Editor: Min - Beta: Nguyên My (Cảm ơn cậu đã beta giúp tớ nha TTvTT)
Huyện Trấn Đinh là một huyện nhỏ, thuộc vùng đất duyên hải, đời sống tương đối lạc hậu, những người các tỉnh khác hầu như chưa từng nghe qua về nơi này.
Hai năm nay, có một người xuất thân từ huyện Trấn Đinh là đại minh tinh Ôn Nhiên đã tạo ra phong ba không nhỏ, thậm chí có người khi đi ra ngoài đều tự hào nói rằng mình là cố hương với đại minh tinh Ôn Nhiên.
Thế nhưng sau đó người dân trong huyện lại phát hiện ra rằng đại minh tinh kia chẳng có một xu quan hệ gì với họ, người ta mỗi lần trở về nhà đều lặng yên không động tĩnh, bọn họ căn bản là không thể gặp được, dần dà độ hot cũng phai nhạt.
Thậm chí đi trên đường mà có gặp được mẹ của đại minh tinh thì bà ấy cũng chẳng khác gì bà nội trợ đang đi chợ, không có gì là hiếm lạ.
Sáng sớm, mẹ Ôn cứ như ngày thường ra ngoài đi chơi liền bắt gặp thầy Trương dạy tiểu học nhà đối diện cũng ra ngoài. Thầy Trương vừa thấy mẹ Ôn thì dừng bước chào hỏi: "Thím Lâm, chào buổi sáng, sớm thế này đã ra ngoài rồi ạ?"
"Chào buổi sáng thầy Trương, tôi đi mua ít đồ ăn, thầy đi tới trường à?"
"Giờ các trường đều nghỉ hè hết rồi ạ, cháu qua nhà mẹ ở hai ngày."
"Ầy, đấy thầy xem tôi cũng lú lẫn rồi, trời nóng thế này, các trường đã sớm được nghỉ rồi."
"Cũng vì con trai thím tốt nghiệp rồi nên thím không rõ lắm cũng là bình thường thôi ạ," Thầy Trương cười nói, "À đúng rồi, Ôn Nhiên nhà thím không sao chứ ạ?"
"Hả?" Mí mắt của mẹ Ôn khẽ nhảy, "Nhiên Nhiên nó có chuyện gì cơ?"
"Thím không biết ạ, ai da, cháu cũng không biết là thật hay giả, cháu xem tin buổi sáng thì thấy, nói là quay quảng cáo bị thương, cụ thể thế nào thì cháu cũng không rõ, nếu không thì thím gọi hỏi thử một chút xem sao ạ?"
"Tôi phải gọi điện một chút mới được, cảm ơn thầy Trương." Mẹ Ôn chẳng thiết tha mua đồ ăn nữa, gấp gáp quay về nhà.
Thầy Trương thấy mẹ Ôn gấp gáp vậy thì có chút áy náy, vội vàng nói: "Thím đừng sốt ruột quá, cháu dám chắc là không có chuyện gì lớn đâu ạ, mấy cái tin tức đều thích thổi phồng lên thôi."
Tin tức tuy rằng thích thổi phồng sự việc, nhưng cơ bản thì đều là sự thật, bây giờ Ôn Nhiên đang có bầu, nếu thật sự có chuyện gì đó không may, thì không thể đùa được.
Mẹ Ôn trở về nhà, vừa thả được túi thức ăn xuống liền gọi điện thoại cho Ôn Nhiên.
Trong giấc mơ, Ôn Nhiên hoàn toàn bị mắc vào sự luống cuống khi nộp bài trắng, tới khi chuông điện thoại đặt bên cạnh giường vang lên mới kéo cậu ra khỏi giấc mơ ấy. Đám phong ba bão táp cùng mây đen mang tên kì thi đại học trong cơn ác mộng dần dần tan đi, mọi thứ trở nên sáng sủa hơn.
