Ai mà hay đọc mấy cái Min viết linh tinh thì sẽ biết được mình đã đổi việc đây là lần thứ hai kể từ ngày bắt đầu edit, giờ viết dòng này cũng không biết mình định làm gì, chỉ là muốn nói một chút là Min giờ rất áp lực công việc. Số lượng công việc phải nói là quá tải, vậy nên mọi người đừng giục bọn mình ra chương mới nữa ạ, bọn mình sẽ cố gắng hoàn thành, nhưng không thể nhanh hơn được nữa. Mong mọi người hiểu cho bọn mình.
Editor: Min
Chương 25: Truy thê Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên chính là bản thân mình nghe nhầm rồi.
Cái cậu uống là trà sữa chứ đâu phải rượu, sao lại có cảm giác như mình đang say thế này, Thẩm Minh Xuyên mà lại có thể nói muốn hẹn hò với cậu!
Cái cái cái, cái này rất không khoa học, có phải gần đây suy nghĩ nhiều quá cho nên bắt đầu bị hoang tưởng không.
Thẩm Minh Xuyên thấy cậu đứng sững sờ ở đó không nói lời nào, tưởng rằng chính mình đã dọa tới cậu, liền nói tiếp: "Hoặc là em không muốn vậy, hoặc cho tôi một cơ hội để theo đuổi em?"
Ôn Nhiên: "........."
"Hừm, em không đồng ý cũng không sao, dù sao trước khi bé con được sinh ra em cũng không thể ly hôn với tôi được, da mặt anh đủ dày để theo đuổi em." Thẩm Minh Xuyên thấy cậu vẫn không lên tiếng, tưởng rằng cậu không muốn nên dứt khoát đùa giỡn lưu manh.
Nội dung vở kịch này hình như có chút lệch khỏi quỹ đạo mong muốn rồi, không phải là tôi yêu anh nhưng anh không yêu tôi sao, thế nào lại có cảm giác như Thẩm Minh Xuyên đã lấy một kịch bản ngược lại với cậu vậy.
Nói đi phải nói lại, Ôn Nhiên cứ có cảm giác mấy ngày Thẩm Minh Xuyên tới đây cứ cố ý vô tình muốn chọc ghẹo cậu, vì thế mà còn sinh ra một chút hờn dỗi, cảm thấy Thẩm Minh Xuyên đã không thích cậu mà cứ thích trêu cậu, quả thật là có bệnh mà.
Hóa ra là vì Thẩm Minh Xuyên thích cậu?
Ôn Nhiên không bị tình yêu làm cho mê muội, ngược lại tương đối lý trí, những suy nghĩ của cậu xoay chuyển rất nhanh, chớp mắt đã nghĩ được rất nhiều chuyện.
Hay cho cái tên Thẩm Minh Xuyên ngươi, lúc ta cho ngươi cơ hội thì ngươi lại không biết quý trọng hại ta khó chịu một tháng trời, hiện tại lại muốn theo đuổi ta á, muộn rồi!
"Thẩm tiên sinh, người thích tôi có rất nhiều, muốn theo đuổi tôi không dễ dàng thế đâu."
"Vậy là ba của bé con, tôi không được cân nhắc có quyền ưu tiên à?"
"Cái này thì, để xem biểu hiện của anh."
Thẩm Minh Xuyên thấy biểu hiện của Ôn Nhiên cũng không phải bài xích thì dấy lên hi vọng, hắn cứ tưởng rằng Ôn Nhiên lại đùa cợt để lừa cho qua việc này.
Hắn mỉm cười nói: "Vậy điện hạ nhất định phải lưu đèn lại cho ta." (*)
(*) Mình từng nghe khi vua muốn đến cung nào thì sẽ thắp đèn ở cung đó để thị tẩm phi tần đó. ............
Hai người trở về khách sạn đã gần 11 giờ đêm, bình thường thì lúc này Ôn Nhiên đã sớm đi ngủ rồi, nhưng hôm nay tắm rửa xong hơn 11 giờ rồi nhưng Ôn Nhiên hoàn toàn không buồn ngủ.
Thẩm Minh Xuyên tắm xong thì lên giường, thấy Ôn Nhiên vẫn chưa ngủ thì hắn có hơi bất ngờ, dù sao thì hai ngày nay chờ lúc hắn lên giường thì Ôn Nhiên đã sớm ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
"Hôm nay tinh thần tốt vậy à?" Thẩm Minh Xuyên nói.
Có thể không có tinh thần được sao, cứ nghĩ những lời mà Thẩm Minh Xuyên đã nói tối nay, cậu lại nhìn không được mà vùi đầu vào ổ chăn cười trộm, làm sao ngủ được.
Hơn nữa lúc Thẩm Minh Xuyên nằm xuống, lập tức hơi thở thuộc về hắn tỏa ra, mặc dù trong lúc đó khoảng cách của hai người còn cách nhau một cái gối, nhưng Ôn Nhiên vẫn có thể ngửi được mùi hương sữa tắm tươi mát trên người Thẩm Minh Xuyên.
Cái hắn dùng chính là sữa tắm của cậu, là mùi cỏ xanh, thơm ngát dễ chịu.
Giống như thuốc kích dục, Ôn Nhiên cảm thấy chính mình có hơi khô nóng, liền vội vàng dịch ra bên ngoài, rời xa khỏi ngọn nguồn tội ác: "Có lẽ là vì chiều ngủ nhiều rồi nên có hơi mất ngủ."
"Vậy tâm sự đi?"
"Nói chuyện gì? Tình sử à?"
"Chúng ta giờ phải tiết lộ hết cho nhau, chỉ có điều thật đáng tiếc, tuy rằng tôi không còn là thanh thiếu niên nữa, tới với em cũng không phải lần đầu tiên, nhưng thực ra tình sử thì cũng chẳng có gì nghiêm chỉnh cả. Tôi từng có mấy đóa hoa đào nhưng đều bởi vì không chịu nổi tính lãnh đạm của tôi nên kết thúc, bọn họ nói tôi là bạo hành lạnh trong tình yêu (*)." Thẩm Minh Xuyên thản nhiên nói.
(*) Bạo hành lạnh là một hành vi bạo hành đánh vào tâm lý với những hành động lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm hoặc chỉ trích, công kích, chửi mắng. Hình như mấy chương trước có giải thích thôi rồi thì phải:v Ôn Nhiên cười khẽ: "Bạo hành lạnh trong tình yêu, cụm từ này cũng hơi mới mẻ đó."
"Đối với em thì sẽ không như vậy," Thẩm Minh Xuyên nằm nghiêng sang nhìn ngắm cậu, "Em là người duy nhất làm tôi có suy nghĩ muốn chủ động theo đuổi."
Tai của Ôn Nhiên không chịu được mà đỏ cả lên, may mà đèn đầu giường chỉ mờ mờ, nhìn không rõ.
Đồng thời lại thấy rất vui vẻ, con người ấy mà, đều có một dục vọng chiếm hữu. Tuy nói rằng không để bụng chuyện quá khứ của Thẩm Minh Xuyên như thế nào, nhưng khi biết hắn không có bạch nguyệt quang trong lòng cũng chẳng có một quá khứ khó thể quên, thì nội tâm lại không ngừng sinh ra một ảm giác thỏa mãn.
"Em thì sao?" Thẩm Minh Xuyên hỏi cậu.
