Editor: Min
Chương 12: Viêm dạ dàyCòn chưa đầy hai tuần nữa sẽ khai máy bộ [Sinh ra ảnh đế], kế đó Ôn Nhiên phải chú tâm đọc kịch bản để nghiền ngẫm vai diễn, Cố Danh Thành nổi tiếng là quy mao (*), theo đuổi sự hoàn mỹ, chỉ là cảm giác giống như vẫn chưa tốt, muốn đem vai diễn ra nghiền ngẫm đến thấu đáo, mới có thể đạt được hiệu quả diễn xuất như anh ta muốn.
(*) Quy mao "龟毛": ý chỉ những người rất nhàm chán, không thú vị, còn rất nghiêm túc, có những hành vi khác hẳn người bình thường, làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy phát điên vì những hành vi ấy. Cũng có nghĩa chỉ những người theo chủ nghĩa siêu hoàn mĩ, nhặt xương trong trứng, quá mức cẩn trọng, bất cứ việc gì cũng luôn luẩn quẩn trong lòng. (Theo baidu)Hơn nữa đây cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Ôn Nhiên, cậu vô cùng coi trọng nó.
Trong bộ [Sinh ra ảnh đế] cậu sắm vai một phú nhị đại, tên là Dương Phàm, từ nhỏ đã sinh ra trong một gia đình giàu có, Dương Phàm cũng giống như bao tên phú nhị đại khác, có một đám bạn phú nhị đại trụy lạc thích phá hoại gia sản, tính cách cũng rất đầu gấu, chiếm quyền thế trong gia đình, bạo ngược.
Tóm lại là vừa mở màn đã chẳng phải vai diễn dễ thương gì.
Y quen biết với nhân vật chính Tạ Thời Kiệt, khi Tạ Thời Kiệt vẫn đang cố gắng cải thiện diễn xuất ở tuyến mười tám ở dưới chót, trên tay y không ít tài nguyên, đều đưa cho Tạ Thời Kiệt tạo thành không ít cơ hội, tỷ như dẫn cậu ta đến một tiệc rượu nào để là quen với một vài đạo diễn, hoặc là giới thiệu nhà sản xuất nào đó cho cậu ta.
Theo như tiến triển của bộ phim, hình tượng của vai diễn này dần dần thay đổi, để người khác thấy được tùy rằng bề ngoài y là kẻ đầu gấu, nhưng nội tâm lại rất lương thiện, chính là tính cách có chút được chiều chuộng đến mức ngạo kiều, cố gắng giả vờ một bộ dạng cao cao tại thượng, chỉ là y không thích những kẻ đạo đức giả với mình, chứ thực ra y là kẻ rất nghĩa khí, đối với Tạ Thời Kiệt cũng rất dốc lòng dốc sức.
Điều quan trọng là phần tình cảm của nhân vật này tương đối phức tạp gây ra tranh cãi, những người là hủ thì thấy y thích nam chính, những người thích xem xem ngôn tình thì cảm thấy tất cả những gì mà y đang nỗ lực đều là vì y thích nữ chính, là hắc kỵ sĩ của nữ chính.
"Thoạt nhìn thì có chút giống như là sự kết hợp giữa Thẩm Minh Xuyên và Kỉ Thừa An." Sau một thời gian tiếp xúc với Thẩm Minh Xuyên và Kỉ Thừa An, khi đọc kịch bản này Ôn Nhiên liền nảy ra ngay nhận xét như vậy.
Nhưng cậu lại lập tức phủ nhận ý nghĩ của chính mình, bất luận là Thẩm Minh Xuyên hay Kỉ Thừa An, muốn nâng ai đó lên thì đều trực tiếp cấp cho người ấy, bọn họ cùng là thương nhân, hiểu rất rõ thế nào là dùng lợi ích thu nạp lòng người, khiến người khác cảm thấy đi theo hắn hoặc làm việc cho hắn thì đều rất đáng giá.
Càng đừng nói lại giống như Dương Phàm đã cho còn muốn được giẫm một chân lên, khiến người khác muốn đánh y một trận.
"Lịch trình quay phim của cậu đoàn phim đã gửi tới đây," Đàm Mai nói, "Chị đã xem rồi không có vấn đề gì nhiều, chị sẽ gửi vào hòm thư của cậu và Tiểu Lâm mỗi người một bản."
"Quay ở đâu vậy chị?"
"Thành phố S, bọn họ còn lo lắng sau khi cậu bị lộ bụng thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, vừa vặn tới giai đoạn sau thì nhân vật này sẽ xuất ngoại, không còn phần diễn nữa, những cảnh của cậu chưa đến hai tháng là có thể hoàn thành."