Ôn Nhiên mờ mịt nhìn trần nhà, cố gắng kéo mình ra khỏi cơn ác mộng, cậu xoay người, Thẩm Minh Xuyên đã không còn nằm trên giường nữa, cậu vươn tay với lấy cái điện thoại không ngừng reo, liền phát hiện là mẹ Ôn gọi tới.
"Mẹ." Ôn Nhiên bắt máy.
"Nhiên Nhiên à, mẹ quấy rầy con nghỉ ngơi hả?"
"Dạ không, có chuyện gì thế ạ?"
"Mẹ mới đi ra mua đồ ăn, thấy thầy Trương nhà bên nói đọc được tin con bị thương ở trên mạng, nên mẹ vội vàng gọi điện cho con, con có bị thương ở đâu không, có nghiêm trọng không?"
Ôn Nhiên sửng sốt, không phải bên sản xuất đã phong tỏa tin tức từ đầu rồi sao, thế nào mà lại có tin ở trên mạng?
"Không có việc gì đâu mẹ, đúng là lúc quay quảng cáo có xảy ra chút sự cố, nhưng con không sao, Minh Xuyên đã che cho con."
"Thế Minh Xuyên nó có sao không?"
"Trên tay anh ấy bị thương, nhưng mà đã xử lý tốt rồi ạ, mẹ đừng lo lắng quá."
"Ừ thế mẹ cũng đỡ lo, lúc nào con và Minh Xuyên rảnh thì về nhà ở mấy ngày, mẹ cũng lâu rồi không được gặp hai đứa."
Kể từ sau khi kết hôn cùng Thẩm Minh Xuyên, Ôn Nhiên cũng không dám về nhà, nếu chỉ một người về thì người nhà sẽ hỏi han rất nhiều.
Mà cùng Thẩm Minh Xuyên về, Ôn Nhiên lại sợ cái huyện nhà nhỏ bé của bọn họ làm kim chủ ba ba mất hứng, đặc biệt ba cậu lại cực kì thích kéo Thẩm Minh Xuyên đi đánh cá.
Không sai, nhà cậu làm nghề nuôi thủy hải sản.
Ba cậu luôn cảm thấy bản thân đã nhập gia phải tùy tục, Ôn Nhiên muốn ngăn lại cũng không được.
Hai năm qua cậu bắt đầu trở nên nổi tiếng, kinh tế trong gia đình cũng khá giả hơn, vốn Ôn Nhiên cũng định mua một căn nhà ở thành phố B rồi chuẩn bị đón ba mẹ lên ở cùng, kết quả ba cậu lại cao hứng nhận thầu nhiều ao cá hơn, căn bản là không có ý chuyển lên đây ở.
Ôn Nhiên bị chọc tức muốn hộc máu, cậu rất muốn biết dây thần kinh não bộ của ba cậu dáng dấp như thế nào.
Điều dở khóc dở cười nhất chính là nhà bọn họ nằm ở vùng duyên hải phía nam, có một món đặc sản gọi là thổ duẩn đống (*), nếu như cứ để đông lạnh như vậy thì chất gelatin trong suốt sẽ đông lại bao trọn lấy sá sùng, mà hình dáng của sá sùng thì có thể thấy được rõ ràng.
(*) Thổ duẩn đống "土笋冻": Với nguyên liệu chính là sá sùng (giun biển) được làm sạch nấu chín, trong sá sùng có chứa gelatin, sau khi được nấu chín gelatin tiết ra trộn với nước, đem đổ vào khuôn rồi đem đông lạnh, giống như thạch. Món này được phục vụ kèm nước sốt tỏi giấm, củ cải, mù tạt.
Lần đầu tiên Thẩm Minh Xuyên tới nhà bọn họ, Ôn Nhiên bất lực nhìn vào biểu tình của kim chủ ba ba sau khi món ăn được dọn lên, từ khách sáo lễ phép tới một lời khó diễn tả hết. Đừng nói là ăn, toàn bộ quá trình hầu như đều không động tới đũa.
Cũng không biết là để lại bóng ma tâm lý sâu tới cỡ nào cho hắn.