"Tôi à, hồi trung học tôi cũng từng thích một người, vô cùng thích người ấy. Cậu ấy rất ưu tú, thành tích rất tốt, vì muốn xứng đôi với cậu ấy thậm chí gen học tập từ trong nội tâm của tôi đã được kích phát ra, mỗi ngày đều thắp đèn học đêm, thành tích của tôi vào khoảng thời gian đó cũng tăng vù vù, trong kì thi tôi đã lọt vào top 36 mà trước nay chưa từng đạt được."
Ôn Nhiên nhớ lại những năm tháng ngây ngô kia thì cảm thấy có chút buồn cười. Người ta thường nói yêu sớm sẽ làm chậm trễ việc học hành, thật ra là yêu sớm cũng có thể trở thành một loại động lực.
Khi đó đơn thuần, nguyện vọng lớn nhất cũng rất đơn giản đó là thi được vào cùng một trường với người mà mình thích, song túc song phi. (*)
(*) Song túc song phi "双宿双飞": Phép ẩn dụ ý chỉ tình yêu giữa hai người không thể tách rời giống như đôi chim cùng ở bên nhau. "Rồi sau đó?"
"Không có sau đó, cậu ấy là một thẳng nam còn thẳng hơn cả cái bút chì 2B, chỉ thích con gái, đoạn thầm mến ấy cũng không bệnh mà chết. Đáng tiếc khi đó không thịnh hành chuyện nam cải trang nữ, nếu mà ở thời bây giờ thì nói không chừng tôi đã cải trang nữ đi quyến rũ cậu ấy rồi."
Thẩm Minh Xuyên: "..........."
"Ha ha ha, nói đùa thôi mà," Ôn Nhiên sợ Thẩm Minh Xuyên thấy không thoải mái, vội vàng nói, "Tính cách tôi có hơi giống với ốc sên, chịu bất cứ một chút kích thích nào thì đều sẽ rụt về trong vỏ, không thể làm ra mấy chuyện điên khùng như thế được đâu."
Nếu không lúc trước khi phát hiện ra bản thân có tình ý với Thẩm Minh Xuyên thì khẳng định cậu đã theo đuổi lâu rồi, làm sao có thể cứ chịu chút suy sụp kia được.
"Em nói như vậy khiến tôi rất cao hứng, nhưng mà," Thẩm Minh Xuyên ý vị thâm trường nói, "Em có mặc đồ của nữ tôi cũng sẽ không để bụng, nếu không hôm nào thử một chút, để bù đắp cho lòng tiếc nuối trong lòng em?"
"Hóa ra Thẩm tiên sinh thích tôi giả trang thành nữ sao?"
"Tôi thích em."
".........." Người này thực sự có bạo hành lạnh trong tình yêu sao?
"Nhưng tôi cũng rất mong chờ bộ dáng của em khi cải trang thành nữ."
"Anh câm miệng!"
Ngày hôm sau, Thẩm Minh Xuyên còn bận chút công chuyện cho nên đã mua vé máy bay lúc 11 giờ trưa, sáng sớm đã phải tới sân bay, cho nên chỉ có mình Ôn Nhiên và Tiểu Lâm tới phim trường.
Lúc di chuyển tới phim trường, Tiểu Lâm rõ ràng có thể cảm giác được tâm tình của Ôn Nhiên rất tốt, liền nhắc nhở cậu: "Cái kia, anh Nhiên, biểu cảm của anh rõ ràng quá rồi đấy."
"Có sao?" Ôn Nhiên vỗ vỗ mặt, "Không có cách nào cả, anh không khống chế được."
Aha ha ha, Thẩm Minh Xuyên vậy mà lại thích cậu đó, chuyện này có thể làm cậu vui sướng tột độ đến mấy ngày lận. Trên đời này không có chuyện gì hạnh phúc bằng việc phát hiện ra người mình thích cũng thích mình cả.
Tiểu Lâm nói: "Em hiểu là sau khi Thẩm tiên sinh rời đi thì tâm trạng anh rất vui mừng, nhưng ở trước mặt người khác anh vẫn phải bày ra bộ dạng lưu luyến một chút cũng không muốn rời xa, bằng không bị mấy kẻ có ý đồ mà nhìn thấy thì lại nói bừa."
"....... Ai nói là bởi vì anh ấy đi rồi nên anh mày mới cao hứng." Cậu cũng vô cùng không nỡ được chứ, thậm chí còn vì chuyện hắn sửa chuyến bay từ buổi chiều tối lên buổi sáng mà trách móc một phen.
Chỉ là niềm vui sướng lớn hơn nên che phủ mất thôi.
"Chẳng lẽ không đúng ạ?" Tiểu Lâm buồn bực, trước đây đều là thế mà.
"Ầy," Câu hỏi về vấn đề này làm Ôn Nhiên không biết trả lời ra sao, "Đại khái thì cũng đúng."
Tiểu Lâm bị câu nói này làm cho chẳng hiểu gì cả (*), "Tóm lại là anh Nhiên à anh thu liễm một chút đi."
(*) Nguyên gốc là "丈二和尚摸不着头脑" = "Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói "Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng", về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "摸不着头脑" (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc. Bởi vì Vu Tuyết Lị đã trở về đoàn phim, Cố Danh Thành liền sắp xếp cho cô bổ sung các cảnh quay còn thiếu của ba ngày trước.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh của Ôn Nhiên đối diễn cùng Vu Tuyết Lị. Lúc này nam chính Tạ Thời Kiệt đã nhận được giải thưởng điện ảnh nhờ một vai phụ, lội ngược dòng thành công, dần có chút danh tiếng ở trong giới.
Trong quá trình ở chung nữ chính dần dần bị người đàn ông dám xông pha đương đầu với khó khăn kia hấp dẫn, nữ chính tâm sự với người bạn thân nhất của mình, cũng chính là Dương Phàm về tâm tư của mình.
Dương Phàm vẫn luôn mang trong lòng một thứ tình cảm khó có thể nói rõ thành lời với nữ chính, y là người đầu tiên nói Tạ Thời Kiệt không xứng đáng với cô. Dù sao ở trong lòng y, nữ chính cũng giống như một cô công chúa, người có thể kết hôn cùng cô phải là người sẽ che chở nuông chiều cô được như vậy.
Trái lại Tạ Thời Kiệt vì đóng một bộ phim mà luôn rất liều mạng, mọi sự quan tâm đều dồn vào sự nghiệp điện ảnh và truyền hình, căn bản chẳng hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc, lại càng không chăm sóc được người khác.
Nữ chính không hiểu suy nghĩ của Dương Phàm, nghe Dương Phàm nói vậy lại tưởng rằng y khinh thường Tạ Thời Kiệt, nhớ đến lúc Tạ Thời Kiệt ở trước mặt mình nói rằng Dương Phàm chính là người bạn tốt nhất, là quý nhân mà số mệnh sắp đặt, thậm chí còn bởi vì một người đạo diễn nào đó nói quần áo lụa là cũng chẳng cứu nổi Dương Phàm mà đã cự tuyệt một vai diễn khá tốt trong bộ phim của ông ta.
Mà vị phú nhị đại tự cho mình là cao quý lại nhìn anh như vậy, trong lòng nữ chính phát hỏa, liền tặng cho y một cái tát.
Vì Cố Danh Thành muốn theo đuổi cảm nhận chân thực trong phim điện ảnh mà yêu cầu Vu Tuyết Lị phải tát thật, thế nhưng tình huống của Ôn Nhiên là đặc thù, bởi vậy cảnh quay này phải dùng đến diễn viên đóng thế.