Như vậy tính đến khi quay xong thì có lẽ sẽ đến tháng thứ năm của thai kì, cho dù có lộ bụng thì quần áo cũng có thể che được, sắp xếp như vậy là ổn thỏa.
Đàm Mai còn nói: "Tuy rằng nhiệm vụ quay phim của cậu mỗi ngày không nặng, nhưng sức khỏe là hàng đầu, không chịu được thì đừng cậy mạnh."
Ôn Nhiên có tiếng là luôn nỗ lực, cho dù thân thể không thoải mái thì sẽ mang bệnh đi quay phim, khó chịu cũng chẳng nói tiếng nào, bằng không thì lần trước đã chẳng xảy ra chuyện ngất xỉu tại trường quay.
"Chị cứ đặt tin tưởng ở em đi, giờ em cũng không chỉ có một mình, cho dù chị không nhắc em vẫn sẽ chú ý." Ôn Nhiên đáp.
"Tốt." Ôn Nhiên nói vậy thì Đàm Mai yên tâm, "Còn một việc khác, bộ [Trấn Giang Sơn] đã qua kiểm duyệt, ngay trong kì nghỉ hè vào 15 tháng 7 phim sẽ được chiếu, buổi họp báo ra mắt cũng sẽ được tổ chức vào lúc ấy, cậu có thể đi được không?"
[Trấn Giang Sơn] là bộ phim truyền hình cổ trang đề tài đồng tính, được chuyển thể từ bộ tiểu thuyết hot nhất trên mạng. Từ khi kết hôn đồng tính được hợp pháp hóa, những bộ phim truyền hình và điện ảnh lấy đề tài đồng tính cũng trở nên nhiều hơn, nhưng dù sao cũng không phải chủ lưu của xã hội, ở phương diện xét duyệt vẫn vô cùng nghiêm khắc. Bộ phim này vốn được lên kế hoạch chiếu vào kì nghỉ đông năm ngoái, nhưng chẳng biết vì sao vẫn chưa qua kiểm duyệt, vậy nên mới kéo dài tới tận bây giờ.
Trong bộ phim ấy Ôn Nhiên diễn vai thụ Phương Giác Sắc, làm một trong hai nam chính, trong buổi họp báo ra mắt phim không thể nào lại vắng mặt được.
Thế nhưng mà vào thời điểm ấy khẳng định là bụng của cậu đã khá lớn rồi, sẽ rất khó nhìn không phải sao.
"Có thể không đi được không chị?"
"Có thể," Đàm Mai quyết đoán nói, "Chị sẽ can thiệp vào đoàn phim bên ấy."
Ôn Nhiên gật đầu, cậu rất thích người đại diện như thế này, sẽ không bởi vì lợi ích quan hệ mà bắt buộc cậu tham dự một vài tình huống mà cậu không thích.
Đảo mắt đã tới giờ tan tầm, Ôn Nhiên quyết tâm tạo khoảng cách với Thẩm Minh Xuyên, cũng không trở về cùng ăn cơm tối với hắn mà lại tới một quán thịt nướng cậu thích với Tiểu Lâm.
Kết quả là vui quá hóa buồn, buổi tối khi đi ngủ Ôn Nhiên cảm giác được dạ dày hơi đầy đầy, có chút đau, Ôn Nhiên tưởng là vì tiêu hóa kém cho nên liền uống hai viên thuốc kích thích tiêu hóa, cũng không quá để ý.
Chẳng ngờ tới nửa đêm, dạ dày của Ôn Nhiên bị đau quặn đến tỉnh ngủ, giống như là bị ai đó lấy con dao mà lăng trì, đau muốn chết, Ôn Nhiên ngọ nguậy đứng dậy, uống một ly nước ấm, nhưng cũng không ăn thua gì.
Xong đời, sợ là viêm dạ dày cấp tính rồi.
Ôn Nhiên khó chịu ôm lấy phía dạ dày, thật cố gắng, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Minh Xuyên, may mà buổi đêm đi ngủ Thẩm Minh Xuyên không tắt tiếng điện thoại, rất nhanh đã kết nối được.
"Làm sao vậy?" Giọng Thẩm Minh Xuyên mang theo toàn giọng mũi, hiển nhiên là đang ngủ bị đánh thức dậy.
"Tôi bị đau dạ dày, hình như là viêm dạ dày cấp tính." Hơi thở của Ôn Nhiên rất mỏng, "Có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện một chút được không."
Giọng của Thẩm Minh Xuyên ở bên kia lập tức tỉnh táo lại: "Chờ tôi."
Không bao lâu sau, vang lên tiếng gõ cửa, Ôn Nhiên chịu đựng cơn đau đi ra mở.
