Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu

Chương 2

Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
------------------------------------------------------------
Làng du lịch có tổng cộng 10 nhà hàng, Trung Quốc , Phương Tây cùng Nhật Bản , Hàn Quốc không thiếu bất cứ món nào, bất quá nổi danh nhất vẫn là nhà hàng Thổ gia , thu hút đông đảo du khách đến đây.Trương quản gia trên đường tới đây đã đem mọi thứ chuẩn bị tốt, quản lý chuẩn bị căn phòng tốt nhất trên lầu hai nơi có tầm nhìn rất đẹp, không đợi Tổ Kỳ tới quán cơm đã dẫn bảy tám người phục vụ nghênh đón ngoài cửa.
Xa xa đã nhìn thấy một người dáng cao gầy đang mang bụng to được Trương quản gia dìu quản lý liền vung lên nụ cười xán lạn.
"Phu nhân mời ."
Thanh âm cuối cùng còn chưa kịp hạ xuống quản lý đã nhìn kỹ diện mạo Tổ Kỳ, thoáng chốc dừng lại động tác nghênh tiếp—— đây rõ ràng là một nam nhân a.
Bất quá hắn rất nhanh phản ứng lại, vội vàng cúi đầu che đậy đi sự kinh ngạc trong ánh mắt, cười ha hả nói rằng:
"Hoan nghênh hoan nghênh." Những phục vụ phía sau cũng im lặng cúi đầu không dám thở mạnh.Tổ Kỳ nhẹ nhàng liếc mắt đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt.
"Quản lý Tần cơm nước chuẩn bị xong chưa?" Trương quản gia hỏi.
"Đã chuẩn bị đã chuẩn bị." Quản lí lập tức làm động tác tay xin mời, hắn liếc trộm hướng Tổ Kỳ trong mắt ánh lên ba phần tìm tòi nghiên cùng cứu cùng bảy phần nghi hoặc, cuối cùng vẫn là tỏ vẻ bình tĩnh. Quản lý Tần nhanh chân ở phía trước dẫn đường nói :
"Làm phiền phu nhân lên lầu nghỉ một lát, tôi đây liền gọi nhà bếp mang món ăn lên."
Nói rồi hắn phất tay với người phục vụ phía sau một cái, người phục vụ kia liền nhanh như thỏ mà chạy về phía bếp.Tổ Kỳ được Trương quản gia cùng quản lý Tần hộ tống lên lầu ,theo phía sau là người hầu cũng hộ vệ mang từ nhà tới, các thực khách nhìn đội ngũ này mà trợn mắt ngoác mồm. Khi thân ảnh bọn họ hoàn toàn biến mất tại chỗ rẽ cầu thang đám người ở lầu một liền nghị luận sôi nổi.
"Này, các ngươi có biết hay không vừa nãy đi lên là đại nhân vật nhà nào a ? Bày trận cũng lớn quá rồi đó , tôi còn tưởng rằng là minh tinh nào đấy !"
"Nếu như tôi nhớ không lầm, nam nhân kia chính là minh tinh đi nhưng bất quá lại chỉ là một tiểu minh tinh hạng 18... Mà các người có nhìn thấy bụng cậu ta không ?"
"Cậu ta hẳn là đang mang thai đi , không nghĩ tới nam nhân thật có thể mang thai ,ôi chao! Nhưng cậu ta làm sao sinh a ?"
Thốt ra lời này mấy nam nhân đang tán gẫu không khỏi rùng mình một cái, trong nháy mắt nổi lên một tầng da gà.
"Các người chớ nói lung tung, cẩn thận bị Tiết tổng nghe thấy được thì các người sẽ không xong." Nữ phục vụ hay đi theo Tần quản lí gõ mặt bàn cảnh cáo :
"Đó làTiết phu nhân là bà chủ của làng du lịch này." Nghe vậy mọi người đều cả kinh miệng đủ để nhét cả một cái trứng gà.