Kết quả vì yêu cầu khắt khe của Cố Danh Thành mà Vu Tuyết Lị tát đến ba lần vẫn chưa qua. Mặc dù lực tay của Vu Tuyết Lị không lớn, cũng không dùng toàn bộ lực, thế nhưng tát đã ba lần nên khuôn mặt của diễn viên đóng thế cũng đã ửng đỏ.
"Tâm trạng của Tuyết Lị chưa đúng, sao lại như vậy, trạng thái càng ngày càng kém."
"Thật xin lỗi," Vu Tuyết Lị nói, "Tôi sẽ lập tức điều chỉnh lại."
Cố Danh Thành mất kiên nhẫn, một cảnh quay khi chiếu lên phim chưa được đến một giây mà quay đi quay lại ba lần chưa được, đối với Vu Tuyết Lị mà nói chuyện này quá thiếu chuẩn mực chuyên nghiệp.
Ôn Nhiên ngồi xem bên cạnh, sơ sơ cậu cũng biết vấn đề ở đâu, ở đoạn này nội dung kịch bản nối với nhau vô cùng chặt chẽ, nhưng vì đem cảnh này ra quay một mình nên càng lặp lại nhiều lần trạng thái của Vu Tuyết Lị càng không đúng, cậu đề nghị với Cố Danh Thành: "Nếu không thì đổi em ra đó quay đi."
"Cậu?" Ôn Nhiên nhìn ra được vấn đề thì đương nhiên Cố Danh Thành cũng nhìn ra, thế nhưng Ôn Nhiên là tình huống đặc biệt, không thể yêu cầu cậu diễn được, bây giờ Ôn Nhiên chủ động nói ra, Cố Danh Thành liền nghiêng người nhìn Ôn Nhiên, "Cậu chịu đựng được?"
"Có thể ạ," Ôn Nhiên nói đùa, "Dây thần kinh nối mặt với bụng cũng xa như đường đi thỉnh kinh vậy đó."
"Được," Cố Danh Thành vẫy tay, nói với Vu Tuyết Lị, "Bây giờ quay ngay đi, tranh thủ một lần qua luôn."
Đạo diễn hô action, Ôn Nhiên nhanh chóng tiến vào trạng thái. Người bạn thân thiết mà y quý mến nói với y rằng cô thích một người, cảm xúc bi ai, khổ sở, cộng thêm suy nghĩ người kia không xứng với cô cứ như thế mà cuộn trào lên, Dương Phàm gần như đã thốt ra: "Cậu ta không xứng với em."
Vốn là tâm tư Vu Tuyết Lị đang tràn đầy tình ý đột nghe phải những lời ấy, quả thực là không thể tin nổi mà mở lớn hai mắt: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói Tạ Thời Kiệt không xứng với..."
"Chát!"
Ôn Nhiên còn chưa nói xong đã phải nhận một cái tát, Vu Tuyết Lị phẫn nộ lại khổ sở, trong ánh mắt hàm chứa ánh sáng mơ hồ: "Dương Phàm, anh khiến tôi quá thất vọng."
...............
Cái tát này không hề nhẹ, âm thanh vang lên thanh thúy, tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mà trấn động một hồi.
Dù sao đó cũng là người đang mang thai, vì đóng phim mà thật sự quá liều mạng.
Chờ Cố Danh Thành cuối cùng cũng hô cut, hiếm khi thấy được Vu Tuyết Lị đang quay sang nhìn Ôn Nhiên cười cười nói xin lỗi cậu: "Thật ngại quá, lúc đánh tôi hơi dùng sức, cậu không việc gì chứ?"
"Không sao ạ," Ôn Nhiên cũng không cảm thấy quá đau, cậu nhận lấy túi đá chườm Tiểu Lâm mang qua rồi đắp lên trên mặt, "Chỉ mong là cảnh này có thể qua."
Cố Danh Thành mặt không chút thay đổi xem lại một lượt cảnh quay, mọi người thấy vậy đều như ngừng thở, sợ rằng sẽ phải quay lại một lần nữa, cái loại chuyện phải đánh người mang thai thế này quả thật rất tội lỗi, cho dù chỉ là để quay phim.
"Qua."
Cố Danh Thành xem xong cuối cùng cũng thông qua, mọi người rốt cuộc có thể reo hò một trận nho nhỏ, khiến Ôn Nhiên có chút ngượng ngùng, chắp tay gửi lời cảm ơn đến mọi người.
Trở lại khu nghỉ ngơi, Ôn Nhiên đưa túi đá chườm cho Tiểu Lâm, nhóc đau lòng nhìn dấu tay đỏ ửng trên mặt Ôn Nhiên. Da dẻ cậu trắng nõn, cho nên một dấu vô ý để lại cũng rất rõ ràng, huống chi đây còn là một cái tát.
"Anh Nhiên anh cũng đừng quá liều mạng, loại chuyện này cứ để cho diễn viên đóng thế là được rồi, nếu như Thẩm tiên sinh mà biết khẳng định sẽ thấy mất hứng."
Ôn Nhiên sờ sờ bụng, vừa nãy cậu bị tát một cái, tiểu tử này giống như là có cảm ứng, cư nhiên là bị giật mình, loại cảm giác này quá mới lạ, trong lòng Ôn Nhiên liền trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù.
Rõ ràng, cậu cũng không thích quá thích đứa bé này.
Đồng thời cậu cũng cảm thấy áy náy, khẳng định là dọa đến bé con rồi.
Ba xin lỗi tiểu bảo bối à, là ba không tốt, dọa đến con rồi, Ôn Nhiên khe khẽ nói thầm trong lòng.
"Lần sau sẽ không vậy nữa."
"Lại có lần sau thì em liền đi cáo trạng," Tiểu Lâm mất hứng nhỏ giọng vì Ôn Nhiên mà bênh vực kẻ yếu, "Em rất hoài nghi không biết có phải ảnh hậu Vu là cố tình nhắm vào anh không."
Thái độ của Vu Tuyết Lị đối với Ôn Nhiên chẳng hề che đậy, ai có mắt thì đều nhìn ra được sự vi diệu trong mối quan hệ của bọn họ.
Ôn Nhiên lạnh mặt: "Tiểu Lâm, ăn nói cẩn thận."
"Hừ, không nói thì không nói vậy."
"Đây không phải vấn đề không nói hay không, người trong nghề trông cửa mà nói, người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt (*), em không biết nguyên do bên trong thì đừng có kết luận bừa."
(*) Nguyên gốc "内行人看门道, 外行人看热闹" ý chỉ người bên trong thì sẽ thấy rõ mọi thứ hiểu được bản chất sự việc nhưng người bên ngoài nhìn vào chỉ là bề nổi, không hiểu rõ. Tiểu Lâm làm trợ lý, lời nói kiểu này vạn nhất truyền ra ngoài thì sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Ôn Nhiên, nó gần giống với dạng fan làm thần tượng phải trả giá (*), trợ lý là một người vô cùng thân cận, mỗi một lời nói hay hành động đều đại diện cho chính bản thân Ôn Nhiên.
(*) Nguyên gốc 粉丝行为偶像买" ý chỉ việc fan không cẩn thận trong lời nói và hành động khiến thần tượng cũng bị quy chụp và chịu thiệt từ những điều đó. Tiểu Lâm cũng ý thức được mình đã nói mà không suy nghĩ, liền nhanh chóng giải thích: "Em xin lỗi anh Nhiên, là em sai rồi."
Ôn Nhiên vỗ vỗ vai nhóc.