Tình huống so với những gì Thẩm Minh Xuyên tưởng tượng thì còn nghiêm trọng hơn nhiều, chỉ thấy sắc mặt Ôn Nhiên tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy bình thường hắn là người rất bình tĩnh, giờ cũng phải hoảng sợ, mau chóng đưa tay ra đỡ lấy cậu: "Sao lại nghiêm trọng như vậy, đi, đi bệnh viện."
"Tôi bây giờ có phần đi không nổi nữa."
"Cậu chờ chút."
Thẩm Minh Xuyên đi vào trong phòng, cầm lấy cái áo khoác từ trên móc mặc vào cho cậu, sau đó bế ngang cậu lên, đưa thẳng vào trong xe.
Lúc này bệnh viện mà bọn họ vẫn cố định tới khám đã đóng cửa, chỉ có thể lựa chọn tới bệnh viện lớn. Thẩm Minh Xuyên thấy Ôn Nhiên khó chịu tới lợi hại như vậy, liền rồ ga phóng thật nhanh.
Mặc dù Ôn Nhiên đang đau đớn vô cùng, nhưng nhìn hắn mang theo vẻ nghiêm túc đến lạnh lùng mà lái xe, gương mặt anh tuấn đến nửa điểm biểu cảm cũng không có, giống như một vị tướng chuẩn bị ra chiến trường giết giặc vậy, nhưng cảm thấy Thẩm Minh Xuyên thế này cũng có chút đáng sợ. Ôn Nhiên yếu ớt cười với Thẩm Minh Xuyên, nói: "Cũng không phải đặc biệt đau đâu, anh đừng lo, tôi có thể chịu được."
"Trước tiên đừng nói nữa," Thẩm Minh Xuyên đáp, "Nghỉ ngơi đi, rất nhanh là đến nơi thôi, cậu có muốn uống nước không?"
Ôn Nhiên lắc đầu: "Tôi hơi buồn nôn."
"Muốn nôn thì cứ nôn, đừng chịu đựng."
Nói là muốn nôn, cũng không phải là có ý định nôn thật, cậu lại cảm thấy dạ dày quặn lên, đau muốn chết.
Rõ ràng đoạn đường ấy không dài, nhưng đối với hai người thì chẳng khác gì là đang đi thỉnh kinh, mãi chẳng có điểm kết thúc.
Chính bản thân Ôn Nhiên đã nói là không có gì nghiêm trọng, nhưng sau khi đau đến độ ý thức cũng trở nên mơ hồ thì lại thì thào nói: "Có phải tôi sẽ chết không vậy?"
"........." May mà tố chất tâm lý của Thẩm Minh Xuyên rất tốt, bằng không thì đã bị những câu này làm sợ đến gây ra tai nạn rồi. Một tay hắn nắm vô-lăng, tranh thủ lấy tay phải vỗ nhẹ lên má cậu, thấp giọng an ủi, "Không có việc gì đâu, chỉ là đau dạ dày thôi mà, đừng nghĩ nhiều như vậy."
"Nhưng mà tôi đau quá."
"Tôi biết, tôi biết, cậu chịu đựng một chút, chúng ta lập tức tơi nơi rồi đây."
"Thẩm Minh Xuyên."
"Ừm, tôi ở đây."
Có lẽ ngay cả chính Ôn Nhiên cũng không biết mình đang nói gì, lại không nói gì tiếp, Thẩm Minh Xuyên tiếp tục lo lắng, tốc độ xe đã rất nhanh rồi không thể nhanh hơn được nữa, may mắn là giờ đã quá nửa đêm, không có quá nhiều xe cũng không kẹt xe, rất nhanh họ đã tới bệnh viện.
Thẩm Minh Xuyên tìm bừa một chỗ để dừng xe, cũng mặc kệ là nơi đó không phải chỗ đỗ xe, xuống xe một cái liền nhanh chóng ôm Ôn Nhiên chạy vào trong phòng khám bệnh ở sảnh của bệnh viện.
Lúc này đã quá nửa đêm, bệnh viện không có người, y tá trực ban đang rất rảnh rỗi tán gẫu, nhìn thấy Thẩm Minh Xuyên ôm Ôn Nhiên chạy vọt vào thì đều bị dọa một chút, rồi liền chạy nhanh sang hỏi xem họ cần giúp gì, nhưng lại không ngờ phát hiện ra người nằm trong lòng Thẩm Minh Xuyên là ngôi sao nổi tiếng Ôn Nhiên.
"Cậu, cậu,...... cậu ấy là Ôn Nhiên?!"
"Cô không thấy cậu ấy đang đau đến mức vô cùng khó chịu đấy à? Lại còn ở đó mà quản xem cậu ấy là ai à?!" Trong lòng Thẩm Minh Xuyên rất sốt ruột, kết quả cô y tá trẻ này vậy mà còn đắm chìm trong sự kinh ngạc khi thấy ngôi sao nổi tiếng, hắn bị chọc giận đến mức không thèm duy trì vẻ phong độ nữa.