" Là thật hay giả ?! Vị hôn thê của Tiết tổng không phải là nữ hay sao ?Tại sao giờ lại biến thành nam nhân? Còn là một nam nhân đang mang thai."
Người phục vụ lạnh lẽo phản bác: "Tiết tổng khi nào nói qua ngài ấy có vị hôn thê là nữ ?" Những người kia bị nói đến á khẩu không trả lời được, liếc mắt nhìn nhau liền ngậm miệng giữ yên lặng.
Phàm là người bước vào nhà hàng trong làng du lịch này hoặc là ở trong xã hội có chút địa vị cũng như quyền thế ít nhiều đều đã nghe nói qua Tiết Giác từ trước đến giờ không thích vị hôn thê của hắn, lại vướng phải một số chuyện không thể từ chối kết hôn liền cả ngày đều đem vị hôn thê nhốt ở nhà.Nên không người nào biết vị hôn thê của Tiết Giác là nam hay nữ , bộ dạng đẹp hay xấu.
Chỉ biết là Tiết Giác đối với vị hôn thê này rất chán ghét thà tình nguyện mười ngày nửa tháng đều ở trong công ty tăng ca cũng không thèm trở về liếc nhìn vị hôn thê này một cái.
Bây giờ xem ra, đồn đại quả thật là chỉ là đồn đại nhìn bộ dạng nịnh nọt lấy lòng của quản lý Tần cùng đám người theo sau tháp tùng có điểm nào là "Khuê phòng bị chồng ruồng bỏ", rõ ràng chính là viên minh châu nâng trong lòng bàn tay a !
Thời điểm dân chúng lầu một đang bàn luận sôi nổi, Tổ Kỳ đã ung dung thong thả đi đến lô ghế riêng mà quản lý chuẩn bị.
Trong phòng có hòn non bộ , mọi thứ đều trang hoàng theo phong cách cổ điển , xa hoa lãng phí, trong không khí quanh mùi quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt , từ ngoài cửa sổ nhìn ra chỉ thấy rừng cây xanh ngút ngàn kéo dài cùng chân trời xanh thẳm chạm vào nhau.Gió lạnh mang theo hương cỏ non phả vào mặt ngấm vào cả tim gan.
Tổ Kỳ đang ôm bụng ngồi ở vị trí giữa, Trương quản gia cùng một nữ hầu hai bên trái phải che chở cậu, những người hầu còn lại cùng đám hộ vệ quy củ đứng ở phía sau chăm chú lễ mục.
Có lẽ là do Trương quản gia đã sớm căn dặn nên người phục vụ bưng thức ăn tiến vào phần lớn là món chay thanh đạm ——đậu phụ minh châu , bắp cải phỉ thúy, sủi cảo tứ hỉ, không chỉ có màu sắc và hương vị mà còn ăn vào trong miệng sẽ không để cho Tổ Kỳ có cảm giác buồn nôn.
Trong bữa cơm tiểu tử trong bụng bắt không ngừng nháo. Tổ Kỳ bị quấy rầy đến bữa ăn nên cực phiền lòng nhịn không được liền đem bát đũa đặt lại trên bàn rồi dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng chọt hai cái lên bụng.
"Đừng nghịch!" Tiểu tử trong nháy mắt yên tĩnh, Trương quản gia cùng nữ hầu bên cạnh thấy cảnh này lại sợ đến kinh hồn bạt vía, mặt mũi trắng bệch.
"Phu nhân ngài như vậy là không được nha! Đứa bé còn nhỏ, yếu ớt như vậy, nếu như xảy ra vấn đề gì thì nguy." Trương quản gia chỉ có vào lúc này mới có thể biểu lộ ra vẻ mặt hoang mang.
"..." Tổ Kỳ mặt đen lại, mà động tác chọt chọt bụng vẫn là chậm rãi biến thành xoa xoa.