Tổ đạo cụ đang sửa sang lại phim trường, cảnh tiếp theo cũng phải nửa giờ nữa mới quay tiếp, Ôn Nhiên ở khu nghỉ ngơi chậm rãi vỗ về bụng để trấn an bé con mới bị dọa cho hoảng hốt, tâm tư không tự chủ được mà lại bay đến trên người Thẩm Minh Xuyên.
Không biết Thẩm Minh Xuyên sẽ dùng chiêu gì để theo đuổi cậu, hi vọng là Thẩm tiên sinh không giống như người thường, đừng làm ra mấy cái chiêu tầm thường như tặng hoa, cùng ăn cơm, đi xem phim, tốt nhất là có sáng ý một chút.
Nhưng không có sáng ý cũng không sao, tặng hoa hay đi ăn cơm, xem phim cũng rất tốt, thậm chí chỉ cần gọi một cuộc điện thoại hay gửi cho cậu một tin nhắn là cậu cũng thỏa mãn rồi, Ôn Nhiên thật không có chút tiền đồ gì mà nghĩ như vậy.
Trọng điểm là phải kiên trì!
Nhưng vạn nhất Thẩm Minh Xuyên chỉ là nhất thời hứng khởi, theo đuổi hai bận rồi lại quăng đó thì làm sao bây giờ?
"Ôn Nhiên."
Đang lúc Ôn Nhiên rối rắm chuyện vạn nhất Thẩm Minh Xuyên chỉ nhất thời hứng khởi theo đuổi hai bận rồi bỏ đi thì phải làm sao, một giọng nói đã đánh gãy trầm tư của cậu, Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn người vừa tới, ra là Vu Tuyết Lị.
Việc cô tới khu nghỉ ngơi của cậu đúng là bất ngờ trong bất ngờ.
Ôn Nhiên vội đứng dậy: "Chị Tuyết Lị."
"Em không cần khách sáo," Vu Tuyết Lị bảo cậu không cần phải đứng lên tiếp đón phiền toái như vậy, rồi đưa ra một tuýp thuốc mỡ, "Đây là thuốc giảm sưng đỏ, công hiệu rất nhanh, lúc nãy thực sự xin lỗi."
"Cảm ơn chị," Ôn Nhiên cũng không từ chối mà nhận lấy, "Thật ra cũng không quá nghiêm trọng, chị không phải áy náy đâu."
Vu Tuyết Lị gật đầu, rồi quay sang nói với Tiểu Lâm: "Tiểu Lâm, cậu có thể giúp tôi đi tìm trợ lý của tôi không, chớp mắt đã không biết là chạy đi đâu mất rồi."
Trợ lý của nữ minh tinh đều là phục vụ toàn bộ 24 giờ không ngơi nghỉ, làm sao có thể xảy ra tình huống là chớp mắt đã không biết chạy đi nơi nào được.
Vả lại chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết được vấn đề này rồi, việc này rõ ràng chỉ là cái cớ để Tiểu Lâm rời đi.
Tiểu Lâm rất am hiểu chuyện này, nhưng mối quan hệ giữa Vu Tuyết Lị và Ôn Nhiên vi diệu như vậy, nhóc một chút cũng không yên tâm. Tiểu Lâm nhìn sang Ôn Nhiên, không muốn rời đi.
"Mau giúp chị Tuyết Lị đi tìm người đi."
Ôn Nhiên đã nói đến vậy, Tiểu Lâm đành nghe lời rời đi. Vu Tuyết Lị chỉ vào cái ghế ở bên cạnh: "Tôi có thể ngồi xuống không?"
"Chị đừng khách sáo, chị cứ ngồi đi."
Vu Tuyết Lị ngồi xuống, phong thái tao nhã mà rút một điếu thuốc cho nữ ngậm ở trên môi, khi vừa định châm thuốc thì bỗng nhiên nhớ ra người ngồi đối diện mình đang mang bầu, cô lại buông bật lửa xuống: "Xin lỗi gần đây tôi bị nghiện thuốc lá có hơi nghiêm trọng, cứ rảnh rỗi là lại muốn hút thuốc."
Ôn Nhiên cười cười.
Vu Tuyết Lị lại nói: "Cậu có cho rằng là tôi cố tình quay hỏng ba lần không?"
"Tôi vẫn luôn ngồi ở bên ngoài để xem."
"Vậy là được rồi, bằng không sẽ thực sự biến thành hiện trường đánh người có thai mất," Vu Tuyết Lị cười tự giễu, "Thẩm học trưởng quay lại không thể nào mà lại không tìm tôi tính sổ được."
"Chị cứ yên tâm, anh ấy không phải là người nhỏ mọn vậy đâu." Nhắc tới Thẩm Minh Xuyên, ngữ điệu của Ôn Nhiên không tự giác mà dịu lại.
"Đối với những thứ mà anh ấy yêu thích, anh ấy thật sự luôn luôn bao che khuyết điểm. Nói thật tôi rất ghen tị với cậu, Ôn Nhiên."
"Ghen tị với tôi?" Ôn Nhiên giả khù khờ mà cười, "Tôi thân cũng chẳng có điểm mạnh gì, chị vậy mà lại còn ghen tị với tôi sao?"
"Tôi vẫn nghĩ anh ấy đối với ai cũng chỉ một bộ dạng một khuôn mặt lãnh tình lãnh tính, là tên thẳng nam nham (*) không có tế bào tình yêu, hiện tại mới phát hiện chỉ là không đúng người mà thôi."
(*) Thẳng nam nham "直男癌": Là một biệt danh dùng để chế giễu những người đàn ông sống theo quan điểm, giá trị quan và thế giới quan của mình, lúc nào cũng cảm thấy bất mãn, khó chịu với người khác. Quan điểm chung của những thẳng nam nham là thường tự cao tự đại cho mình là đúng, coi khinh giá trị của người phụ nữ, cụ thể là lời nói và hành động của người phụ nữ (Baike). Cụm từ anh ấy, chắc chắn là nói về Thẩm Minh Xuyên không thể nghi ngờ.
Mị lực của Thẩm Minh Xuyên khôn cùng nam nữ đều bị hấp dẫn, liên hệ với việc hai người từng là bạn cùng trường và thái độ của Vu Tuyết Lị khi nói chuyện với cậu thì Ôn Nhiên cũng đoán được phần nào, hai người khi còn đi học có lẽ đã từng có một đoạn duyên phận gì đó.
Xét theo việc Thẩm Minh Xuyên nói mình chưa từng có một mối tình nào nghiêm chỉnh, vậy vị kia hoặc là đơn phương tương tư, hoặc là một trong số những người ghét bỏ sự bạo hành lạnh trong tình yêu của Thẩm Minh Xuyên.
Ôn Nhiên cũng đã từng trải qua tháng ngày dài đằng đẵng với cái cảm giác cầu mà không được nhưng lại không biết phải làm sao nên có chút đồng tình với Vu Tuyết Lị, cái cảm giác này chỉ có những người từng trải qua rồi mới biết ở trong đó có tư vị gì.
Nhưng mà cái đó cũng chẳng tính là quá khứ vẻ vang gì cả, không biết Vu Tuyết Lị bị điều gì kích thích mà lại đột nhiên chạy tới đây nói với cậu những lời này.
Cậu nhìn ra được, Vu Tuyết Lị chính là hệ nữ vương cao lãnh điển hình, cả người đều toát ra sự khéo léo, giống như một con mèo tao nhã cao quý, cho dù có thua cũng muốn phải ngẩng đầu ưỡn ngực tao nhã mà rời khỏi sàn đấu.