Hắn mang theo khí tràng không giận mà uy, cô y tá trẻ vừa bị hắn nói bị dọa sợ tới mức phát khóc: "Thật xin lỗi, tôi........."
"Tiên sinh, đi hướng này." Một người y tá khác bình tĩnh tiếp lời, chỉ đường cho Thẩm Minh Xuyên.
Sau khi bác sĩ trực ca nhanh chóng hỏi rõ nguyên nhân, liền cùng nhau ba chân bốn cẳng đẩy Ôn Nhiên vào phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, tiếp đó là một khoảng thời gian chờ đợi thật dài.
Thẩm Minh Xuyên bị đánh thức dậy từ trên giường, tình huống khẩn cấp, quần áo cũng không kịp thay, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ đơn giản, lúc này thời tiết còn lạnh, mới này sốt ruột nên không cảm thấy gì, hiện tại đã xong xuôi rồi hắn liền thấy cả người đều bị lạnh.
May mà lúc nãy ra khỏi nhà còn nhớ mặc thêm áo khoác cho Ôn Nhiên, bằng không thì cậu đã đang đau dạ dày rồi còn thêm cả cảm lạnh.
Thẩm Minh Xuyên gọi điện thoại cho trợ lý riêng của mình, để cậu ta mang quần áo tới.
"Tiên sinh," Thẩm Minh Xuyên nói chuyện điện thoại xong, y tá đi tới, cũng chính là người chỉ đường cho hắn lúc nãy, "Trong văn phòng có mở điều hòa, sẽ ấm hơn là ở ngoài này, ngài có muốn vào trong đó ngồi một chút không, để cho mọi chuyện ổn thỏa tôi sẽ thông báo cho ngài."
"Không cần đâu, cảm ơn cô." Mặc dù hắn lạnh, nhưng không đến mức không chịu đựng được, huống chi còn một lớn một nhỏ đang ở bên trong, hắn chờ bên ngoài này sẽ cảm thấy an tâm hơn.
"Vậy tôi sẽ mang một ly nước ấm cho ngài." Người y tá rất nhiệt tình.
Thẩm Minh Xuyên quả thật có hơi khát nước, cho nên hắn đáp: "Phiền cô. Đúng rồi!"
Người y tá đang định đi rót nước liền quay lại: "Ngài còn cần hỗ trợ gì không?"
"Cô y tá lúc nãy, phiền cô hãy chuyển lời xin lỗi của tôi tới cô ấy, tôi đã quá sốt ruột." Hung dữ với một người phụ nữ quả thực là một chuyện không hề phong độ chút nào, mặc dù lúc ấy là chuyện quá khẩn cấp.
"Đó là do cô ấy thất trách trong công việc, tiên sinh không cần phải áy náy."
"Cũng là do tôi."
Thẩm Minh Xuyên uống hết ly nước ấm, cửa phòng cấp cứu liền mở ra, bác sĩ nói là do bị rối loạn tiêu hóa nên dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, còn hơi sốt nhẹ, đã tiêm thuốc, chưa hạ sốt, nhưng không có trở ngại gì, làm mát vật lý là được.
Thẩm Minh Xuyên thở phào, khi nghe thấy không có việc gì thì rốt cuộc cũng yên lòng. Hắn cảm ơn bác sĩ, rồi đi làm thủ tục nhập việc cho Ôn Nhiên, sau đó đưa cậu về phòng bệnh.
Ôn Nhiên đã ngừng đau, trên trán đang được đắp một cái khăn để làm mát, đã mơ màng ngủ thiếp đi. Thẩm Minh Xuyên đắp chăn cho cậu, nhìn thấy người yếu ớt nằm trên giường, trong lòng nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi.
Tuy biết rằng những câu sau đó Ôn Nhiên chỉ là đang nói trong lúc mê sảng, nhưng trong tình huống đó, trạng thái đó, mặc cho người nghe có là ai thì cũng sẽ bị dọa sợ. Thẩm Minh Xuyên ngoài mặt thì an ủi cậu rằng không có việc gì, kỳ thật trong lòng lại vô cùng lo lắng, thậm chí hắn lo rằng mình chỉ cần lái xe chậm một chút thì sẽ không kịp.
Thẩm Minh Xuyên đã không còn nhớ rõ bao nhiêu năm rồi mình mới mất bình tĩnh như vậy. Từ khi trở thành người đứng đầu Thẩm gia, hắn đã học được sự bình tĩnh và xử lý mọi việc luôn thận trọng, để mọi tình huống đề phát triển theo hướng hắn đã an bài, rất ít khi hắn cảm thấy hoang mang và bất lực như vậy.
May mắn là không có việc gì hết.
Hết chương 12.