"Có thể là phải qua đợt này đã mẹ ạ, con bàn với Minh Xuyên một chút đã."
Mấy ngày nữa còn có buổi lễ ra mắt phim đầu tiên, cũng không biết cánh tay của Thẩm Minh Xuyên sẽ tốt lên được đến độ nào, đến lúc đó có thể tới dự hay không?
Nếu như không đủ sức, còn phải báo cho Đàm Mai để đến nói chuyện với bên bộ phận tuyên truyền của đoàn phim, không nên để đến lúc tin tức đã được công bố rồi kết quả lại không tới, khiến cho đoàn phim không biết xoay sở sao.
Nhưng mà về quê nhà ở một thời gian ngắn cũng cực kì tốt, vốn Ôn Nhiên cũng đang định sau khi kết thúc quay [Ảnh đế] thì sẽ về nhà, kết quả bị Thẩm Minh Xuyên làm mê hoặc vui đến quên cả trời đất, thành ra đã ném chuyện ấy ra sau đầu.
Mẹ Ôn nói: "Được, cứ xem công việc của mấy đứa thế nào rồi sắp xếp, không về cũng không sao, sang đợt tới ba với mẹ tới thăm con."
"Vâng."
Hàn huyên với mẹ Ôn mấy câu, sau khi cúp điện thoại Ôn Nhiên liền mở weibo, quả nhiên là có tin đồn nam tài tử họ W (*) đi quay quảng cáo gặp chấn thương.
(*) Tên phiên âm của Ôn Nhiên là Wēn Rán
Họ bắt đầu bằng chữ W thì còn có các minh tinh có họ Vạn, Vương, Ngô, Ôn khác, vốn dĩ mọi người cũng thấy chuyện này cũng không liên quan gì mấy tới Ôn Nhiên, dù sao thì bây giờ cậu cũng đang có bầu, khẳng định là đang ở nhà dưỡng thai, không có khả năng sẽ nhận quay quảng cáo.
Cũng không biết từ nơi nào có tin đồn nói Ôn Nhiên nhận làm đại diện nhãn hàng quảng cáo mới cho người mang bầu là vì thế giao giữa Thẩm gia và Phương gia, vậy nên tin tức Ôn Nhiên quay quảng cáo bị thương liền cuộn trào mãnh liệt, trải qua sự lên men cả một đêm, dưới weibo của Ôn Nhiên đều là những comment lo lắng và cầu nguyện.
Trên weibo thậm chí còn đồn là cậu sinh non, Thẩm Minh Xuyên lấy con bỏ mẹ, tất cả các loại chủ đề về nước sâu hào môn đều được lôi ra.
Ôn Nhiên lướt weibo, quả thực là kinh ngạc tới độ đờ người, những người này đúng là cái gì cũng dám nói, đồn vớ vẩn để bôi đen thì đã đành, đây lại còn bịa đặt ra nữa.
Đàm Mai ở bên kia đã cho các biện pháp xử lý, để cậu trực tiếp phát một cái weibo làm sáng tỏ, nhưng không nói rõ về sự cố, chỉ làm sáng tỏ chuyện cậu không có vấn đề gì hết.
Còn về phần sự cố của bản thân cậu, Thân Bối Bối và đoàn phim bên đó phải cho bọn họ và đại chúng một câu trả lời.
Ôn Nhiên dựa theo ý của chị mà phát một tin trên Weibo, chỉ vừa mới đăng chưa tới một phút, Đàm Mai đã gọi điện thoại tới.
"Sức khỏe của Thẩm tổng sao rồi?" Đàm Mai hỏi thẳng vào vấn đề.
"Có lẽ là sẽ ổn thôi ạ." Cậu cũng rõ lắm, từ lúc ngủ dậy đã không thấy người đâu, cũng không biết là đi đâu.
"Ừ, về nguyên nhân của sự cố, bên đoàn phim hôm qua trước tiên đã báo án rồi, cảnh sát khám xét hiện trường thì đã loại bỏ khả năng do có người cố ý làm ra, kết quả điều tra sơ bộ là do ốc treo đèn bị lỏng nên mới phát sinh ra sự cố."