Ôn Nhiên có hơi 囧: "Anh ấy khá là... chậm nhiệt."
Vu Tuyết Lị bị cậu chọc cho bật cười, cô cũng không nói gì thêm, chỉ đựng dậy rồi bảo: "Tuy rằng rất không muốn nói thế nhưng tôi vẫn muốn chúc phúc cho hai người, Ôn Nhiên, cậu thực sự rất xuất sắc."
Hôm nay Ôn Nhiên hoàn toàn có thể thờ ơ xem cô bị NG liên tục, dù sao thái độ của cô đối với cậu cũng chẳng tích cực gì, hoàn toàn không cần phải lấy ơn báo oán, thậm chí có thể dùng thủ đoạn ghê tởm như đem chuyện cô bị NG liên tục lật tẩy ở trên mạng, kéo dư luận mạng chế giễu cô là một ảnh hậu hữu danh vô thực, những thủ đoạn trong giới giải trí đều bẩn thỉu như vậy, cái kiểu kéo kẻ khác xuống dẫm đạp mà chẳng tốn mấy sức lực.
Cho nên khi Ôn Nhiên chủ động nói mình sẽ ra diễn, Vu Tuyết Lị rất bất ngờ.
Cô cho rằng, dựa vào danh khí, tiền tài cùng địa vị của Thẩm Minh Xuyên, khẳng định Ôn Nhiên sẽ có những hành động cay mắt, phỏng chừng còn có thể vênh váo tự đắc, tự cho mình là đúng, lấy cớ là mình đang mang thai để không phải diễn.
Trải qua một tháng ở chung, ấn tượng của Vu Tuyết Lị về Ôn Nhiên đã hoàn toàn thay đổi, là một người mang bầu, ngoại trừ ưu đãi về thời gian quay thì Ôn Nhiên chẳng hề giống một người đang mang bầu.
Khi cậu diễn, nếu có thể không cần dùng đến diễn viên đóng thế thì cậu tuyệt đối sẽ không dùng. Mỗi một cảnh quay cầu đều nghiền ngẫm để có thể thật sự thông suốt cảnh quay ấy, NG hay phải quay lại (*) thì đều không vượt quá ba lần, thời gian quay ngắn nhưng hiệu suất lại rất cao. Ngay cả Cố Danh Thành nổi tiếng là bới móc người khác cũng phải hết lời ca ngợi Ôn Nhiên.
(*) Là nói đến việc phải quay lại một cảnh do lỗi kĩ thuật hay thay đổi nội dung kịch bản, thường sẽ là các cảnh quay mới hoàn toàn để thay thế. Không thể thừa nhận, Ôn Nhiên thật sự rất xuất sắc.
Cho nên bị bại trận bởi một người xuất sắc như vậy, sự căm giận bất bình cùng lòng tự trọng cao ngạo của cô cuối cùng cũng có được chút an ủi.
Vu Tuyết Lị đi rồi, Tiểu Lâm nhanh chóng chạy vào khu nghỉ ngơi, nhìn thấy Ôn Nhiên hoàn hảo không bị thương tổn gì mới nhẹ nhàng thở phào: "Chị ta không nói cái gì linh tinh với anh đấy chứ."
Tâm tình Ôn Nhiên rất tốt duỗi duỗi thắt lưng: "Không có gì, cảm thấy đánh anh lúc nãy thì rất áy náy lên tới giải thích."
Ôn Nhiên tưởng rằng chuyện máy thai lúc sáng là do tiểu bảo bối bị kích thích, kết quả tới biểu chiều Ôn Nhiên lại cảm thấy bé con có chút chuyển động.
Không quá rõ ràng, nhưng thật sự là có chuyển động, không phải ảo giác!
Ôn Nhiên kích động gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Xuyên: Cục cưng chuyển động!
Thẩm Minh Xuyên vừa mới về nhà chưa được bao lâu:...........
Thằng nhãi con này, hắn chân trước vừa mới đi, nó liền chuyển động?!
Thẩm Minh Xuyên: Con chuyển động thế nào, đạp em?
Ôn Nhiên: Không phải, chỉ động một chút thôi, tôi cũng không biết con đang làm gì.
Thẩm Minh Xuyên: Em có bị khó chịu không?
Ôn Nhiên: Không đâu, chỉ cảm thấy hơi là lạ, con chuyển động một chút, tim tôi muốn tan chảy rồi.
Tim Thẩm Minh xuyên cũng muốn tan chảy, cộng thêm bị những lời này khiến tâm viên ý mã (*), hận rằng không thể xuyên qua màn hình mà bay đến chỗ Ôn Nhiên để được sờ bụng cậu, muốn cảm thụ một chút cái cảm giác con mình máy thai là như thế nào.
(*) Tâm viên ý mã "心猿意马": Phép ẩn dụ về tâm trí của con người khi hỗn loạn cũng sẽ giống như một con ngựa khó kiểm soát. Tuy nhiên hiện thực lại không cho phép.
Hắn hận không thể khiến Cố Danh Thành đem toàn bộ những cảnh của Ôn Nhiên tập trung quay hết trong một ngày rồi thả người về.
Lần đầu tiên Thẩm tổng cảm nhận được nhớ nhung đến phát điên là cảm giác ra sao.
Rõ ràng một tháng trước hắn còn chẳng hề cho rằng mình thích Ôn Nhiên, vậy mà tại sao lại đột nhiên đắm chìm vào sâu như thế.
Thật ra cũng phải nói rằng đó không tính là đột nhiên, hắn vẫn luôn thích Ôn Nhiên, chỉ là thứ tình cảm đó không liên quan gì đến tình yêu, đó đơn thuần là rất tán thưởng cậu mà thôi.
Đến tận sau này khi Ôn Nhiên mang thai, hai người mới bỗng nhiên tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Dù có tiếp xúc nhiều hơn với nhau thì hình tượng của Ôn Nhiên cũng chẳng vì thế mà sụp đổ, ngược lại nhưng đường nét của hình tượng ấy ngày càng trở nên rõ ràng, khác hẳn với ngày xưa. Bởi vì đứa bé tồn tại, mối quan hệ giữa cả hai dần dần trở nên mập mờ, mà loại cảm giác thích kia cũng bất tri bất giác chậm rãi thay đổi.
Chỉ là hắn không hề phát hiện ra mà thôi.
Hắn hẳn là nên cảm ơn cái tin tức vấy bẩn nói Ôn Nhiên ngoại tình, nhờ nó mà hắn kịp thời nhận ra được tình cảm của mình, nếu không hắn vẫn sẽ thong dong đến mức trì trệ mà bỏ lỡ mất đoạn tình yêu này.
Trên con đường tình yêu, điều may mắn lớn nhất, người trước mặt cũng chính là người trong tim.
Thẩm Minh Xuyên rời đi chưa được mấy ngày, thì Đàm Mai cũng tới tham ban.
Đàm Mai trực tiếp đi tới phim trường, lúc này còn chưa tới giữa tháng 5, vậy mà không biết Đàm Mai kiếm ở đâu ra được hai giỏ Dương Mai, ngoài để lại cho Ôn Nhiên một giỏ thì phần còn lại chia cho toàn bộ đoàn phim.
Mấy hôm trước mọi người vừa được ăn bữa trà chiều của Thẩm Minh Xuyên, bây giờ lại được ăn quả Dương Mai của Đàm Mai mang tới, cảm giác cứ như là bị cậu hối lộ vậy.