Không nghĩ tới tiểu tử lập tức thuận thế làm tới, thừa dịp Tổ Kỳ không chú ý lặng lẽ đá cậu một cái.Tổ Kỳ cúi đầu nhìn cái bụng lớn, yên lặng thở dài, quyết định không cùng nhóc con này tính toán, vẫn là tiếp tục đem một bàn sơn hào hải vị trước mắt thưởng thức xong là quan trọng nhất.
Đến lúc dừng đũa thì đã trôi qua một tiếng, Tổ Kỳ ăn rất no trong lúc nhất thời bước đi liền có chút khó khăn.Chỉ có đích thân thể nghiệm qua mới biết làm "mẹ" khổ như thế nào, nếu không phải Tổ Kỳ trong ngẫu nhiên xuyên đến làm một người đàn ông mang thai cậu sẽ không thể nào biết được thai nghén một sinh mệnh là một quá trình gian khổ.
Tổ Kỳ một tay giữ trên thắt lưng , một tay không tự chủ mà ôm lấy bụng.
Cậu tốt xấu gì cũng là ba ba của đứa trẻ này, hi vọng sau này dưới sự giáo dục của cậu, đứa bé này sẽ không đi vào con đường bi thảm của cốt truyện, càng sẽ không rơi vào hoàn cảnh chết tha hương và thê thảm như kết cục.Chỉ cần rời xa Tiết Giác vào thời điểm nam chính và nữ chính còn chưa xuất hiện, e rằng vận mệnh của cậu và đứa trẻ có thể sẽ được thay đổi...
"Phu nhân, chúng ta vào đi." Âm thanh của Trương quản gia cắt đứt mạch suy nghĩ của Tổ Kỳ.
Tổ Kỳ lấy lại tinh thần, đập vào mắt chính là phòng khách rộng rãi cùng cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng ngời, đẩy ra cửa nhỏ bên hông liền có thể thẳng tới vườn hoa nhỏ bên ngoài.
Từng tia nắng chói lọi xiên xuống chiếu vào trong khuôn viên vườn hoa cùng bể bơi hình bầu dục trên tầng tạo ra những dải sóng lấp lánh.
"Ở đây lại có cả bể bơi a !" Tổ Kỳ kinh hỉ mở to hai mắt, vội vã tăng nhanh bước chân hướng vườn hoa nhỏ mà đi.
"Phu nhân ! Ngài chờ một chút !" Trương quản gia ở phía sau dùng hai tay che chở cho Tổ Kỳ, một bộ sắp bị doạ rơi linh hồn nhỏ bé "Ngài chậm một chút, tuyệt đối đừng làm bị thương bụng."
Tổ Kỳ cởi áo khoác trên người ra, bên trong là một chiếc áo len màu trắng, cùng với cái bụng to.
Bây giờ vẫn là cuối hè, chỉ là không khí oi bức đến mức có thể toát một tầng mồ hôi ,huống chi Tổ Kỳ ăn mặc kín như thế, cậu hứng thú vén tay áo tùy tiện lau đi mồ hôi trên cánh tay.Sau đó quay đầu nói với Trương quản gia :
"Tôi muốn xuống bơi một chút."
"Không được!" Trương quản gia không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng cự tuyệt.
Trương quản gia sắc mặt khó coi đến đáng sợ, chỉ là đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tổ Kỳ ông thoáng chốc ý thức được thái độ của mình không đúng, cơ hồ chỉ dùng một giây đồng hồ liền tỉnh táo lại.
"Phu nhân, tình huống bây giờ của ngài không thích hợp bơi lội, chúng tôi cũng là nghe tiên sinh dặn dò tới chăm sóc ngài, thực sự không dám để xảy ra bất kỳ sai lầm nào, ngài đừng làm khó dễ chúng tôi." Trương quản gia tận tình khuyên nhủ.Tổ Kỳ không phản đối, cười híp mắt nhìn Trương quản gia.