"Như vậy à."
Lúc đầu Ôn Nhiên cho rằng chuyện này chính là do Phương Sầm Thu chỉ đạo, nếu không chẳng phải là quá trùng hợp hay sao, đèn chùm lại sớm không hỏng, muộn không hỏng, lại chờ tới đúng lúc cậu chỉ còn quay mấy phút nữa thì rơi.
Sau đó cậu nghĩ lại thì Phương Sầm Thu không thể ngu ngốc đến mức như vậy, tai nạn lại xảy ra ngay giữa buổi quay quảng cáo của nhà mình, đấy không phải là giấu đầu hở đuôi sao.
Cậu xảy ra chuyện, khẳng định tất cả mũi dùi đương nhiên sẽ chĩa về hướng Phương Sầm Thu, bị điều tra ra, xong đời không chỉ có mình Phương Sầm Thu, còn có Thân Bối Bối và Phương gia.
Cái loại tin tức tiêu cực như vì tình yêu mà hãm hại người đang mang bầu, dư luận mỗi người một bãi nước bọt cũng có thể nhấn chìm Phương gia, quyền thế của Phương gia có lớn hơn đi chăng nữa, chẳng lẽ Thẩm Minh Xuyên là đèn cạn dầu?
Phương Sầm Thu dù có không thích cậu đến độ nào đi chăng nữa, cũng sẽ không đem sự nghiệp của gia đình mình ra đùa giỡn.
Đó là vì sao khi nghe bảo chuyện này là sự cố ngoài ý muốn, Ôn Nhiên cũng không quá ngạc nhiên.
"Ừ, bên cấp cao của Thân Bối Bối đã gửi công văn tới để xin lỗi, nói rằng sự kiện lần này là do bên họ làm việc không nghiêm cẩn, chưa tỉ mỉ cẩn thận loại bỏ những sai sót trong việc bài trí, cũng bày tỏ họ sẽ đảm nhận tất cả trách nhiệm, bồi thường toàn bộ tổn thất, chủ tịch Phương của Thân Bối Bối cũng sẽ nhận một buổi phỏng vấn với truyền thông vào buổi chiều, có lẽ sẽ lại xin lỗi một lần nữa."
Sự chân thành và tốc độ trong việc đưa ra lời xin lỗi khiến Ôn Nhiên kinh ngạc, quả nhiên là một công ty lớn có nhãn hiệu, đổi lại là một thương hiệu khác, không biết chừng còn đang cùng với đoàn quay trốn tránh trách nhiệm tố tụng.
Dù sao đây cũng là một khoản bồi thường không nhỏ.
"Vậy em có phải trả lời lại không?"
"Ý của chị là cậu không phải đáp lại, nhưng weibo của studio sẽ đáp lại một chút, mối quan hệ này cũng không cần phải làm quá căng, bằng không thì cũng chẳng tốt cho Thẩm tổng, em thấy sao?"
"Vâng," Quay một cái quảng cáo mà lại phát sinh ra quá nhiều sự cố như vậy, Ôn Nhiên cũng chịu thua, quả nhiên là bát tự của cậu và Phương gia không hợp, "Thế cứ dựa theo lời chị nói đi."
Lúc này cửa phòng bị mở ra, là Thẩm Minh Xuyên đã quay lại, cũng không biết hắn làm thế nào có thể tự mình mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, lại thêm cái quần ngủ lôi thôi lếch thếch.
Đây là lần đầu tiên Ôn Nhiên thấy Thẩm Minh Xuyên lại mất mỹ quan đến vậy, cậu vừa thương vừa buồn cười, nói thêm với Đàm Mai hai câu, cậu liền cúp điện thoại rồi nói: "Anh đi đâu thế?"
"Anh ra ngoài gọi mấy cuộc điện thoại về công việc, thông báo chút sự tình." Hắn đã bị thương thành ra thế này, không thể tới công ty hai ngày, vì vậy muốn bàn giao công việc thật rõ ràng.