Bình thường nhân duyên của Ôn Nhiên cũng không tồi, hiện tại lại nhận được thêm vô số hảo cảm, ngay cả Cố Danh Thành cũng lên tiếng trêu ghẹo: "Mấy người cứ tiếp tế từng đợt lại từng đợt thế này, tôi lỡ ăn vào miệng rồi, sau này cũng không nên để Ôn Nhiên bị NG."
Tất cả mọi người đều cười, Đàm Mai nói: "Thật ra tôi lại hi vọng ngài làm vậy, dù sao thì ngài rèn giũa Ôn Nhiên thế cũng là muốn mang tới cho khán giả một tác tuyệt hảo."
Đàm Mai nói những lời hay ý đẹp khiến người như Cố Danh Thành cũng đã quen được nghe những lời nịnh hót phải nở nụ cười. Cố Danh Thành hàn huyên với Đàm Mai vài câu, phần lớn cuộc nói chuyện đều là tán thưởng Ôn Nhiên.
Hai người nói chuyện xong thì Đàm Mai đi cùng Ôn Nhiên tới khu nghỉ của cậu. Thành phố S lệch về phía Nam, mới đầu tháng 5 mà đã bắt đầu nóng, hôm nay Ôn Nhiên chỉ mặc một cái áo thun dài tay, nhưng trông có vẻ cũng hơi chật, nhìn kĩ thì có thể thấy dáng vẻ đang mang thai rất rõ ràng.
"Chị còn lo là cậu phải chịu khổ đến gầy cả người, giờ thì xem ra chị lo thừa rồi."
Thể chất của Ôn Nhiên thuộc loại ăn nhiều cũng không béo, thỉnh thoảng béo lên được 2 cân, đến lúc đi quay phim vài tháng lại bị gầy mất mấy cân, Đàm Mai vì thế vô cùng đau đầu, chỉ sợ là thân thể của cậu chịu không nổi.
Lần này vì đang mang thai nên là lần khiến Đàm Mai lo lắng nhất, chị sợ cậu mệt mỏi quá độ thì sẽ bị nôn nghén đến ăn cũng chẳng ngon, thân thể sẽ vì thế mà suy nhược.
Kết quả cậu ngược lại béo lên không ít.
Đàm Mai rất vui mừng.
Ôn Nhiên có chút đau khổ: "Có phải rất khó nhìn không? Tất cả mọi người đều nói em béo lên, xem ra em phải kiểm soát chế độ ăn rồi."
"Không, không cần kiểm soát, hiện tại đang là thời điểm thai nhi cần dinh dưỡng, phải ăn uống điều độ." Đàm Mai cười nói, "Đúng rồi, hai hôm trước chị đã hẹn gặp cái cậu Viên Tuấn kia rồi, đứa nhỏ này rất khá đó."
Ôn Nhiên đắc ý: "Tất nhiên, mắt nhìn người của em rất lợi hại mà."
"Cậu đó, đúng thật là, mới cho mấy tia nắng liền đã rực rỡ ngay rồi (*)," Nhưng mà vì cậu ta vướng mắc hợp đồng với công ty cũ nên đang rất phiền phức, không chừng là phải nộp đơn kiện lên tòa."
(*) Ý chỉ việc người nào đó tự mãn vì được khen ngợi. "Cái công ty kia không phải cũng chẳng nâng đỡ chút gì cho cậu ấy sao, bồi thường tiền hợp đồng không được ạ?"
Viên Tuấn ra mắt cũng được hơn hai năm, tác phẩm không nhiều, tiền có thể về được đến tay hầu như chẳng có, rõ ràng cậu ấy chẳng phải đối tượng mà công ty dự tính muốn nâng đỡ, tài nguyên của cậu ấy đa phần là những bộ phim chẳng ai thèm xem, không vớt được lưu lượng, cũng mang lại rất ít hiệu quả và lợi ích cho công ty.
Hiện giờ studio của Ôn Nhiên nguyện ý trả một số tiền đáng kể để bồi thường việc vi phạm hợp đồng của Viên Tuấn, kẻ có mắt thì sẽ xử lý chuyện này êm xuôi, vì một nhân vật nhỏ nhoi mà làm tổn thương hòa khí thì chẳng đáng, huống chi là lại kiện nhau ra toàn, so với làm thế thì xử lý êm đẹp sẽ có lời hơn nhiều.
"Chủ yếu là bên đó có một thành viên trong ban giám đốc tên Đàm Hoài, em quen mà phải không."
"...." Sao lại là lão ta, đúng là muốn kết thúc cũng không kết thúc nổi.
Ôn Nhiên thành thật gật đầu, cậu suy nghĩ một chút rồi kể với chị mọi khúc mắc trước đây với Đàm Hoài.
"Ra là thế." Đàm Mai gật gù, tên Đàm Hoài kia liên hợp với phòng làm việc của đám cẩu tử chụp lén cậu đó cũng là chuyện bình thường, may mắn là Ôn Nhiên bên này có đầy đủ chứng cớ để phản kích lại, bằng không thì thật sự là đã bị lão ngáng chân rồi.
Đây không phải là kẻ dễ đối phó.
"May là chị đã để lại một tay, ngầm liên hệ với Viên Tuấn không để cho kẻ khác biết. Hiện tại kết quả lý tưởng nhất chính là để Viên Tuấn đề cập đến vấn đề kết thúc hợp đồng trước, phủi sạch quan hệ sau đó chúng ta sẽ kí hợp đồng với cậu ấy, như vậy Đàm Hoài ở bên kia cũng sẽ không tóm được tóc chúng ta, thế nhưng mà chuyện đó cậu không cần quan tâm, chị sẽ giải quyết ổn thỏa."
"Vậy phải làm phiền Đàm tỷ rồi." Ôn Nhiên cười hì hì đáp, cậu quả thật bận tâm mấy việc này, ù ù cạc cạc.
"Không phải cảm ơn, còn có chuyện này nữa, rốt cuộc giữa cậu và Thẩm tổng là thế nào? Trước kia cũng không thấy cậu bảo vệ cậu ta như vậy, đừng có nói với chị là cậu động lòng rồi đấy nhé."
"Đúng vậy, em động lòng rồi." Ôn Nhiên rất tự nhiên thừa nhận.
"!!!" Mặc dù Đàm Mai đã dự liệu được vài phần, nhưng nghe tự bản thân Ôn Nhiên thừa nhận thì lại không kiềm chế được mà há hốc cả miệng.
Chuyện gì tới cũng phải tới, chị biết là sau khi đã quyết định sinh ra đứa bé rồi, có chung một đứa con thì làm sao đôi phu phu ấy có thể coi nhau như người dưng qua đường nữa.
"Vậy giao ước tiền hôn nhân của hai người... còn hiệu lực không?" Đừng có mà nói với chị là sau khi sinh xong liền y hôn, như vậy không chỉ không công bằng với Ôn Nhiên, mà vừa động lòng xong rồi lại ly hôn luôn thế chẳng phải là quá ngược rồi à.
Tiểu Lâm đem quả Dương Mai đã được rửa sạch vào, Ôn Nhiên cắn một quả, vị chua chua ngọt ngọt, hài lòng đến độ mắt cũng phải hơi nheo lại, mập mờ không rõ đáp: "Hừm, chắc là vẫn còn hiệu lực, để xem Thẩm Minh Xuyên nói thế nào đã."
"Vậy em đã thăm dò ý tứ chưa?"
"Thăm dò rồi, sau đó anh ấy nói sẽ theo đuổi em."