Cậu chính là muốn làm khó nhóm người này, không làm cho bọn họ khó xử, Tiết Giác làm sao có khả năng hiện thân?
"Tổ Kỳ" chân chính là ở Tiết gia an phận hai tháng nghe theo sự an bài của hắn, mới có thể bị Tiết Giác vứt bỏ đến bây giờ, ngày đêm mang thai cực khổ trông mong vào tấm lòng của hắn.
"Trương quản gia, tôi chỉ là báo cho ông một tiếng là tôi sẽ bơi mà thôi, tôi không có trưng cầu ý kiến của ông." Tổ Kỳ cười đến đôi mắt cong cong ,lộ hàm răng trắng trắng.Trương quản gia nghe vậy sững sờ, nhất thời sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Phu nhân.....!"
"Tiểu Nhã." Tổ Kỳ không cho Trương quản gia cơ hội nói chuyện, ngược lại hướng đến gần Tiểu Nhã vẫy vẫy tay, "Hành lý của tôi để ở chỗ nào? Tôi muốn lấy ít đồ."
Tiểu Nhã cảm nhận được áp suất thấp xoay quanh đỉnh đầu Trương quản gia, không dám nói nhiều, quay người chạy chậm tiến vào bên trong đem hành lý của Tổ Kỳ từ trong tủ quần áo kéo ra ngoài.
Không bao lâu, Tổ Kỳ dưới sự trợ giúp của hai hộ vệ đổi một cái quần bơi đẹp mắt, cậu đi chân đất tới bể bơi nằm trên ghế phơi nắng, hai cái chân trắng nõn gác lên chiếc bàn thấp gần đó.Nữ hầu bên cạnh liếc mắt nhìn thấy cái bụng tròn, cùng với đôi chân dài đang gác trên bàn của Tổ Kỳ liền lúng từng chuyển dời tầm mắt.Tổ Kỳ làm như không thấy những người bên cạnh ngay cả chăn cũng không đắp, khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có độc một cái quần bơi màu sắc rực rỡ, làm cái bụng căng tròn càng thêm trắng noãn.Cậu một bên lấy điện thoại di động ra nghich ,một bên hướng Tiểu Nhã gọi :
"Tôi mới vừa mới nhìn thấy hình như trong nhà hàng có vĩ nướng, các người đi mượn một chút đi, buổi tối liền ở đây nướng đồ ăn."
Tiểu Nhã nuốt ngụm nước bọt, biểu tình làm khó xử: "Nhưng mà Trương quản gia..."
"Nơi này lời tôi nói mới tính hay vẫn là lời Trương quản gia nói mới tính?" Tổ Kỳ bỗng nhiên ngước mắt liếc nhìn Tiểu Nhã. Con mắt của cậu cực kì xinh đẹp, màu nâu nhạt trong con ngươi phảng phất đổ đầy bụi sao trời, khóe miệng hơi nhếch lên lên, rõ ràng trên mặt mang nụ cười nhã nhặn nhưng lại làm cho Tiểu Nhã không ngừng rét run.
Tiểu Nhã không dám ở lại lâu, vội vã ứng một tiếng lòng bàn chân như bôi dầu, trong nháy mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.Cách đó không xa Trương quản gia nhìn thấy tình cảnh này, cả khuôn mặt đều là tái nhợt.
Ông quả thực không thể nào tưởng tượng được Tổ Kỳ lại dám mặc quần bơi đi ra, lại cư nhiên xuất hiện trước mặt nhiều nữ hầu như thế, Tổ Kỳ đã mang thai hơn 6 tháng sao có thể hành xử bất cẩn như vậy được chứ ? ! Mặc như vậy cùng không có mặc khác nhau ở chỗ nào! Trương quản gia từ trong lỗ mũi thở hổn hển ra vài cỗ khí, quay người chọn một địa điểm không người, gọi một cú điện thoại.

Bình Luận (0)
Comment