"Vết thương của anh thế nào rồi, còn đau không?"
Nói không đau là thì nói dối, Thẩm Minh Xuyên đáp: "Cũng tạm, khá hơn so với hôm qua, chỉ là không tắm nên người anh cứ dính nhớp nháp khó chịu."
"Em giúp anh tắm nhé?"
Thẩm Minh Xuyên mỉm cười gật đầu.
Đầu tiên Ôn Nhiên cùng cồn y tế sát trùng xung quanh vết thương và lau sạch hết các vết máu đọng ở trên người Thẩm Minh Xuyên, ngày hôm qua một phần cánh tay chỉ hơi sưng, trải qua một đêm, cả cánh tay đều sưng phù, có chỗ do bị vật nặng đập vào vừa rách da lại bị bầm tím, khiến cánh tay trông vô cùng thê thảm.
Ôn Nhiên lại càng hoảng sợ: "Sao nó lại nghiêm trọng hơn so với hôm qua vậy?"
"Không phải là vết thương đều nghiêm trọng hơn vào ngày hôm sau sao, em đừng lo." Thẩm Minh Xuyên sợ cậu lo lắng quá mức khiến tâm tình lại lên xuống không yên, liền dỗ dành cậu.
"Nếu không thì chúng ta lại tới bệnh viên, hoặc là gọi bác sĩ Lý qua để xử lý một chút?"
"Không cần đâu em, giờ tắm trước đã."
Mùa hè nóng nực mà cả một đêm không tắm, đó đã là mức độ chịu đựng cao nhất của Thẩm Minh Xuyên rồi, bây giờ thì tình nguyện là đau chết cũng phải tắm gội sạch sẽ.
Ôn Nhiên không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch vết máu, dựa vào những kĩ năng mà bác sĩ chỉ dạy, cậu lấy màng bọc thực phẩm bọc kín cánh tay hắn lại, phía sau lưng cũng bọc lại, xác định nước sẽ không lọt vào được thì cả hai mới vào phòng tắm.
Phòng tắm trong ngủ chính rất lớn, hai người đàn ông trưởng thành cùng nhau vào đó cũng không bị chật chội.
Ôn Nhiên cởi áo cùng quần ngủ của hắn ra, nhìn đến cái quần lót đen lại có chút do dự.
Thẩm Minh Xuyên vẫn chú ý để biểu cảm trên khuôn mặt cậu, hắn còn đang cho rằng cậu sẽ để hắn mặc quần lót tắm thì Ôn Nhiên đã dứt khoát cởi sách hết đồ còn trên người hắn.
"..." Dứt khoát vậy? Thẩm Minh Xuyên thấy rất mới lạ, bây giờ không xấu hổ nữa à?
Ôn Nhiên len lén liếc mặt nhìn vật kia, ừm, ngoại trừ kích thước có lớn hơn so với cậu một chút, thì cũng không thấy có gì khác biệt cả!
Quan trọng là cậu vẫn đẹp hơn Thẩm Minh Xuyên, sẽ không trông dữ tợn đáng sợ như vậy, một chút cũng không dễ coi!
Ở phương diện tôn nghiêm của đàn ông, Ôn Nhiên ở trong lòng thu được thắng lợi, làm như không có việc gì xảy ra mà lấy vòi hoa sen qua, cậu thử độ ấm của nước, để nước một chút lên tấm lưng đang bị thương của Thẩm Minh Xuyên: "Anh xem độ ấm thế nào đã thích hợp chưa?"
"Vậy được rồi."
"Đây là lần đầu tiên em tắm cho người khác, nếu em làm không tốt anh cũng đừng trách em nhé."
Thẩm Minh Xuyên rất lạc quan đáp: "Không sao, anh cũng không chú ý quá đâu."