Đàm Mai: "......."
Rõ ràng nên là một hồi phim ngược tâm chứ, sao đột nhiên lại bị đút cho một mồm đầy cẩu lương thế này, Đàm Mai không thể tin nổi: "Chính bản thân Thẩm tiên sinh nói là phải theo đuổi cậu á?"
Ôn Nhiên rụt rè gật đầu, nhưng lại không giấu được ý cười: "Có phải chị rất kinh ngạc không?"
"Có mà cực kì khiếp sợ thì có."
Cái tốc độ này cũng quá là nhanh rồi, từ lúc mang thai đến bây giờ mới ngắn ngủi có ba tháng, hai cái người mà từng ở cùng một chỗ ba năm cũng chưa cọ ra lửa, thế mà bây giờ lại vừa mắt nhau?
Cho nên quả nhiên là phải có một chất xúc tác nào đó "thúc đẩy" thì mới biết được giữa hai người có phù hợp với nhau hay không, Đàm Mai não bổ nghĩ.
Đồng thời từ đáy lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Không có chuyện gì có thể vui vẻ bằng chuyện minh tinh nhà mình và kim chủ tu thành chính quả, như vậy sẽ không phải lo lắng đề phòng một ngày nào đó mọi chuyện sẽ bại lộ, rằng thiết lập ân ái giữa hai người sẽ sụp đổ, hoặc một trong hai người thích ai đó khác, sẽ phải ly hôn.
Những điều ấy đối với Đàm Mai mà nói thì đều là tin dữ.
"Không đúng, chẳng phải hai người là lưỡng tình tương duyệt à, thế nào mà lại biến thành cậu ấy theo đuổi cậu?"
Bản thân Ôn Nhiên cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, cậu cũng rất mộng bức (*), hơn nữa Thẩm Minh Xuyên có cảm nhận được là cậu thích hắn hay không? Cậu cũng không cảm thấy trước đó mình che giấu tốt lắm, thậm chí có lần gặp nhau đã từng nói ra.
(*) Mộng bức: Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống" (Theo luong1498@wordpress) Có lẽ đã xảy ra vấn đề nào đó với một mắt xích trong chuyện này, khi nào về nhất định phải tham dò Thẩm Minh Xuyên mới được.
Ôn Nhiên phát huy năng lực nói năng thiếu suy nghĩ của mình: "Thì là do tình yêu thôi mà, không phải cả quá trình phải theo tuần tự các bước từ theo đuổi đến gặp gỡ rồi mới tới yêu đường thì mới là đầy đủ đấy hay sao."
"...... Đôi phu phu hai đứa chơi cũng vui ghê."
"Cái này gọi là tình thú!"
"Vậy cậu định khi nào thì mới đồng ý với cậu ấy?"
"Chuyện này thì phải xem biểu hiện của anh ấy đã."
Biểu hiện của Thẩm Minh Xuyên thật sự không thể lấy mấy thứ tầm thường ra để so sánh được.
Bất luận là điều kiện gia đình của hắn, hay là vẻ bề ngoài, đều vô cùng ưu việt hơn so với người thường. Từ khi còn ít tuổi đã không thiếu người theo đuổi vây quanh, nhận được vô số thư tình hoa tươi hay chocolate các loại.
Bởi vậy Thẩm tổng khinh thường mấy cái phương thức theo đuổi cũ rích rập khuôn sáo rỗng này, nhưng hắn lại không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, trong lúc nhất thời không biết phải bắt tay làm từ đâu.
Vì thế hắn đi thỉnh giáo tay tình trường lão luyện Kỉ Thừa An. Kỉ Thừa An được mệnh danh là lão lưu manh sát thủ của tiểu thịt tươi, nói không chừng có thể xây dựng chút ý kiến.
Kỉ Thừa An cực kì khinh bỉ cái trò tự vả trong nháy mắt của người này, chân chính mà cười nhạo hắn một phen.
Hơn nữa còn thật sự để y đưa chủ kiến.
Bí kíp truy thê điều thứ nhất: Quyền hành tài chính phải giao hết cho vợ.
Cho nên khi Ôn Nhiên từ một nơi nào đó quay ngoại cảnh trở về khách sạn thì nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh do Thẩm Minh Xuyên gửi tới, Ôn Nhiên không biết đó là gì nên mở ra, không ngờ trong ấy là một xấp thẻ ngân hàng!
Ôn Nhiên sợ ngây người, đây là đang làm gì, thẻ cho cậu tùy tiện quẹt?
Đúng lúc đó Thẩm Minh Xuyên lại gọi video cho cậu, Ôn Nhiên cầm xấp thẻ ngân hàng lên hỏi: "Thẩm ba ba, bí kíp gì của anh đây hả, ý muốn bao dưỡng tôi sao?"
"Quyền hành tài chính lớn nhất nộp hết lên cho phu nhân," Thẩm Minh Xuyên nghiêm trang đáp, "Mật mã đều đổi lại thành ngày sinh của em rồi."
"...... Cho nên tất cả tại sản của anh đều ở trong này cả?"
"Phần lớn là đưa em cả rồi, anh chỉ giữ lại một chút chi tiêu hàng ngày thôi."
Cái quái gì, tấm lòng này cũng quá là to lớn rồi, Ôn Nhiên có phần không biết đáp sao: "Anh không sợ tôi chuyển hết số tiền này đi sao?"
"Đưa cho em rồi thì chính là của em."
"......"
Đây là đột nhiên được phất lên trở thành một tổng tài bá đạo sao, Ôn Nhiên vừa buồn cười lại rất cảm động. Thẩm Minh Xuyên đem tài sản giao cho cậu, đại biểu cho sự tín nhiệm của hắn đối với cậu, sự tín nhiệm ấy so với chút phong hoa tuyết nguyệt ngoài kia thì động lòng người hơn nhiều.
Thẩm ba ba đúng là Thẩm ba ba, mặc dù là ở phương diện tình yêu, cũng chẳng giống người thường.
Đáng tiếc là Ôn Nhiên trời sinh đã không có tế bào quản lý tài sản, chính thu nhập của bản thân còn rối vào thành một nùi, cần một người chuyên trách hỗ trợ sắp xếp, mấy đồ này của Thẩm Minh Xuyên mà đưa cho cậu thì hỏng mất.
Tiền nên dùng để sinh ra tiền, chứ không phải là bỏ vào thẻ ngân hàng để trưng.
Vì thế ngày hôm sau, cậu liền đóng gói chúng lại rồi gửi về.
Điều đầu tiên trong bí kíp truy thê của Thẩm Minh Xuyên, chết ngắc.
Kỉ Thừa An lại cung cấp cho Thẩm Minh Xuyên chiêu thứ hai: Đầu kì sở hảo (*)
(*) Đầu kì sở hảo "投其所好": Phục vụ theo sở thích của người nào đó. Vì thế lại một ngày nào đó khi Ôn Nhiên đi quay về, thấy Diệp Vĩ - trợ lý cá nhân của Thẩm Minh Xuyên dẫn tới một người nước ngoài có vẻ ngoài khá mập mạp, rồi giới thiệu với cậu: "Đây là một đầu bếp người Pháp được mời tới để làm đồ điểm tâm ngọt, vị này làm đồ điểm tâm ngọt rất lợi hại, các loại khẩu vị khác nhau đều có thể làm được."
"Xin chào tiên sinh," Vị đầu bếp người Pháp nói một cậu tiếng Trung bập bẹ, "Thật vinh dự được sử dụng năng lực của mình để phục vụ cho cậu."
