngẩng đầu lên được. Nhưng bây giờ cùng người khác nói đây là đệ đệ của ta, có ca ca đi hại chính đệ đệ mình như vậy sao?

“Đã không có việc gì ta đi trước, buổi tối việc cần làm trong quán rất nhiều.”

Một nam hài xa lạ ngồi cạnh Giản Minh Khê tiến lên giữ cánh tay Giản Minh Thần: “Tiểu soái ca không cần phải đi a, đến cùng huynh đệ uống vài chén.” Giản Minh Thần trong nháy mắt thân thể cứng lại, gầm nhẹ nói: “Buông ra.” Nếu như là Tư Đồ Ninh trước đây thấp giọng rống như vậy, chỉ có thể khiến tiểu nam hài kinh sợ, nhưng Giản Minh Thần bây giờ, dù nghe thế nào cũng rất có lực uy hiếp.

Giản Minh Khê thấy vậy cũng không giúp Giản Minh Thần giải vây, còn thêm mồi lửa: “Minh Thần không bằng ngươi cấp bằng hữu ta chén rượu, nếu như bằng hữu của ta cảm giác tốt, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi làm việc, nếu như không tốt, ngươi ở đây cùng bọn ta uống vài chén.”

“Hảo, tìm người làm trọng tài.”

“Ta tới giúp các ngươi làm trọng tài.” Tiêu Nham không biết từ khi nào đã đứng ở bên cạnh Giản Minh Thần. Như đôi mắt hồ ly đôi mắt quét tới quét lui trên người Giản Minh Thần cùng Giản Minh Khê. Giản Minh Khê không phải lần đầu tiên gặp Tiêu Nham, anh biết rõ cái này nam nhân cao lớn này là lão bản quán bar. “Hảo, cứ định như vậy, Tiểu Thần đi lấy chén đến nếm thử.”

Giản Minh Thần cũng không cùng đám người kia nói nhảm, trực tiếp đi đến quầy bar, tại giá rượu cầm vài loại rượu, trong đó một lọ là rượu Tequila, trong nội tâm cười khẽ, uống chết các ngươi bọn vương bát đản. Trước kia Giản Minh Thần không có pha chế rượu nhưng không có nghĩa Tư Đồ Ninh cũng không. Thủ pháp thuần thục, lấy ra một bình lắc, ly định lượng, ly rượu cùng với nước đá. Dùng ly định lượng cẩn thận nâng lên đo lường và bỏ cùng đá vào bình lắc. Tiếp theo bình lắc trong tay Giản Minh Thần tung bay khoảng chừng một phút, anh đem rượu trong bình lắc đã được hòa trộn đổ vào hai ly rượu dạng trung, cuối cùng để một lát chanh cùng quả anh đào vào. (đoạn này bạn chém, cơ mà dụng cụ pha chế đã được nghiên cứu qua, khoảng 90% là chính xác)

Tiêu Nham cầm ly rượu nhẹ nhàng nhấp một miếng, vừa mới bắt đầu nhíu chặt lông mày, hơi hơi giãn ra. “Không sai a, so với Lôi pha chế uống tốt hơn. Rượu này tên gọi là gì?”

“Fallen Angels.” (Thiên Sứ đọa lạc)

Một người đàn ông khác cũng cầm lấy ly rượu, uống một ngụm, hừ nhẹ một câu: “Khá tốt.”

Giản Minh Khê nhìn Tiêu Nham mỉm cười, cũng không nói thêm, xoay người đối Giản Minh Thần nói: “Chờ trường khai giảng, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn lên lớp, thật sự có khó khăn thì gọi điện thoại cho ta.”

Tiêu Nham vỗ vỗ vai Giản Minh Thần: “Tiểu Thần ngươi từ nay về sau giúp Lôi pha chế rượu đi, kỹ thuật rất tốt. Còn ca ca ngươi thật đúng là không được tự nhiên, bất quá có thể nhìn ra hắn ta rất quan tâm ngươi.” Giản Minh Thần không có đáp lời, nhẹ nhàng ừ một tiếng, lại đi làm việc. Tiêu Nham cầm ly rượu “Fallen Angels” còn lại đem toàn bộ uống hết, trong nội tâm tán thưởng, đã thật lâu không được uống loại rượu như vậy, mấy ngày nữa Kiều trở về nhất định phải làm cho anh ấy nếm thử.

Buổi tối bị Giản Minh Khê náo một trận khiến cho tâm tình tốt của Giản Minh Thần triệt để không có, vừa đến 9 giờ liền thay đổi quần áo ra khỏi quán bar, chờ xe tuyến. Quán Đêm Khuya phúc lợi tuy không nhiều lắm, nhưng xe tuyến này Giản Minh Thần vẫn rất thích. Nhà anh ở nơi vắng vẻ như vậy, nếu như muộn cũng không thể ngồi xe công cộng quay về, gọi xe lại quá lãng phí tiền. Ở cửa ra vào đứng một hồi, Tiểu Ngạn cũng đổi xong quần áo đi ra.

“Tiểu Ngạn xe tuyến có mấy người.” Giản Minh Thần bắt tay khoát lên bả vai Tiểu Ngạn, ra dáng một đại ca tốt. “5 người a, ngươi, ta, còn có bartender Lôi cùng quản lý A Dân và tiểu đầu bếp Tiểu Thất.” Tiểu Ngạn cũng không để ý tay Giản Minh Thần khoát lên trên bả vai anh, một đôi mắt sáng ngời nhu thuận nhìn Giản Minh Thần.

Hai người hàn huyên vài câu, xe tuyến đã tới, bảy người một xe. Làm cho Giản Minh Thần thẳng mắt trợn trắng, lão bản Đêm Khuya thực sự có tiền a. Giản Minh Thần báo địa chỉ của mình, bốn người trên xe nhìn Giản Minh Thần giống như quái vật, làm cho anh xấu hổ, bận rộn giải thích: “Đừng nhìn ta như vậy a, đừng xem ta ở khu nhà giàu, ta cũng chỉ là ở nhờ người khác thôi a.” Cái phòng kia là của Giản Minh Thần, giờ anh đang mượn xác Giản Minh Thần, như vậy cũng có thể coi là ở nhờ a.

Xe dừng ở cửa Trang Viên Hoa Hồng, người trên xe một lần nữa kinh ngạc đến ngây người, trang viên lớn như tòa thành vậy mà người ta để cho tiểu tử này mượn sao, vẻ mặt mọi người đều không tin nổi. Giản Minh Thần chỉ có thể không đếm xỉa đến ánh nhìn của mọi người, vội vàng chạy vào phòng.

………………………………………………………………………..

Chester (Linkin Park): Chester Charles Bennington (sinh ngày 20 tháng 3 năm 1976) là một nhạc sĩ, diễn viên người Mỹ, được biết đến với vai trò là một trong hai ca sĩ và nhạc sĩ chính của nhóm nhạc rock Linkin Park và nhóm Dead By Sunrise. (thông tin chi tiết, mời bạn tham khảo ở đây và đây)
Bình Luận (0)
Comment