Sự thực chứng minh là Ôn Nhiên không phải là đang khiêm tốn, rõ ràng chuyện tắm cho hắn chỉ đơn giản như vậy, Ôn Nhiên lại khiến mình từ đầu tới chân như vừa chơi té nước xong, không chỉ tắm cho Thẩm Minh Xuyên mà bản thân cũng ướt sũng.
Thẩm Minh Xuyên nhìn cậu cả người đều ướt đẫm, sợ cậu sẽ bị cảm liền bảo: "Nếu không thì em cứ dứt khoát vào tắm cùng anh đi."
"Không cần đâu," Vẻ mặt Ôn Nhiên rất bình tĩnh đáp, "Em sợ anh đồng tử công (*) nhiều năm thế, nhìn thấy thân thể xinh đẹp của em thì sẽ không chống đỡ được."
(*) Đồng tử công: Là nội công tâm pháp của Thiếu Lâm tự, luyện đồng tử công thì phải là một người trong sạch không tạp niệm, không màng luyến ái.
"......" Thẩm Minh Xuyên bật cười, "Anh mà có đồng tử công thật, vậy cái đứa nhóc trong bụng của em là từ đâu tới?"
Cái đề tài này quá là nguy hiểm, Ôn Nhiên làm bộ không nghe thấy, dứt khoát liền rửa sạch hết bọt xà phòng trên người hắn, đóng vòi hoa sen lại rồi nói: "Được rồi đó Thẩm tổng, có thể khởi giá trở về phòng rồi."
"Em vẫn còn chỗ chưa rửa cho anh." Thẩm Minh Xuyên liếc nhìn cái nơi nào đó, nói.
Ôn Nhiên nhìn theo ánh mắt của hắn, khối băng cả nửa ngày thành công bị phá sập, khuôn mặt liền đỏ lên hai tông: "Anh cũng đâu có bị tàn tật, tự mình rửa đi."
Hơn nữa không phải nói là có tính lãnh đạm à, tại sao nơi kia lại có chút...
Này, Thẩm tiên sinh, nhân thiết của anh là băng lãnh đó!
Ôn Nhiên ngượng ngùng đồng thời cũng thấy ngọt ngào, Thẩm Minh Xuyên vẫn luôn là tính lãnh đạm không có nhu cầu gì, hôm nay đột nhiên... Cậu liền không biết xấu hổ mà cho rằng đó là vì cậu.
Thẩm Minh Xuyên vẫn thản nhiên, giống như chẳng có chuyện gì phát sinh mà nói: "Vậy em giúp anh chuẩn bị sữa tắm, anh không tiện để lấy."
Ôn Nhiên tất nhiên không bị lừa, bóp sữa tắm ra tay hắn rồi để hắn tự làm.
Cái hình ảnh tự mình rửa nơi đó thực sự khiến người khác sẽ phải nghĩ lệch đi, Ôn Nhiên liền quay sang chỗ khác không nhìn tới, trong đầu ngược lại não bổ không ít thứ, khắp người đều nóng dần lên, may là quần áo bị ẩm còn dán ở trên cơ thể, an ủi những yếu tố đang bạo động trong người.
Một lát sau, Ôn Nhiên cảm thấy có cái gì đó cọ cọ vào lòng bàn tay của mình, có hơi nóng, lại trơn nhăn, hình trụ.
Lòng bàn tay cũng không có cảm ứng với đồ vật nhạy cảm như ngón tay, phản ứng đầu tiên của Ôn Nhiên là cái kẻ không biết xấu hổ nào đó đã đem cái vật không biết xấu hổ gì đó cọ vào tay cậu, nhất thời tựa như tạc mao mà hất ra, khuôn mặt vừa đỏ lên hai tông giờ lại càng đỏ hơn.
"Anh, anh bị hâm đấy à?"
Thẩm Minh Xuyên cầm trên tay cái vòi sen cậu vừa hất ra, vẻ mặt vô tội nói: "Anh chỉ muốn em giúp xả cho anh ít nước thôi mà, sao em lại hung dữ với anh."
Ôn Nhiên: "....."
Cái người này nhất định là cố ý!
Hết chương 35.