Cái này Ôn Nhiên thích.
Những món điểm tâm ngọt của Pháp quả thật là cực kì lợi hại, đừng thấy ông ấy mập mạp chứ đôi tay lại rất khéo léo. Ông ấy có thể làm ra các loại bánh chẳng những ngon miệng, mà hình dáng cũng rất tinh tế đáng yêu, cứ như là một tác phẩm nghệ thuật vậy, vô cùng được hoan nghênh.
Lần này không chỉ Ôn Nhiên, ngay cả mọi người trong đoàn phim cũng được hưởng thụ đãi ngộ bữa trà chiều kiểu Pháp một phen.
Nhưng mà sau khi ăn một tuần, tất cả các thành viên trong đoàn đều tăng lên ba cân, Ôn Nhiên lại càng khoa trương, rõ ràng thể chất là ăn không thể béo vậy mà lại tăng lên những năm cân, chỉ cần cúi đầu xuống là thấy được nọng cằm.
Tăng cân, điều tối kị nhất của nghệ sĩ.
Cho nên đầu bếp làm điểm tâm ấy ở lại làm việc được một tuần, rồi cũng bị cho về.
Điều thứ hai trong bí kíp truy thê của Thẩm Minh Xuyên, lại chết ngắc.
Trải qua hai lần như vậy, Thẩm Minh Xuyên có chút không tín nhiệm Kỉ Thừa An nữa, người này chính là sử dụng mấy cái chiêu ứng phó với tiểu tình nhân để áp dụng trên Ôn Nhiên, cậu cũng đâu phải mấy cái loại như tiểu nam sinh chưa có kinh nghiệm sống, khẳng định là không dễ dàng bị làm cảm động như vậy.
"Tôi đối phó với mấy tiểu tình nhân đều là chọc ghẹo, tán tỉnh một hồi rồi không để ý tới một vài ngày, rồi chính mấy kẻ đó lại tự đống dính sát lại, bách phát bách trúng." Kỉ Thừa An nhướn mày, "Nếu không thì cậu thử xem?"
"Tôi ba năm không để ý đến em ấy, chưa từng thấy em ấy tự động dính sát đến bao giờ."
"Thì bởi, đâu phải người nào cũng như nhau, hầy, dụ dỗ không được thì dùng sắc dụ, không phải cậu vẫn luôn tự tin vào vẻ ngoài của mình sao, gửi cho cậu ấy một bức ảnh chụp lúc tập thể hình, một bức lúc đang làm việc, một bức là chụp trên giường, thế là ngon rồi."
Thẩm Minh Xuyên nửa tin nửa ngờ: "Thật không?"
"Không thử thì sao biết."
Thẩm Minh Xuyên quyết định Kỉ Thừa An một lần nữa. Những bức ảnh gửi đi phải là những bức đẹp nhất, nhưng không thể quá rõ ràng bằng không sẽ có vẻ dung tục, biến thành quấy rối, nhưng vẫn phải đạt hiệu quả.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, buổi chiều tối Thẩm Minh Xuyên đi tập thể dưới tầng một xong liền chụp lại cơ bụng rồi gửi cho Ôn Nhiên.
Hôm nay Ôn Nhiên có cảnh quay đêm, ở khoảng thời gian được nghỉ giữa buổi quay Ôn Nhiên nhận lại điện thoại từ Tiểu Lâm, thấy Thẩm Minh Xuyên nhắn tin Wechat cho mình từ nửa tiếng trước, Ôn Nhiên cảm thấy trong lòng trán ngập ấm áp liền ấn vào xem.
Đầu tiên Ôn Nhiên đọc tin nhắn chữ: Bảo bối, anh sắp tập được thành cơ bụng sáu múi rồi.
Oa, cơ bụng tám múi sao, lợi hại như vậy sao, đối với những người mà thường ngồi văn phòng lâu mà nói có chút khá gian nan.
Ôn Nhiên cũng không tin tưởng lắm mở ảnh lên, chỉ thấy Thẩm Minh Xuyên mặc một chiếc áo ba lỗ màu xám, quần đùi thể thao đen, nhìn một cái liền thấy hết được cả dáng người kiện mỹ, không có một vết sẹo nào, mà điều quan trọng nhất chính là áo đã được hắn vén lên, những khối cơ bụng hình dạng rất rõ ràng.
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn bản thân một cái, đừng nói là tám múi, ngay cả sáu múi còn chả thấy đâu.
Hơn nữa không biết có phải là cố ý hay không mà Thẩm Minh Xuyên lại mặc một chiếc quần đùi bó sát người, trong ảnh lại còn đứng nghiêng người, từ góc độ này nơi đó nổi cộm lên đầy kiêu ngạo, khiến cho người ta phải chìm vào một khoảng không gian mơ mộng xa xăm.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên chính là che mũi lại, cũng may mà giờ là cuối xuân, thời tiết không quá khô hanh, chứ có lẽ đã chảy máu mũi như chơi.
Đây đây đây, đây là tính dùng sắc dụ sao!
Mấy chiêu theo đuổi của Thẩm Minh Xuyên cũng quá là buông thả rồi, hoàn toàn không theo mấy cái chiêu thông thường.
Ôn Nhiên chỉ dám liếc một cái rồi nhanh chóng tắt đi, may là chuyên viên đang trang điểm thêm cho cậu không hề nhìn thấy.
"Ơ, thầy Ôn thầy nóng lắm à?" Chuyên viên hóa trang thấy Ôn Nhiên mặt đỏ tai hồng thì tưởng cậu bị nóng, "Tôi lấy quạt cho thầy nhé?"
"Không, không cần đâu."
Ôn Nhiên tự thấy mình không phải mấy tiểu nam sinh da mặt mỏng hay thẹn thùng, loại ảnh mà hở bạo hơn cậu cũng xem qua rồi, lại bị một tấm ảnh có chút xíu này làm cho đỏ bừng cả mặt.
Thẩm Minh Xuyên thật sự đúng là không biết xấu hổ.
Cậu nên nhắn lại thế nào đây? Mắng hắn lưu manh, chứng minh là hắn đã sắc dụ thành công, hay bảo là hắn còn lâu mới có được cơ bụng 8 múi, còn chưa đủ mạnh. Ôn Nhiên suy nghĩ hồi lâu, đợi đến khi chuyên viên trang điểm đã làm xong, rốt cuộc cậu cũng nghĩ ra.
Cậu mở file ảnh trong điện thoại của mình, tìm lấy một tấm ảnh chụp qua gương lúc vừa mới tắm xong.
Trong tấm ảnh kia bụng cậu còn chưa lộ rõ, trên người khoác chiếc áo choàng tắm, bên hông là chiếc đai lưng buộc lỏng lẻo. Áo choàng tắm được mở thành một hình chữ V lộ ra một mảng ngực trắng nõn, có thể thấy cả xương quai xanh rất rõ ràng, dù cho có chút lộ như vậy nhưng lại chẳng bất nhã, gợi cảm đến bùng nổ.
Hừ hừ hừ, đến làm hại nhau à.
Ôn Nhiên chỉnh lại hiệu ứng cho mờ ảo một chút rồi mới gửi cho Thẩm Minh Xuyên: Tôi cũng đang rất muốn luyện tập được cơ ngực đây (~ ̄▽ ̄)~
Gửi rồi Ôn Nhiên liền tắt thông báo Wechat, đưa điện thoại cho Tiểu Lâm, đứng dậy tiếp tục đi quay.
Hết chương 25.